ZingTruyen.Xyz

Hắc Nguyệt Quang cầm chắc kịch bản BE - PHẦN 1

Chương 32: Thành toàn

cicinamine

Chúc các bạn gái của tui 20/10 vui vẻ, luôn mạnh khỏe, xinh đẹp và nhiều tiền nữa =)))
Chúc các bạn luôn tràn đầy yêu thương và được yêu thương mỗi ngày, không chỉ vào mỗi hôm nay nhé!
Love you all~

================================

"Nhị ca, ngươi biết mình đang làm gì không?" Tô Tô lo lắng nói.

Bây giờ hai nước Hạ - Chu đang rục rịch muốn giao chiến, Diệp Trữ Phong là con trai của tướng quân Đại Hạ lại quỳ lạy dưới chân địch quốc, chẳng những đánh mất khí khái của người đọc sách, hắn thậm chí còn không để thể diện Diệp gia vào mắt!

Diệp Trữ Phong không đứng dậy, nước mắt thấm ướt vạt áo.

So với Tô Tô, hắn lại càng rõ ràng hậu quả của chuyện này hơn. Hắn biết Yêu Hồ sau lưng hắn từng hại rất nhiều người, hắn cũng từng nghĩ muốn cắt đứt đoạn nghiệt duyên này. Thế nhưng tận mắt nhìn thấy từng cái đuôi của Yêu Hồ bị chém đứt, bị Đạm Đài Tẫn từ từ tra tấn, nhục nhã đến chết, cuối cùng hắn vẫn không thể nhịn được, lảo đảo chạy ra.

Diệp Trữ Phong không quản ngàn dặm đuổi theo một con Yêu Hồ, y phục trên người sớm đã tả tơi, thảm hại. Hắn cúi mặt, không dám nhìn tiểu muội đang bị nhốt trong lồng. Giây phút này, hắn vô cùng tỉnh táo, nhưng trong lòng cũng tuyệt vọng hơn bất cứ ai.

Yêu Hồ sau lưng phát ra nhưng tiếng kêu thê lương, máu tươi chậm rãi chảy đến nhuộm đỏ vạt áo hắn. Hắn đã từng yêu thích, từng quý trọng nàng đến vậy, mỗi tiếng thút thít của nàng cũng khiến tâm tư hắn rung động. Trên mặt Diệp Trữ Phong đầy nước mắt, hắn đờ đẫn dập đầu một lần nữa: "Xin điện hạ tha cho nàng một mạng."

Đạm Đài Tẫn nói: "Diệp nhị công tử là người thông minh, nếu như có chuyện muốn cầu xin thì phải trả giá xứng đáng. Nàng ta có thể sống được hay không, tất cả đều phụ thuộc vào ngươi có thể cho ta thứ gì."

Diệp Trữ Phong nói: "Tại hạ không còn gì nữa, đời này chỉ nguyện vì điện hạ xông pha khói lửa, dù muôn lần chết cũng không chối từ."

Diệp Trữ Phong né tránh ánh mắt khiếp sợ của Tô Tô, hắn nhắm mắt lại, chậm rãi nói: "Chỉ khẩn cầu điện hạ sau này đừng để. . . thuộc hạ phải đối phó với Diệp gia."

Đạm Đài Tẫn nói: "Chuyện đối phó Diệp gia còn chưa tới phiên ngươi."

Hắn lấy ra một hộp ngọc, ra lệnh cho Diệp Trữ Phong: "Đưa tay ra."

Diệp Trữ Phong cầm lấy hộp ngọc, một con côn trùng toàn thân xanh lá chui ra ngoài, tiến vào trong thân thể hắn. Môi Diệp Trữ Phong trắng bệch, cơ thể hơi phát run nhưng hắn nhẫn nhịn, không hề rên một tiếng.

Con côn trùng nhanh chóng biến mất không còn dấu vết, Đạm Đài Tẫn lạnh giọng nói: "Nhớ kỹ lời thề hôm nay của ngươi. Sau này nếu ngươi có ý định phản bội ta, kết cục sẽ là vạn trùng xuyên tâm."

Diệp Trữ Phong che ngực, yên lặng ôm Yêu Hồ đẫm máu trên mặt đất dậy.

Yêu Hồ tên là Phiên Nhiên, lúc này nàng ta đã biến thành một con hồ ly nhỏ màu vàng, ba cái đuôi sau lưng bị chém đứt, máu tươi đầm đìa.

Đạm Đài Tẫn rút ra một thanh kiếm của Dạ Ảnh Vệ, hàn quang trên kiếm chiếu lên gương mặt hắn, hắn mỉm cười: "Diệp Trữ Phong, ngươi từng thấy máu chưa?"

Tô Tô mím chặt môi, nàng đương nhiên biết Đạm Đài Tẫn hỏi như vậy không phải đơn thuần muốn biết Diệp Trữ Phong đã từng thấy máu hay chưa, mà là muốn hỏi hắn đã từng giết người chưa.

Diệp Trữ Phong lắc đầu.

"Ồ..." Đạm Đài Tẫn nói, "Vậy đầu tiên, ngươi giết Thi Yêu kia đi."

Đạm Đài Tẫn ném kiếm tới bên chân Diệp Trữ Phong, Diệp Trữ Phong dùng ánh mắt khó tin ngước nhìn Đạm Đài Tẫn: "Điện hạ!"

Yêu Hồ trong ngực hắn khẽ giãy dụa, sắc mặt Diệp Trữ Phong trắng bệch.

Hôm nay nếu hắn tận tay giết cương thi Khương Nhiêu trước mặt Phiên Nhiên, sau này chắc chắn Phiên Nhiên sẽ hận hắn đến chết.

Đạm Đài Tẫn không nói gì, trên mặt treo nụ cười hờ hững như có như không nhìn Diệp Trữ Phong. Trong mắt hắn là một màu đen lạnh lùng, ai nhìn vào cũng không cảm thấy hắn đang đùa.

Diệp Trữ Phong trừng mắt, thân thể cứng ngắc tiến đến nhặt thanh kiếm kia lên.

Phiên Nhiên đang an tĩnh bỗng nhiên rít lên, cắn lên cánh tay Diệp Trữ Phong. Diệp Trữ Phong như không cảm thấy gì, nâng cánh tay lên, một kiếm mạnh mẽ chém về phía Khương Nhiêu.

Không có Minh La Châu, Khương Nhiêu bất quá chỉ là một bộ thi thể bình thường không thể cử động, đầu của hắn cứ thể lăn xuống, thậm chí một giọt máu cũng không có.

Yêu Hồ căm hận, trong mắt chảy đầy lệ, điên cuồng cắn lên người Diệp Trữ Phong. Diệp Trữ Phong ôm chặt nó, đồng tử là một mảnh hoang vu mờ mịt.

Trong mắt Tô Tô dâng lên một tầng hơi nước, nàng không biết nên hận Diệp Trữ Phong hay nên thương hại hắn. Hắn vứt bỏ tất cả, lấy thân mình để cứu Phiên Nhiên, thế nhưng lại bị ép buộc khiến nàng căm hận hắn sâu sắc.

Trong bốn huynh muội ở Diệp phủ, Diệp Trữ Phong là người sống chật vật nhất. Tô Tô vốn đang hi vọng sau này Diệp Trữ Phong có thể rời khỏi Yêu Hồ, thi cử thuận lợi, được đề tên lên bảng vàng, từ đó không còn phải sống như kẻ vô hình trong phủ nữa. Thế nhưng một khắc hắn quyết định quỳ xuống dưới chân Đạm Đài Tẫn kia, đời này của hắn đã chú định vạn kiếp bất phục, không thể quay đầu lại nữa.

Đạm Đài Tẫn như hoàn toàn không cảm nhận được nỗi thống khổ của bọn họ, hắn vuốt ve Minh La Châu trên tay, nói: "Ta không cần một phế vật bên cạnh mình. Mau đi Thương Châu chứng minh bản lãnh của ngươi, sẽ có người nói cho ngươi biết ta cần ngươi làm gì. Nếu ngươi làm tốt, nghiệt súc này sẽ được sống tốt; nếu ngươi làm không tốt, trước mùa xuân năm nay, ta còn thiếu một kiện áo lông chồn."

Dạ Ảnh Vệ lấy Yêu Hồ đang thoi thóp trong tay Diệp Trữ Phong đi. Toàn thân Diệp Trữ Phong đầy máu, không biết là máu của hắn hay của Yêu Hồ. Hắn bi thương cười một tiếng, yên lặng nhìn Yêu Hồ. Yêu Hồ không hề nhìn hắn, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm đầu của Khương Nhiêu, trong miệng nôn ra từng ngụm máu.

Diệp Trữ Phong thu tầm mắt lại, nói: "Thuộc hạ lĩnh mệnh."

Trước khi rời đi, hắn cúi đầu một cái thật sâu trước Đạm Đài Tẫn: "Tam muội muội tuổi nhỏ không hiểu chuyện, trước kia đã đắc tội chủ nhân, mong chủ nhân rộng lòng khoan thứ, bỏ qua cho nàng."

Đạm Đài Tẫn nhếch miệng, buông một câu không rõ ý vị: "Tất nhiên."

Diệp Trữ Phong đi đến trước chiếc lồng, nói với Tô Tô: "Tiểu muội, Diệp Trữ Phong bất trung bất hiếu bất nghĩa, từ nay trên đời này không còn Diệp Trữ Phong nữa."

Hắn tháo ngọc bội bên hông xuống, đặt trong lòng bàn tay Tô Tô. Đây là ngọc bội đại biểu cho nam nhi Diệp gia, mỗi con cháu trai trong nhà đều có.

Tô Tô cắn môi, ném ngọc bội về phía hắn, trong lòng thương tâm lại phức tạp: "Ngươi cút đi, Nhị ca ta đã chết rồi!"

Khối ngọc vỡ nát yên lặng nằm trên đất, vành mắt Diệp Trữ Phong ửng đỏ, hắn dứt khoát xoay người đi, không hề quay đầu lại.

Tô Tô nhìn bóng lưng Diệp Trữ Phong, lần này Diệp Trữ Phong bỏ đi, ngày sau nói không chừng chính là kẻ thù đứng sau đối đầu với Đại Hạ cùng Diệp gia. Tài năng của hắn không phải tầm thường, sau này nhất định là lưỡi đao sắc hướng về phía Diệp gia.

Đến khi bóng dáng hắn khuất hẳn, Tô Tô che ngực, ho khan một tiếng. Bên trong miệng nàng đều là mùi máu tanh, giao thủ cùng Khương Nhiêu và Thất Vĩ Hồ hiển nhiên đã khiến nàng cũng bị thương không nhẹ.

Bàn tay Dạ Ảnh Vệ nắm cổ Yêu Hồ, hướng về phía Đạm Đài Tẫn xin chỉ thị: "Điện hạ, yêu nghiệt này nên xử lý thế nào?"

Đạm Đài Tẫn nhìn Tô Tô, hững hờ trả lời Dạ Ảnh Vệ: "Tìm một chỗ giam lại, đừng để nó chết là được. Nếu như Diệp Trữ Phong vô dụng, trực tiếp giết, lột da nấu canh."

Yêu Hồ bị mang đi.

Tay Đạm Đài Tẫn chạm vào lồng sắt đen nhánh, ngồi xuống nhìn Tô Tô. Thiếu nữ cuộn mình trong lồng, hung hăng lườm hắn một cái. Thần sắc hắn lãnh đạm, yên lặng đối mặt với nàng.

Tô Tô nói: "Mấy ngày nay ngươi luôn mất tích, chính là vì liên hệ với thủ hạ của ngươi?"

Đạm Đài Tẫn nói: "Đúng."

"Ngươi đã sớm phát hiện ra Thất Vĩ Hồ?"

"Đúng."

"Ngươi cũng biết Diệp Trữ Phong theo nàng đến đây?"

"Không sai."

Tô Tô nói: "Ngươi cố ý gạt ta cứu ngươi?"

Đạm Đài Tẫn không nói chuyện.

Không, chỉ có chuyện này là ngoài tính toán của hắn. Khóa trường mệnh kết Truyền Tống trận nhưng địa điểm cuối cùng chỉ có Kinh Lan An biết được, Dạ Ảnh Vệ cũng phải mất mấy ngày mới tìm được hắn.

Hắn không nói lời nào, lại vươn tay chạm lên vết máu ở khóe miệng Tô Tô. Tô Tô khẽ giật mình, vội vàng lui lại mấy bước: "Ngươi muốn làm gì?"

Đáng tiếc, phía sau nàng cũng là chiếc lồng, cả người bị vây trong huyền thiết, không còn chỗ để trốn.

Đúng lúc này, Dạ Ảnh Vệ lấy ra một cái chìa khóa: "Điện hạ, cái này tìm thấy từ trên người Thi Yêu, hẳn là chìa khóa để mở lồng sắt này."

Đạm Đài Tẫn nhận lấy, khóa lồng cũng đúc từ huyền thiết, có thể nhìn ra Yêu Hồ vì muốn bảo vệ an toàn cho Khương Nhiêu đã tốn không ít tâm tư.

Hắn thử thăm dò, tra chìa vào ổ khóa, Tô Tô không hề chớp mắt nhìn chằm chằm khóa lồng.

Chìa khóa khẽ xoay, chiếc lồng phát ra tiếng "cạch" nhưng chỉ một khắc sau, Đạm Đài Tẫn trở tay vặn một cái, chiếc lồng lại bị khóa kín.

Đạm Đài Tẫn thậm chí còn vặn vài vòng, tựa như muốn khóa lồng lại thật chặt để không còn cách mở ra. Hắn nhìn thiếu nữ trong lồng bất lực phản kháng, trong mắt mang theo ánh sáng kỳ dị.

Hắn đứng dậy, nói với Dạ Ảnh Vệ: "Mang đi."

Tô Tô mặt không biểu tình, cũng may nàng chẳng trông mong gì, giờ phút này cũng chẳng buồn phản ứng lại, trong lòng trực tiếp hung hăng chửi mắng hắn.

Nàng âm thầm thử dùng phù chú chạy trốn, phát hiện là bùa không có phản ứng gì; chiếc lồng này được chế ra để vây khốn đạo sĩ, hẳn là đã bỏ không ít công sức. Nàng chỉ có thể cam chịu trong lồng, căn bản không có cách nào chạy trốn.

Trừ phi Đạm Đài Tẫn mở khóa lồng.

*

Tô Tô được đưa tới một trạch viện.

Thân phận Đạm Đài Tẫn bây giờ không phải cái gì tốt, huynh trưởng hắn đã trở thành hoàng đế Chu Quốc, chính hắn lại là kẻ đào tẩu khỏi Đại Hạ, mặc kệ là Chu Quốc hay Đại Hạ đều sẽ không bỏ qua cho hắn.

Tô Tô nghe thấy một đám người tại sát vách đang bàn luận sự tình.

"Đạm Đài Minh Lãng. . . Yêu vật. . . Đánh lén. . . Thắng, Tuyên Vương. . . Quận Cam Nhuy. . . Xuất chinh. . . Hoàng đế Đại Hạ. . ."

Tô Tô chỉ nghe được loáng thoáng, nàng chỉ có thể căn cứ từ vài từ vụn vặt nghe được để thử phỏng đoán.

Đại khái là Đạm Đài Minh Lãng nuôi dưỡng yêu vật, đánh lén biên cảnh của Đại Hạ. Có lẽ vì đột ngột tấn công nên chỉ đánh một trận đã giành chiến thắng, sau đó Tiêu Lẫm tự mình xuất chinh, tiến về quận Cam Nhuy nghênh chiến.

Nếu Tiêu Lẫm phải lên chiến trường, chứng minh trận này Diệp Khiếu không đánh lại được, không thể không cầu cứu triều đình.

Trong lòng Tô Tô có mấy phần nặng nề.

Tiếng thảo luận nhỏ dần.

Đạm Đài Tẫn đẩy cửa tiến đến, hắn đã thay bộ đồ nông gia trước đó, mặc một kiện áo bào màu đen thêu hoa văn chìm, cả người cao quý kiêu ngạo.

Hắn ngồi ở trước án, thị nữ ở bên cạnh hâm rượu cho hắn. Tô Tô nhìn sang, trang sức trên người cùng y phục của những thị nữ này đều thập phần đặc biệt, chắc hẳn là nữ tử của Di Nguyệt tộc.

Chỉ một lát sau, trong phòng thoảng thoảng hương rượu thơm nồng mà ấm áp. Lúc này còn chưa đầu xuân, trong không khí vẫn có hơi lạnh, Đạm Đài Tẫn chống cằm, hững hờ uống rượu, làm như không thấy Tô Tô bị nhốt trong lồng. Tâm tình của hắn rất thư thái, Tô Tô đoán trạch viện này hẳn là địa bàn của Di Nguyệt tộc.

Đứng bên cạnh hầu hạ còn có một nam nhân bộ dạng lấm lét như kẻ trộm, hắn nịnh nọt nói: "Điện hạ, có cần truyền ca múa không?"

Người này tên là Dương Ký, là lãnh sự ở biên cảnh của Di Nguyệt tộc. Hắn mồm mép lanh lợi, am hiểu nhất là giao thiệp cùng a dua lấy lòng, cũng rất rành làm ăn buôn bán.

Đại Chu có tập tục xa hoa lãng phí, giỏi đàn sáo, nhạc luật. Dương Ký lúc trước chưa từng tiếp xúc với Đạm Đài Tẫn, cũng không rõ ràng bối cảnh của hắn. Bây giờ biết Đạm Đài Tẫn là chủ tử mới của Di Nguyệt tộc, liền coi Đạm Đài Tẫn như hoàng tử tôn quý nhất Đại Chu mà đối đãi, bởi vậy đã sớm chuẩn bị kỹ càng ca múa trợ hứng.

Đạm Đài Tẫn thần sắc cổ quái, nhưng cũng không cự tuyệt: "Truyền."

Tô Tô nghĩ thầm, hừm, giả bộ cũng giống đấy; người không biết còn thật sự cho rằng hắn là hoàng tử lớn lên ở Chu Quốc.

Lát sau, một đoàn nữ tử thướt tha nối đuôi nhau bước vào. Rõ ràng đã vào đông, y phục trên người các vũ cơ lại cực kì đơn bạc. Sa y màu trắng mỏng như cánh ve, trên tay cuốn một dài lụa dài mềm mại, vòng eo như ẩn như hiện, cực kỳ xinh đẹp.

Các nữ tử đi đến trước án Đạm Đài Tẫn đang ngồi, duyên dáng thi lễ; nhạc sư tấu nhạc, các nàng nhẹ nhàng nhảy múa.

Tô Tô ngồi xổm trong góc, chỉ nhìn qua một chút, nàng vẫn đang bị thương, cảm thấy lồng ngực hơi đau nhức. Cảm giác này có chút khó chịu, nàng hơi buồn ngủ, bất lực dựa vào chiếc lồng.

Dương Ký chăm chú nghe theo từng nhịp nhạc điệu, say mê ngắm nhìn nhóm vũ cơ. Đạm Đài Tẫn yên lặng chống cằm, ánh mắt xuyên qua nhóm vũ cơ váy áo màu trắng, dời lên người thiếu nữ đang bị nhốt trong lồng. Sau tà lụa trắng bay múa, Tô Tô ôm gối, hai mắt nhắm nghiền.

Rõ ràng đã bị dồn đến tình huống này, trên mặt nàng vẫn không có vẻ khuất nhục, không cầu xin, cũng không sợ hãi, thậm chí vẫn không hề để hắn vào mắt như cũ.

Đạm Đài Tẫn uống rượu trong chén, có mấy phần phiền muộn.

Dương Ký cũng không cảm thấy Đạm Đài Tẫn có gì bất thường, ngẫu nhiên còn tràn đầy phấn khởi giảng giải phong tục Di Nguyệt tộc cho Đạm Đài Tẫn. Lần này Đạm Đài Tẫn có phần nhập thần chăm chú nghe hơn, dù sao ngày sau những điều này khả năng sẽ hữu dụng.

*

Ngày thứ hai, Tô Tô phát sốt.

Chuyện này do một thị nữ Di Nguyệt tộc phát hiện ra, nàng vẫn đem đồ ăn đến cho thiếu nữ trong lồng như thường lệ, lại phát hiện trạng thái của Tô Tô không tốt lắm. Thị nữ vội vàng báo cho Đạm Đài Tẫn.

Lúc đó Đạm Đài Tẫn cùng Dương Ký đang dùng bữa ở trong sân, Dương Ký nghe vậy, cười hắc hắc nói: "Điện hạ, có chuyện tiểu nhân vẫn một mực chưa hỏi tới, cô nương kia rốt cục là con cái nhà ai?"

Dương Ký nghĩ thầm, hắn hoàn toàn không đoán được thân phận của Tô Tô.

Nàng bị nhốt trong lồng, bộ dáng bẩn thỉu, không có tinh thần, nhìn qua thì điện hạ thập phần chán ghét nàng. Hắn cho nàng ăn cơm, lại không chữa thương cho nàng.

Nhưng nếu nói là chán ghét, nào có đạo lý gì lại giam người mình ghét bên cạnh cả ngày? Chẳng lẽ nhìn nàng ngày ngày chịu khổ, trong lòng mới thoải mái?

Đạm Đài Tẫn không để ý tới Dương Ký, hỏi thị nữ: "Bệnh rồi?"

Thị nữ đáp lại: "Vâng."

Dương Ký nói: "Điện hạ, người muốn mời Vu Y đến xem sao?"

Đạm Đài Tẫn lãnh đạm: "Không cần, nàng cũng không phải khách quý gì."

Đầu óc Dương Ký xoay chuyển cực nhanh, hắn nói: "Có phải trước kia nữ tử này đã làm chuyện gì đắc tội điện hạ không?"

Đạm Đài Tẫn nói: "Cũng gần như thế."

Hôm nay vẫn kêu ca múa, khí hậu biên cảnh trở nên ấm áp, hoa trong trong viện cũng bừng nở vài đóa. Đạm Đài Tẫn yên lặng uống rượu, không nói một lời; ánh mắt hắn rơi vào trên người vũ cơ, đột nhiên nói: "Đến hỏi nàng có nguyện ý đến khiêu vũ trợ hứng cho ta không. Nếu nàng nhảy tốt thì trị bệnh cho nàng."

Mặc dù hắn không nói "nàng" là ai nhưng trong lòng mọi người đều sáng tỏ.

Dương Ký suy đoán, đây rốt cục là có ý gì?

Kẻ am hiểu nịnh nọt, vạn sự đều thông như hắn cũng nhất thời không thể đoán ra tâm tư Đạm Đài điện hạ.

Không đầy một lát, thị nữ hồi bẩm lại: "Vị cô nương kia đồng ý, chỉ bất quá. . ."

"Cái gì?"

"Vị cô nương kia cần đổi y phục khác."

Đạm Đài Tẫn cong cong môi, hắn ném chìa khóa cho tỳ nữ, nói: "Tìm người coi chừng nàng, đừng để nàng chạy. Nếu nàng chạy thoát, ta sẽ dùng các ngươi đốt đèn trời."

Hắn lúc hắn nói ba chữ "Đốt đèn trời", ngữ điệu thập phần ôn nhu, thân thể tỳ nữ run lên, lĩnh mệnh rời đi.

*

Tô Tô tắm rửa thay quần áo xong, gương mặt ửng hồng; nàng nhìn bản thân trong gương, bộ dáng bệnh cũng không hề nhẹ.

Nàng vỗ vỗ mặt, để cho mình thanh tỉnh một chút. Trong đầu mơ mơ màng màng, bản thể của nàng sẽ không bị bệnh, thân thể của Diệp Tịch Vụ cũng không tệ, đây là lúc hiếm hoi nàng mắc bệnh từ lúc xuyên qua.

Nữ tử quý tộc ở Đại Hạ đều được học thi từ ca phú, âm luật vũ đạo. Diệp Tịch Vụ biết nhảy múa nhưng Tô Tô thì không, một chút ký ức kia căn bản cũng không giúp được gì.

Nàng mặc y phục của vũ cơ Di Nguyệt tộc, trong lòng mơ hồ có thể đoán được mấy phần tâm tư của Đạm Đài Tẫn: hắn đang trả lại những nhục nhã lúc trước nguyên chủ đã bắt hắn phải chịu. Vũ cơ thân phận nhỏ bé, đê hèn, Đạm Đài Tẫn muốn nàng khiêu vũ trợ hứng, muốn nhìn nàng cúi đầu giống như Diệp Trữ Phong, phải thần phục hắn.

Hắn muốn nhìn nàng làm hắn vui lòng.

Lúc trước Đạm Đài Tẫn có địa vị cực độ hèn mọn, mặc kệ tại lãnh cung, hay ở Diệp phủ đều không ai cho hắn sắc mặt tốt. Một khi xoay người, hắn sẽ dùng phương thức này để hóa giải uất khí trong lòng.

Nếu nhất định phải giải thích loại tâm tính này, Tô Tô cảm thấy, đại khái là vặn vẹo đến biến thái.

Dù sao bản chất Đạm Đài Tẫn vốn là vô tâm, bạo ngược, tâm tư cẩn thận, lại hay ngờ vực vô căn cứ. Hắn lấy sự thống khổ của người khác làm niềm vui cho mình, nếu người khác không thống khổ, hắn sẽ tặng thêm mấy phần.

Tô Tô buộc đai lưng, nhét Truyền Tống phù vào trước ngực, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.

Sẽ không ai kiểm tra nơi này.

Nàng cong mắt cười cười, trước khi đi, thành toàn cho thiếu niên đáng hận kia vậy.

Tùy ý nhảy nhót trước mặt hắn một chút, ngay khi tâm tình hắn tốt nhất, nàng muốn hắn trơ mắt nhìn mình chạy trốn, không biết hắn có bị tức giận đến thổ huyết không.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz