ZingTruyen.Xyz

H

Anh trai nuôi? Em muốn chơi máy bay

Nnguyet_01

Hồi bé, cha mẹ của Sunoo đã đem về cho cậu một đứa em trai. Dù chẳng biết em là ai, đến từ đâu, nhưng cậu vẫn yêu em bằng một thứ tình cảm trong veo, yêu như thể đã chờ em suốt cả quãng đời ngắn ngủi ấy. Cậu chơi cùng em, ôm em, cười với em, thương em đến già cũng chẳng thấy đủ

Hồi nhỏ, mỗi lần chơi “máy bay”, Seonwoo luôn là người nằm dưới, nâng Riki ngồi vững trên bụng mình. Tay bé xíu của Riki vỗ nhẹ lên lòng bàn tay anh, miệng toe toét cười, mắt sáng rực như thể cả bầu trời đang nằm gọn dưới chân mình. Họ cười vang giữa khu vườn xanh rì, gió xào xạc qua kẽ lá như hát theo tiếng cười ngây dại ấy

“Bay cao nữa đi, hyung ơi! Em đang bay nè!”

“Ừa! Riki ngoan thì hyung cho bay tới trời luôn!”

Giọng Seonwoo ngày ấy đầy dịu dàng, kiên nhẫn đến lạ. Và Riki, lúc nào cũng tin anh, tin như thể không có gì trên đời này khiến em sợ hãi, tin rằng Seonwoo là bầu trời, là chốn về, là vĩnh viễn

Nhưng chẳng ai ngờ được… có một ngày, trò chơi ấy sẽ không còn ngây thơ như xưa nữa.



Nhiều năm sau, họ vẫn giữ thói quen ấy. Vẫn cái trò “máy bay” tưởng chừng chỉ có ở tuổi thơ. Nhưng bây giờ…

Seonwoo vẫn nằm ngửa. Và Riki—vẫn là người ở trên.

Chỉ khác là, khoảng cách giữa họ…
Không còn là không khí nữa.

Mà là da chạm da.
Là hơi thở tan vào nhau.
Là ánh mắt khao khát, không thể giấu.


Ánh mắt khao khát chẳng thể che giấu.

“A… Riki… chậm lại… anh… anh không chịu nổi…”

Seonwoo cắn môi, giọng rên rỉ thoát ra giữa từng đợt chuyển động. Cậu cố nghiêng đầu né đi cái nhìn của hắn, nhưng lại không thể rời được ánh mắt đang giam cầm mình trong cơn khát cháy rực kia. Bàn tay hắn siết chặt lấy eo cậu, như thể không muốn cho bất cứ khoảng trống nào còn tồn tại

“Riki… không nên làm thế này… chúng ta là anh em… là… a… đừng… ức... Xin em đó!”

Từng lời kháng cự rơi xuống, ướt đẫm bởi run rẩy. Nhưng Riki chỉ cúi đầu, hôn vào hõm cổ cậu, sâu, ẩm nóng và rồi cắn nhẹ một dấu đỏ hằn. Seon Woo thét lên khe khẽ, cậu giãy dưới thân hắn, nhưng từng cú hông lại khiến cơ thể phản bội lý trí

“Hyung là người bắt đầu trò chơi này mà, em chỉ là… tiếp tục nó thôi” Riki thì thầm, giọng khàn khàn như có lửa thiêu bên trong. “Hyung từng nói thích bay cao… Vậy em cho hyung bay… đến khi hyung chẳng xuống nổi nữa.”

Seonwoo bật khóc

Một giọt

Hai giọt

Ướt đẫm gò má, tan vào gối. Cậu quay đi, cố giấu khuôn mặt đỏ ửng, ướt đẫm vì giằng xé. Nhưng hắn vẫn nhìn thấy, vẫn mút lấy từng giọt nước mắt đó bằng môi mình, rồi cắn khẽ, hôn lên, trêu chọc như thể cậu đang cười, chứ không phải khóc

“Dừng… dừng lại… Riki…”

“Nhưng em đang làm hyung thấy thích mà, đúng không?” Riki bật cười, tiếng cười ngắn gọn vang trên làn da nóng bừng của Seonwoo. “Em thấy rõ… từng cái rên của hyung, từng nhịp tim, từng lần hyung bấu chặt lấy em thế này…”

Tay Seonwoo siết chặt tấm ra giường, rồi lại buông ra, rồi lại bấu lấy vai hắn, không phải để đẩy ra, mà để níu lại, để không trôi đi giữa cơn lũ cuồng nhiệt đang cuốn cậu đến giới hạn

“Riki… nhanh quá… chậm lại… làm ơn…”

Lần này, hắn nghe theo. Nhịp chậm lại, từng chuyển động trở nên trêu ngươi hơn, sâu hơn, khiến mỗi lời rên rỉ phát ra từ môi Seonwoo càng ướt át, càng run rẩy. Riki lại cúi xuống, cắn thêm một dấu trên xương quai xanh cậu, lưỡi mơn trớn đầy khiêu khích

“Mỗi dấu này là một lần hyung không đẩy em ra đấy” hắn trêu, “em sẽ đếm nhé, đến khi nào hyung đủ dũng cảm để dừng lại.”

“Câm miệng… Riki…!”  Seonwoo gào lên, nước mắt lại tuôn ra, nhưng lần này… môi cậu lại hé mở, bật ra một tiếng rên dài đến không thể nhầm lẫn. Một sự đầu hàng tạm thời, một sự thật không thể phủ nhận

Họ vẫn là anh em

Nhưng họ cũng là tất cả của nhau

Và lần này, trò chơi máy bay… đã không còn là trò chơi nữa


“Không… không làm nữa… anh không chịu nổi…”

Giọng Seonwoo rối loạn, đứt quãng từng nhịp thở. Tay cậu luống cuống chống vào ngực Riki, đẩy yếu ớt như thể chỉ cần một cử động mạnh hơn là tan vỡ

Mồ hôi bết vào tóc mai, chảy dài theo xương quai xanh đang run rẩy, làn da trắng mịn ửng hồng vì ma sát và sức nóng đang thiêu đốt giữa hai cơ thể. Bắp chân cậu khẽ co giật, như đang tuyệt vọng tìm điểm bám để thoát khỏi vòng siết

Cậu quay đầu, định rút lui, mắt mở to vì hoảng. Nhưng chưa kịp đặt chân xuống khỏi giường thì...

“Không… A!”

Riki vươn tay kéo mạnh. Một lực hút ngược trở lại, khiến cơ thể Seonwoo va thẳng vào ngực hắn. Không cho cậu kịp phản kháng, hắn cúi thấp người, luồn tay dưới đầu gối, nhấc bổng lên khỏi mặt đệm

“Định chạy trốn à?”

Hắn nghiến răng cười thấp, hơi thở dán vào tai cậu như một làn khói nóng bỏng

“Lúc đang bay cao thế này mà dừng lại thì nguy hiểm lắm, hyung.”

Hắn cười khàn bên tai cậu, rồi chẳng cần cảnh báo, đẩy hông lên một cú mạnh mẽ, thọc sâu toàn bộ vào bên trong

“A ức... !”

Tiếng Seonwoo bật ra nghẹn lại giữa cổ họng. Cậu cong người, hai tay siết chặt lấy vai hắn như thể bị một luồng điện giật xuyên qua sống lưng. Mọi thứ bị lấp đầy đến tận cùng, cảm giác căng chặt khiến cậu run rẩy không thể kêu nổi lần thứ hai

“Cảm giác này quen không?” 

Riki nghiến răng, giữ nguyên độ sâu, vừa nói vừa xoay nhẹ hông, khiến Seonwoo co rúm lại trong tay hắn

“Không… không được… đứng thế này… sâu quá…”

Cậu rên rỉ, nước mắt dâng lên vì không chịu nổi mà cũng không thể đẩy hắn ra

Hắn chẳng cho cậu thời gian phản ứng. Siết cậu chặt hơn, hắn bắt đầu di chuyển mỗi bước đi đều kéo theo những cú va đập sâu hơn, rát hơn, chạm đến nơi sâu nhất mà Seonwoo từng cảm nhận

“Không… không đứng… như vậy… Riki…”

Seonwoo thở dốc, chân vung loạn trong không trung, nhưng không cách nào thoát ra. Cậu bám lấy vai hắn, cả người đỏ bừng vì thẹn và vì run

Nhưng hắn không dừng

Riki bắt đầu bước. Vừa đi, vừa làm

Từng bước chân vững chãi trên sàn kéo theo từng cú va chạm sâu hơn, chặt hơn. Không có nệm đỡ, chỉ có thân hình rắn chắc của hắn làm điểm tựa, khiến mỗi cú đẩy đều dội ngược vào sâu nhất trong cậu

Seonwoo siết chặt lấy cổ hắn, rên khẽ từng nhịp, mặt úp vào vai Riki vì xấu hổ đến muốn khóc. Nhưng cái run rẩy nơi hông, cái co siết bất lực kia, lại phản bội hoàn toàn lời nói


Mỗi bước chân là một lần hông va chạm mãnh liệt, mỗi cú hích đều sâu hơn bước trước. Cơ thể Seonwoo bị chao đảo theo từng nhịp, cậu gục vào vai Riki, rên rỉ như đang bị hành hạ bởi chính cảm xúc tràn ngập

“Thế này hyung còn muốn bỏ em lại lần nữa không?”

Hắn hỏi, nhưng không cần câu trả lời. Mỗi nhịp chuyển động như trừng phạt, chậm rãi nhưng dồn nén, như cố tình dìm cậu vào khoái cảm không có lối thoát.

Đến trước tủ lạnh, hắn dừng lại, một tay mở cánh tủ. Luồng hơi lạnh phả ra khiến làn da đang ướt đẫm mồ hôi của Seonwoo rùng mình.

“Lạnh…”

Cậu thở ra, bấu lấy cổ hắn như tìm điểm tựa. Nhưng hắn chẳng cho cậu thời gian để thích nghi

Riki vươn tay lấy một chai nước, vặn nắp. Hắn uống một ngụm nhỏ, rồi… ép môi xuống môi Seonwoo

Nước mát được truyền từ miệng hắn sang miệng cậu, từng giọt lướt qua đầu lưỡi, hoà cùng vị ngọt của nụ hôn sâu, ướt át và đầy chiếm hữu

Seonwoo rên khẽ trong cổ họng, lưỡi quấn lấy lưỡi, đầu óc quay cuồng như bị nhấn chìm trong nhiệt độ đối lập, bên ngoài lạnh, bên trong nóng rực. Cậu níu lấy cổ hắn, thở gấp, môi hé mở như muốn xin thêm… mà cũng chẳng biết là xin thêm nước hay thêm chính hắn

Riki nuốt khẽ một tiếng cười

“Muốn nữa không?”

Seonwoo không trả lời. Đôi mắt cậu nhòe nước, đỏ bừng, ướt át và mơ màng, nhìn hắn như thể không thể chịu nổi một giây thiếu vắng. Hắn không đợi cậu nói. Đẩy hông lên lần nữa, sâu đến tận cùng

“A— Riki ah…!”

Giọng cậu gần như vỡ ra, tay siết lấy vai hắn, đầu gục vào cổ mà rên rỉ như van nài. Cả cơ thể cậu co siết, run rẩy đến bất lực. Mỗi cú đẩy của hắn là một lần chạm vào phần yếu mềm nhất bên trong, là một lần thổi bùng thứ cảm xúc cấm kỵ giữa hai người, yêu… mà tội lỗi

Seonwoo gục đầu vào vai hắn, miệng mở hé, mắt nhắm nghiền, hơi thở loạn nhịp…

Từng cú thúc của Riki như xé toạc những khoảng ranh giới cuối cùng trong cậu. Mỗi nhịp đẩy vào đều mạnh, dứt khoát, và sâu đến nghẹt thở, khiến Seonwoo run rẩy trong vòng tay hắn. Đôi chân cậu đã không còn đủ sức tự đứng, quấn chặt lấy hông Riki, run rẩy đón nhận từng đợt va chạm như lửa thiêu từ sâu bên trong

“Riki… anh… anh không chịu được nữa… không....!”

“Không chịu được vẫn phải chịu.”

Riki gằn giọng sát tai cậu, rồi nghiến răng cắn mạnh vào vành tai ấy như đánh dấu. Một tay hắn siết lấy hông Seonwoo, tay còn lại trượt xuống mông cậu, bóp siết một cái thật sâu rồi nâng đỡ trọn thân thể ấy lên, để bản thân có thể cắm vào sâu hơn nữa

Seonwoo hét lên khẽ khàng, cơ thể co giật dữ dội trong tay hắn, móng tay cào loạn lên lưng và gáy hắn, như thể không còn biết bám víu vào đâu ngoài cơ thể đang bạo liệt chiếm lấy mình. Cậu rên rỉ trong vô thức, nước mắt giàn giụa nơi khoé mắt đã đỏ hoe

Và chính vẻ mặt ấy, run rẩy, ướt át, cắn môi nhưng không che được nét gợi tình tràn ngập, đã khiến Riki như bùng nổ

Hắn thở gấp, thô bạo xoay người, áp cậu xuống cạnh bệ bếp lạnh toát

Cạch

Chai nước lạnh vừa đặt lên bàn vang lên khe khẽ. Nhưng Riki không dừng. Trong khoảnh khắc ấy, hắn đẩy mạnh vào thêm một lần, thật sâu, thật mạnh, như muốn phá tung mọi giới hạn đang giữ họ lại

“Hyung dám bỏ em giữa chừng.”

Giọng hắn khản đặc, môi rướn lên gần vành tai Seonwoo khi hắn tiếp tục thúc vào không ngừng

“Giờ… em sẽ không để hyung đi đâu cả.”

Seonwoo không còn phản kháng. Cậu chỉ biết run lên dưới từng nhịp hông, miệng bật ra những tiếng thở gấp và rên xiết. Hai tay quấn lên cổ Riki, mắt ngước nhìn hắn, ánh nhìn dại đi, ướt nước, gò má ửng đỏ, khoé môi mở hé, tất cả hòa vào một vẻ mặt khiến Riki rùng mình

Hắn nghiến chặt răng

“Nhìn anh như thế nữa là em không nhịn được thật đấy, Seonwoo.”

Và rồi hắn đặt hẳn một bên chân cậu lên bàn, kéo mông cậu ra gần hơn nữa, phần thân dưới không chút do dự đâm thẳng vào đến tận cùng

“Ư… Aah—! Ri… Riki… ức Riki ah!”

Tiếng gọi đó, vừa là tên, vừa là rên, khiến hắn mất kiểm soát hoàn toàn. Hông hắn chuyển động mạnh mẽ hơn, dồn dập hơn. Tay ghì chặt hông cậu, một tay luồn ra sau giữ lấy gáy, kéo cậu lại gần hôn ngấu nghiến như muốn chiếm trọn cả tiếng thở cuối cùng

Mỗi cú thúc như xuyên qua linh hồn. Seonwoo cong người lên, gào khẽ, ngực rung lên từng nhịp vì khoái cảm dâng trào không cách nào kiểm soát. Và cuối cùng, khi cậu bật ra một tiếng rên nghẹn ngào dài nhất, cơ thể giật lên từng hồi trong vòng tay hắn, cậu đã lên đỉnh

Nhưng Riki không dừng

Hắn bế bổng cậu lên, môi vẫn cắn môi cậu như trừng phạt, rồi xoay cậu ngồi lên mép bàn

Hai chân Seonwoo run rẩy bám lấy vai hắn. Tư thế khiến mọi chuyển động trở nên sâu và nghẹt hơn. Lần này, Riki cẩn thận hơn – hắn ve vuốt phần bụng dưới của cậu, vừa nhấn hông vào vừa dùng giọng trầm khàn hỏi:

“Anh có cảm nhận được không…? Chỗ sâu nhất của anh đang siết lấy em thế nào…?”

“Ư… có… có mà…”

Seonwoo vừa trả lời vừa rên, ngón tay bấu chặt mép bàn, ngực phập phồng vì hơi thở đứt quãng. Gương mặt đỏ ửng, môi hé mở, ánh mắt lạc đi vì quá nhiều đợt sóng khoái cảm đang tấn công tới tấp

Riki nhấn sâu hơn, cọ nhẹ từng góc bên trong khiến cậu run rẩy từng đợt

Từng nhịp đẩy giờ không còn thô bạo, mà chậm, sâu và đầy khiêu khích. Hắn đang chơi đùa với cảm giác của cậu, như thể muốn Seonwoo phải nổ tung lên lần nữa trong tư thế này

Seonwoo gần như sụp xuống bệ bếp sau lần cao trào thứ hai. Hai chân run rẩy, cậu ôm lấy cổ Riki, mặt áp sát vai hắn, môi hé mở mà chẳng nói nên lời. Hơi thở cậu vỡ vụn thành những nhịp ngắn, gấp gáp và rối loạn, đôi mắt nhoè nước dán chặt vào hắn như đang cầu xin, nhưng lại chẳng rõ là cầu xin dừng lại hay tiếp tục

Riki vuốt ngón tay dọc theo sống lưng ướt đẫm mồ hôi của Seonwoo, thì thầm:
“Anh run quá… nhưng em chưa xong đâu, đúng không?”

Cậu không trả lời. Câu trả lời nằm trong cách cơ thể cậu khẽ giật lên mỗi khi hắn áp sát, trong cách ánh mắt cậu nhìn hắn, ướt át, đầy dâng hiến và hoang mang, như một con thú nhỏ bị xé toạc bởi khao khát

Riki xoay người cậu lại, để Seonwoo dựa cả hai tay lên mặt bàn, hai chân run rẩy tì xuống sàn, cả cơ thể gập lại vừa vặn theo tư thế doggy đứng. Tấm lưng trần của cậu cong lên, mỏng manh và trắng mịn đến đáng sợ, mồ hôi lăn dài theo từng chuyển động thở

Hắn đứng sau, vuốt dọc eo cậu, rồi nhẹ nhàng tách hai chân cậu ra xa hơn chút nữa

“Tựa chắc vào bàn đi, hyung. Bắt đầu rồi đây…”

Chưa kịp phản ứng, Seonwoo đã bị lấp đầy một lần nữa, nhanh, mạnh và sâu đến nghẹt thở

“A—! Ri… Riki!” – tiếng rên bật ra đứt đoạn, tay cậu bấu lấy mép bàn, đầu gục xuống, mồ hôi nhỏ từng giọt xuống mặt gỗ lạnh.

Riki rút ra, rồi lại dấn vào, nhịp điệu đầu tiên thong thả, như trêu chọc, như ve vuốt cảm giác bên trong Seonwoo. Mỗi cú nhấp khiến cậu thở dốc, giọng rên chuyển từ nhẹ nhàng thành nghẹn ngào, rồi vỡ vụn:

“Ư… a… đừng… đừng chậm như vậy… Riki…”

Hắn bật cười khẽ, giọng khản đặc dục vọng:

“Vậy thì… nhanh hơn, sâu hơn à?”

Hắn làm đúng như lời. Tư thế doggy đứng càng khiến từng cú thúc từ sau lưng trở nên mãnh liệt hơn. Mỗi lần Nishimura Riki đâm vào, bàn hông Seonwoo lại đập nhẹ vào mép bàn, phát ra tiếng va chạm ướt át và trần trụi. Cậu không còn giữ nổi tiếng rên trong cổ họng nữa, từng âm thanh bật ra không che giấu:

“Á… a… sâu quá…! Riki… Riki… em…!”

Hắn nắm lấy hông cậu, kéo sát vào, rồi đâm thẳng vào điểm sâu nhất — nơi khiến Seonwoo gần như gào lên, cả người run lẩy bẩy. Gương mặt cậu lúc ấy… không còn chút phòng bị, đôi mắt ngấn nước, má ửng hồng, môi hé mở đầy mời gọi. Gợi tình đến mức khiến Riki như phát điên

Hắn cúi người xuống, liếm nhẹ dọc sống lưng cậu, thì thầm bên tai:
“Gọi tên em đi… gọi cả họ tên em…”

Seonwoo bật ra giữa tiếng rên rỉ:
“Nishimura… Riki… làm ơn… đừng dừng lại…”

Cái cách cậu nói, rên, nài nỉ, khiến hắn mất hoàn toàn kiểm soát

Hông hắn bắt đầu di chuyển nhanh hơn, mạnh hơn, từng cú thúc dội vào tận sâu bên trong khiến Seonwoo không thể đứng vững, tay trượt khỏi bàn, cả người đổ về phía trước nếu không nhờ hắn giữ lại.

“Nhiều thế này… sâu thế này… anh sẽ—! Ư… a—!”

Cơ thể Seonwoo cong lên, run rẩy, rồi lại đổ rạp xuống lần nữa. Mồ hôi, tiếng thở, tiếng va chạm da thịt dội vang trong không gian chật hẹp của căn bếp. Hắn không dừng. Không thể dừng

Hắn giữ cậu nguyên ở tư thế ấy, tiếp tục dập hông từng nhịp vội vã như sợ đánh mất khoảnh khắc này. Cho đến khi cậu lại vỡ oà, rên lên thật to, tiếng rên lạc giọng và đẫm lệ:
“Riki… Riki ơi… anh không chịu được nữa…!”

Sau lần va chạm cuối cùng, khi mọi chuyển động dừng lại, chỉ còn lại tiếng thở gấp gáp, đứt đoạn... Riki vẫn giữ lấy Seonwoo từ phía sau, trán tì lên lưng cậu. Hắn không nói gì. Chỉ lặng lẽ hít lấy mùi da thịt ẩm ướt, đậm mồ hôi, đậm dấu vết hắn để lại

Rồi hắn chậm rãi rút ra, để Seonwoo thả lỏng, khuỵu xuống thành bàn. Cả người cậu run lên, vai nhấp nhô theo nhịp thở chưa ổn định, mái tóc bết lại, dính vào hai bên má đang ửng đỏ

Riki lùi lại nửa bước. Ánh mắt hắn dừng lại trên tấm lưng ướt đẫm, trượt xuống vòng eo nhỏ giờ đã đỏ lên vì siết chặt, rồi dừng lại ở cặp chân đang run rẩy cố đứng vững

Nhưng rồi, ánh mắt ấy lại quay ngược lên, đến gương mặt Seonwoo.

Cậu ngoái đầu nhìn hắn, hơi nghiêng, đôi môi hé mở như muốn nói gì đó... nhưng không nói được. Ánh mắt cậu lúc ấy, vừa ươn ướt, vừa thất thần, như thể còn kẹt lại giữa khoái cảm và choáng váng. Gương mặt đỏ bừng ấy... quá gợi tình. Quá mềm yếu. Quá bất lực trước hắn

Tim Riki đập mạnh

Không phải vì khao khát thể xác nữa. Mà là vì cái cách Seonwoo nhìn hắn như thể hắn là tất cả, như thể nếu hắn rời đi, cậu sẽ sụp xuống.

“Đừng nhìn anh bằng ánh mắt đó…”

Hắn khàn giọng, không biết đang ra lệnh cho Seonwoo… hay cho chính mình.

Hắn cúi người, bế bổng cậu lên như không nặng chút nào. Đôi chân Seonwoo buông thõng, bắp đùi còn co giật nhẹ. Cậu bấu lấy vai hắn, lắp bắp: “Riki… anh… không nổi nữa…”

“Vậy để em làm nốt. Một lần cuối thôi”

Giọng hắn thấp đến mức gần như thì thầm, nhưng bên trong lại vang lên thứ âm hưởng tham vọng đầy đe dọa

Nishimura Riki đặt Seonwoo lên mép bàn, không để cậu có thời gian lấy lại hơi thở. Tay hắn siết lấy hai bắp đùi đã run rẩy của Seonwoo, nhấc lên, đặt trọn vẹn lên vai mình, từng động tác dứt khoát, không cho phép cậu phản kháng

Cậu chưa kịp định thần thì hắn đã đẩy vào, một cú thật sâu, thật mạnh khiến Seonwoo bật ngửa, lưng cong lên như chiếc cung vừa bị kéo căng đến tận cùng

“Riki… a—!”

Cậu thét lên, không phân biệt được đau hay sung sướng nữa. Chỉ biết toàn thân đang bị hắn chiếm trọn, bị lấp đầy đến mức gần như nổ tung

Hắn không dừng lại. Mỗi cú thúc của Riki như một cú đâm vào tận gốc rễ, xuyên thủng mọi phòng vệ, cày nát cả khoảng không giữa hai người. Không có dịu dàng. Chỉ còn lại sự đòi hỏi bản năng, cuồng loạn, không chừa chỗ cho lùi bước

Tay hắn siết chặt hai bên eo Seonwoo, điều khiển cậu theo từng nhịp đẩy. Đôi mắt hắn tối lại, dán chặt vào khuôn mặt đỏ bừng, ướt đẫm của cậu, nơi từng giọt lệ rơi xuống má, nơi môi cắn chặt lại nhưng vẫn không thể kìm được tiếng rên đầy tuyệt vọng

“Đẹp quá, hyung… Anh nhìn em lúc này đi…”

Hắn khẽ gầm gừ, nhấc cậu lên cao hơn, rồi thọc sâu hơn nữa, khiến cả thân Seonwoo như gập lại trong vòng tay hắn

Cậu bật khóc, không phải vì đau, mà vì cảm giác bị bóp nghẹt bởi quá nhiều cảm xúc. Tội lỗi. Yêu. Khao khát. Rã rời

“Anh… không chịu nổi nữa… không chịu nổi nữa…”

“Chịu. Phải chịu.”

Hắn hôn ngấu nghiến lên bắp đùi cậu, để lại dấu răng đỏ ửng

“Đây là cái giá cho ánh mắt khi nãy đấy… Là anh tự chuốc lấy.”

Góc bàn kêu lên một tiếng rên rỉ vì va chạm quá mạnh. Mỗi bước hắn tiến lên, mỗi cú thúc sâu hơn, là mỗi lần Seonwoo ngửa cổ rên lên, cơ thể như muốn vỡ vụn. Cậu bấu lấy vai Riki, móng tay cào lên lưng hắn, để lại vệt đỏ cháy rát

“Riki… anh… sắp…!”

“Cùng nhau.”

Hắn thì thầm bên tai, rồi kéo cậu về phía mình thật mạnh, một cú chạm cuối cùng, sâu đến mức gần như hòa làm một. Cả căn phòng như vỡ ra bởi tiếng rên bật lên từ cả hai, nghẹn ngào, run rẩy, vỡ vụn

Seonwoo gục xuống ngực hắn, toàn thân mềm nhũn, tim đập dồn dập đến mức không nghe được gì ngoài tiếng mạch máu ù ù trong tai

Riki ôm chặt lấy cậu, không còn dục vọng, chỉ còn ôm thật chặt, như sợ nếu buông ra… cậu sẽ tan biến ngay trước mắt mình

-Hết-

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz