ZingTruyen.Xyz

H Lovestruck Lizkook

CHIẾN DỊCH CẢM XÚC: GIAI ĐOẠN KINH TỞM

"Em đã mang cho tôi những chiếc bánh quy chào mừng hàng xóm rồi." Jungkook nhìn chằm chằm vào chiếc giỏ trên bàn ăn.

"Đây không phải là bánh quy chào mừng." Tôi đẩy chiếc giỏ về phía anh. "Đây là một thử nghiệm. Tôi thử một công thức mới và muốn biết cảm nhận của anh."

Anh phát ra một âm thanh mất kiên nhẫn. "Tôi không có thời gian cho việc này. Tôi có một cuộc hộp hội nghị trong nửa giờ nữa."

"Anh sẽ không mất nửa giờ để ăn một chiếc bánh quy."

Đúng vậy, tôi lại giành được lời mời vào nhà Jungkook một lần nữa, lần này là cho giai đoạn thứ hai của OE. Cả Jungkook và tôi đều không đề cập đến, ừm, tình huống cương cứng buổi sáng của anh vài ngày trước đó. Tôi không biết về anh, nhưng tôi muốn chúng tôi quên hẳn buổi sáng hôm đó.

"Được thôi." Anh nhìn chằm chằm vào những chiếc bánh với vẻ nghi ngờ. "Vị gì vậy?"

Măng tây, nho khô và tỏi giòn. Tôi chọn hỗn hợp nguyên liệu kinh tởm nhất mà tôi có thể nghĩ ra bởi vì xét cho cùng thì đây cũng là Giai đoạn ghê tởm. Một phần trong tôi cảm thấy tồi tệ vì anh đã tỏ ra khá tử tế vào đêm chúng tôi xem những bộ phim đó và anh đã hủy cuộc hẹn vì tôi; phần còn lại vẫn hơi khó chịu vì cách anh đối xử với Owen, người giờ ngại nói chuyện với tôi vì sợ Jungkook sẽ bất ngờ xuất hiện và giết anh ấy.

Tôi hắng giọng. "Đó là, ừm, bất ngờ."

Tôi nhét tay dưới đùi và run chân khi Jungkook đưa chiếc bánh quy lên miệng. Tôi gần như lao tới và hất nó ra khỏi tay anh, nhưng tôi tò mò không biết anh sẽ phản ứng thế nào.

Liệu anh có nhổ nó ra không? Nôn? Ném bánh quy vào tôi và đuổi tôi ra khỏi nhà?

Anh nhai chậm rãi, khuôn mặt không để lộ bất cứ cảm xúc nào.

"Thế nào? Anh nghĩ sao?" Tôi tiêm sự phấn khởi giả tạo vào giọng nói của mình. "Ngon không?"

"Em nướng những cái này." Không phải là một câu hỏi. "Chuẩn rồi."

"Em đã nướng những chiếc bánh quy red velvet, và em nướng...những cái này."

Môi dưới của tôi biến mất sau hàm răng. "Ờ hớ." Tôi không thể nhìn thẳng vào mắt anh. Tôi không chỉ nói dối tệ mà còn tệ trong việc giữ vẻ mặt nghiêm túc.

"Cũng được."

Đầu tôi choáng váng. "Cái gì?" Những chiếc bánh quy không hề ổn; chúng thật kinh tởm. Tôi đã thử một cái và gần như nôn mửa. Măng tây và tỏi giòn không hề hợp với nhau.

Jungkook nhai xong, nuốt nước bọt và phủi vụn bánh trên tay. "Chúng ổn," anh lặp lại. "Bây giờ, nếu em không phiền, tôi phải nhận một cuộc gọi."

Anh bỏ tôi lại trong phòng ăn, há hốc mồm.

Tôi nhặt một chiếc bánh quy từ trong giỏ lên và cắn thử, đề phòng-

Èo! Tôi nôn khan và chạy vào bếp nhổ thứ ghê tởm đó ra, sau đó súc miệng bằng nước từ bồn rửa để xóa đi dư vị còn đọng lại.

Jungkook chắc hẳn đã bị hỏng vị giác, bởi vì không một người bình thường nào có thể nuốt những chiếc bánh quy đó mà không nhăn mặt.

Tôi đi đến kết luận duy nhất có lý.
"Anh ta chắc chắn là một con rô-bốt."

TÌNH TRẠNG GIAI ĐOẠN KINH TỞM: THẤT BẠI

CHIẾN DỊCH CẢM XÚC: GIAI ĐOẠN HẠNH PHÚC

Điều gì khiến đàn ông hạnh phúc?

Câu hỏi này đã cản trở tôi trong suốt quá trình chuẩn bị cho giai đoạn thứ ba của OE. Hầu hết những điều khiến đàn ông hạnh phúc đều không áp dụng được với Jungkook hoặc hoàn cảnh của tôi.

Tiền ư? Anh ta có rất nhiều tiền.

Mức độ hài lòng trong công việc ư? Tôi không thể làm gì được.

Dành thời gian với bạn bè? Taehyung là người bạn duy nhất của Jungkook mà tôi biết, và tôi khá chắc rằng Jungkook không thích kết bạn với hầu hết mọi người.

Tình dục? Ừm, tôi không quan hệ tình dục với anh để thử nghiệm. Hoặc bất kỳ lý do nào khác, ngay cả khi tôi có chút tò mò về việc nó sẽ như thế nào.

Yêu? Haha, được thôi. Jeon Jungkook yêu đương. Chắc rồi.

Jennie đề nghị một màn thổi kèn, thuộc về tình dục và tôi đã phản đối.

Phải mất nhiều ngày suy nghĩ, nhưng tôi đã nghĩ ra một cách có thể hiệu quả. Có lẽ nó sẽ không làm Jungkook vui vẻ về mặt tinh thần, nhưng sẽ giúp anh ta thư giãn và cười một chút.

Có lẽ.

"Tôi không thích ngồi dưới đất." Anh nhìn chằm chằm vào bãi cỏ như thể đó là một hố bùn. "Nó khó chịu và mất vệ sinh."

"Không phải. Làm sao mà mất vệ sinh được?" Tôi trải một tấm chăn ra và cố định nó bằng giỏ dã ngoại để nó không bị thổi bay. Tôi đã thuyết phục anh đi dã ngoại ở Công viên Meridian Hill. Khi tôi nhắc đến chuyện đó, anh đã làm như thể tôi đột nhiên mọc ra hai cái đầu, nhưng anh đồng ý.

Bây giờ, chỉ cần anh đừng hành động cáu kỉnh như vậy nữa thì chúng tôi có thể tận hưởng những ngày cuối cùng của mùa hè.

"Có lẽ cỏ đã dính đầy nước tiểu chó rồi," anh nói.

Tôi nhăn mặt trước hình ảnh trong đầu. "Đó chính là mục đích của tấm trải. Ngồi đi."

Jungkook thở dài khó chịu và ngồi đó, trông có vẻ không vui trong suốt thời gian đó.

Không nản lòng, tôi mở giỏ đựng đồ ăn dã ngoại, bên trong có mì ý mùa hè (1) (món ưa thích của tôi), bánh mì kẹp tôm hùm (2) (món Jungkook yêu thích, theo lời Taehyung), đủ loại trái cây, pho mát và bánh quy giòn, nước chanh dâu tây, và tất nhiên là cả bánh quy nhung đỏ của tôi, món mà Jungkook có vẻ thích.

(1) Mì ý mùa hè (Summer pasta): Khi mùa hè đến, một số món ăn yêu thích nhiều phô mai, nhiều tinh bột không còn hấp dẫn nữa. Mà thay vào đó là sự kết hợp hoàn hảo với các thành phần mùa hè theo mùa như: hải sản, cà chua, đậu tằm, thì là, bí ngồi, cà tím và nhiều loại khác.

(2) Lobster roll

"Thế này tốt hơn nhiều so với việc bị nhốt trong nhà." Tôi duỗi tay qua đầu, tận hưởng ánh nắng. "Không khí trong lành, đồ ăn ngon. Anh không cảm thấy hạnh phúc hơn sao?"

"Không. Trẻ em la hét khắp nơi và một con ruồi vừa đậu vào món salad của em."

Lũ ruồi chết tiệt. Tôi nhanh chóng xua nó đi.

"Tại sao chúng ta lại ở đây, Lisa?" Jungkook nhíu mày.

"Tôi đang cố giúp anh thư giãn, nhưng anh đang làm mọi thứ trở nên khó khăn." Tôi giơ tay lên trời, bản thân cũng khá bực bội. "Anh có biết điều kỳ diệu mà anh đã làm trong đêm xem phim được gọi là tiếng cười không? Anh đã làm được một lần, anh có thể làm lại lần nữa. Thôi nào," tôi động viên trong khi anh ta nhìn tôi chằm chằm như thể tôi bị điên. "Chắc hẳn anh còn sót lại vài cảm giác ấm áp, mơ hồ nào đó trong mình."

Và đó là khoảnh khắc một chú chó từ bữa tiệc gần đó đi lang thang đến và tè vào giày của Jungkook.

TÌNH TRẠNG GIAI ĐOẠN HẠNH PHÚC: THẤT BẠI

CHIẾN DỊCH CẢM XÚC: GIAI ĐOẠN NỖI SỢ

Chúng tôi bị mắc kẹt.

Giữa những người bạn của tôi và tôi, không ai trong chúng tôi có thể nghĩ ra điều gì có thể khơi dậy nỗi sợ hãi trong Jungkook -ít nhất là không có điều gì không phải là bất hợp pháp hoặc tồi tệ.

Jennie, người thoải mái hơn với từ "tồi tệ" so với những người còn lại trong chúng tôi, đã nói đùa về việc giả vờ cướp anh ta bằng dao-ít nhất, tôi hy vọng cô ấy đang nói đùa-cho đến khi Jisoo chỉ ra rằng Jungkook có thể sẽ xoay chuyển tình thế và giết tôi trước khi anh ta nhận ra đó là một trò đùa.

Tôi đồng ý.

Tôi còn quá trẻ để chết, vì vậy chúng tôi loại bỏ mọi ý tưởng liên quan đến xung đột thể xác.

Khi không có bất kỳ khoảnh khắc sáng suốt nào, tôi đã nhờ đến phương án cuối cùng của mình, Taehyung.

Chúng tôi trò chuyện video hàng tuần, cập nhật cho nhau về cuộc sống của mình, và ngay lúc này, anh ấy đang kể cho tôi nghe về "người bạn tình" mới của anh ấy.

Thiệt tình chứ.

Tin được không khi Taehyung tìm thấy những người phụ nữ ngay cả khi ở giữa một ngôi làng nhỏ ở Trung Mỹ đang làm công việc tình nguyện y tế.

"Sao có thể thế được?" Tôi hỏi. "Ngôi làng đó chỉ có chưa đến một trăm người!" Tôi biết vì tôi đã tra Google sau khi Taehyung thông báo vị trí của mình.

"Anh có thể nói gì đây? Anh quá quyến rũ," anh ấy nói chậm rãi. "Anh đi đâu, phụ nữ cũng theo đó".

"Em nghĩ cô ấy đã ở đó trước anh, đồ khốn, và em hy vọng anh không bỏ bê công việc để âu yếm với 'người bạn' mới của mình."

"Chết tiệt? Hãy nói với anh là em đang đùa."

Tôi vẫy tay trong không khí. "Em đùa đấy, em đùa đấy. Thư giãn đi."

Mặc dù anh trai tôi là một kẻ háo sắc, anh ấy vẫn rất nghiêm túc với công việc của mình. Trong khi tôi phải cố gắng hết sức để đạt được điểm A thì anh ấy lại là một trong những người khó chịu, không cần phải học nhiều để đạt thành tích xuất sắc ở trường. Nhưng anh ấy yêu thích công việc y tế và giúp đỡ mọi người. Ngay cả khi chúng tôi còn nhỏ, anh ấy là người đã băng bó cho tôi sau khi tôi bị trầy xước đầu gối và tìm cách giúp tôi thoát khỏi những cơn ác mộng trong khi cha chúng tôi lao vào công việc.

Đó là lý do tại sao tôi bỏ qua việc Taehyung bảo vệ tôi quá mức. Anh ấy có thể rất khó chịu, nhưng anh ấy vẫn là người anh trai tốt nhất.

Tuy nhiên, tôi sẽ không bao giờ nói với anh ấy điều đó. Nếu đầu anh ấy phình to hơn nữa, anh ấy sẽ gặp khó khăn khi đi lại.

"Nhân tiện." Tôi cố tỏ ra bình thường trong khi nghịch tay áo sơ mi của mình.
"Halloween sắp đến rồi, và em đang nghĩ đến chuyện chơi khăm. Jungkook có sợ điều gì không? Chú hề, nhện, độ cao..."

Sự nghi ngờ hiện rõ trên mặt Taehyung. "Halloween còn hơn hai tháng nữa."

"Ừ, nhưng nó sẽ đến nhanh thôi, và em muốn chuẩn bị." "Ừmm." Taehyung gõ ngón tay lên đùi. "Ừmm..." "Bất cứ lúc nào trước khi em tám mươi tuổi đều được cả."

"Im đi. Em có biết khó khăn thế nào khi nghĩ ra điều gì đó khiến Jungkook sợ không? Anh đã biết cậu ấy được tám năm, và anh chưa bao giờ thấy cậu ấy sợ hãi."

Mặt tôi xịu xuống. Được thôi. Chết tiệt.

"Em có thể thử những trò thông thường mà mọi người ghét, nhưng anh nghi ngờ em sẽ chẳng đi đến đâu." Taehyung nhún vai. "Có lần tụi anh đụng độ một con gấu khi đang đi bộ đường dài và tên đó thậm chí còn không chớp mắt. Chỉ đứng đó trông chán nản và khó chịu cho đến khi con gấu bỏ đi. Hù dọa cũng không có tác dụng. Hãy tin anh đi - anh đã thử nhiều lần để chơi khăm nó và lần nào cũng thất bại."

"Thật tốt khi biết điều đó."

Có lẽ giai đoạn này là một lý do vô vọng. Nếu Taehyung, người hiểu Jungkook hơn bất kỳ ai, không thể khiến anh ta sợ hãi thì không ai trong chúng tôi có thể làm được.

Sự nghi ngờ lại hiện lên trong mắt Taehyung. "Đây là ý tưởng của em, hay của một cô nàng tóc đỏ nào đó?"

"Ưmmm...của em?"

"Nhảm nhí." Taehyung cau mày. "Đừng nói với anh là cô ta vẫn còn mê đắm Jungkook nhé. Cậu ta là một kẻ vô phương cứu chữa khi nói đến các mối quan hệ-sẽ không bao giờ có được một mối quan hệ nào, và cậu ta chỉ làm tình với một số phụ nữ nhất định."

Tôi rất muốn hỏi những "người phụ nữ nhất định" đó là ai, nhưng tôi không thể hỏi mà không tỏ ra là tôi quan tâm đến Jungkook. Mà tôi thì không.

"Em không nghĩ Jennie từng say mê anh ta," tôi nói. "Cậu ấy chỉ nghĩ anh ta hấp dẫn thôi."

"Sao cũng được." Taehyung đưa tay vuốt tóc. "Này, sáng mai anh phải đi sớm, nên anh sẽ đi ngủ đây. Hãy cho anh biết nếu em chơi khăm cậu ấy thành công và quay video cảnh đó laii cho anh. Anh có thể dùng để cười nhạo cậu ta."

"Chắc chắn rồi." Sự lo lắng thay thế sự khó chịu trước đây của tôi khi nghe về "những người phụ nữ nhất định" của Jungkook. Tôi có thể thấy Taehyung đã kiệt sức bất chấp những câu nói đùa và những lời bình luận khôn ngoan của anh ấy. Có quầng thâm dưới mắt anh ấy, và những nếp nhăn căng thẳng quanh miệng anh. Anh ấy đã xin nghỉ sớm trong vài cuộc gọi gần đây của chúng tôi, và thường thì anh ấy có thể thức trắng đêm để nói về những điều ngớ ngẩn nhất.

Có lần, anh ấy đã làm thơ về đôi giày thể thao mới của mình cho đến ba giờ sáng.

"Nghỉ ngơi đi. Nếu em phải bay xuống Trung Mỹ để đá đít anh, thì em sẽ tức điên lên mất."

"Ha." Taehyung khịt mũi. "Em mơ đi mà đá mông anh." "Ngủ ngon, Tae Tae."

"Đừng gọi anh như thế," anh càu nhàu. "Ngủ ngon."

Sau khi cúp máy, tôi lấy cuốn sổ ra và gạch bỏ giai đoạn ba.

TÌNH TRẠNG GIAI ĐOẠN NỖI SỢ: TẠM DỪNG (VÔ THỜI HẠN)

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz