Hắc Nguyệt Quang cầm chắc kịch bản BE - PHẦN 1
Chương 21: Người trong lòng
Tô Tô hỏi: "Ngươi thấy thế nào?"Khi nàng còn bé, chưởng môn phụ thân thường dùng pháp thuật nhỏ này để dỗ dành nàng, để nàng có thể dễ dàng nhìn thấy khung cảnh vạn vật sinh trưởng cùng những cảnh đẹp trên thế gian, tránh cho nàng nhàm chán muốn chạy trốn ra khỏi tông môn. Nguyên bản thuật pháp này cũng không cần lấy phù chú làm vật dẫn nhưng Tô Tô hiện tại không có linh lực nên muốn làm gì cũng đều phải có ngoại vật phụ trợ. Đạm Đài Tẫn không lên tiếng.Hắn nhíu chặt lông mày, lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái, không muốn tiếp tục học vẽ bùa nữa, đứng thẳng dậy bước ra ngoài. Chờ đến khi bóng lưng của hắn hoàn toàn biến mất trong màn tuyết lớn trắng xóa, Tô Tô thấp giọng nói: "Đúng là kì quặc, không thể hiểu nổi."Đạm Đài Tẫn không học thì thôi, hắn đi rồi nàng mới có thể yên tâm vẽ những phù chú có tính công kích.Vẽ được mấy chục tấm phù mới có hai, ba tấm miễn cưỡng dùng được, Tô Tô cất kỹ phù chú, Xuân Đào cũng vừa quay về. Đôi mắt tiểu nha đầu kia lóe sáng, tinh nghịch nháy mắt với nàng: "Tiểu thư, nô tỳ đã đem tin giao cho Đại tiểu thư rồi."Tô Tô gật đầu, bây giờ chỉ chờ hồi âm của Tuyên Vương điện hạ thôi.*Diệp Băng Thường mở thư của Tô Tô ra xem.Nha hoàn Tiểu Tuệ nói: "Nương nương, Tam tiểu thư lại còn sai nha hoàn đến phủ thượng tặng đồ nữa, thật sự không biết liêm sỉ là gì. Thân thể của người vẫn chưa hồi phục hẳn, thứ này cứ đưa cho nô tỳ đi, để nô tỳ đem đi đốt!"Diệp Băng Thường lắc đầu: "Trong thư Tam muội muội có nhắc đến chính sự."Tiểu Tuệ: "Chính sự? Tam tiểu thư này gian xảo, hết lần này đến lần khác đều nói láo bịa chuyện cả. Theo nô tỳ thấy, nàng ta chắc chắn muốn tìm lý do để gặp Vương gia thôi. Nương nương, người nghìn vạn lần không thể tin tưởng nàng ta được.""Biết đâu... thật sự là chuyện quan trọng thì sao?"Tiểu Tuệ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Loại người như Tam tiểu thư sao có thể quan tâm đến chuyện chính sự gì được. Nàng ta nhiều lần không lừa được Vương gia, lần này mới muốn ra tay từ chỗ người thôi."Sắc mặt Diệp Băng Thường tái nhợt, che miệng ho khan.Từ lần trước sau khi thoát khỏi mộng cảnh của Yểm ma, thân thể của nàng vẫn không tốt lắm. Tiêu Lẫm yêu thương nàng, còn đặc biệt mời thái y từ trong cung tới trị bệnh cho nàng.Ngón tay thon dài ngọc ngà che miệng, hàng lông mày khẽ chau lại, lúc này trông nàng ngược lại lại tăng thêm mấy phần ốm yếu mỹ lệ.Diệp Băng Thường rũ mi: "Bất luận thế nào phong thư này vẫn phải đưa tới cho Vương gia, bằng không thì ta sẽ thất lễ với Tam muội muội. Tiểu Tuệ, ngươi đem thư của Tam cô nương đến chỗ Vương gia đi."Tiểu Tuệ không tình nguyện nhận bức thư, vừa muốn nói gì, trong mắt bỗng sáng rực lên.Đúng rồi, chỉ cần giao cho người của Vương gia rồi nói đây là đồ của Tam cô nương đưa tới, phong thư này tự nhiên sẽ bị đem hủy giống mấy món đồ lúc trước thôi. Vương gia chắc chắn sẽ không thấy thư này.Tiểu Tuệ tự cảm thấy bản thân rất thông minh khi nghĩ ra cách này, nàng ta không tiếp tục quấy rầy Trắc phi nữa, vui vẻ hành lễ: "Vậy nô tỳ sẽ đi đưa đồ ngay ạ."Nhìn bóng nàng ta đi xa, Diệp Băng Thường nhẹ nhàng chống cằm ngắm tuyết ngoài cửa sổ, lông mi rũ xuống thành một cái bóng mờ trên mặt, che đi đôi mắt diễm lệ không rõ buồn vui. *Tô Tô từ đầu đến cuối đều không nhận được tin tức từ Tiêu Lẫm mà ngày mai lại là ngày Diệp Trữ Phong cùng lão phu nhân trở về. Nếu nàng muốn làm gì, nhất định phải hoàn thành trước khi Diệp Trữ Phong hồi phủ.Tô Tô sai người gấp gáp chế tạo một thanh kiếm gỗ đào, nàng cắt đứt ngón tay, nhỏ máu lên kiếm để tăng thêm mấy đạo tiên pháp.Mặc dù nàng không có linh lực, nhưng có chút ít còn hơn không.Yêu Hồ chạy ra khỏi Hoang Uyên chắc hẳn sẽ bị trọng thương nên bây giờ mới phải dựa vào việc hút tinh khí con người để hồi phục lại, nàng không chừng còn có thể có cơ hội.Tô Tô biết chuyện này rất mạo hiểm nên nàng đã đặc biệt chuẩn bị Truyền Tống phù, vạn nhất đánh không lại Yêu Hồ kia, nàng còn có thể chạy trốn. Sau khi chuẩn bị xong tất cả, Tô Tô hỏi Xuân Đào: "Đạm Đài Tẫn đâu?"Xuân Đào nói: "Nô tỳ không biết ạ."Hỉ Hỉ đáp: "Sáng sớm nay hình như hạt nhân điện hạ có ra ngoài, đến giờ vẫn chưa trở về."Tô Tô rất kinh ngạc: "Các ngươi biết hắn đi đâu không?"Mấy ngày nay nàng đều chú tâm vẽ bùa, chuẩn bị vũ khí đấu lại Yêu Hồ, căn bản không hề chú ý đến động tĩnh của Đạm Đài Tẫn.Hỉ Hỉ đáp: "Nô tỳ cũng không rõ, tiểu thư, người có thể hỏi quản gia xem?""Được rồi, ta có việc, bây giờ phải ra ngoài. Nếu Đạm Đài Tẫn trở về, các ngươi bảo thị vệ trông chừng hắn, đừng để hắn lại đi lung tung nữa."Ma đan bị hắn nuốt coi như xong, nếu như Đạm Đài Tẫn còn có ý đồ gì với Yêu đan lần này nữa thật khiến cho nàng thêm đau đầu.Tô Tô một mình đi ra ngoài.Nàng chọn thời gian chính ngọ mới ra cửa, tuy trời đã vào đông nhưng ánh nắng trong ngày vẫn rất mạnh. Thời gian này ít nhiều có thể khắc chế yêu vật.Để tiện hành động, nàng đổi sang một bộ y phục ngắn gọn gàng, đeo kiếm gỗ đào trên lưng, trong tay áo giắt đầy một đống bùa thất loạn bát tao, hữu dụng thì ít mà vô dụng thì nhiều. Trên người nàng còn đeo một chiếc chuông bạc mua từ đám đạo sĩ để làm pháp khí, chuông bạc đeo bên hông rung động phát ra những tiếng kêu đinh đang thanh thúy. Tiêu Lẫm ngồi ở trên xe ngựa, lúc nàng đi qua bên cạnh, suýt nữa không nhận ra nàng.Thiếu nữ buộc tóc cao, quanh thân treo đầy những vật kỳ quái. Ngược lại, khuôn mặt nàng ngẩng cao đón ánh nắng, trên mặt tràn đầy tinh thần, từ sâu bên trong tỏa ra hương vị tươi sáng, linh động. Trước kia gặp nàng, trong mắt Tiêu Lẫm, Tam tiểu thư này là một con khổng tước nhỏ kiêu ngạo, luôn hận không thể khoe hết vẻ rực rỡ trên người. Tam tiểu thư bây giờ, ngược lại đã thay đổi không ít. Nàng không còn câu nệ quần áo trang sức bên ngoài nữa, ngược lại thập phần hấp dẫn người khác. Tuy rằng nàng ăn mặc kỳ kỳ quái quái, thế nhưng đôi mắt linh động cùng gương mặt xinh đẹp kia khiến không ít thiếu công tử trên đường dừng chân ngoảnh lại. Bản thân nàng lại không hề chú ý, dáng vẻ như đang chuyên tâm suy nghĩ cái gì. Tiêu Lẫm nhớ tới chuyện trên triều hôm nay, Đạm Đài Tẫn chỉ sợ... Trong lòng hắn thầm thở dài."Tam cô nương." Hắn mở miệng nói.Tô Tô quay đầu đã nhìn thấy Tiêu Lẫm trên xe ngựa. Nàng hoàn toàn không nghĩ tới trước lúc đi đối phó với Yêu Hồ lại gặp được hắn.Trong lòng nàng dấy lên hi vọng, rất cao hứng bước tới: "Vương gia."Tiêu Lẫm nói: "Sao Tam cô nương lại ở đây?"Hắn vừa mở miệng đã hỏi đến trọng điểm, Tô Tô vội vàng nhỏ giọng kể lại cho hắn chuyện Yêu Hồ. Tiêu Lẫm vốn muốn nói cho nàng chuyện liên quan đến hạt nhân, giờ nghe nàng nhắc đến Yêu Hồ, thần sắc hắn càng thêm ngưng trọng."Sao lúc trước Tam cô nương không nói với ta?" Giọng điệu Tiêu Lẫm mang mấy phần trách cứ, một cô nương khuê các lại tùy tiện đòi đi hàng yêu, nàng rốt cục có biết chuyện này nguy hiểm đến mức nào không.Tô Tô ngẩn người, nàng rõ ràng đã sai Xuân Đào đưa tin đến Tuyên Vương phủ, vậy mà Tuyên vương lại hoàn toàn không biết.Trong lòng nàng lướt qua một suy đoán đầy kinh ngạc nhưng đến cùng cũng không nói ra miệng. Dù sao xét về tình, Diệp Băng Thường không muốn mình và Tiêu Lẫm tiếp xúc với nhau cũng là điều dễ hiểu.Tô Tô nói: "Là ta sơ suất, nhất thời quên mất. Vương gia, bây giờ người đã biết rồi, vậy người có quen trừ yêu sư nào không?"Tiêu Lẫm nói: "Ngươi chờ một chút."Hắn gọi một thị vệ tới, thấp giọng nói mấy câu. Thị vệ gật đầu rời đi.Sau đó Tiêu Lẫm mang theo Tô Tô đến một trà lâu. Không bao lâu sau, một nam tử áo trắng chạy tới."Tiêu Lẫm chết tiệt, huynh nghĩ lão tử là ai hả, đang yên đang lành lại trở chứng. Bộ muốn gọi là gọi đến luôn hả, nói cho huynh biết, lão tử là người của Triệu Vương! Là người của Triệu Vương đấy!"Tô Tô kinh ngạc nhìn Ngu Khanh.Ngu Khanh nhìn qua nhã nhặn ôn nhu, không nghĩ tới mở miệng lại là kiểu người nóng nảy thô lỗ như vậy. Lúc trước nàng từng gặp hắn bên cạnh Triệu Vương, không nghĩ tới người này lại có qua lại với cả Tuyên Vương nữa.Ngu Khanh chậm nửa nhịp mới chú ý thấy Tô Tô bên này, sắc mặt cứng đờ.Tiêu Lẫm rót cho hắn một chén trà, giống như hoàn toàn không nghe thấy hắn vừa mới mắng mình, ôn hòa nói: "Sư đệ, ngồi đi. Để Tam cô nương kể cho ngươi tình huống trước mắt đã."Tô Tô lại lặp lại chuyện Yêu Hồ lần nữa.Ngu Khanh nhíu mày: "Yêu Hồ? Chính là hồ ly hút tinh khí con người mà trong sách đã nhắc tới?"Mặc dù hắn học trừ yêu nhưng trước đó toàn bộ yêu vật trong nhân gian đều bị phong ấn ở dưới vực sâu, cho nên những gì Ngu Khanh học được có cũng như không. Lần trước tiến vào mộng cảnh của Yểm ma chính là lần đầu tiên Ngu Khanh chân chính giao thủ cùng đám yêu ma này.Tiêu Lẫm hỏi: "Ngươi có thể đối phó được không?""Được hay không phải đến thử một chút mới biết được. Cho ta mấy ngày về chuẩn bị..."Tô Tô vội vàng nói: "Không được."Ngày mai Diệp Trữ Phong sẽ trở về, vạn nhất Yêu Hồ động thủ trước, tính mạng của Nhị ca nàng chắc không giữ được.Tiêu Lẫm nhìn Ngu Khanh, chậm rãi nói: "Ta cũng đồng ý nên hành động trong hôm nay, Yêu Hồ hiện thế thêm một ngày, an nguy của bách tính lại bị đe dọa thêm một phần."Ngu Khanh nghiêng đầu: "Lúc này đi thì có gì tốt?"Tiêu Lẫm ném cho hắn một thanh chủy thủ toàn thân màu đen.Ánh mắt Ngu Khanh sáng lên, hắn thu hồi chủy thủ, vẫn giữ gương mặt nặng như đeo đá, khẽ hừ một tiếng: "Đi thôi, dẫn đường.""Tam cô nương, ngươi chỉ đường cho chúng ta là được rồi, ngươi nên hồi phủ đi." Tiêu Lẫm biết chuyện trừ yêu này không hề đơn giản, người thực sự tinh thông không nhiều. Nếu không, Đại Hạ dán cáo thị lâu như vậy, nhiều người lui tới thử nhưng vẫn không có ích gì. Tô Tô hiểu ý tốt của "Đại sư huynh", hắn có trách nhiệm cùng ý muốn che chở người khác rất lớn. Nhưng nhìn tình hình này, Ngu Khanh trước mặt mặc dù là một trừ yêu sư có chút bản lãnh, thế nhưng kinh nghiệm đối chiến cũng không phong phú. Bọn họ cứ như thế mà đến sẽ dễ bị thiệt thòi.Nàng kiên trì đi theo."Hoặc là ta không nói cho các ngươi biết chỗ của Yêu Hồ, tự ta đi. Hoặc là các ngươi đưa ta đi cùng."Tiêu Lẫm nhíu mày.Ngu Khanh cười nói: "Được rồi, ngươi muốn đi thì cứ đi đi."Cuối cùng bọn họ đều tới viện lạc nơi Yêu Hồ ở.Hồng mai vẫn rực rỡ như cũ, mùi thơm lại nhạt đi không ít. Ba người đề cao cảnh giác tiến vào viện lạc, nhưng không hề thấy bóng dáng Yêu Hồ.Ngu Khanh đột nhiên nói: "Trong thành gần đây có không ít người mất tích."Lời hắn nói ra nhẹ nhàng nhưng lại khiến lòng người trầm xuống, nhất là Tô Tô. Nàng đoán những người kia đại khái là bị Yêu Hồ bắt đi.Không có Diệp Trữ Phong cung cấp tinh khí, Yêu Hồ lại bắt những người khác."Bây giờ phải tìm nó ở đâu?" Tiêu Lẫm hỏi.Ngu Khanh lấy một cái la bàn từ trong tay áo, kim la bàn điên cuồng xoay tròn. Ngu Khanh líu lưỡi: "Ai da, còn là một đại yêu đó..."Cuối cùng la bàn dừng lại.Ngu Khanh nói: "Đi theo hướng la bàn đi."*Cùng lúc đó, thiếu niên đứng trước cửa sổ, mắt đen chăm chú nhìn theo hướng bọn họ rời đi.Hắc y nhân phía sau hắn do dự hỏi: "Điện hạ?"Đạm Đài Tẫn nói: "Ta biết rồi.""Phu nhân đang ở bến đò đợi người, điện hạ định khi nào chuẩn bị lên đường về Chu Quốc? Việc này không nên chậm trễ, theo thuộc hạ thấy người nên đi luôn trong đêm nay, tránh đêm dài lắm mộng." Giọng điệu hắc y nhân kích động, "Chỉ sợ chậm thêm một ngày, người sẽ gặp thêm nguy hiểm."Đạm Đài Tẫn nhìn chằm chằm bóng lưng nhóm người Tô Tô, thấp giọng trào phúng: "Không biết tự lượng sức mình."Hắc y nhân nghe không hiểu: "Điện hạ, chẳng nhẽ người còn việc gì chưa xử lý xong?""Không có." Đạm Đài Tẫn lạnh giọng nói, "Đêm nay xuất phát luôn."Hắc y nhân rất cao hứng: "Thuộc hạ nằm gai nếm mật mười bốn năm, cuối cùng cũng đợi được đến ngày điện hạ trở về rồi."Đạm Đài Tẫn cũng cong cong môi.Mặt trời trên cao chói chang, vào đông khó có được một hôm thời tiết đẹp như vậy. Chỉ tiếc cho bách tính Hạ Quốc, chẳng biết còn được hưởng mấy ngày tốt đẹp thế này nữa.Không biết máu của Chiến thần Diệp Khiếu có phải là so với người bình thường càng nóng, càng đỏ hơn không? Máu bắn tung tóe trên mặt, sẽ đem lại cảm giác thế nào?Ngón tay hắn bám chặt lấy khung cửa sổ, cười lên một tiếng trầm thấp.Trên mặt lộ rõ khinh miệt cùng chán ghét.*Tô Tô cảm thấy đưa theo một trừ yêu sư đi cùng quả là một quyết định đúng đắn. Nếu như nàng chỉ đi một mình, thật đúng là không thể tìm thấy Yêu Hồ.Lúc này, ba người đang nín thở ngồi chờ bên ngoài một rừng trúc. Trong rừng có một gian phòng trúc nhỏ nhắn, tinh xảo, mùi hương mị hoặc nồng nàn tỏa ra từ trong phòng. Tô Tô thấp giọng nhắc nhở: "Cẩn thận một chút, đây là mị hương, cố gắng đừng hít phải quả nhiều."Mị hương của Yêu Hồ sẽ mê hoặc tâm trí người ta.Ngu Khanh đổ ra ba viên thuốc, chia cho mọi người. Tô Tô nuốt xuống, phát hiện quả nhiên không còn ngửi thấy mị hương nồng đậm nữa.Ngu Khanh không biết từ đâu lấy ra một cuộn chỉ đỏ, hắn đưa một đầu cho Tiêu Lẫm, Tiêu Lẫm hiểu ý, khẽ gật đầu. Sau đó cả hai bước chân nhẹ nhàng linh hoạt, bắt đầu bố trí chỉ đỏ vây quanh phòng trúc.Tô Tô hơi kinh ngạc, Ngu Khanh vậy mà cũng biết bày trận, còn là Lạc Hồn Trận uy lực không hề nhỏ.Cái gọi là Lạc Hồn Trận, chính là một trong mười hai trận pháp trận rất mạnh. Trận pháp quây thành một hình vuông vuông vức, bốn góc có bốn người thủ trận, trong trận, mây mù giăng bốn phía khiến cho kẻ địch bị vây bên trong không thể tìm được đường ra. Trận pháp biến đổi khó lường lại vận dụng linh hoạt, tận dụng hoàn toàn dương khí trong trời đất để bố trí. (1)Ngu Khanh tính toán từng bước, bố trí cực kì chuẩn xác.Tô Tô không nghĩ tới năm trăm năm trước, một người chưa từng bái nhập Tiên môn như Ngu Khanh lại biết loại trận pháp này. Chỉ tiếc bọn họ chỉ có ba người, không đủ nhân lực để đứng chủ bốn góc.Ngu Khanh vòng trở về, để Tô Tô nắm chặt một đầu chỉ đỏ khác. Chính hắn tiến vào trong trận, trên tay bấm niệm pháp quyết, sau lưng hiện ra mấy chuôi kiếm nhỏ màu bạc lơ lửng trong không trung."Diệt!"Kiếm bạc nhanh chóng lao về phía phòng trúc. Chỉ một khắc sau, phòng trúc nổ tung, nữ tử áo vàng bên trong vẫn chưa phát hiện ra vấn đề.Xiêm y trên người nàng ta xộc xệch, bả vai trắng nõn trần trụi lộ ra bên ngoài. Nàng ta ý thức được nguy hiểm, híp mắt nhìn về phía nhóm ba người.Bên cạnh nàng ta có mấy nam tử khác toàn thân không một mảnh vải, hai mắt ngốc trệ, trên mặt ửng hồng. Còn có hai người nằm bên cạnh, đã sớm không còn hơi thở. Còn có người vẫn chưa thoát khỏi mị thuật, bàn tay sờ soạng người nàng ta, cúi đầu muốn hôn nàng: "Mỹ nhân, mỹ nhân..."Yêu Hồ một cước đá văng hắn, nhìn Ngu Khanh cười mị hoặc: "Thế nào, tiểu ca ca này cũng muốn cùng nô gia điên loan đảo phượng sao?"Áo ngoài rơi xuống đất nàng ta cũng không buồn mặc lại, Tiêu Lẫm nhíu mày, lặng lẽ quay đi.Ngược lại, Ngu Khanh nhìn chằm chằm nàng ta không hề chớp mắt, chậc chậc hai tiếng tiếng: "Quả nhiên là Yêu Hồ..."Dáng người không tồi nha.Giọng nói Yêu Hồ quyến rũ mị nhân nhưng ngoại hình bên ngoài lại hết sức thanh thuần. Nàng ta dậm chân, nũng nịu lao vào trong lòng Ngu Khanh, giọng điệu chê trách giận dỗi lại ngọt như mật: "Ai da, ngươi thật là xấu, vừa nãy đã dọa người ta đó nha."Ngu Khanh cong môi: "Vậy tại hạ cần phải bồi tội thật tốt cho tiểu mỹ nhân đây rồi..."Hắn giang hai tay ra, muốn ôm Yêu Hồ vào trong ngực.Trong chớp mắt hắn vừa nâng ngón tay lên, Tô Tô cùng Tiêu Lẫm nắm được ý của hắn, đồng thời thu lưới.Chỉ đỏ sáng lên, nhanh chóng ngưng tụ thành một cái lưới lao về phía Yêu Hồ.Lạc Hồn Trận có tác dụng khiến cho nàng ta không thể động đậy, chỉ đỏ lao đến trói chặt lấy nàng ta. Ý cười trên mặt Yêu Hồ biến mất, thanh âm lạnh lùng nói: "Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!"Tô Tô cảm thấy không ổn, vội vàng cảnh báo Ngu Khanh: "Mau tránh ra."Ngu Khanh phản ứng cực nhanh, toàn thân bổ nhào lên trước. Chỉ thấy sau lưng Yêu Hồ xuất hiện bảy cái đuôi màu vàng, chỉ đỏ trói quanh người nàng ta không biết đã đứt thành từng đoạn tự bao giờ. Tô Tô đỡ Ngu Khanh dậy: "Chỉ đỏ của ngươi không phải dây trói yêu sao?"Ngu Khanh suýt nữa bị đuôi Yêu Hồ quật trúng, trong miệng đầy bùn, thấp giọng cáu kỉnh: "Lão tử lấy đâu ra dây trói yêu, mấy thứ đó chỉ đám đạo sĩ lỗ mũi trâu tự xưng đến từ Tiên sơn mới có thôi."Tô Tô nghẹn họng: "..." Lúc nhìn thấy Thất Vĩ Yêu Hồ, trong lòng nàng cũng rất tuyệt vọng. Bảo bọn họ đánh tiếp thế nào đây?Yêu Hồ nhìn về phía Tô Tô, nói: "Còn có cả một tiểu nha đầu ở đây nữa. Dám ám toán ta, chọc ta tức rồi đó."Mấy cái đuôi của nàng ta đột nhiên vươn dài, quất về phía mấy người bọn họ. Tô Tô kéo Ngu Khanh lui lại, tránh công kích của Yêu Hồ.Nàng lấy kiếm gỗ đào ra, quăng đống bùa trong tay áo về phía Yêu Hồ, ba tấm bùa vàng tản ra ánh sáng chói mắt. Yêu Hồ chép miệng: "Hừm, có chút bản lãnh đấy..."Đáng tiếc, không phải Tiên thể, còn có thể làm gì nàng ta?Lôi phù mạnh mẽ đánh về phía Yêu Hồ. Yêu Hồ dùng móng vuốt trực tiếp cản lại một kích này, thoáng cái đã bị da tróc thịt bong. Hai tấm bùa còn lại đem lôi động đánh cho cái đuôi của nàng ta cháy đen, trong không khí đầy mùi thịt cháy khét. Kiếm gỗ đào không ngừng công kích khiến cho nàng ta chỉ có thể không ngừng tránh né.Tiêu Lẫm xuất ra một đoạn dây thừng màu vàng, trói tay chân Yêu Hồ lại, trói nàng ta lên cây. Thừa dịp này, Ngu Khanh cũng bắt đầu không tiếc của, lấy ngọc trữ đồ ra, móc ra được cái gì thì ném cái đó lên người Yêu Hồ.Yêu Hồ bị một đống tạp nham xanh xanh đỏ đỏ đổ xuống đầu, móng vuốt cùng bả vai bắt đầu chảy máu, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận. Tinh khí bấy lâu nay nàng ta vất vả hút được đều đã bị hao phí ở chỗ này hết rồi!Nàng ta giận dữ mắng mỏ một tiếng, giật đứt dây thừng, nhào về phía Tô Tô.Tiêu Lẫm rút kiếm ra khỏi vỏ, đối mặt với Yêu Hồ. Kiếm thuật của hắn hoàn toàn trác tuyệt, rõ ràng chỉ là phàm nhân, lại có thể đánh được mấy hiệp với Yêu Hồ. Ngu Khanh lôi kéo Tô Tô: "Nhanh nhanh nhanh, thất thần cái gì, còn không tranh thủ chạy đi.""Tiêu Lẫm còn...""Hắn tự mình thoát được!" Dứt lời, Ngu Khanh dẫn đầu chạy trước.Tô Tô cũng biết nếu hôm nay Yêu Hồ chỉ có bốn, năm cái đuôi, bọn họ còn có phần thắng. Thế nhưng đối đầu với Thất Vĩ Yêu Hồ, chỉ có thể tạm thời tìm thời cơ rút lui.Nàng nhanh chóng chạy theo Ngu Khanh, không bao lâu sau, Tiêu Lẫm cũng đuổi theo.Yêu Hồ bị chọc giận, không cam lòng bỏ qua, phi thân đuổi theo.Trong thời khắc nước sôi lửa bỏng này, bọn họ chạy một hồi mới phát hiện ra phía trước lại là một đầm lầy, Ngu Khanh tức giận đến mức muốn chửi bậy: "Cmn, đen như chó!"Yêu Hồ cười ha ha.Nàng ta thong thả vuốt tóc: "Đã vậy, nô gia ngược lại sẽ cho các ngươi một kiểu chết thú vị vậy."Nàng ta nâng đuôi, đánh ba người ngã xuống đầm lầy. Yêu Hồ nằm trên bờ, bảy cái đuôi lắc lư, hứng thú quan sát bọn họ bị chìm xuống.Nàng ta nhìn về phía Tiêu Lẫm: "Đáng tiếc, một nam tử tốt như vậy lại không thể cùng ngươi lúc xuân phong nhất độ"(xuân phong nhất độ: đang ở lúc phong hoa đẹp nhất)Tiêu Lẫm mặt không đổi sắc, tận lực ổn định thân thể để không bị chìm quá nhanh. Ngu Khanh không được trấn định như vậy, miệng điên cuồng mắng chửi Yêu Hồ."Hừ, loại nam nhân xấu xí như ngươi, ta đây không thèm." Yêu Hồ nháy nháy đôi mắt phong tình xinh đẹp, "Dù sao các ngươi đều sắp chết, để ta xem thử các ngươi thích người thế nào, cho các ngươi một cái chết thỏa mãn."Nàng ta đưa cái đuôi dài quấn lấy Ngu Khanh. Ngu Khanh đang chửi rủa bỗng im bặt, đôi mắt chăm chú nhìn Yêu Hồ, trên mặt dần xuất hiện vẻ mê luyến.Yêu Hồ sờ sờ mặt mình, cười duyên dáng: "Ha, thì ra ngươi thích kiểu nữ tử xinh xắn hoạt bát nha."Nàng ta chuyển hướng sang Tiêu Lẫm, Tiêu Lẫm trầm mặt.Cái đuôi Yêu Hồ đảo qua đảo lại: "Nữ tử này ngược lại vô cùng mỹ lệ, nàng ta là thê tử của ngươi à? Có thể thấy trách nhiệm cùng tâm thế muốn che chở cho người khác của ngươi quá lớn, địa vị của nàng ta cũng không phải quá trọng yếu đâu."Một cái đuôi khác rơi trên mặt Tô Tô.Một lát sau, Yêu Hồ cười rộ lên: "Thú vị, thú vị, ngươi còn không có người trong lòng. Dạng người thuần túy như vậy đã lâu rồi ta chưa từng thấy qua... Đáng tiếc, hôm nay ngươi chắc chắn phải chết ở chỗ này."Tô Tô cảm giác bản thân đang không ngừng chìm xuống, bùn trong đầm lầy rất nhanh đã dâng đến cằm nàng. Nàng cắn răng, cố gắng ngưng thần để dùng tiên thuật ngự phong. Nếu như thành công, ba người bọn họ ngược lại sẽ có cơ hội thoát được.Yêu Hồ buồn bực ngán ngẩm, biến thành Diệp Băng Thường chơi đùa với Tiêu Lẫm. Thần sắc Tiêu Lẫm dần dần dịu dàng hơn không ít, thanh âm của Yêu Hồ cũng biến thành ôn nhu, giống với giọng của Diệp Băng Thường.Yêu Hồ đắc ý nhìn Tô Tô, Tô Tô muốn đánh thức Tiêu Lẫm nhưng cũng vô dụng.Dần dần, Tô Tô cảm thấy khó thở, nàng gần như bị bùn lầy nuốt chửng hoàn toàn. Sớm biết đây là Thất Vĩ Hồ chạy ra từ Hoang Uyên, có đánh chết nàng cũng không muốn tới! Diệp Trữ Phong sao lại chọc đúng một con đại yêu thế này!Ngón tay nàng gian nan giật giật, ngự phong, bay lên! Mau bay lên aaaa!Yêu Hồ chơi đùa bọn họ vô cùng thoải mái, đột nhiên "A" một tiếng.Lúc đó, mặt trời hạ dần xuống. Trong rừng trúc, một thiếu niên áo đen chầm chầm bước tới, mái tóc đen như mực, môi đỏ như son. Tô Tô trừng to mắt ――Đạm Đài Tẫn!Yêu Hồ nhìn hắn, nở nụ cười phong tình vạn chủng."Thật là dễ nhìn nha." Nàng ta che đi vết thương trên vai, liếm liếm môi, "Ngươi mau tới xem giúp ta vết thương này đi."Đạm Đài Tẫn cong môi: "Được."Thanh âm thiếu niên khàn khàn, lại trầm thấp mê người khiến Yêu Hồ ngo ngoe muốn động."Mau lại đây, để ta xem người trong lòng ngươi là ai?"Nàng ta vóc người yểu điệu, bước chân nhẹ nhàng tiến về phía Đạm Đài Tẫn.Yêu Hồ đưa tay chạm lên mặt Đạm Đài Tẫn, lại bị thiếu niên đưa tay níu lại. Yêu Hồ cười duyên dáng một tiếng, muốn nhìn xem rốt cuộc người trong lòng hắn là ai.Một lát sau, nụ cười trên mặt Yêu Hồ dần cứng ngắc, thần sắc nghi hoặc: "Ngươi..."Thiếu niên lạnh lùng nói: "Sao, thấy chưa?"Yêu Hồ im lặng nhìn Đạm Đài Tẫn."Sao có thể..."Nga Mi thứ trong tay áo thiếu niên trượt ra ngoài, Yêu Hồ cười quyến rũ: "Aizz, ta cũng không rảnh chơi với ngươi nữa. Đám người kia cũng sắp chết chìm rồi, trong ba người kia, ngươi chỉ có thể cứu một thôi. Ngươi cứ từ từ chơi nhé, sau này còn gặp lại!"Yêu Hồ có thù tất báo, nghĩ đến tử lôi đánh vào mình đến bong da tróc thịt, trước khi rời đi, nàng ta nhìn Tô Tô cong môi cười một tiếng, một giọt máu bắn vào giữa hai lông mày Tô Tô――Thiếu niên khiến nàng ta hiếu kì kia nên thử một chút hương vị, vậy thì bắt đầu từ cô nương đơn thuần này đi. Yêu Hồ biến thành một con hồ ly nhỏ con màu vàng, nháy mắt đã biến mất trong rừng.Đạm Đài Tẫn tiến về phía đầm lầy.Như lời Yêu Hồ nói, ba người trong đầm đều đang hấp hối. Trong đầm lầy sâu không thấy đáy, Tiêu Lẫm và Ngu Khanh đều bị Yêu Hồ làm cho hôn mê.Thiếu niên chậm rãi ngồi xuống cạnh đầm lầy.Tô Tô nín thở, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm hắn.Đạm Đài Tẫn hoàn toàn không có ý định muốn kéo bọn họ lên. Tô Tô đoán, hắn hẳn là vẫn muốn nội đan của Yêu Hồ. Có lẽ từ đầu hắn đã bám theo bọn họ, muốn chờ bọn họ đánh bại Yêu Hồ sẽ tới cướp Yêu đan. Đáng tiếc, trông thấy đây là Thất Vĩ Yêu Hồ, hắn đã kịp thu tay lại.Miệng Tô Tô đã chìm trong đầm lầy, nàng không thể nói chuyện, đành phải hướng hắn chớp mắt ――Này, tốt xấu gì cũng kéo một người ra ngoài đi chứ? Đừng đứng nhìn không, này, làm người ai lại làm thế!Cặp mắt đen nhánh của Đạm Đài Tẫn chăm chú nhìn nàng, vẫn không hề nhúc nhích.Tô Tô dứt khoát nhắm mắt lại, nàng sở dĩ không quá hoảng loạn vì trong tay áo nàng vẫn còn có con bài chủ chốt - Truyền Tống phù. Truyền Tống phù cần phải có linh khí điều động mới có thể dùng được, nãy giờ nàng vẫn yên lặng ngưng thần tích lũy linh lực, cuối cùng cũng có thể đưa bọn họ rời đi. Đạm Đài Tẫn không muốn cứu bọn họ thì thôi.Truyền Tống phù bay lên không trung, Tiêu Lẫm cùng Ngu Khanh trong đầm lầy chậm rãi biến mất, nhưng một lúc lâu sau, Tô Tô vẫn đang bị kẹt lại.Tô Tô: ... !Chuyện gì vậy, sao nàng không thể dịch chuyển đi?Đột nhiên, nàng nghĩ đến giọt máu Yêu Hồ bắn lên trán mình trước khi đi!Trong người nàng hiện tại dính yêu khí, Truyền Tống phù lại không thể dịch chuyển yêu vật!Nghĩ tới đây, Tô Tô lần nữa nhìn về phía Đạm Đài Tẫn.Trong mắt thiếu niên dâng lên một tia mỉa mai, trên mặt hiện ra nụ cười lạnh lùng, rảnh rỗi đưa mắt đánh giá nàng.Tô Tô nghĩ thầm, đánh chết nàng cũng sẽ không cầu xin hắn, bởi vì nàng biết có cầu xin cũng vô dụng. Cùng lắm thì nàng sẽ thức tỉnh Câu Ngọc.Chút cốt khí này không thể mất, trừ phi chính bản thân Tô Tô muốn chết, bằng không, không ai có thể giết nàng được!Thiếu nữ yên lặng không nói một lời, mặc cho đầm lầy chậm rãi nuốt chửng mình.Ý cười trong mắt Đạm Đài Tẫn dần dần biến mất, khuôn mặt lãnh đạm nhiễm vẻ tức giận.Mặt trời đã khuất dạng, trời đang tối dần, thời gian ở Đại Hạ của hắn cũng sắp hết.Đạm Đài Tẫn lạnh lùng nhìn đỉnh đầu Tô Tô, xoay người rời đi.Thật đúng là khiến cho người ta chán ghét, hi sinh chính mình đi cứu người khác, thà chết cũng không cầu hắn. Ngu xuẩn!Hắn mới đi được mấy bước, sau lưng đột nhiên truyền tới tiếng động lớn.Thiếu nữ đang chật vật bị một cỗ lực lượng đẩy ra khỏi đầm lầy. Nàng nằm rạp trên mặt đất, không ngừng ho khan.Tô Tô thập phần kinh hỉ, nàng có thể thành công ngự phong trong đúng thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này?!Khả năng của con người quả nhiên là vô tận.Vừa ngẩng đầu lên đã trông thấy Đạm Đài Tẫn, nàng kinh ngạc nói: "Ngươi vẫn chưa đi sao?"Nàng bị chìm lâu như vậy, cho là hắn sớm rời đi.Đạm Đài Tẫn biến sắc. Hắn cười lạnh, dùng Nga Mi thứ kề lên cổ nàng, chậm rãi nói: "Ngươi còn chưa chết, ta sao có thể đi được."
==============================
Chương này hơn 5500 từ đó, dài ẻ :((
==============================
Chú thích nho nhỏ:(1) Bản convert đoạn này rất tối nghĩa, tôi vừa bịa vừa dịch ra nên chắc chỉ đúng được 30% thôi. Bạn nào hiểu nghĩa và dịch sát nghĩa thì cmt hoặc nhắn lại cho tôi nhé!Bản gốc nè:所谓落魂阵,地阵十二,其形正方,云主四角,冲敌难当,其体莫测,动用无穷,独立不可,配之於阳。================================
Lời editor: Ngày mai tui đi tiêm mũi 3 Covid các bác ạ. Để đề phòng tiêm về phê thuốc không dịch được bài thì tối nay tui đã đăng 1 chương phần 2 và 1 chương bên phần 1 để hoàn thành KPI tuần này rồi. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ và nhớ giữ gìn sức khỏe nha, giờ F0 F1 đầy đường í :((
==============================
Chương này hơn 5500 từ đó, dài ẻ :((
==============================
Chú thích nho nhỏ:(1) Bản convert đoạn này rất tối nghĩa, tôi vừa bịa vừa dịch ra nên chắc chỉ đúng được 30% thôi. Bạn nào hiểu nghĩa và dịch sát nghĩa thì cmt hoặc nhắn lại cho tôi nhé!Bản gốc nè:所谓落魂阵,地阵十二,其形正方,云主四角,冲敌难当,其体莫测,动用无穷,独立不可,配之於阳。================================
Lời editor: Ngày mai tui đi tiêm mũi 3 Covid các bác ạ. Để đề phòng tiêm về phê thuốc không dịch được bài thì tối nay tui đã đăng 1 chương phần 2 và 1 chương bên phần 1 để hoàn thành KPI tuần này rồi. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ và nhớ giữ gìn sức khỏe nha, giờ F0 F1 đầy đường í :((
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz