ZingTruyen.Xyz

[Hành Ân | Phần Thưởng cp] Nhật ký về nông thôn của Lý Toàn Lâm

5-6

cookies1225

5.

Đêm đó là một đêm mà cả đời Lý Toàn Lâm cũng không thể nào quên được. Giang Hành buộc chiếc xe kéo vào yên sau của xe đạp, im lặng đạp xe ở phía trước. Lý Toàn Lâm quấn chăn cho Lê Hoa ngồi phía sau, không ngừng trò chuyện với cô bé: "Lê Hoa, đừng ngủ, đừng ngủ... Chúng ta đi khám bệnh nhé, được không?"

Lê Hoa yếu ớt như một con nai con bị trúng đạn, nắm chặt lấy một ngón tay của cậu và nói rất nhỏ: "Thầy giáo Lý, con đau quá..."

Lý Toàn Lâm suýt rơi nước mắt. Con đường đến thị trấn dài như vô tận, Lê Hoa liên tục nôn ra máu, làm ướt một phần nhỏ của chiếc chăn. Gió lạnh về đêm thổi qua, Lý Toàn Lâm cảm thấy mình như đang ôm một tảng băng, không có chút hơi ấm nào.

Đến trạm y tế thị trấn, Giang Hành gõ cửa gọi bác sĩ dậy. Vị bác sĩ lê dép loẹt quẹt lục tung tủ thuốc, cuối cùng chỉ có thể cứng rắn tiêm cho Lê Hoa một liều thuốc cầm máu rồi bảo họ sáng mai đưa cô bé đến bệnh viện ở huyện.

Trên chiếc ghế dài chật hẹp trong phòng khám, Lý Toàn Lâm ôm Lê Hoa ngồi đó, Giang Hành mượn ấm đun nước của trạm y tế, lúc này ấm đang sôi sùng sục.

"Đưa Lê Hoa cho tôi, thầy ngủ một lát đi. Sáng mai mới có xe buýt." Giang Hành đưa một cái cốc qua, chuẩn bị đón Lê Hoa nhưng Lý Toàn Lâm lắc đầu: "Anh ngủ trước đi, anh đạp xe nãy giờ không mệt sao?"

Giang Hành cầm cốc ngồi xuống bên cạnh cậu, im lặng một lúc rồi nói: "Gia đình đứa bé này nghèo lắm, mỗi năm tiền đóng góp công quỹ đều là do đội sản xuất ứng trước." Lý Toàn Lâm không nói gì. Giang Hành còn muốn nói thêmnhưng bị cậu khẽ ngăn lại. "Tôi biết rồi, anh đừng nói nữa."

Lê Hoa đột nhiên ngẩng đầu lên trong lòng cậu, giọng yếu ớt hỏi: "Thầy giáo Lý, con sẽ chết sao?"

Lý Toàn Lâm ôm chặt cô bé: "Không đâu, thầy nhất định sẽ chữa khỏi cho con. Bây giờ ngủ một lát nhé? Ngày mai chúng ta sẽ nhờ bác sĩ ở huyện khám, con sẽ khỏe thôi."

"Vâng ạ." Lê Hoa yên tâm nhắm mắt lại, khuôn mặt nhỏ lạnh ngắt tựa vào ngực cậu.

Giang Hành im lặng nhìn cậu một lúc rồi đưa cốc nước nóng đến miệng cậu: "Uống đi, uống xong thầy tựa vào tôi ngủ."

Lý Toàn Lâm uống cạn cốc nước, ôm Lê Hoa cao hơn một chút, nghiêng người tựa đầu vào vai Giang Hành.

"Tôi có quen bác sĩ ở bệnh viện huyện, tôi sẽ đưa Lê Hoa đến đó khám. Nếu ở huyện cũng không chữa khỏi được..." Lý Toàn Lâm đột nhiên không nói tiếp được nữa. Giang Hành im lặng, một lúc sau lại nắm lấy cánh tay cậu: "Nếu ở huyện cũng không chữa khỏi được thì tôi có cách. Thầy yên tâm ngủ đi."

Có lẽ là vì quá mệt mỏi, sau khi Giang Hành nói câu đó, Lý Toàn Lâm chưa kịp hỏi cách đó là gì, mí mắt đã trĩu xuống, lơ mơ chìm vào giấc ngủ.

Lời của Lý Toàn Lâm đã thành sự thật, bệnh viện huyện thực sự không chữa khỏi cho Lê Hoa được. Bệnh viện huyện sắp xếp một "giường bệnh" được ghép từ hai chiếc ghế dài cho Lê Hoa, truyền dịch và điều trị bảo tồn. Bác sĩ nói, cần phải đến bệnh viện có trang bị kỹ thuật nội soi dạ dày hoặc chụp X-quang có cản quang để kiểm tra thêm.

"Giang Hành." Lý Toàn Lâm ngồi trên mặt đất cạnh ghế dài, Lê Hoa đang ngủ say trên chiếc giường bệnh thô sơ. Xung quanh các bệnh nhân và bác sĩ đi lại, mắt cậu hằn đầy những tia máu đỏ. "Cách anh nói là gì?"

Tay Giang Hành đang cầm đơn thuốc run lên một chút. "Bệnh viện quân khu, có thiết bị kiểm tra." Anh nói một cách bình tĩnh.

Lý Toàn Lâm ngước lên nhìn anh: "Anh có người quen không? Có thể làm phiền anh liên lạc giúp tôi được không?"

"Toàn bộ chi phí y tế tôi sẽ ứng trước, cầu xin anh. Tôi muốn chữa khỏi cho Lê Hoa." Lý Toàn Lâm cụp mắt xuống, giọng đã bắt đầu run rẩy: "Tối qua anh muốn nói chuyện này đúng không, nhà con bé không có tiền chữa bệnh, có lẽ cũng không ai muốn lo cho con bé."

Một lúc sau, Lý Toàn Lâm cảm thấy một bàn tay đặt trên đỉnh đầu mình. "Toàn Lâm." Giang Hành ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vuốt tóc anh hai cái.

"Thầy không ứng trước thì tôi cũng sẽ ứng trước" Giang Hành nói. "Chúng ta nhất định sẽ chữa khỏi cho Lê Hoa, tôi hứa."

Việc chuyển Lê Hoa đến bệnh viện quân khu cách đó hàng trăm cây số là chuyện của một tuần sau. Giang Hành không nói cho Lý Toàn Lâm biết anh đã liên lạc với ai, chỉ là một ngày sau khi nhập viện, Lý Toàn Lâm vô tình nghe thấy Giang Hành và một nam bác sĩ đang cãi nhau trong một văn phòng. Cậu chưa bao giờ nghe thấy giọng nói của Giang Hành lạnh lùng như vậy: "Làm xong phẫu thuật chúng tôi sẽ tự đi, không cần anh đe dọa."

"Hứa Vĩ Kiện, anh thật sự quên sạch những chuyện dơ bẩn anh đã làm rồi sao?" Giọng của nam bác sĩ đó rất chói tai, khiến Lý Toàn Lâm khẽ cau mày.

Hứa Vĩ Kiện là ai? Là Giang Hành sao? Mặc dù Lý Toàn Lâm đã sớm cảm thấy Giang Hành có rất nhiều bí mật, nhưng ngay cả tên cũng không phải là thật thì đúng là nằm ngoài dự đoán của cậu. Giang Hành cười khinh bỉ một tiếng: "Ha, ai đã làm?"

Sau đó Lý Toàn Lâm không nghe rõ nữa. Khi cậu muốn đến gần hơn, cánh cửa đột nhiên mở ra, một nam bác sĩ gầy gò tức giận bước ra, vẻ mặt không mấy thân thiện nhìn cậu từ trên xuống dưới rồi quay lưng bỏ đi. Giang Hành đi ra sau nhìn thấy cậu đứng ở cửa, rõ ràng là ngẩn người. Lý Toàn Lâm nhạy bén bắt được vài tia sợ hãi thoáng qua trong mắt anh.

"...Người vừa nãy trông không giống người tốt." Lý Toàn Lâm nói một cách khô khan, nỗ lực cứu vớt bầu không khí"Tôi đã liên lạc với anh ta để chuyển Lê Hoa đến đây." Giang Hành nói.

Lý Toàn Lâm nghẹn lại, một bụng lời muốn nói cũng đành im lặng đi theo Giang Hành về phòng bệnh. Lê Hoa đã ngủ, Giang Hành cầm một quả táo và bắt đầu gọt.

"...Tên thật của anh không phải là Giang Hành sao?" Lý Toàn Lâm cuối cùng cũng không nhịn được, chọn một câu hỏi dễ hỏi để bắt đầu. Giang Hành dừng tay gọt vỏ, im lặng lục lọi trong chiếc ba lô bên giường một lúc rồi đưa cho cậu một cuốn sổ xuất ngũ. Lý Toàn Lâm mở sổ ra, cột tên ghi ba chữ: Hứa Vĩ Kiện. Trên đó là một bức ảnh đen trắng, trong ảnh Giang Hành vẫn để tóc ngắn, lông mày và đôi mắt non nớt hơn bây giờ rất nhiều, nhưng trong ánh mắt lại có một sự u uất khó tả.

"Bố tôi họ Hứa, mẹ tôi họ Giang. Sau khi xuất ngũ, tôi đã tự đổi tên." Giang Hành nói.

"Ồ." Lý Toàn Lâm đọc xong, ngoan ngoãn đặt sổ lại. "Đổi xong cũng tốt đấy, tên bây giờ nghe Tây hơn nhiều."

Giang Hành hiếm khi không đáp lại. Lý Toàn Lâm có chút bồn chồn, đành hỏi lại: "Khi nào thì sắp xếp phẫu thuật?"

"Phải đợi hơn nửa tháng nữa." Giang Hành đưa quả táo đã gọt vỏ cho cậu "Chị Tú Anh có viết thư nói bảo thầy đừng lo lắng, chuyện dạy học chị ấy có thể lo được một thời gian."

Viêm loét dạ dày, đó là chẩn đoán của bệnh viện quân khu, cần phải phẫu thuật khâu vết loét mới có thể chữa trị dứt điểm. Ngày nhận được hóa đơn thanh toán, Lý Toàn Lâm định lén lút ứng tiền, không ngờ lại chạm mặt Giang Hành ở cửa sổ thanh toán.

"Tôi đã nói rồi, tiền xuất ngũ của tôi vẫn còn một chút" Giang Hành nói.

Lý Toàn Lâm nhướn mày lên, ra vẻ hù dọa mắng anh: "Anh đừng có tiêu hết đấy, đồ phá gia chi tử."

"Sao có thể để thầy trả tiền."

"Sao tôi lại không thể trả được?" Lý Toàn Lâm thực sự sốt ruột: "Đây là học sinh của tôi!"

"Hai chúng ta đều sống chung một nhà, phân biệt rạch ròi như thế làm gì." Giang Hành nói.

"Anh..." Lý Toàn Lâm đang định phản bác thì nghe thấy tiếng cười của y tá ở cửa sổ, mặt cậu đỏ bừng, nhanh chóng nhét hóa đơn và tiền vào trong: "Tôi đến trước."

"Vậy tiền của tôi phải làm sao?" Giang Hành cũng không buông tha.

"Thì mua trứng cho tôi ăn" Lý Toàn Lâm đỏ mặt tía tai, không quay đầu lại mà chỉ cúi gằm mặt hét lớn, Giang Hành phía sau cậu bật cười thành tiếng, đáp: "Được."

Lý Toàn Lâm nghĩ đến đoạn này, cầm quả táo trên tay không nhịn được cười. Vẻ mặt của Giang Hành cuối cùng cũng tốt hơn một chút, vừa lau nước trên dao vừa nói: "Sao tự nhiên lại cười một mình vậy?"

Nhưng Lý Toàn Lâm chỉ lắc đầu, Giang Hành không nhanh không chậm nói: "Nếu phẫu thuật thuận lợi, làm xong một lát là có thể xuất viện. Sau đó chỉ cần mỗi tháng đến lấy thuốc một lần là OK."

Lý Toàn Lâm nhắm mắt lại, chắp hai tay, chân thành cầu nguyện: "Hy vọng Lê Hoa phẫu thuật thuận lợi."

Hơi thở của Giang Hành trong không khí ngừng lại trong một khoảnh khắc, rồi Lý Toàn Lâm nghe thấy anh nói nhỏ: "Hy vọng mong ước của thầy giáo Lý sẽ thành sự thật."

6.

Về người đàn ông đó, Giang Hành không nhắc lại, Lý Toàn Lâm cũng không hỏi thêm. Cậu đã nhìn thấy bức ảnh của người đàn ông đó trên tường khoa nội tiêu hóa, phía dưới có ghi tên: Nghiêm Diệu. Trong lòng cậu thầm đoán, có lẽ Giang Hành đã có hiềm khích với Nghiêm Diệu khi còn trong quân ngũ, nhưng Nghiêm Diệu vẫn sẵn lòng giúp chuyển Lê Hoa đến, có lẽ anh ta cũng không phải là người xấu xa. Chỉ là trong lòng Lý Toàn Lâm luôn có một cảm giác khó chịu mơ hồ. Sau lần bị phát hiện nghe lén đó, cậu luôn cố ý tránh mặt Nghiêm Diệu.

Nhưng Lê Hoa lại khám ở khoa nội tiêu hóa nên luôn có những lúc không thể tránh được. Chỉ cần cậu xuất hiện, ánh mắt của Nghiêm Diệu sẽ dán chặt lên người cậu. Có lẽ không hoàn toàn là vì hận Giang Hành. Lý Toàn Lâm vốn dĩ khá nhạy cảm với cảm xúc và sự độc ác trong ánh mắt này quá rõ ràng, cậu không thể không nhận ra.

Giang Hành không ở lại bệnh viện suốt, anh cứ vài ba ngày lại chạy ra ngoài. Lý Toàn Lâm hỏi anh bận gì thì anh chỉ nói: "Bận chuyện cũ."

Lý Toàn Lâm có chút bất an, Giang Hành liền bổ sung: "Làm xong rồi tôi sẽ nói hết với thầy."

Vậy là Lý Toàn Lâm chờ, chờ phẫu thuật của Lê Hoa, và chờ cả sự thành thật của Giang Hành.

Nhưng cả hai điều này đều chưa đến. Một buổi chiều khi Giang Hành không có ở bệnh viện, Lý Toàn Lâm đã đợi Nghiêm Diệu trong phòng bệnh, dáng người áo blouse trắng của anh ta như một vị hung thần mở cửa đứng đó. Trong lòng Lý Toàn Lâm thót lại, nhưng nét mặt vẫn phải giữ bình tĩnh. Cậu ngồi trên ghế, không nhúc nhích:

"Bác sĩ Nghiêm, con bé chưa ngủ, xin chờ tôi một lát." Lê Hoa vừa uống thuốc xong, nằm trên giường bệnh, hai bàn tay nhỏ bé lo lắng nắm chặt chăn, đôi mắt đen láy đảo qua đảo lại giữa hai người lớn. Một lát sau, Nghiêm Diệu quay lưng rời đi, để lại một câu:

"Cuối hành lang, phòng chứa đồ."

Trong lòng Lý Toàn Lâm lo lắng như trống đánh, Lê Hoa khẽ kéo vạt áo cậu nói: "Thầy giáo Lý, thầy đi đi, con tự ngủ được mà." Lý Toàn Lâm xoa đầu cô bé, đứng dậy đi ra ngoài.

"Thầy ơi, mình đừng đánh nhau với bác sĩ nhé ạ." Lê Hoa nói.

"Ừ, thầy sẽ không đâu." Lý Toàn Lâm gượng cười, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Lý Toàn Lâm đến cuối hành lang, cửa phòng chứa đồ khép hờ, một làn khói thuốc lá bay ra. Lý Toàn Lâm hít một hơi thật sâu, đẩy cửa bước vào. Nghiêm Diệu đang dựa vào một kệ sắt chất đầy thùng giấy, nhả khói. Thấy cậu bước vào, ánh mắt độc ác quét từ trên xuống dưới người cậu.

"Bác sĩ Nghiêm, hút thuốc ở đây không an toàn, dễ cháy lắm." Lý Toàn Lâm nói.

"Hừ, mày nghĩ Hứa Vĩ Kiện không hút thuốc à? Mày có quản hắn không?" Giọng của Nghiêm Diệu vẫn sắc bén như hôm đó. Vừa vào đã nhắc đến nhân vật mấu chốt, Lý Toàn Lâm im lặng một lúc, nói: "Tôi chưa từng thấy."

"Vậy là hắn giả vờ trước mặt mày tốt lắm đấy nhỉ" Nghiêm Diệu phun một ngụm khói lớn về phía cậu "À, bây giờ hắn tên là Giang Hành đúng không?"

Lý Toàn Lâm không tránh đi, chỉ cau mày, hỏi: "Bác sĩ Nghiêm, anh muốn nói gì với tôi?"

Nghiêm Diệu đột nhiên cười, nhưng khuôn mặt anh ta có chút méo mó, nụ cười đó trông rùng rợn. "Lý, Toàn, Lâm. Mày là một giáo viên, đúng không? Thanh niên tri thức về nông thôn?"

Lý Toàn Lâm khẽ véo lòng bàn tay, không đáp lại. Nghiêm Diệu tự mình nói tiếp: "Ha, phó đội trưởng đội sản xuất và một giáo viên. Hứa Vĩ Kiện đối xử với mày không tệ nhỉ?"

"Phải, anh ấy là một người rất tốt." Lý Toàn Lâm bình tĩnh nói. Không ngờ Nghiêm Diệu lại cười khẩy một tiếng, ném ra một câu hỏi như sấm sét. "Hắn đã ngủ với mày chưa?"

Mặt Lý Toàn Lâm bỗng chốc mất hết máu, miệng và lưỡi dường như không còn thuộc về mình nữa. Cậu lắp bắp nói: "Anh nói gì..."

"Chưa à?" Ánh mắt của Nghiêm Diệu như những xúc tu ghê tởm bám chặt lấy khuôn mặt cậu, chăm chú nhìn biểu cảm của cậu. Lúc này, anh ta dường như cảm thấy khoái trá và cười lớn: "Mày không biết hắn thích đàn ông à?" Mùi thuốc lá luồn qua đôi môi hé mở của anh ta, bò vào cổ họng khiến Lý Toàn Lâm lập tức cảm thấy buồn nôn.

"Thấy ghê tởm không? Mày có biết tại sao hắn xuất ngũ không? Tao đoán cái này hắn cũng chưa nói với mày nhỉ?" Nghiêm Diệu lại đến gần hơn một chút. Lý Toàn Lâm loạng choạng lùi lại hai bước, đụng vào cửa.

Lý Toàn Lâm muốn nói rằng Giang Hành đã hứa sẽ nói với cậu sau một thời gian nữa, nhưng cổ họng lại như bị rót chì, không thể nói thành lời. "Giang Hành thích đàn ông", tin tức này như một con rắn bò qua bò lại trong cơ thể cậu, không thể phân biệt được là đau hay ngứa.

"Xâm hại tình dục." Nghiêm Diệu cười lạnh nói.

Lý Toàn Lâm không nhớ mình đã trở lại phòng bệnh như thế nào. Cậu lơ mơ đẩy cửa bước vào, Giang Hành vẫn không có ở đó, còn Lê Hoa vẫn đang nằm yên trên giường, thở đều đặn. Lý Toàn Lâm cảm thấy mình giống như một cỗ máy hoạt động quá tải, các bộ phận bên trong cơ thể chen chúc gào thét, phát ra những âm thanh quá sức chịu đựng. Nghiêm Diệu nói, đối tượng bị Giang Hành xâm hại tình dục chính là anh ta. Trong quân đội hầu như chưa từng xảy ra sự việc quấy rối đồng tính luyến ái nào, vì vậy chỉ tiến hành hòa giải riêng, không báo cáo lên cấp trên, nhưng Giang Hànhkhông còn mặt mũi nào để ở lại, tự mình xin xuất ngũ.

Câu đầu tiên Lý Toàn Lâm thốt ra sau khi nghe xong là: "Không thể nào, anh ấy không phải người như vậy."

Nghiêm Diệu chỉ cười một cách độc ác: "Tin hay không tùy mày, trong hồ sơ lưu lại ở quân đội của hắn ghi rõ tội danh."

Mặt Lý Toàn Lâm tái nhợt. Nghiêm Diệu tiếp tục mỉa mai: "Nói thật thì hắn cũng ngu, có người bảo vệ không để hắn bị phạt, hắn lại chạy nhanh hơn cả thỏ, hồ sơ gì cũng vứt lại ở đây, chưa kịp lau sạch mông đã nghĩ đến việc thay đổi diện mạo..." Những lời sau đó Lý Toàn Lâm không nghe nữa, cậu đập cửa rời đi.

Lý Toàn Lâm hít một hơi thật sâu, cố gắng sắp xếp lại mớ suy nghĩ rối bời. Một lúc sau, cậu đưa ra một kết luận lạnh lùng nhưng tuyệt vọng: Thực ra Giang Hành là người như thế nào, không liên quan đến cậu. Cậu chỉ cần đối xử với Giang Hành như một cán bộ thôn bình thường, dạy học bình thường, dạy xong vài năm thì quay về thị trấn tiếp tục làm giáo viên, kết hôn, sinh con, và không bao giờ gặp lại Giang Hành nữa, chỉ vậy thôi là xong. Nhưng cậu không làm được, tại sao cậu lại kích động đến vậy?

Lý Toàn Lâm ôm mặt, cơ thể nóng lạnh luân phiên như thể đang bị một trận ốm nặng. "Mày không biết hắn thích đàn ông à?" Khi nói chuyện với Nghiêm Diệu, cậu đã cố gắng kìm nén cảm giác kỳ lạ mà câu nói này mang lại. Có lẽ trọng tâm không phải ở câu nói này, Nghiêm Diệu cũng không có ý đó nhưng câu nói này lại khiến cậu run rẩy nhất. Một sự run rẩy khó nói, Lý Toàn Lâm nghĩ một cách đau buồn: Cậu lại đang nghĩ liệu Giang Hành có thích cậu không.

Lý Toàn Lâm thực ra chưa bao giờ tin tưởng hoàn toàn vào lời của Nghiêm Diệu. Trong cuộc trò chuyện đầy rẫy sơ hở đó, chỉ có mục đích của Nghiêm Diệu là vô cùng rõ ràng. Khi Nghiêm Diệu với nụ cười dữ tợn cẩn thận quan sát phản ứng của cậu khi nghe những điều này, Lý Toàn Lâm đã nhìn thấu ý đồ của anh ta. Chỉ là trong cái "sự thật" đầy rẫy sơ hở đó, Lý Toàn Lâm lại không thể kiềm chế mà nghĩ đến một khả năng: Giang Hành có thích cậu không?

Lý Toàn Lâm hoảng loạn vì ý nghĩ này. Cậu thậm chí còn không quá bận tâm đến việc tội danh của Giang Hành có thật hay không, nói thẳng ra thì điều này thật hèn hạ. Đầu óc sắp nổ tung, Lý Toàn Lâm đứng bật dậy, chuẩn bị ra ngoài hít thở. Hành lang bệnh viện buổi đêm vắng lặng, ánh trăng chiếu xuống mặt đất trắng xóa.

Giang Hành đi từ cầu thang lên, thấy cậu ở đầu bên kia của hành lang liền vội vã bước về phía cậu.

"Tối nay để tôi trông con bé cho, thầy về nhà nghỉ ngơi đi." Giang Hành vừa nói vừa móc ra một gói giấy dầu nhỏ từ trong lòng và đưa cho cậu. Lý Toàn Lâm nhận lấy, mùi hành phi thơm lừng tỏa ra từ gói giấy dầu. Lý Toàn Lâm ngước mắt lên, nhìn kỹ vào đôi lông mày sắc lẹm đó, rồi tới đôi mắt thường chứa ý cười dưới đó. Trái tim đang hoảng loạn của cậu dần lắng xuống. Hiếm khi đối mặt với cậu như vậy, yết hầu của Giang Hành khẽ động đậy, lúng túng quay đi.

"Không cần trông đâu, con bé bây giờ đã ổn định hơn rồi. Chúng ta cùng về thôi." Lý Toàn Lâm nói xong, nắm lấy cổ tay của Giang Hành.

"Có ý gì..." Giang Hành quay người đi theo cậu.

"Hôm nay" Lý Toàn Lâm bình tĩnh nói "Nghiêm Diệu đã đến tìm tôi." Phần cổ tay mà cậu đang nắm trong giây lát cứng đờ lại, Lý Toàn Lâm nghe thấy tiếng thở dốc đột ngột phía sau. Cậu quay người lại, thấy khuôn mặt Giang Hành lộ vẻ hoảng loạn mà anh chưa từng thấy, cùng với lồng ngực phập phồng dữ dội như đang cố gắng kìm nén điều gì đó. Anh ấy muốn khóc sao? Lý Toàn Lâm nghĩ.

"Xin lỗi." Giọng Giang Hành khàn đi như một miếng vải bị xé rách, một từ được nặn ra từ kẽ răng.

Lý Toàn Lâm từ từ nới lỏng cổ tay Giang Hành, trượt xuống bàn tay rồi nắm chặt lại. "Anh xem, dù sao thì tôi cũng là một giáo viên." Lý Toàn Lâm nói.

"Ừ." Giang Hành cúi mắt, không thể hiện bất kỳ cảm xúc nào.

"Giáo viên sẽ không tùy tiện nghĩ oan uổng học sinh. Vì vậy, tôi muốn nghe chính miệng anh nói với tôi, được không?" Lý Toàn Lâm đưa tay còn lại, xoa nhẹ đầu Giang Hành.

"Được."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz