ZingTruyen.Xyz

Ham Lam Khu Cam Cua Hoa Hong Trans

Vì để tránh phải giải thích quá nhiều sau khi trở về thân phận Omega, Hạ Tuấn Lâm quyết định tạm thời không để lộ những chuyện khác.

"Là tin tức tố Alpha rất bình thường." Hạ Tuấn Lâm nói với Mã Gia Kỳ, né tránh ánh mắt của anh.

Mã Gia Kỳ cười cười, không truy hỏi thêm nữa.

Hạ Tuấn Lâm thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại vào lúc này ngửi được một mùi hương có chút xa lạ, là vãn hương ngọc.

Đây là... tin tức tố của Mã Gia Kỳ.

Rất giống với tính cách nội liễm an tĩnh của anh, là loại mùi hương nồng đậm mãnh liệt.

Alpha phóng tin tức tố bình thường là vì áp chế người khác, mà Mã Gia Kỳ từ trước đến nay đều luôn ôn nhu tự kiềm chế, chưa bao giờ lợi dụng tin tức tố tạo áp lực cho bọn họ.

Tuyến để sau gáy bắt đầu đau đớn, Hạ Tuấn Lâm đang chuẩn bị hỏi anh có phải đã quên mang miếng dán ức chế hay không thì từ bên cầu thang truyền đến tiếng nói.

"Hai người đang làm gì thế?"

Nhìn về hướng vừa phát ra âm thanh, Đinh Trình Hâm mới vừa tắm xong, trên vai còn quấn một chiếc khăn, mái tóc ướt sũng đang đứng ở cửa cầu thang.

Anh đi đến bên này, không chút khách khí mà kéo ghế bên cạnh Mã Gia Kỳ ngồi xuống, nhìn Hạ Tuấn Lâm, rồi lại nhìn Mã Gia Kỳ.

"Này." Anh vỗ vai Mã Gia Kỳ, "Thu tin tức tố của cậu lại chút đi."

Mã Gia Kỳ đẩy cánh tay đang đặt trên vai của mình đi, phủi phủi vết nước đọng trên áo, quay đầu nhìn anh.

"Lau khô nước trên tóc cậu đi."

Đinh Trình Hâm hừ cười một tiếng, tùy ý cầm khăn lau qua hai cái.

Hạ Tuấn Lâm nhìn hai vị ngồi đối diện, lại lặng lẽ dừng ánh mắt trên người Đinh Trình Hâm nhiều thêm vài giây.

Trước khi Đinh Trình Hâm chuyển mắt về phía cậu, Hạ Tuấn Lâm đã vội vàng cúi đầu ăn cơm chiên trứng còn lại.

"Nguội rồi đừng ăn nữa, không tốt cho dạ dày." Cậu nghe thấy Mã Gia Kỳ nói.

Cậu lắc đầu chuẩn bị nói không sao, Đinh Trình Hâm lại đột nhiên mở miệng nói, "Cho anh thử một miếng."

Hạ Tuấn Lâm đành phải bất đắc dĩ bĩu môi, đứng lên xoay người tới phòng bếp lấy thìa. Vừa lấy thìa trở lại, người đối diện đã dùng thìa của cậu múc cơm cho vào miệng, còn nghiêng đầu đánh giá.

"Quả nhiên vẫn là cơm Mã ca làm ngon, nguội rồi vẫn ngon."

Tóc anh vẫn còn hơi ướt, tóc mái cũng bị anh vén hết ra sau, lộ ra toàn bộ gương mặt, ngọn đèn mờ nhạt trong phòng khách chiếu lên người anh, cả người toát lên cảm giác lười biếng không thể nói rõ.

Còn cố tình... không chút cố kỵ mà đặt ánh mắt lên người Hạ Tuấn Lâm. Thật giống như, một tiểu hồ ly đang chờ con mồi chui vào lưới.

"Đinh ca, anh vẫn nên về phòng sấy khô tóc trước đã." Hạ Tuấn Lâm tránh ánh mắt anh, vội vàng thu dọn bát đũa trên bàn, "Em đi rửa chén."

Đinh Trình Hâm chậm rãi đánh giá cậu từ trên xuống dưới một lượt rồi mới đứng dậy. "Cùng về phòng đi?" Trước khi rời đi còn gõ gõ vài cái lên bàn trước mặt Mã Gia Kỳ.

Sau khi về tới phòng Đinh Trình Hâm lại vào phòng tắm một lần nữa, sấy khô tóc rồi mới đi ra.

Mã Gia Kỳ dựa vào đầu giường, đeo kính mắt, lật xem quyển sách trong tay.

"Đang xem cái gì thế?"

"Một câu chuyện đồng thoại mà thôi."

Anh nhìn Đinh Trình Hâm ngồi xuống chiếc giường bên cạnh, đang cúi đầu gõ chữ trên điện thoại.

"Thú vị lắm đấy, muốn nghe thử không."

Đinh Trình Hâm không để ý "Ừ" một tiếng, giống như trong điện thoại có gì đó hấp dẫn anh hơn cả.

"Có một người con trai trẻ tuổi, anh ta cần dâng lên một cành hoa hồng mới có thể khiêu vũ cùng cô gái mà anh ta yêu thương, nhưng anh ta không có cách nào để có được cành hoa hồng ấy. Cho đến một ngày, khi dạ oanh nghe thấy tiếng anh ta khóc đã bị tình cảm của anh làm cho cảm động, vì để giúp người con trai này, đã dùng gai nhọn của hoa hồng đâm vào ngực mình, lấy máu của chính mình tưới cho hoa hồng."

"Nhưng mà... người con trai trẻ tuổi này có được hoa hồng rồi, lại không thể có được tình yêu mà anh ta muốn. Cô gái anh ta thích ghét bỏ anh ta, cự tuyệt tình yêu của anh ta. Một phút tức giận, anh ta đã ném hoa hồng mà dạ oanh dùng mạng mình đổi lại kia lên đường, hoa hồng rơi vào cống, trở thành vật hy sinh dơ bẩn nhất."

Anh đóng sách lại, tháo kính xuống, đối diện với ánh mắt nghiền ngẫm của Đinh Trình Hâm, khóe miệng khẽ nhếch lên. "Câu chuyện kết thúc rồi."

"Miếng dán ức chế của cậu đâu? A Trình."

Tin tức tố hương tuyết tùng đã sớm lan tràn trong không gian.

"Chỉ là kể một câu chuyện mà thôi, không cần mang địch ý với tớ như vậy, cậu cũng biết tớ không thích dùng tin tức tố ép bức người khác."

Đinh Trình Hâm mặt không đổi sắc đứng dậy, thuần thúc lấy miếng dán ức chế từ trong ngăn tủ ra, động tác thành thục lưu loát, thuận tiên lấy miếng dán ức chế cho Mã Gia Kỳ qua luôn.

"Vậy cũng xin cậu quản tốt chính mình."

"Lúc Hạ Tuấn Lâm tới, cậu chắc hẳn vẫn có thời gian về lấy thứ đồ này đi."

"Có liên quan gì đâu?" Mã Gia Kỳ cười cười, "Tớ với em ấy không phải đều là Alpha sao?"

Đinh Trình Hâm nghiêng đầu, anh vẫn luôn nhìn không quen Mã Gia Kỳ cười như vậy. Mỗi lần đều như thế, cái gì cũng không nói rõ ràng, lại cứ như đã biết rõ bí mật trong lòng mình. Mã Gia Kỳ trước giờ vẫn luôn im lặng quan sát, ôn hòa nói chuyện, lại che giấu rất kỹ tâm tư bản thân khiến người ta không thể đoán ra.

"Mã Gia Kỳ, tớ mặc kệ cậu đang nghĩ cái gì."

"Tớ không thích người khác phải hao tâm tổn sức đi thăm dò mình, còn có Hạ Tuấn Lâm."

"Cậu phải biết tớ không có ác ý." Giọng anh vẫn rất ôn nhu, "A Trình, cậu tin tớ, kỳ thật... chúng ta rất giống nhau."

"Tớ là người thế nào?" Đinh Trình Hâm buồn cười nhìn anh, "Đừng có áp đặt định nghĩa gì lên người tớ, Mã Gia Kỳ."

"Cũng đừng áp đặt một định nghĩa gì đó lên người mình."

Anh cầm hộp thuốc trên tủ đầu giường lên, thuần thục châm lửa trước mặt Mã Gia Kỳ.

Trong chớp mắt kia, Mã Gia Kỳ nhìn thấy ngọn lửa trong mắt anh bùng lên.

Sau đó vung nhẹ tay lên, đóng bật lửa lại, tùy ý ném sang một bên.

Mã Gia Kỳ cau mày nhìn anh.

"Tớ không giống cậu, Mã Gia Kỳ."

"Cậu không cần đi thăm dò Hạ Tuấn Lâm thêm nữa đâu."

Đinh Trình Hâm cười với anh, mang theo mười phần chắc chắn.

"Tớ có thể nói cho cậu đáp án, em ấy vĩnh viễn đều thuộc về tớ."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz