H Tuc 1 Vs 1 Phong Nhap
Nếu nói Lộc Nhung đã học được điều gì sau một thời gian dài tiếp xúc với Tần Bắc Phong, thì có thể tóm gọn trong một câu:Lời của người đàn ông không thể tin.Anh nói "Lát nữa gặp," nhưng thực ra chỉ chậm chưa đến một phút.Cô tận mắt nhìn thấy anh đẩy tất cả đồ dùng của thú cưng vào căn hộ, rồi xách túi mèo, mang cả con mèo xui xẻo đang chờ m bị vạ lây vào trong."Meo?" Con mèo mặt úp xuống, ngã sấp."Tự chơi đi." Tần Bắc Phong giống như một người cha vô tình, đóng cửa một cách dứt khoát rồi bế cô gái đi sang phòng đối diện.Trong phòng tắm, Lộc Nhung ngồi trên bồn cầu, gượng gạo dạng chân, để người đàn ông cầm vòi hoa sen dội xuống phần thân dưới của cô.Tần Bắc Phong đã thử nhiệt độ trước, điều chỉnh lượng nước. Dòng nước ấm áp chảy qua vùng sưng đỏ mê người mà không gây ra khó chịu.Chỉ là tiếng nước rơi xuống bồn cầu thật sự khiến người ta nóng tai. Lộc Nhung không kìm được lén nhìn, và ngay lập tức bị dọa.Vốn dĩ là nơi trắng nõn, giờ lại đỏ và sưng, như một nụ hoa đã nở hết, để lộ ra nhụy hoa ở bên trong.Đã bị làm cho ra nông nỗi này, eo cô gái run rẩy, vẫn còn sợ hãi."Không muốn rút ra à?" Tần Bắc Phong có đôi mắt đen thẳm khóa chặt đôi tai ửng hồng của cô, cười đầy ẩn ý. "Không sao, có thể cho em ăn thêm một lần nữa."Lộc Nhung nhìn thấy cái "lều" ở đũng quần anh, vội vàng lắc đầu."Hừ." Người đàn ông cười khẽ, điều chỉnh nhiệt độ nước thấp hơn và dội xuống phần thân dưới của anh.Phương pháp kìm dục bằng vật lý này cực kỳ hiệu quả. Chỗ đó từ từ xẹp xuống. Hơi nước bắn ra khắp nơi, phả vào người trần trụi của cô gái. Cô nhắc nhở, "Sẽ bị cảm đấy."Ai lại xui xẻo đến mức giữa mùa hè, dội nước lạnh hai lần mà bị cảm? Tần Bắc Phong bị sự quan tâm của cô gái làm cho bật cười.Cười xong, trong lòng anh lại có chút nhột nhạt, là cảm giác không biết xử lý như thế nào đối với sự tử tế xa lạ.Ngoài cô gái này ra, không có ai quan tâm anh như vậy."Biết rồi." Anh đáp, tiện tay ném vòi hoa sen xuống và ôm lấy cô, chuẩn bị vào bồn tắm."Quần áo..." Lộc Nhung né tránh một chút, ám chỉ.Không thể lúc nào cũng chỉ có một mình cô trần truồng, quá không công bằng.Đôi mắt giận dỗi của cô gái, Tần Bắc Phong hiểu ngay. Sau một lúc suy nghĩ ngắn, anh nắm lấy tay cô, kéo gấu áo lên, từ từ lướt qua cơ bụng, đến vai, cuối cùng cởi ra.Khi những cơ bắp săn chắc, thon dài dần lộ ra, Lộc Nhung cuối cùng cũng hiểu lý do anh không chịu cởi quần áo.Những vết sẹo lớn nhỏ không đồng đều, dài ngắn khác nhau. Bụng anh còn có vài vết sẹo tròn không đều.Cô gái ngẩn người, cho đến khi người đàn ông ôm cô vào trong nước."Sợ à?" Tần Bắc Phong thờ ơ hỏi.Lộc Nhung ngẩng đầu nhìn thẳng anh, không trả lời, hỏi ngược lại. "Đau không?"Lại một lần nữa, phản ứng nhỏ của cô khiến anh hài lòng. Tần Bắc Phong dang hai tay, tựa vào thành bồn tắm. "Người bình thường không nên hỏi làm sao bị thương trước à?"Lộc Nhung chợt nhận ra lời anh nói có lý. Là vết thương trong tù sao, hay là vì những vết thương này mà anh phải ngồi tù? Người đàn ông trong mắt cô nghiễm nhiên trở thành một cuốn sách dày đầy bí mật."Anh bị thương như thế nào vậy?" Cô ngoan ngoãn hỏi theo lời anh."Không đau." Hơi thở ấm áp phả vào mặt cô gái. Tần Bắc Phong cúi đầu, hôn cô, chọn một câu hỏi để trả lời.Anh đã rất quen với hành vi hôn môi này."..." Không chịu nói thì thôi, đồ keo kiệt. Lộc Nhung lẩm bẩm, lại làm như lần trước, chìm xuống nước."Lại giận dỗi." Tần Bắc Phong xoa bóp ngực cô gái, trong miệng lẩm bẩm. Ai mà không biết giận dỗi chứ? "Anh còn đưa cả chìa khóa cho em mà.""Một cái chìa khóa thôi." Núm vú bị những ngón tay thô ráp của anh ma sát đến tê dại. Lộc Nhung cố gắng gạt tay anh ra.Không hề nhúc nhích.Nghe ra ẩn ý trong lời nói của cô, Tần Bắc Phong nhẹ nhàng hơn. Bàn tay to lớn bao lấy bầu ngực, từ từ nhào nặn. "Còn muốn gì nữa?"Đôi gò bồng đào căng mọng đập vào mặt nước. Lộc Nhung cố nén xấu hổ, nói rất nhỏ. "Cái khác cũng muốn, tên, điện thoại... đều muốn.""Được." Tần Bắc Phong đồng ý sảng khoái. "Cả chứng minh thư cũng cho em, tiện thể chụp một tấm ảnh khỏa thân nhé?"Ảnh khỏa thân của người đàn ông, Lộc Nhung theo bản năng nuốt nước bọt, lắp bắp. "Cái này... trái pháp luật đấy.""Không trái pháp luật thì muốn à?" Tần Bắc Phong nhướng mày trêu chọc."Ọc ọt ọt." Tự biết mình đã lỡ lời, Lộc Nhung lại thổi bong bóng.Tần Bắc Phong không muốn dễ dàng tha cho cô, anh há miệng ngậm lấy gáy cô gái, nói mơ hồ. "Lát nữa chụp cho em xem.""Chúng ta cùng nhau chụp, ảnh, video, chụp cảnh tôi đụ em."Quả nhiên, nói chuyện một lúc lại trở nên không đứng đắn.Lộc Nhung ôm gối, mơ màng nhớ lại lời người đàn ông nói cách đây không lâu."Tiểu Lộc không muốn người khác biết mối quan hệ của tôi và em sao?"Câu hỏi mà cô đã từng không có câu trả lời lại một lần nữa vang vọng trong lòng. Cô vô thức thốt lên. "Chúng ta là mối quan hệ gì."Không bỏ lỡ một câu nói vu vơ nào của cô, Tần Bắc Phong có vẻ mặt hiếm thấy nghiêm túc. "Em cảm thấy chúng ta là quan hệ gì?"Vấn đề lại bị ném về phía mình, Lộc Nhung lúng túng nói. "Em không biết."Hơn nữa, cô biết thì có ích gì chứ. Những gì cô hy vọng có thể trở thành sự thật không? Cô dường như chưa bao giờ gặp được chuyện tốt, toàn là vận rủi đeo bám."Vậy chờ em biết." Tần Bắc Phong hôn dọc gáy cô gái, cuối cùng ngậm lấy môi cô.Nụ hôn kéo dài nhưng mạnh mẽ. Lộc Nhung không thể từ chối, cô vụng về đáp lại, từng ngụm từng ngụm nuốt lấy lời nói của anh."Đến lúc đó, em nói chúng ta là quan hệ gì, thì đó chính là quan hệ đó."----------------------Mình sẽ ráng hoàn sớm bộ này , mỗi ngày sẽ tầm 5 đến 10 chương, chắc cũng nhanh hoàn thôi
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz