Hach Van Karry Vien Ninh That
Thay đổi lớn nhất trong chương trình học của lớp mười một là bỏ tiết âm nhạc và tin học đổi thành tiết mỹ thuật và kỹ thuật.Thật ra ban đầu thông báo có tiết kỹ thuật, Thiên Vũ Văn rất không vui, nhìn vào năng lực nấu ăn cũng biết, có thể biến bò bít tết thành món cháy khét cũng cần có năng lực chứ đừng nói đến làm bài thi trên đèn bàn nhỏ, tiết mỹ thuật cũng vậy, vẽ không thôi cũng được đằng này lại phải đóng ghế, cậu nhìn tấm gỗ và cưa trước mặt đã thấy nhức đầu.May mắn bên cạnh còn có nam thần toàn năng Thiên Trí Hách, cầm cưa lên một chân đạp tấm gỗ kẽo kẹt một hồi đã ra hình ra dạng, tất cả đều không cho Thiên Vũ Văn nhúng tay vào, nói sợ cậu cưa cái ghế thành gỗ vụn, Tôn Sách tỏ ý thật ra là sợ Thiên Vũ Văn bị thương lúc đó lại đau lòng thì có. "Aiz, anh trai nhỏ à, tay ghì đến đỏ rồi kìa, nghỉ một chút đi."Nhân lúc Thiên Vũ Văn lên bục giảng chép bước kế tiếp thì nhỏ lặng lẽ chạy đến bên cạnh Thiên Trí Hách, đưa khăn giấy cho hắn: "Lau đi, mồ hôi thấm đầy quần áo rồi."Thiên Trí Hách nhận lấy khăn giấy, gật đầu tỏ ý cảm ơn, hít mũi một cái tầm mắt lại phiêu đến bóng lưng Thiên Vũ Văn đang nằm dài ra chép bản vẽ, nhìn xong khóe miệng lại nhếch lên. Tôn Sách khoanh hai tay tặc lưỡi nhìn hắn, nói: "Không giấu được ánh mắt mà, cậu thích Thiên Vũ Văn, đúng không?""... Tôi chưa từng nghĩ tới muốn giấu đi." Thiên Trí Hách vo khăn giấy thành một cục ném vào sọt rác, "Dù toàn thế giới nhìn ra, đồ ngốc kia cũng không.""Vậy thì tỏ tình đi.""..." Hắn trầm mặc một hồi, lắc dầu cười khổ, "Không dám."Hiếm khi Tôn Sách nghiêm túc như vậy, ngược lại thái độ bớt phóng túng hơn, theo tầm mắt của Thiên Trí Hách nhìn về phía Thiên Vũ Văn, bóng lưng gầy hơn mấy đứa con trai khác, nghẹo cổ nằm dài lên bục giảng nghiêm túc so sánh bản vẽ, kiểu tóc và quần áo khá được chăm chút, thích ồn ào với người khác nói mấy thứ bất chính, thành tích không trên không dưới, trừ những thứ này ra thì cũng là một người bình thường sao có thể khiến Thiên Trí Hách..."Này, hình như phải dùng khoan điện..." Thiên Vũ Văn cầm tờ giấy đi tới, đặt trước mặt hắn chỉ vào chỗ đánh dấu chéo, "Lát nữa khoan cậu cẩn thận một chút đấy.""... Ừ." Thiên Trí Hách cười gật đầu, nhìn chỗ cậu đánh dấu dùng thước so lên tấm gỗ, sau đó nghiêng người sang nhún vai với Tôn Sách."..." Bây giờ show ân ái à. Tôn Sách đưa ngón giữa lên, mặt buồn bực đi tìm máy khoan bắt đầu làm việc. "Ngày hôm nay cẩu thật!"Rốt cuộc thích một người có nghĩ đến lý do hay không.Trong lòng luôn liệt kê rất nhiều tiêu chuẩn, khuôn mặt, chiều cao, cân nặng, trình độ văn hóa, điều kiện gia đình, tóm lại đủ loại, chỉ khi cảm thấy có cảm giác thật sự lấy ra so sánh với những yêu cầu kia mới thấy rõ không trúng được bao nhiêu.Giống như Thiên Trí Hách, trước kia chưa từng nghĩ sẽ thích Thiên Vũ Văn, nói cách khác vẫn như những thằng con trai khác. Không ít con gái có ý với hắn, xung quanh không thiếu gái xinh đẹp giỏi giang, tính tình rất khớp với mấy nữ ngôi sao hồi bé hắn thích, nhưng nếu Thiên Vũ Văn đứng bên cạnh, tầm mắt kia sẽ bị kéo đi, hơn nữa lôi kéo vững vàng, mười con trâu đến kéo cũng không nhúc nhích.Thích nhìn dáng vẻ vui vẻ của cậu nên làm rất nhiều chuyện để cậu vui vẻ, lấy bất kỳ nguyên nhân gì viện bao nhiêu lý do đi nữa thì chỉ cần ở bên cạnh cậu một khoảng cách không gần không xa lúc đưa tay ra có thể ôm cậu vào ngực, tất cả hình ảnh cậu đều thu vào mắt, mình có mặt cuộc sống của cậu, có thể đó là tấm lòng hẹp hòi của bản thân hắn.Chưa bao giờ nghĩ sẽ chen vào cuộc sống của người khác để làm chuyện khiến người ta vui vẻ. Thích cậu vui vẻ cũng chính là làm mình vui vẻ."... Cậu làm gì mà nhìn ông đây chằm chằm vậy."Thiên Vũ Văn xoa xoa cánh tay, không nhịn được nói. Thiên Trí Hách chọc cậu: "Bởi vì cậu xinh đẹp.""Ai da, biết anh Văn của cậu đẹp trai rồi." Cậu vẽ một hình chữ nhật, chiều rộng tương đương với độ dày của một tấm gỗ khác. Thiên Trí Hách vừa kéo dây điện vừa gật đầu, tìm một ổ cắm gần đó cắm vào: "Đúng đúng đúng, đẹp trai, vô cùng đẹp trai.""Đừng tưởng nói tốt là có thể trốn tránh công việc tiếp theo." Thiên Vũ Văn khá thuận lợi đặt tấm ván lên ghế, bảo hắn đạp lên, "Không nhiều lời, không nhiều lời nữa, cầm chắc máy khoan, cẩn thận.""Biết rồi, mẹ.""Này! Tiểu tử thối, về nhà đổ nước rửa chân cho mẹ đấy, còn phải massage nghe chưa.""Phì..." Thiên Trí Hách nhanh chóng khoan một lỗ rồi lập tức rút đầu cắm, đúng chuẩn yêu cầu. "Ngày khác đi, không phải nói học trưởng Karrry mời sinh nhật sao, hôm nay ngày hai mươi mốt."Thiên Vũ Văn vỗ trán giống như mới nhớ ra, cầm một tấm gỗ khác lại bắt đầu vẽ: "Thời gian quá gấp, còn phải về trước giờ tự học buổi tối... cũng không thể xin nghỉ mà.""Đừng có lười, nửa bài kiểm tra toán, sinh học còn năm đề phân tích, bài tập vật lý hóa học hai mặt như bình thường, bây giờ tôi không ngồi cạnh cậu không có nghĩa là cậu được quyền buông lỏng.""... Cuối cùng ai là mẹ ai?!"Thiên Vũ Văn tuyệt đối không phải loại người biết điều nghe lời, nhưng chỉ duy nhất không có lòng phản nghịch Thiên Trí Hách. Muốn buộc một người không phải quản tất cả các mặt, mà ngược lại, gây khó dễ thích đáng, có nhu có cương mới là điều kiện tiên quyết để đối phương tôn trọng, thắng từ sự tín nhiệm. Mà áp dụng vào hai người bọn họ rất đơn giản, chính là "Thiên Trí Hách nói đúng, có lý", Thiên Vũ Văn tin tưởng hắn sẽ không lừa mình nên mặc dù không phải nói gì nghe nấy nhưng vẫn lệ thuộc vào Thiên Trí Hách hơn những người khác."Không tặng quà gì sao?" Thiên Vũ Văn dùng giấy nhám chà bóng loáng khe hở vừa khoan, nói, "Nếu không tặng cái ghế này cho anh ấy đi? Nếu sau này chọc giận Mã Tư Viễn, quỳ lên đấy, còn không có rất nhiều chỗ quỳ."Thiên Trí Hách rùng mình: "Sau này ai yêu cậu, không phải sẽ quỳ lên dao găm đấy chứ?""Cậu muốn không, thử một chút?""..." Hắn ngẩn người, quay đầu liếc Thiên Vũ Văn một cái, đối phương vẫn chăm chỉ chà khe hở, không để ý lời mình vừa nói. "... Ý của cậu... nếu hôm nay Karry tỏ tình thành công chúng ta sẽ... thử một chút?""Hả? Cậu muốn quỳ lên dao găm thật à?" Thiên Vũ Văn chớp chớp mắt, hỏi ngược lại, "Người ta thoát ế cậu đi quỳ, có nhiều thứ nghĩ không thông à?""..." Thiên Trí Hách xém nữa bẻ gãy tấm gỗ trong tay, "... Đúng! Tôi nghĩ không thông!"Thiên Vũ Văn bị la không lý do: "Sao vậy, tôi chỉ đùa một chút, cậu lại nổi giận như vậy?!"Đúng lúc Kiều Lam đi lấy máy khoan về đứng phía sau cùng chỗ tủ đựng đồ, lúc đi ngang qua bị ánh mắt của Thiên Vũ Văn nhìn đến, lập tức làm bia đỡ đạn. "Cậu xem cậu ta! Thái độ với tôi càng ngày càng kém, càng ngày càng không bằng trước! Thay đổi rồi, thay đổi thật rồi.""... Cậu diễn Quỳnh Dao hả mà nó dông dài vậy." Kiều Lam nói một câu trúng đích, không một chút khách khí, "Thiên Trí Hách, cậu phải quản chặt, đừng cưng chiều nữa, chiều nữa cậu ta sẽ bay lên trời mất.""Đúng vậy, tớ cũng thấy vậy.""Đi ra!" Thiên Vũ Văn rút tấm ván từ tay Thiên Trí Hách ra, còn thuận tiện chọt hắn một cái, "Tôi là đại lão gia, cưng chiều cái rắm.""Sao cậu lại đối xử với mình như vậy." Tôn Sách đột nhiên mạnh mẽ xen vào. "Chẳng có ai hình dung mình là rắm đâu.""... Tôi ít đọc sách đừng kéo tôi đi vòng!""Được rồi, được rồi." Thiên Trí Hách duỗi cánh tay kéo Thiên Vũ Văn vào trong ngực. "Chiều lên trời tôi cũng chiều, chỉ số thông minh của cậu ấy chỉ có bị người ta lừa gạt cùng bắt nạt thôi, thiếu tôi không ổn lắm."Thiên Vũ Văn đấm thẳng một cái: "Chỉ số thông minh của tôi thế nào?! Chỉ số thông minh của tôi dư sức dắt cậu đi dạo đấy!"Quả thực tôi luôn bị cậu dắt đi dạo... Tất nhiên, những lời này Thiên Trí Hách sẽ không nói ra: "Đúng đúng đúng, cậu thông minh nhất, đẹp trai nhất.""Vậy cũng phải Thiên Trí Hách tự nguyện để cậu dắt đi mà." Tôn Sách không nhịn được, tật xấu lớn nhất của nhỏ chính là nhanh miệng, sau khi biết Thiên Trí Hách thích Thiên Vũ Văn những lời trong đầu chất đầy cổ họng, mở miệng đều có thể nói ra. "Quý trọng người trước mắt đi, không phải ai cũng có nghĩa vụ đối tốt với ai đâu.""...""Này này, nói nặng rồi." Kiều Lam ở bên cạnh kéo nhỏ, nhưng lời nói như bát nước đổ đi không thể thu lại, Thiên Vũ Văn giống như giật mình, ngẩn người nhìn nhỏ đang bị Kiều Lam kéo ra khỏi lớp.Trong lúc nhất thời không ai biết nên phá vỡ loại bế tắc vô hình này như thế nào, Thiên Trí Hách cũng vậy, dù sao lời của Tôn Sách rất có lý, đây cũng là vấn đề hắn thường đấu tranh. Mỗi người đều có nguyên tắc của mình, trong tim mỗi người đều có một người phá vỡ tất cả các nguyên tắc ấy, cho đến bây giờ Thiên Trí Hách chưa từng đối tốt với ai, thậm chí là cưng chiều, hắn cũng không biết cái này có tính hay không, mặc dù bọn Tôn Sách luôn nói mình rất chiều Thiên Vũ Văn nhưng hắn lại không có cảm giác gì.Thích cậu thì đối tốt với cậu, đây không phải là chuyện đương nhiên sao? Chỉ là Thiên Vũ Văn hơi ngốc, thỉnh thoảng nói đôi câu có thể làm mình sặc chết nhưng chỉ có thể nhịn. Để hắn sửa lại bài vở cũng được, đốc thúc ăn mặc cũng tốt, Thiên Trí Hách không có hứng thú khác ngoài việc học, tâm tứ khác đều tốn trên người Thiên Vũ Văn, nếu Thiên Vũ Văn biết tâm ý của mình thật lại cố ý chần chừ lúc gần lúc xa , vậy thì cứ thành thật coi như sớm tụ sớm tan, giống như lần trước Thiên Vũ Văn nói tới Lâm Thi Thi, nguyên tắc rất giống nhau.Hắn quay đầu nhìn Thiên Vũ Văn, còn đang làm tại chỗ, trong tay hai tấm gỗ không phù hợp dùng sức thế nào cũng nhét không vào, làm nửa ngày cuối cùng vẫn thở phào nhẹ nhõm hậm hực ném lên bàn phía sau lưng."... Có phải tôi đối với cậu không tốt không?"Chuông tan học vang lên rất lâu, mọi người cũng lục đục rời khỏi phòng học, Thiên Trí Hách mới nghe được cậu nhỏ giọng lầm bầm, trong nháy mắt tầm mắt hai người đối diện nhau, hắn đột nhiên nhớ lại trước kia, lần đầu tiên bọn họ đối mặt với nhau, còn có sau đó, lúc đó luôn vội vội vàng vàng tránh đi, bây giờ lại nhận ra không đủ, mỗi một biểu cảm nhỏ của Thiên Vũ Văn hắn đều không bỏ qua."Không có mà."Thiên Trí Hách xoa xoa tóc cậu, nhẹ giọng nói: "Cậu đừng nghĩ nhiều, Tôn Sách cũng không cố ý, nhỏ không hiểu."Đồ ngốc, sao có thể trách cậu chứ."Hiểu cái gì?"Là tự tôi không dám nói cho cậu, tôi..."... Không có gì."Tôi thật sự rất thích cậu.Lần sinh nhật này có kế hoạch nên cũng chỉ mời hai người Thiên Trí Hách và Thiên Vũ Văn thôi.Karry đã đặt bàn trước ở một tiệm ăn mở bên cạnh siêu thị. Tiệm ăn này mới mở, môi trường tốt cũng rất sạch sẽ, trang trí phong cách rừng cây màu xanh lá cũng rất mới mẻ độc đáo, đá cuội xếp thành đường mòn, giữa tiệm ăn đặt một xích đu nhỏ, bên cạnh bàn bọn họ đặt còn đặt một cái núi giả trang trí, nước từ trên đỉnh núi róc rách chảy xuốn rất thú vị.Tất nhiên, nếu như không để ý đến chuyện hiện tại đang xảy ra.Thiên Vũ Văn lén liếc Karry đang ngồi xéo ở phía đối diện rồi cúi đầu xoay tròn chiếc điện thoại trong tay, lại nhấn mở xem thời gian, trễ nửa tiếng so với cuộc hện. Một bàn thức ăn nguội lạnh, cây nến trên chiếc bánh kem lệch nửa cây, Karry cầm MP3, mặt không đổi ngồi một chỗ, ngay cả phục vụ cũng không dám đến gần.Gọi điện cho bạn học của Mã Tư Viễn, người ta đều nói gần hết tiết cậu có chạy ra ngoài rồi không quay lại nữa, bọn họ cũng không biết bây giờ cậu ở đâu. Điện thoại của cậu đổ chuông nhưng lại không ai bắt máy, có lẽ để ở trường không mang theo cho nên muốn tìm cũng không biết đường nào để tìm.Tuy mặt Karry đần ra nhưng Thiên Trí Hách biết, ai ngồi ở đây cũng không lo lắng cho Mã Tư Viễn bằng anh. Trong tiệm ăn ngoài bọn họ cũng không có người khác, đồng hồ treo trên đỉnh đầu cứ tích tắc nhích từng chút, Karry vẫn không nhúc nhích, Thiên Trí Hách nhìn anh rồi quay qua trợn mắt nhìn Thiên Vũ Văn, biểu cảm giống như đang hỏi có phải đã mật báo rồi không.Thiên Vũ Văn nhíu mày trừng lại, ý bảo trời giết ông đây ngay cả một rắm cũng không thả, cậu đừng vu cáo lên người tôi!Xem ra không phải vì bí mật tỏ tình mà chạy, nhưng còn chuyện gì nữa đâu. Thiên Vũ Văn buồn bực đưa chân lên đánh đu nửa ngày, đột nhiên bị chuông điện thoại dọa sợ đụng góc bàn. "Mẹ kiếp!""Suỵttt" Thiên Trí Hách tỏ ý cậu im lặng thì thấy Karry đã nhận điện thoại bên tai, là số lạ. Anh do dự chốc lát vẫn mở miệng: "... A lô?""..."Đầu dây bên kia không có động tĩnh gì, anh dùng sức áp điện thoại lên tai, nhưng lại loáng thoáng nghe như ai đang khóc. "... Mã Tư Viễn?""... Karry...""... Em ở đâu?"""Em..." Mã Tư Viễn kiềm nén quá lâu vào giờ khắc này cuối cùng vẫn không nhịn được sụp đổ như đê vỡ. "Em ở... bệnh viện quân y khoa ngoại... mẹ em. mẹ em bà ấy...""... Đợi anh."Karry lấy trong túi quần ra mấy tờ tiền đặt lên bàn không nói lời nào đi ra cửa. Thiên Trí Hách kéo Thiên Vũ Văn tỏ ý cậu đi cùng: "Chúng ta cũng đi.""Ấy, ấy..."Thiên Vũ Văn mím môi, giãy giụa một hồi vẫn đứng lên, đi theo phía sau Thiên Trí Hách ngồi vào xe taxi.Tim của mẹ Mã Tư Viễn không tốt, ba cậu là người làm ăn, hàng năm ở bên ngoài chạy đông chạy tây không có ở nhà, Mã Tư Viễn hiểu chuyện như vậy một nửa là do hoàn cảnh, lần này ba cậu lại đi công tác khiến một nhân tài luống cuống tay chân.Hôm nay tỏ tình nhất định không vui. Thiên Vũ Văn nghĩ thoát ế cũng không phải chuyện dễ dàng nhưng Karry đâu còn chú ý đến cái này, cậu ngồi hàng sau nhìn Karry từ kính chiếu hậu, tay siết thành nắm đấm môi mím chặt. Trong xe yên tĩnh đến nghẹt thở, cậu chịu không nổi đưa tay muốn kéo Thiên Trí Hách nhưng lại phát hiện đối phương cũng căng thẳng toàn thân, mắt không chớp nhìn ra ngoài cửa sổ.Chuyện gì đang xảy ra vậy...Không phải cậu không quan tâm đến Mã Tư Viễn, chỉ là cậu sợ đến nơi như bệnh viện.Mùi khử trùng tràn đầy lỗ mũi, mỗi lần bước trên hành lang truyền đều có tiếng cộc cộc cộc vang dội khiến lòng người bất an hốt hoảng. Thiên Vũ Văn bịt mũi, cố gắng đi theo sau lưng Karry và Thiên Trí Hách, từ cửa một đường chạy thẳng lên lầu sáu, rẽ trái rồi rẽ phải mới thấy Mã Tư Viễn đang ngồi trên ghế trước cửa phòng phẫu thuật đèn còn bật sáng."Em... em không muốn làm phiền anh... sinh nhật..." Cậu kịch liệt muốn lau đi nước mắt nhưng càng lau càng nhiều, lau đến mắt đỏ lên cũng không dừng lại, "Nhưng em thật... thật sự không... không biết nên tìm ai, em chỉ nhớ đến số... số điện thoại của anh... xin lỗi..."Karry dùng sức kéo cậu vào lòng, đau lòng muốn chết."Nói xin lỗi gì chứ, chuyện như vậy em còn muốn một mình gánh sao?" Anh ghé sát tai Mã Tư Viễn nói, lại trách một câu, "Điện thoại cũng không mang, em làm anh sốt ruột đến chết.""Xin lỗi..."Thiên Vũ Văn đứng ở phía sau cùng, đôi chân mềm nhũn, đầu cũng choáng váng. Lần cuối đến bệnh viện là hai năm trước, nhưng tình hình không mấy khả quan, cảm giác buồn nôn từ cổ họng ứa ra mắt, cậu toan đến kéo tay áo Thiên Trí Hách nhưng hắn lại đi về phía trước một bước, vỗ lưng Mã Tư Viễn an ủi. "Mọi người đều bên cậu mà, đừng sợ."Tay cậu cứng ngắc để ở không trung mấy giây, cuối cùng vẫn phải nhẹ nhàng buông xuống,[Quá trình ngược tâm mấy thằng con tui bắt đầu rồi:((((((((((]
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz