Ha Canh Noi Anh Fanfic Nho
Seo Dan thức dậy, đầu đau như đeo chì. Cô nằm yên trên giường, cuộn mình trong chăn ấm một cách lười biếng. Hôm qua uống say, cô cũng chẳng nhớ mình nói gì, làm gì, chỉ nhớ sau cùng rượu trong chai cạn thì mình cũng ngủ mất.
Nhưng rõ ràng giường này hôm qua còn có...Seung Jun nữa. "Dậy rồi à?"Seung Jun đứng tựa cửa phòng, nhìn cô. "Anh dậy khi nào vậy? Đã khỏi ốm rồi à?"Seung Jun nghe cô hỏi, trong lòng nghe có một tia ánh sáng rọi qua. "Ừ, tôi khỏe rồi!""Đến đây tôi xem!"Seo Dan ra dấu, kêu anh đến gần. Có người ngoan ngoãn ngồi xuống mép giường bên cạnh cô. Bàn tay mềm mại của Dan đặt lên trán, rồi lên má anh. "Ừ, hết sốt rồi! Nhưng sao lại lạnh thế này?"Seung Jun còn chưa kịp trả lời, hai bàn tay của cô đã áp vào má của anh. "Vừa ủ trong chăn nên tay tôi vẫn đủ ấm đấy!"Seung Jun im lặng. Anh chưa bao giờ nghĩ đến tình cảnh này, hay nói đúng hơn, ấm áp này anh chưa bao giờ mơ tới. Cuộc đời anh bận rộn với những cuộc chạy đua, mỗi sáng thức dậy chỉ nghĩ xem mình gặp ai để...toàn mạng trở về. Vậy mà, trong vùng ánh sáng hiếm hoi của cuộc đời tăm tối này, vẫn có người nghĩ cho anh nhiều đến thế.
Seo Dan nhìn anh ngây ngốc nhìn mình, mỉm cười. "Ốm đến ngốc rồi à?"Seung Jun lắc đầu. "Không phải, hạnh phúc đến ngốc thì đúng hơn!"Seo Dan thu tay về, cô cảm thấy tay mình lạnh rồi. "Vì sao?"Seung Jun ôm cô. "Vì em!"Seo Dan im lặng, vẫn để yên bản thân mình trong lòng anh. Ánh nắng ngoài cửa sổ nhảy múa không thôi!#crash_landing_on_you
#love_landing_on_them
Nhưng rõ ràng giường này hôm qua còn có...Seung Jun nữa. "Dậy rồi à?"Seung Jun đứng tựa cửa phòng, nhìn cô. "Anh dậy khi nào vậy? Đã khỏi ốm rồi à?"Seung Jun nghe cô hỏi, trong lòng nghe có một tia ánh sáng rọi qua. "Ừ, tôi khỏe rồi!""Đến đây tôi xem!"Seo Dan ra dấu, kêu anh đến gần. Có người ngoan ngoãn ngồi xuống mép giường bên cạnh cô. Bàn tay mềm mại của Dan đặt lên trán, rồi lên má anh. "Ừ, hết sốt rồi! Nhưng sao lại lạnh thế này?"Seung Jun còn chưa kịp trả lời, hai bàn tay của cô đã áp vào má của anh. "Vừa ủ trong chăn nên tay tôi vẫn đủ ấm đấy!"Seung Jun im lặng. Anh chưa bao giờ nghĩ đến tình cảnh này, hay nói đúng hơn, ấm áp này anh chưa bao giờ mơ tới. Cuộc đời anh bận rộn với những cuộc chạy đua, mỗi sáng thức dậy chỉ nghĩ xem mình gặp ai để...toàn mạng trở về. Vậy mà, trong vùng ánh sáng hiếm hoi của cuộc đời tăm tối này, vẫn có người nghĩ cho anh nhiều đến thế.
Seo Dan nhìn anh ngây ngốc nhìn mình, mỉm cười. "Ốm đến ngốc rồi à?"Seung Jun lắc đầu. "Không phải, hạnh phúc đến ngốc thì đúng hơn!"Seo Dan thu tay về, cô cảm thấy tay mình lạnh rồi. "Vì sao?"Seung Jun ôm cô. "Vì em!"Seo Dan im lặng, vẫn để yên bản thân mình trong lòng anh. Ánh nắng ngoài cửa sổ nhảy múa không thôi!#crash_landing_on_you
#love_landing_on_them
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz