ZingTruyen.Xyz

Hắc Uyên Chủ

CHƯƠNG 1: KHOẢNG TRỐNG CỦA THIÊN ĐẠO

TheFalseEmperor

Không phải mọi trang sử đều được khắc ghi nhằm mục đích truyền lại cho hậu thế, để những thế hệ sau có thể chiêm nghiệm và kính úy. Có những dòng chữ chỉ ra đời trong nỗi tuyệt vọng thầm lặng, như một nghi thức cổ xưa nhằm trục xuất những bóng ma khỏi tâm trí người viết. Chúng được nhốt vào giấy mực, vào những nét bút run rẩy, để kẻ chắp bút có thể tự thuyết phục bản thân rằng mình đã thành công xua đuổi chúng đi mãi mãi. Họ viết không phải để nhớ, mà để được phép quên lãng – dù sâu thẳm, họ biết rằng sự quên lãng ấy chỉ là ảo tưởng mong manh trước vực thẳm vô tận.

Trong những thuở hồng hoang xa xôi ấy, khi thiên địa vẫn còn vận hành theo một trật tự mà phàm nhân và tiên nhân đều có thể phần nào lĩnh hội, thế giới này dường như vẫn nằm trong vòng kiểm soát của Đạo. Trên cao vút là cửu trọng thiên, nơi các vị Tiên tôn ngự trị với thần thông quảng đại, pháp tắc rõ ràng như những đường kinh mạch trên một tấm bản đồ cổ. Tu sĩ thuở ấy bước đi trên con đường trường sinh với niềm tin vững chắc: họ biết điểm khởi đầu là phàm thai yếu ớt, biết phải vượt qua thiên kiếp, tâm ma, và vô vàn kiếp nạn để từng bước thăng hoa. Điểm cuối cùng là cõi cực lạc bất diệt, nơi linh hồn hòa quyện với Đại Đạo, thoát khỏi vòng luân hồi sinh tử. Đạo khi ấy có hình hài cụ thể, có ngôn từ súc tích trong kinh văn, có quy chuẩn bất biến khắc sâu vào linh thạch và bí cảnh.

Cho đến khi Thứ Đó xuất hiện từ những kẽ nứt vô hình của thực tại.

Nó không đến trong tiếng sấm sét kinh thiên động địa, cũng chẳng mang theo mùi máu tanh nồng nặc của ma quỷ hay yêu tà thông thường. Không ai dám gọi nó là "tà ác", bởi khái niệm tà chính vốn chỉ tồn tại trong vòng đối đãi nhị nguyên của Đạo lý – có chính ắt có tà, có ánh sáng ắt có bóng tối, có sinh ắt có diệt. Nhưng Thứ Đó nằm ngoài mọi sự đối đãi ấy. Nó là sự phủ định tuyệt đối, một hư vô không tên không hình, không thuộc về bất kỳ pháp tắc nào mà các vị đại năng từng lĩnh ngộ. Nó không phải kẻ thù, vì kẻ thù vẫn có thể được định nghĩa và đối kháng; nó là sự vắng mặt của chính khái niệm đối kháng.

Nơi nó tràn qua, pháp tắc thiên địa không sụp đổ trong tiếng nổ vang hay tan vỡ thành mảnh vụn. Chúng bị rút cạn một cách im lìm, nhầy nhụa, chậm rãi như một sinh vật khổng lồ bị hút hết dưỡng khí trong phổi. Thành trì vẫn sừng sững nguyên vẹn, gạch đá không một vết nứt. Sông núi vẫn uốn lượn theo dòng chảy cũ. Cây cối vẫn xanh tươi, gió vẫn thì thầm qua tán lá. Nhưng mọi thực thể bên trong đột ngột mất đi ý nghĩa tồn tại vốn có. Linh hồn bị xóa nhòa trước khi kịp hình thành oán niệm hay đau đớn. Cái chết không còn là kết thúc, vì khái niệm "kết thúc" đã bị nuốt chửng. Kẻ sống sót – nếu có thể gọi như vậy – không còn biết đến sợ hãi, bởi bản năng sinh tồn cơ bản nhất đã bị một lực lượng vô hình tẩy trắng, để lại chỉ là những vỏ bọc rỗng tuếch di chuyển trong im lặng.

Ở gần Thứ Đó, sự tồn tại trở thành một khái niệm mơ hồ, một tiếng vang không nguồn gốc, một bóng dáng phản chiếu trong gương vỡ mà không có thực thể gốc. Tâm trí những kẻ chứng kiến bắt đầu tan rã theo những cách không thể diễn tả: hình học vặn vẹo thành những góc độ bất khả thi, thời gian co giãn thành vòng lặp vô tận, và linh thức – thứ mà tu sĩ coi là bất diệt – bị kéo dài thành những sợi chỉ mỏng manh rồi đứt đoạn trong hư không.

Lần đầu tiên trong vạn cổ lịch sử, một liên minh không tưởng được hình thành trong nỗi kinh hoàng chung. Các vị Tiên nhân vốn thoát tục, khinh thường hồng trần; các Cổ thần viễn cổ đã bước nửa chân ra khỏi vòng sinh tử luân hồi; thậm chí những tồn tại bán thần từ các bí cảnh xa xôi – tất cả buộc phải đứng chung một chiến tuyến. Họ không chiến đấu vì hy vọng chiến thắng, vì không ai có thể chiến thắng sự hư vô tuyệt đối. Họ chỉ chiến đấu để níu kéo thêm một khoảnh khắc mong manh cho thực tại này, để trì hoãn sự tan biến không thể tránh khỏi.

Cuộc đại chiến ấy không lưu lại bất kỳ bản ghi chép chi tiết nào đáng tin cậy. Sự thật cay đắng nằm ở chỗ: không một vị đại năng nào có thể thống nhất được những gì chính mắt họ đã chứng kiến, bởi tâm trí phàm nhân hay tiên nhân đều không được thiết kế để chứa đựng những thực tại như vậy mà không vỡ vụn.

Một vị Tiên tôn cổ lão, trước khi tọa hóa trong điên loạn, run rẩy miêu tả về một thân thể khổng lồ cấu thành từ vô số khối hình học vặn vẹo, nơi các góc cạnh uốn cong theo quy luật không thuộc về thế giới này, và từ đó tuôn ra những xúc tu vô tận không phải để tấn công mà để phủ định sự tồn tại.

Một vị Cổ thần khác lại khăng khăng rằng Thứ Đó chỉ là một cái bóng không biên giới, một khoảng tối nuốt chửng cả ánh sáng lẫn thời gian, khiến các pháp thuật bất diệt tan biến như sương khói trước bình minh giả tạo, tựa một con sói tham lam muốn nuốt chửng nhật nguyệt.

Kẻ thứ ba, trong những giây phút tỉnh táo hiếm hoi, cam đoan rằng nó chưa từng có hình dạng cố định nào cả – nó là một thứ âm thanh không thể nghe thấy nhưng lại làm tan chảy tâm trí, một giai điệu ngược đời khiến linh hồn co rút và pháp tắc thiên địa tự cuốn mình lại như một con thú hoảng loạn trước vực thẳm.

Kẻ thứ tư, mô tả về viễn cảnh mà hắn thấy khi chạm trán với nó. Rằng mặt trăng bị che khuất và mặt trời ngừng sáng, tiếng quạ kêu tràn ngập không gian, không phải một, không phải một trăm, không phải một vạn, mà là vô tận con quạ ba đầu, ba mắt bay ra từ hư vô, che kín cả bầu trời.

Cuối cùng, những kẻ sống sót – ít ỏi và điên loạn – đạt được một kết luận lạnh lẽo đến thấu xương: Không thể tiêu diệt. Thứ Đó không thuộc về vòng sinh diệt, không có điểm khởi đầu hay kết thúc để có thể bị cắt đứt. Thứ duy nhất họ có thể làm là xé nhỏ cái thực thể không định danh ấy thành vô số mảnh vụn, rồi chôn sâu chúng vào những kẽ nứt sâu thẳm nhất của thực tại, nơi linh mạch không bao giờ chảy tới, nơi ánh sáng bị bẻ cong rồi tắt ngấm vĩnh viễn, nơi pháp tắc tự co rút như một sinh vật sống đang hấp hối.

Những phong ấn vĩ đại được dựng lên, không tập trung ở một nơi duy nhất mà rải rác khắp các vực thẳm cấm kỵ – những vùng không gian bị thiên địa ruồng bỏ, nơi không một sinh linh nào nên hiện diện mà không mất đi lý trí. Mỗi mảnh thực thể bị giam giữ đều biến nơi đó thành một "Hắc Uyên" – không phải cấm địa vì chứa báu vật hay cơ duyên, mà vì ở đó, sự tồn tại thuần túy trở thành một gánh nặng không thể chịu đựng.

Hàng triệu thiên niên kỷ trôi qua trong sự giả vờ an ổn của thế giới tu tiên. Những kẻ tham lam dấn thân vào các Hắc Uyên ấy rồi biến mất không dấu vết. Những kẻ tò mò theo sau cũng bặt vô âm tín, tâm trí họ tan rã trước khi kịp thốt lên một lời cảnh báo. Dần dần, ngay cả tên gọi của những vực thẳm ấy cũng bị xóa nhòa khỏi kinh văn, bản đồ, và ký ức tập thể của nhân loại. Thế giới tiếp tục vận hành dưới lớp vỏ hào nhoáng của trường sinh, đột phá cảnh giới, và tranh đấu tông môn – như thể Thứ Đó chưa từng tồn tại.

Bản ghi chép này, lẽ ra phải bị hủy diệt hoàn toàn để tránh lây lan nỗi kinh hoàng. Nhưng kẻ chắp bút – một vị lão tổ đã chứng kiến nghi thức phong ấn cuối cùng – đã do dự vào khoảnh khắc cuối. Bởi trong nghi thức ấy, có một chi tiết mà không vị đại năng nào dám công khai thừa nhận.

Đó không phải vết nứt trên phong ấn, không phải sai sót trong trận pháp vĩ đại. Đó là một khoảng trống có chủ ý.

Giống như toàn bộ hệ thống phong ấn khổng lồ không chỉ được dựng lên để giam giữ Thứ Đó bên trong, mà còn để chờ đợi – một cách kiên nhẫn, lạnh lùng – sự xuất hiện của một thứ khác từ bên ngoài. Một sự tương thích định mệnh. Một vật chứa hoàn hảo.

Kẻ viết những dòng này không dám suy đoán sâu hơn, vì chỉ cần chạm đến ý niệm ấy thôi cũng đủ khiến linh thức ông rung chuyển như đứng bên bờ vực. Nhưng ông để lại lời cảnh báo cuối cùng, lạnh lẽo như hơi thở của hư vô: Nếu một ngày nào đó, tàn tích của Hắc Uyên bỗng rục rịch phản ứng, run rẩy như một sinh vật sống đang tỉnh giấc, thì nguyên nhân không phải phong ấn suy yếu theo thời gian.

Mà là vì thế giới này, sau hàng triệu năm thối rữa dưới lớp vỏ tu tiên rực rỡ giả tạo, lại một lần nữa sinh ra một sinh linh phù hợp với nó. Một kẻ bị thiên địa chối bỏ từ thuở lọt lòng, một linh hồn rỗng tuếch không còn chỗ cho nhân tính, một tồn tại có thể hòa nhịp với sự điên rồ dưới đáy vực thẳm – và có lẽ, sẽ trở thành chìa khóa mở ra cánh cửa cuối cùng.

Bản ghi chép dừng đột ngột ở đó. Phần ký tên đã bị một chất lỏng đen kịt không xác định ăn mòn hoàn toàn, để lại chỉ mùi mục rữa của biển cả cổ xưa và một sự im lặng kéo dài đến vô tận, như thể chính giấy mực cũng đang chờ đợi điều không thể tránh khỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz