ZingTruyen.Xyz

H Quan He Nham Lan Dong Ca

Phương Đường đại khái đợi chừng mười phút, mới nhìn thấy Lục Nham.

Hắn mặc một thân màu đen nghiêm chỉnh, dáng người cao ráo, khí chất tự phụ, cổ áo phẳng phiu, cúc áo đan đến nút cao nhất, làm cho ngũ quan lãnh ngạnh nghiêm túc, mặt mày chứa vài phần ôn nhu ấm áp.

Mới đầu hắn bước đi vội vàng, khi đến trước mặt, mới đi chậm rãi, cách khoảng cách, ánh mắt sáng quắc mà nhìn chằm chằm cô.

Từ Nhược Ngưng đứng bên cạnh tùy tiện ăn kẹo cũng không nhìn đến.

Tiến tới liền đem Phương Đường kéo vào trong lồng ngực, Phương Đường vừa muốn nói chuyện, cằm đã bị hắn nâng lên, mãnh liệt lại nóng bỏng mà hôn lấy cô.

Phương Đường mặt đỏ hoàn toàn, hai tay chống ngực hắn, thanh âm bị hôn đến ngập ngừng, "Lục Nham... Chị họ..."

"Ừ." Hơi thở hắn nóng bỏng, mút môi cắn xuống, thở hổn hển hỏi, "Chị họ lại nói gì đó?"

"Chị ấy... Ở bên cạnh." Hai tai Phương Đường hồng hồng đẩy mặt hắn ra, chỉ chỉ sang bên cạnh.

Lục Nham quay mặt đi, lúc này mới thấy Từ Nhược Ngưng, vẻ mặt tươi cười mà hướng hắn giơ tay, "Đừng để ý đến chị, các em cứ tiếp tục."

Phương Đường che mặt lại nóng đến nói không lên lời.

Lục Nham đem cô ôm tiến trong lồng ngực, cúi đầu hôn hôn cô, lúc này mới chuyển hướng Từ Nhược Ngưng, "Ăn cơm sao?"

"Không, nhưng là không cần phải để ý đến chị." Từ Nhược Ngưng chỉ chỉ Phương Đường trong lồng ngực hắn, "Em chiếu cố nó tót vào, chị đi gϊếŧ thời gian, a đúng rồi, tặng lễ vật cho các em."

Chị họ từ ba lô lấy ra một cái hộp màu đen ném lại đây, Lục Nham tiếp được nói cảm ơn.

Phương Đường có dự cảm không ổn mà nhìn hộp, mặt trên không viết chữ gì, cô nheo mắt, ngón tay nhẹ nhàng mở hộp ra, quả nhiên, thấy bên trong ước chừng có mấy chục cái áo mưa, đủ mọi màu sắc, khẩu vị gì cũng đều có.

"..."

Từ Nhược Ngưng đã đi ra ngoài, gương mặt xấu hổ buồn bực mà trừng ra ngoài, chị họ lại rất là hiên ngang mà nhướng mày cười, "Đừng quá cảm động, hưởng thụ thật tốt, chị đi đây."

Cảm động cái đầu quỷ nhà chị!

Phương Đường muốn nói gì đó, thấy chị họ đã đi xa vài bước, đành phải vọng ra kêu một tiếng, "Chị họ! Chị chú ý an toàn!"

Từ Nhược Ngưng đưa lưng về phía cô, lười biếng giơ lên cánh tay mà vẫy vẫy.

Chị ấy vừa đi, Lục Nham hơi thở lại áp xuống tới, ngậm lấy cánh môi của Phương Đường đã khép hồi lâu, mới buông cô ra, "Như thế nào không đề cập chuyện tới đây với anh?"

Hắn cương cứng đến lợi hại, một khắc kia hôn cô, vật cứng liền thẳng tắp chọc vào cô.

Phương Đường bị chọc đến nhịn không được lui lui phía sau, lại bị hắn ôm lấy, cằm hắn đáp ở cổ cô, hô hấp nóng bỏng, hồi phục một lát, lúc này mới dắt lấy tay cô hướng chỗ ở đi vào.

Tay cô có chút lạnh, hắn lại rất nóng, chỉ là nắm tay như vậy, khóe môi cô liền vẫn luôn cong lên, phát ra thanh âm mềm mại, như là làm nũng, ""Muốn cho anh kinh hỉ chứ sao."

Hắn dừng lại, ánh mắt thật sâu nhìn cô một cái, năm ngón tay thon dài nhẹ nhàng kéo khăn quàng cổ của cô, một lần nữa vây lấy cô, thanh âm trầm thấp nói, "Cảm nhận được."

Ánh mắt hắn sáng quắc, bên trong chớp động tỏa ra dục niệm cùng khát vọng, đôi mắt Phương Đường đối diện với đôi mắt hắn, toàn bộ thân thể đều khẩn trương nóng lên, tay vừa nhấc lên che đôi mắt hắn, thanh âm mang theo run run, "... Đừng nhìn em."

Miệng Lục Nham phát ra tiếng cười nhẹ, lôi kéo cô đi được vài phút, tới một chung cư, ở lầu hai, vừa mới mở cửa, còn chưa có kịp bật đèn, hắn liền đem Phương Đường đè ở phía sau cửa cuồng nhiệt mà hôn xuống.

"Um..." Phương Đường bị hôn đến mềm cả người, ôm cổ hắn thè ra đầu lưỡi đáp lại, lại bị hắn thô bạo mυ"ŧ cắn làm cho nhịn không được rêи ɾỉ kêu lên.

Lục Nham gỡ xuống khăn quàng cổ của cô, đem cả người cô ôm vào trong l*иg ngực, vừa hôn cô, vừa thấp giọng nói, "Rất nhớ em."

Nội tâm Phương Đường cũng càng khẩn trương, "Em cũng rất nhớ anh."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz