ZingTruyen.Xyz

Ha Kinh Thien X Ha Tieu Trung Dong Nhan Nhan Ngu Ham Lac

Link fic:https://66420806.lofter.com/post/1f536a2a_2b991d180 (Chí Dĩnh)

.*.*.

Khi Hạ Tiểu Trùng tỉnh dậy cậu nhận ra trời đã tối.

Vươn tay xoa đôi mắt đau nhức, cậu xỏ chân vào dép bông đi đến cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Hoàng hôn đổ bóng lên vạn vật, đèn đường hai bên lề được bật sáng, từng đàn bướm đêm đập cánh bay loạn giữa những mảng sáng và bóng tối.

Đầu có chút đau, trí nhớ cũng mơ màng. Cậu đưa tay xoa thái dương, đột nhiên phát hiện mình không nhớ hôm nay là ngày gì.

Ánh sáng xuất hiện bất ngờ cắt ngang suy nghĩ khiến Hạ Tiểu Trùng nheo mắt.

Trước mặt cậu là Hạ Kính Thiên đang mặc một bộ quần áo ở nhà màu xanh đậm, mái tóc mềm mại rủ xuống trán, con ngươi vàng dịu dàng nhìn cậu và nở nụ cười,

"Em dậy rồi sao? Nào, đến giờ ăn rồi."

"Vâng..."  Tiểu Trùng theo bản năng đồng ý, vội vàng đi đến cửa. Khác với dự đoán Hạ Kính Thiên đứng đợi cậu hắn lại cúi xuống ôm cậu lên.

"A? Thiếu tá..." Tắc kè hoa nhỏ được nhấc bổng lên, má liền chuyển sang màu đỏ hồng.

"Xem ra em còn chưa tỉnh" giọng điệu hắn cưng chiều, "Không sao, anh bế em xuống."

Nửa người Tiểu Trùng áp vào ngực hắn, hai tay ôm cổ, toàn thân cậu có chút lâng lâng.

Thiếu tá đang bế cậu...

Giọng điệu cũng thật nhẹ nhàng, hành động thân mật như thể...

Như thể họ là một cặp đôi đang yêu nhau...

Tim Hạ Tiểu Trùng đập loạn lên. Trên đường xuống cầu thang cậu nhìn thấy một khung ảnh lớn treo ở chính giữa tường nhà.

Cơ thể liền run một trận!

"Cái này...đây là..."

Hạ Kính Thiên ôm Tiểu Trùng đến ghế sofa, nhẹ nhàng đặt cậu xuống. Thấy tiểu gia hỏa nhìn chằm chằm vào khung ảnh trên tường hắn liền mỉm cười, đưa tay nhéo nhéo má mềm của cậu. "Là ảnh cưới chúng ta chụp trước đó, vừa được giao đến vào chiều nay. Em thấy sao? Treo nó ở đây cũng tốt nhỉ? Nhìn thoáng qua là có thể thấy."

Hạ Tiểu Trùng ngơ ngác nhìn khung ảnh, lẩm bẩm, "Ảnh cưới..."

Người trong bức ảnh quả thật là cậu và Thiếu tá. Cả hai đều mặc vest trắng. Alpha báo sư tử cao lớn đẹp trai ôm Omega tắc kè hoa nhỏ nhắn trong tay. Cả hai hướng về nhau và cười thật tươi. Dù đó chỉ là một bức tranh tĩnh, người xem vẫn có thể cảm thấy họ hạnh phúc và tràn đầy tình yêu.

Nhưng đây là khi nào? Cậu chỉ nhớ trước đó Thiếu tá hứa với cậu, nếu cậu kéo chân được Vĩnh Sinh Vong Linh trong mười phút, Thiếu tá sẽ đồng ý cất tấm ảnh trên bàn của Hội trưởng Ngôn đi....

Nhưng chuyện tiếp theo sau đó thì sao? Tại sao cậu lại không nhớ?

Hai người...đã kết hôn sao?

"Được rồi bảo bối, đừng nghĩ nữa, đồ ăn sẽ nguội mất." Hạ Kính Thiên lên tiếng, cắt đi những nghi vấn trong lòng Hạ Tiểu Trùng. Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ của cậu dắt lại bàn ăn "Anh làm bít tết và mì ý, còn chuẩn bị một chai vang đỏ ngon nữa. Em uống với anh nhé?"

Hạ Tiểu Trùng không thể cự tuyệt Thiếu tá, cậu đè nén những nghi ngờ của bản thân xuống, ngoan ngoãn ngồi vào bàn, cầm dao và nĩa do Hạ Kính Thiên đưa rồi bắt đầu ăn.

Bít tết rất thơm. Thịt mềm, mọng nước cùng mùi bơ béo ngậy hòa quyện đậm đà với nước sốt tràn ngập khoang miệng. Mì ý sốt kem béo nhưng không hề ngậy, ăn kèm thịt xông khói mặn và cháy cạnh càng thêm bùng nổ vị giác. Thật sự rất ngon.

"Có ngon không?" Hạ Kính Thiên nhẹ nhàng hỏi. Hắn đưa tay lau đi một chút sốt kem dính trên má cậu.

Hạ Tiểu Trùng gật đầu lia lịa, "Ngon lắm ạ, Thiếu tá nấu đỉnh quá."

"Sau này sẽ luôn nấu cho em ăn." Alpha cười ngày càng cưng chiều, cố tình nhấn mạnh một lần nữa, "Anh cũng sẽ chỉ nấu cho em."

Hạ Tiểu Trùng có chút xấu hổ, cậu tiếp tục cúi đầu xuống ăn.

Sau khi cả hai đều no, Hạ Kính Thiên rót một ly rượu vang đỏ.

Tiểu Trùng vô thức nhận lấy. Nhìn chất lỏng đỏ sẫm sóng sánh trong chiếc ly trong suốt, cậu bắt chước Hạ Kính Thiên lắc nó vài cái rồi mới đưa lên miệng uống.

Hương thơm quyến rũ, bồng bềnh nhưng thoang thoảng say lòng.

Một đêm ấm áp, một không gian riêng tư, cùng rượu vang và đối phương.

Hạ Tiểu Trùng nhấp một ngụm chất lỏng đỏ, nhìn Hạ Kính Thiên đang lắc ly rượu. Cậu đột nhiên cảm thấy hình ảnh trước mặt này đẹp đến mức không có thật.

Hai người không nhiều lời, sau một lần cụng ly lại uống.

Sau ba lần, Hạ Kính Thiên đột nhiên nhẹ nhàng gọi tên Hạ Tiểu Trùng rồi làm động tác dang rộng vòng tay.

Đầu của Hạ Tiểu Trùng đã chếnh choáng. Không biết đang suy nghĩ gì, cậu run rẩy đặt ly rượu trong tay xuống, sau đó ngoan ngoãn ngồi vào lòng hắn.

"Tiểu Trùng... bảo bối... Anh thích em, anh thích em rất nhiều... Em có biết không?"

Hạ Kính Thiên ôm chặt lấy cậu. Hắn nhẹ nhàng dụi cằm lên trán cậu, hết lần này đến lần khác kiên trì nói những lời làm tan chảy trái tim Hạ Tiểu Trùng. Hạ Tiểu Trùng không thể không đỏ mặt, cậu rất vui. Cậu cũng ngoan ngoãn vòng tay qua eo hắn, áp mặt vào lồng ngực đối phương nghe tim đập,

"Em cũng thích anh, Thiếu tá... Em thích anh rất nhiều..."

Như thể đáp lại, Hạ Tiểu Trùng cũng hết lần này đến lần khác thì thầm đáp lại những lời yêu thương, cảm nhận được sự ấm áp của cơ thể đối phương mà tham lam vùi vào lòng hắn tận hưởng khoảng thời gian hiếm có này.

Hạ Kính Thiên ôm chặt omega trong tay, nhẹ nhàng áp môi mình lên vầng trán trắng mịn của cậu, từng chút một hôn xuống hàng lông mi cong cong, đôi mắt nhắm nghiền, sống mũi thẳng táp và cuối cùng hôn đôi môi mềm mại của Hja Tiểu Trùng...

Nụ hôn không dữ dội, ngược lại Hạ Kính Thiên rất cẩn thận nhẹ nhàng. Hô hấp của Hạ Tiểu Trùng có chút gấp gáp, cậu ngoan ngoãn ngẩng cổ, môi khẽ mở.

Nụ hôn kéo dài cho đến Hạ Tiểu Trùng không còn oxy thì cả hai mới miễn cưỡng tách nhau ra. Hạ Kính Thiên nhìn đứa nhỏ trong lòng đỏ mặc thở hổn hển, một lúc lâu sau hắn đột nhiên thở dài, ôm lấy cậu lần nữa.

Hạ Tiểu Trùng khẽ tựa vào vai hắn, cảm nhận được Thiếu tá đột nhiên cắn nhẹ dái tai cậu. Mùi rượu vang phả vào tai làm tai cậu đỏ ửng lên.

"Bảo bối, chúng ta mãi mãi ở bên nhau đi." Giọng nói chắc chắn của Alpha vang lên. Hạ Tiểu Trùng mỉm cười, cậu nắm lấy tay hắn, đan mười ngón tay vào nhau, siết chặt, ngoan ngoãn trả lời, "Được."

Dù cậu có hơi bối rối, dù cậu cảm thấy có điều gì đó không đúng cho lắm...

Nhưng giờ nó không quan trọng...

Thiếu tá đã đáp lại tình cảm của cậu và bây giờ cả hai đều hạnh phúc bên nhau.

Thế là đủ rồi.

-

Trước nghĩa trang, Hạ Kính Thiên nhẹ nhàng đặt một bó linh lan lớn lên ngôi mộ mới xây. Trên bia là hình một Omega có mái tóc màu xanh lá cây và đôi mắt to tròn xinh đẹp đang mỉm cười ngọt ngào.

Mắt Hạ Kính Thiên đỏ lên, tim đau như bị một lưỡi kiếm nhọn đâm xuyên.

Hạ Tiểu Trùng cuối cùng đã phải trả giá bằng mạng sống của mình cho lời hứa đó.

Khi hắn đến hiện trường của trận chiến Vĩnh Sinh Vong Linh, con tắc kè hoa nhỏ đã hấp hối. Đồng tử màu lục xinh đẹp bắt đầu rủ xuống và cơ thể cậu mềm nhũn mà ngã quỵ. Màu đỏ của máu nhuộm mặt đất chói mắt như đóng đinh vào tầm nhìn Hạ Kính Thiên.

Hắn chạy như điên đến chỗ cậu, hai tay run rẩy ôm lấy cơ thể mỏng manh mà gầm lên gọi chuyên viên y tế và máy bay đặc chủng đến cứu người!! Mau đến cứu cậu ấy!!

Hạ Tiểu Trùng thở hổn hển trong vòng tay Thiếu tá, cậu cố gắng nặn ra một nụ cười, ngắt quãng nói: "Thiếu tá, anh lo cho em sao? Anh quan tâm em phải không?"

Cậu đã yếu đến mức mỗi khi thốt ra một lời, máu lại đều đặn từ miệng và mũi chảy xuống nhuộm nửa khuôn mặt tái nhợt thành một màu đỏ kinh người.

Hạ Kính Thiên gần như phát điên. Hắn nắm tay Hạ Tiểu Trùng suốt chặng đường, gào lên rằng cậu không được chết. Hắn hứa sẽ bỏ bức ảnh Ngôn Dật, rồi còn không xấu hổ mà khóc lóc cầu xin nói chỉ cần cậu khỏe lại, chúng ta sẽ mãi ở bên nhau được chứ?

Nhưng Hạ Tiểu Trùng không qua khỏi.

Máu trong cơ thể đã bị rút cạn, và những lời cuối cùng cậu nói trong hơi thở là, "Thiếu tá, cảm ơn. Em nghe thấy anh, anh hứa với em..."

Rồi nhắm mắt lại với một nụ cười dính máu đỏ tươi, im lìm trên bàn mổ.

Các thành viên khác của PBB đứng bên ngoài phòng phẫu thuật với khuôn mặt buồn bã và phức tạp, lắng nghe tiếng hét sụp đổ và tuyệt vọng của Thiếu tá bằng những cảm xúc lẫn lộn.

Họ nghe nói rằng nếu Hạ Tiểu Trùng giữ chân Vong linh trong chín phút rưỡi và dừng lại vào thời điểm đó, cậu sẽ không phải đánh đổi mạng sống của chính mình.

Khi Hạ Kính Thiên biết điều này, hắn chir im lặng nhốt mình trong phòng. Qua một đêm, mặt sàn gần như phủ một lớp mỏng tàn thuốc lá.

Đã quá muộn, mọi thứ đều đã muộn.

Thậm chí vào giây phút cuối cùng của cuộc đời, có lẽ Hạ Tiểu Trùng đã nghĩ rằng hắn chỉ đồng ý vì cậu sắp chết.

Làm sao hắn có thể để cậu mãi mãi ngủ yên với những hối tiếc như vậy?

Vì vậy, dưới sự giới thiệu của Ngôn Dật, Hạ Kính Thiên đã nhờ người khác sử dụng khả năng lên hắn và cậu

Khả năng phân biệt M2 của Cú mèo: Bài hát linh hồn

Can thiệp vào ý thức của người chết, khiến cậu lầm tưởng rằng cậu rất hạnh phúc trong thế giới đó.

"Tiểu Trùng, anh hy vọng em hạnh phúc."

Hạ Kính Thiên quỳ xổm trước bia mộ, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tươi cười của Omega trên bức ảnh bằng đầu ngón tay, từng giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống.

"Anh hy vọng em có thể cảm thấy rằng anh yêu em rất nhiều."

"Yêu em, rất nhiều."

———Kết thúc———

* Bài hát của Zhenling xuất phát từ văn bản gốc Ye Wan's extra

Trứng Phục sinh: Bạn không thể ăn nguồn cung cấp độc quyền của những kẻ lạm dụng ngôi sao, nếu văn bản chỉ là một giấc mơ/1200+🍬



Cỏ: mn có thể đọc lại đoạn Tiểu Trùng đánh nhau với Vĩnh Sinh Vong Linh ở chương 242 và chương phiên ngoại cuối cùng.
"Theo ngôn ngữ của các loài hoa, hoa linh lan tượng trưng cho nhiệt huyết của tuổi trẻ, sự say mê và sự trở lại của hạnh phúc. Hoa linh lan trắng tượng trưng cho lời xin lỗi chân thành" (trích gg)

-Một lưu ý nhẹ để vào group trên facebook là trả lời đúng câu hỏi và không dùng acc bố/mẹ để join. Mình thường duyệt khá nhanh nên nếu ai không được phê duyệt từ 3 ngày trở lên thì check lại hai điều trên xem nhé

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz