ZingTruyen.Xyz

[Hắc Miêu] • Trại hoa vàng

Chương 53 : Em đến rồi

PpCchm

o0o

" Cứu tôi, làm ơn.... " - Thẩm Mộng Dao òa khóc.

" Con m* nó ! Đừng có chọc tức t- "

" Trần Kha...mau cứu...tôi "

Đầu dây bên kia tắt hẳn tiếng chửi rủa, thay vào đó lại rất khẩn trương.

" Trần Kha ? Ai ! ! Là ai đó ! ! Trả lời mau đi ! ! "

Giọng nói này....!  không phải của Trần Kha.

" Viên Nhất Kỳ, có phải em không ? em đây rồi ! rốt cuộc tôi cũng tìm được em rồi ! " - Thẩm Mộng Dao càng khóc lớn hơn nữa - " Báo con, em cứu tôi, cứu tôi với "

...Báo con...

" Thẩm Mộng Dao ! Là chị phải không ? Thẩm Mộng Dao à ! "

Đôi mắt Viên Nhất Kỳ sáng rực, tay em cầm điện thoại không vững, nước mắt vừa mới khô lại tiếp tục rơi trên má một lần nữa.

" Thẩm Mộng Dao ! Chị nói gì đi, là chị có phải không ? "

" Báo con, em cứu tôi với, tôi sợ, sợ lắm "

" Thẩm Mộng Dao đừng sợ... " - Viên Nhất Kỳ vui đến phát khóc, em cứ ngỡ nàng đã... - " Chị đang ở đâu ! "

" Tôi....không biết " - Thẩm Mộng Dao đầu dây bên kia nấc lên.

" Dao Dao, đừng sợ, nghe em, nhìn xung quanh đi, chị có thấy địa chỉ nhà, quán ăn, hay bất cứ thứ gì có liên quan đến tên đường không ? "

Thẩm Mộng Dao vẫn cứ khóc, nàng từ đầu đến giờ đều rất cứng rắn, nhưng khi giọng nói của Viên Nhất Kỳ phát ra ở đầu dây bên kia, nàng lại trở nên yếu đuối, chẳng thể khống chế cảm xúc.

" Dao Dao, chị đừng sợ, nói cho em nghe đi, làm ơn "

Thẩm Mộng Dao cố lấy lại bình tĩnh, nàng nhìn xung quanh một lượt, ở gần đó, phát hiện có cột bê tông khắc tên đường.

" Đường....XX "

" Còn gì nữa không ? "

" Hết rồi...nó chỉ ghi như vậy thôi " - Thẩm Mộng Dao run rẩy nói - " Em có thể mau lên không, tôi lạnh quá... "

Nghe giọng Thẩm Mộng Dao yếu ớt mà em thấy xót, em nghiến răng, tay bóp chặt điện thoại.

" Em lập tức chạy đến, chị có thể giữ máy được không ? "

Thẩm Mộng Dao khẽ ' ừ ' một tiếng.

Viên Nhất Kỳ vội vã mở cửa phòng sau hai ngày tự nhốt mình, em khóa cửa 24/24 đến nỗi Trần Kha không thể lấy điện thoại để quên trong phòng ra được. Đúng là trong cái rủi có cái may.

Hứa Dương Ngọc Trác và Trương Hân đều đã thiếp đi, Trần Kha cũng đã vội chợp mắt một chút sau những đêm thức trắng. Viên Nhất Kỳ không kịp gọi họ dậy, em ngay lúc này muốn lập tức đến cứu Thẩm Mộng Dao.

Luôn giữ điện thoại bên tai, Viên Nhất Kỳ xót khi bên đầu dây kia Thẩm Mộng Dao hắc xì liên tục. Đã thế nàng còn đang rất hoảng.

" Em vẫn ở đây, chị đừng sợ "

Viên Nhất Kỳ luôn miệng động viên tinh thần nàng.

Tiếng gió rít qua chiếc điện thoại, Viên Nhất Kỳ ngồi trên chiếc mô tô của mình phóng đi với tốc độ cực kì cao.

" Chạy...chạy chậm thôi ! "

Thẩm Mộng Dao trong lúc hoảng sợ nhất, vẫn luôn quan tâm đến em.

Viên Nhất Kỳ khẽ cười, nhưng em không nghe nàng nói, càng rít ga nhanh hơn. Vì hiện tại, không thể chậm trễ !

Gần một tiếng sau Viên Nhất Kỳ mới có thể ra đến con đường mà Thẩm Mộng Dao nói, sao có thể xa nơi em sống đến vậy !

" Em đến đường XX rồi, chị ráng đợi một chút nữa thôi nha "

Giọng Viên Nhất Kỳ mang theo chút nhẹ nhàng nhưng lại khẩn trương, động viên nàng.

" Thẩm Mộng Dao à, chị đang ở đoạn nào của đường XX "

" Có sông ở đây, khúc sông nằm ở tay phải của con đường... " - Giọng nàng run rẩy

" Chị đang dùng điện thoại của người đi đường sao ? Dao Dao, chị hãy hỏi họ là... "

" Không phải, Viên Nhất Kỳ, đây là điện thoại công cộng " - Thẩm Mộng Dao đột nhiên lại cảm thấy lo lắng, cảm giác này thật sự quá thiếu an toàn - " Ở đây không có chỗ trốn.... "

Viên Nhất Kỳ vặn ga thật nhanh trên đường XX, tiếng gió rít lấn át cả giọng nói nhỏ nhẹ của Thẩm Mộng Dao.

" Không có chỗ trốn ? Thẩm Mộng Dao, chị bị làm sao rồi ? "

" Viên.....tôi....tôi " - Giọng Thẩm Mộng Dao hốt hoảng.

" Thẩm Mộng Dao ! Có người đến sao ? Thẩm Mộng Dao ! "

" Dao Dao ! ! " - Viên Nhất Kỳ hét lớn - " Chết tiệt ! "

Thẩm Mộng Dao ôm đầu ngồi thụp xuống đất, điện thoại rơi ra khỏi tay nàng, nó treo lơ lửng. Giọng Viên Nhất Kỳ ở trong máy cứ liên tục gọi tên Thẩm Mộng Dao.

Cuối cùng.

* Tút, tút, tút... *

Viên Nhất Kỳ dừng xe lại, em cởi nón bảo hiểm, rút điện thoại luôn kề bên tai ra rồi cất vào trong túi. Đóng kính nón lại, lần này, em nhất định phải chạy nhanh hơn nữa !

Đường XX là con đường tuy lớn nhưng vẫn chưa thật sự được đầu tư nhiều, chính vì thế mà có ít xe cộ qua lại. Ở đây có một dòng sông chảy dọc đến cuối đường. Rốt cuộc thì Thẩm Mộng Dao đang ở khúc nào chứ.

Viên Nhất Kỳ chỉ có duy nhất một manh mối, đó chính là trụ điện thoại di động. Nhưng em đã chạy qua nhiều nhất là ba trụ rồi, hoàn toàn không có dấu hiệu có người đã đến đây.

Phía trước mắt của Viên Nhất Kỳ, lại thêm một trụ điện thoại nữa, nhưng em lại chạy nhanh quá, thắng xe không kịp.

Liếc nhìn kính chiếu hậu, Viên Nhất Kỳ đôi mắt sáng rực khi phát hiện cửa của trụ điện thoại đó mở toang. Em nhanh chóng hãm tay ga lại, muốn quành đầu xe...

Thẩm Mộng Dao một lần nữa, nàng thụp người xuống dòng sông lạnh lẽo đó. Ban nãy đột nhiên có cơn gió mạnh thổi qua khiến cây cối xung quanh chao đảo, làm nàng nghĩ có người đang đến gần, cho nên mới vội vàng tắt máy. Nàng nhảy thỏm xuống sông.

Một lúc lâu sau, Thẩm Mộng Dao nghe thấy tiếng mô tô rít ga phóng trên đường, nàng sợ hãi nép người vào thanh sắt của ống cống ngầm.

Đỉnh điểm của sự sợ hãi đó, Thẩm Mộng Dao lại nghe tiếng két rất dài, giống như có ai đã phát hiện nàng mà thắng gấp quay đầu xe.

Tiếng mô tô ngày càng đến gần.

RẦM !!!

* Két ! *

Chiếc mô tô đó dường như phải chịu một lực ném rất mạnh, âm thanh khung xe ma sát với mặt đường thật ghê rợn và nhức óc, sau tiếng rầm đó, hình như...nó còn kèm theo âm thanh bị kéo lê nữa.

Thẩm Mộng Dao rùng mình, nàng sợ hãi, chẳng thể hình dung được cảnh tượng trên đó như thế nào, nỗi sợ hãi ngày càng dồn dập khiến nước mắt nàng rơi không ngừng nghỉ.

" Thẩm Mộng Dao ! ! ! "

Tiếng kêu lớn của một người con gái phát ra, giọng nói này thật quen thuộc, có chút nghẹn ngào mà gọi tên nàng trong nỗi tuyệt vọng.

Viên Nhất Kỳ chẳng đợi xe dừng lại đã nóng ruột nhảy xuống xe, vì chính em cũng sợ hãi, em rưng rưng nước mắt nhìn trụ điện thoại bị mở toang cửa, chiếc điện thoại bên trong thì đang treo lơ lững.

Em nghĩ, có lẽ nào nàng lại bị bắt đi rồi không.

" Thẩm Mộng Dao ! Chị ở đâu vậy ! ! " - Viên Nhất Kỳ, em khóc vì sợ hãi- " Thẩm Mộng Dao à ! em đến rồi.... "

Thẩm Mộng Dao bên dưới mừng lắm, nàng vội vã muốn trèo lên trên, giọng nàng khàn đục yếu ớt.

" Viên Nhất Kỳ, ở đây, tôi ở đây ! "

Gió đột nhiên thổi mạnh, ù cả hai tai Viên Nhất Kỳ. Em chạy thật nhanh, chạy qua chạy lại tìm kiếm nàng.

Cuối cùng thì Thẩm Mộng Dao cũng thành công trèo lên bờ, người nàng ướt sũng.

Trước mắt nàng là tấm lưng tuyệt vọng của cô gái trẻ, em dáo dác nhìn khắp nơi, trông rất hoảng loạn.

Thẩm Mộng Dao mừng rỡ khi biết đó là Viên Nhất Kỳ, môi nàng cong lên đầy hạnh phúc, từng bước từng bước chạy đến.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz