ZingTruyen.Xyz

[H+] Giải thưởng của người ngoài hành tinh

Chương 4

supersieu


Vaxa 'an bước vào căn phòng của mình, sự chờ đợi đang siết chặt cơ thể anh. Ngay lập tức, anh bị thu hút bởi mùi hương mềm mại của người phụ nữ. Hai tay anh nắm chặt lấy hai bên hông, buồi anh cứng lên nhanh chóng không thể tưởng tượng nổi. Nó khiến đùi anh run lên và co rút.

Đôi mắt to màu xanh lục lạ lùng của cô chào đón anh khi anh bước vào phòng, cánh cửa đóng lại sau lưng anh trước khi khóa lại. Cô đang ngồi trên mép bục ngủ của anh, vẫn ôm chặt lấy bộ lông nhung che phủ cơ thể mềm mại và hấp dẫn của mình. Một âm thanh càu nhàu rung lên trong lồng ngực anh. Đó là do anh tưởng tượng cô trông sẽ ra sao sau một cuộc làm tình đủ đầy và kỹ lưỡng, một cuộc làm tình mà anh dự định sẽ sớm cho cô. Rất sớm thôi. Một khi Số Phận chúc phúc cho sự kết hợp của họ, anh sẽ chiếm lấy cô.

Bản Năng rung lên bên trong anh, làm máu anh chảy nhanh hơn, chuẩn bị cho cơ thể anh để giao phối. Nhưng Vaxa'an biết anh cần phải làm dịu người phụ nữ của mình. Cô đã sợ hãi trước khi anh bỏ cô lại và nhận thức đó không làm anh vui.

Anh rất háo hức được nói chuyện với cô, để tìm hiểu xem liệu ngôn ngữ cấy ghép có đủ chính xác để giao tiếp hay không. Loài Krevorags không được biết đến vì sự kỹ lưỡng của chúng. Vaxa'an tin vào phước lành của mình rằng ngôn ngữ đã được tải lên.

"Em được gọi là gì, cô gái?" anh hỏi, miệng anh hình thành những âm tiết và âm thanh xa lạ với anh.

Cái miệng mềm mại của người phụ nữ của anh hé mở và anh cảm thấy một luồng nhiệt làm nóng dòng máu đang chảy của anh. Anh tiến một bước về phía cô trong vô thức, Bản năng thúc đẩy anh càng đến gần càng tốt.

"Anh — anh," cô bắt đầu, mắt cô hướng về cánh cửa đóng lại phía sau anh. "Anh biết tiếng Anh? Làm sao..."

"Ta đã cấy ghép tiếng mẹ đẻ của em. Ta sẽ có thể giao tiếp với em kể từ bây giờ, cũng như phi hành đoàn của ta."

Vaxa'an tiến thêm một bước nữa và cô đứng dậy khỏi bệ ngủ của anh - giờ là của họ - và dựa người vào tường. Tấm áo lông của anh hoàn toàn quấn lấy cơ thể cô, nhưng Vaxa'an quan sát đường nét bộ ngực đầy đặn của cô phập phồng trên nền vật liệu ấm áp.

Miệng của Vaxa'an nhếch lên thành một đường cong, nhưng anh cố gắng làm dịu giọng của mình, tiếp cận cô như thể cô là một privixi lém lỉnh. Cơ thể cô tỏa ra một luồng nhiệt dễ chịu, giống như hai ngôi sao đôi của Luxiria, sưởi ấm cho anh. Anh chống lại sự thôi thúc, nhu cầu , áp sát làn da của mình vào da cô, đánh dấu cô bằng mùi hương của anh để tất cả những người đàn ông khác biết cô là của anh và chỉ có mình anh.

"Đừng sợ ta, cô gái," anh xoa dịu, tay anh từ từ vươn tới cánh tay trần của cô. Hai tay nhỏ trắng nõn ôm chặt chăn vào ngực. Khoảnh khắc đầu ngón tay lướt qua da cô, anh rên rỉ, mi mắt anh trượt đóng lại vì sự sung sướng của nó, sự đơn giản và đúng đắn khi chạm vào luxiva của anh. Cô giật mình, nhảy dựng lên, chuẩn bị lao ra khỏi anh.

Bản năng của anh phản ứng nhanh chóng.

Vaxa'an ôm chặt cô vào người anh, gầm gừ, và cô cố gắng chống lại anh. Quá muộn, anh cảm nhận được nỗi sợ hãi đang xuất hiện trong cô. Anh đã làm cô sợ. Lần nữa.

"Yên lặng nào, luxiva ," anh nói nhẹ nhàng, đấu tranh với Bản năng của mình. Bản năng muốn khiến cô phục tùng anh, đẩy cô xuống giường và triệt để chiếm đoạt người bạn đời của anh, Số Phận chết tiệt. Vaxa'an muốn nhìn thấy khuôn mặt cô nhăn lại vì sung sướng, muốn thả mình vào sâu bên trong cô và lấp đầy cô bằng hạt giống của anh. "Ta sẽ không làm hại em."

Cô tiếp tục vùng vẫy, đẩy vào ngực anh. Một lần nữa, anh nhận ra cô bé nhỏ, mong manh biết bao. Anh có thể khuất phục cô bằng một tay và chút xíu nỗ lực.

Nhưng cô không nhượng bộ và một phần trong anh vui mừng cho rằng cô ngoan cố và quyết tâm bỏ trốn.

"Chiến binh bé nhỏ của ta," anh gừ gừ, cảm thấy rất tự hào. Anh tìm kiếm từ thích hợp trong ngôn ngữ của cô. "Ta hứa trên danh dự của mình, ta sẽ không làm hại em."

"Giờ tôi không phải là nô lệ tình dục của anh à?" cô rít lên, nỗi kinh hoàng và tức giận tạo nên một tia sáng kỳ lạ trong mắt cô mà anh không thích. "Đó không phải là lý do tại sao anh chiến đấu ở nơi đó sao?"

"Nô lệ tình dục?" anh hỏi, lông mày nhíu lại. Những lời của cô được dịch thành những từ tương tự bằng ngôn ngữ của anh. Nô lệ tình dục? Ý tưởng đó cũng khá hấp dẫn. Vaxa'an tưởng tượng ra sự sẵn lòng và nhiệt tình của cô đối với tất cả những đòi hỏi của anh. Anh tưởng tượng sẽ làm tình với cô bất cứ khi nào anh muốn, bất cứ cách nào anh muốn . Nhưng 'nô lệ tình dục' ngụ ý phục tùng. Và trong khi Bản năng của anh thích ý tưởng về một Người phối giống phục tùng, thì Vaxa'an lại vô cùng thích một người bạn đời khiến anh luôn phải đoán. "Em biết cái này ở đâu?"

Cô đẩy mạnh vào anh hơn. Vaxa'an nhanh chóng trở nên mất tập trung khi tay nắm lấy tấm vải lông của cô nới lỏng và bộ ngực căng tròn, to lớn của cô lộ ra. Núm vú của cô có màu hồng sẫm và miệng anh ngấn nước nhìn chúng, muốn ngậm đầu vú vào miệng mà không bao giờ nhả ra. Lúc ở Hố, anh đã nhìn thấy toàn bộ cơ thể của cô và anh sẽ không bao giờ cảm thấy mệt mỏi khi nhìn cô. Buồi của anh nhói lên đồng tình.

" Luxiva , em sẽ không làm nô lệ tình dục của anh. Em sẽ còn nhiều hơn thế nữa".

Cô lặng đi trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. "Điều đó có nghĩa là gì?" Anh thoáng thắc mắc liệu bộ cấy ghép ngôn ngữ dịch không đúng cách. Anh định hỏi, nhưng rồi cô kêu lên, "Tôi chỉ muốn về nhà thôi. Làm ơn , chỉ cần đưa tôi về nhà".

Vaxa'an nghiến chặt hàm, hai hàm răng nghiến vào nhau. Với tất cả niềm tự hào của anh, anh không nghĩ rằng cô sẽ muốn rời bỏ anh. Cô không nhận ra rằng cô là luxiva của anh sao? Cô còn hơn cả một Người phối giống. Cô là người bạn đời vĩnh cửu của anh. Họ sẽ gắn bó máu thịt, nếu Định mệnh ban phước cho họ. Cô sẽ sinh con đẻ cái cho anh. Họ sẽ tạo thành một gia đình. Cô sẽ thống trị cả một giống loài với anh.

"Em muốn rời bỏ ta?" anh hỏi, vẫn còn hoài nghi.

"Tôi không biết anh," cô thốt lên, đôi mắt cô lóng lánh như lúc trước khi có chất lỏng lạ rỉ ra từ chúng. Cuộc đấu tranh của cô không còn nữa. "Tôi tỉnh dậy, bị xiềng xích và khỏa thân, trên một hành tinh lạ . Anh có nhận ra rằng nơi ở tôi đến, người ngoài hành tinh chỉ là khoa học viễn tưởng? Chúng không có thật! Hoặc ít nhất là chưa ai phát hiện ra chúng. Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra. Tôi không biết tại sao tôi lại bị bắt cóc khỏi nhà của mình và bị đưa đến nơi khủng khiếp mà anh ... nơi tôi đã thấy anh giết người ngoài hành tinh đó."

Thái dương của Vaxa 'an nhói lên, cố gắng theo kịp những lời nói nhanh của cô và xử lý chúng cùng một lúc. Người ngoài hành tinh? Đó là lời cô dành cho anh, cho mọi sinh vật kỳ lạ mà cô từng gặp cho đến nay. Phải, anh biết rằng Trái đất là một khám phá tương đối mới, nhưng anh nghĩ rằng hành tinh này ít nhất cũng đã biết về các loài khác cho đến bây giờ.

Lồng ngực anh thắt lại khi anh nhận ra rằng điều này phải căng thẳng đến mức nào, điều này đối với cô mới đáng sợ đến nhường nào. Anh muốn che chắn và bảo vệ cô khỏi điều đó, nhưng cô phải biết rằng anh sẽ không bao giờ để cô đi.

"Giết người?" anh hỏi, hai xương lông mày xô vào nhau, vảy trên cánh tay anh dựng lên vì ý tưởng đó. 'Giết người' là một trong những tội ác tồi tệ nhất mà con người có thể phạm phải trên hành tinh của mình. Nhưng anh không phải là con người. Không có danh dự nào trong việc giết người. "Mọi 'người ngoài hành tinh' vào trong Hố đều biết có rủi ro. Đó là sự hy sinh. Ta sẽ lấy đi mạng sống của Nusseer đó nhiều lần nếu điều đó có nghĩa là ta có em. Em nên cảm thấy tự hào khi có một người đàn ông mạnh mẽ như vậy. Ta có thể bảo vệ em".

"Thật điên rồ! Anh đã giết anh ta và sau đó anh bắt cóc tôi như là của anh — như một giải thưởng của bạn ! Tôi không hơn gì vật sở hữu đối với anh, phải không?" cô gắt lên, môi dưới khẽ run.

Vaxa'an gầm gừ, kéo cô vào anh gần hơn. Sẽ là nói dối nếu anh nói rằng cuộc chiến của cô không khơi gợi anh. Buồi anh rỉ nước, vài giọt trắng đục chảy ra khỏi đầu khấc.

" Em là người bạn đời của ta," anh nói lớn. "Và em sẽ là của ta. Ta thuộc về em nhiều cũng như em thuộc về ta. "

"Tôi không hiểu," cô nói, lắc đầu, chớp mắt. "Tôi không muốn trở thành bạn đời của bất kỳ ai . Làm ơn, chỉ cần đưa tôi về nhà. Tất cả đều là một sai lầm khủng khiếp, khủng khiếp. "

"Không có gì nhầm lẫn, luxiva ," anh nói, cố làm dịu giọng một lần nữa. Sẽ mất thời gian để cô chấp nhận, như mọi điều đặc biệt khác. Anh đã sai khi nghĩ khác đi. Cô cần thời gian để điều chỉnh. "Ta biết . Ta cảm nhận được điều đó từ bên trong". Anh đập vào ngực mình hai lần và sau đó hỏi, "Còn em?"

* * *

"Tôi ư..." Kate cắt ngang, trên bờ vực của tiếng cười cuồng loạn, điên cuồng. Bởi vì trong một khoảnh khắc, cô bị cám dỗ để nói 'có.' Nhưng điều đó thật điên rồ. Nó gần như điên rồ hơn là người ngoài hành tinh có vảy bạc / vàng này đứng trước mặt cô, tuyên bố rằng cô là bạn đời của anh và anh sẽ giết chóc vì cô. Anh đã giết chóc vì cô.

Nhận thức đó hẳn khiến cô sợ hãi. Nó sẽ khiến cô la hét, đập mạnh vào các bức tường của tàu vũ trụ cho đến khi cô tìm thấy một lối thoát.

Vì một lý do nào đó — một lý do sâu xa và đen tối nào đó mà cô sẽ thảo luận với bác sĩ trị liệu sắp được thuê của mình vào thời điểm cô trở về Trái đất — nhận thức đó... đã khuấy động cô? Về mặt sinh học, bằng chứng về sức mạnh của anh, về việc anh cần phải tuyên bố cô là của anh, đã kích thích cô.

Kate nuốt cục nghẹn trong cổ họng. Cơ thể anh mát lạnh so với cơ thể cô, nhưng anh ấm dần lên theo từng giây trôi qua. Không khí mát mẻ lướt qua đầu vú và cô thở hổn hển, cô không nhận ra rằng cái chăn của mình đã bị rơi, và cô cố gắng che mình lại.

"Để đó đi," anh gầm gừ, một âm thanh gừ gừ lạ lùng phát ra từ cổ họng và lồng ngực của anh. Anh xé toạc chiếc chăn trên người cô, phớt lờ tiếng kêu kinh ngạc của cô, và ném nó trở lại giường. Đôi mắt anh nhìn khắp cơ thể cô và cô cố gắng thu mình, che mình lại. Cô nhận thức rõ rằng làn da của anh cách da cô vài inch. Lông trên cánh tay cô dựng đứng, nhưng cô không chắc đó là vì cô muốn trốn thoát... hay là cô muốn anh chạm vào cô. "Chúng ta cần phải tắm rửa."

Cô chớp chớp đôi mắt và chợt nhớ đến vết máu khô nơi cô đã vật lộn với anh trên đấu trường, sau khi cô cắn anh. Máu vẫn còn vương trên ngực anh, từ chỗ anh đã bôi lên chính mình. Cô vẫn nhớ vẻ mặt cương nghị, chiến thắng, có phần tự mãn trên những nét kỳ lạ của anh khi anh bôi lên mình, nhìn thẳng vào cô. Có lẽ trong nền văn hóa của anh, việc phủ lên người bằng dòng máu của kẻ thù là sự tán tỉnh .

Thật không thể tin được, cô cảm thấy một cơn nhói nhẹ giữa hai đùi và cô thở gấp, tự hỏi làm thế nào cô có thể bị kích thích bởi điều đó.

Lỗ mũi của người ngoài hành tinh bùng lên. Tiếng gầm gừ ngày càng mạnh. Tay anh siết chặt lấy vai cô, chỉ hơi nhẹ và anh cúi đầu về phía cô, khàn khàn, "Đàn bà của ta muốn làm tình?"

"C-cái gì?" cô thở, mắt mở to vì xấu hổ và sốc.

"Ta có thể ngửi thấy mùi l*n của em," anh nói, gần như là thực tế. Miệng Kate há ra cùng lúc cô cảm thấy âm hộ của mình nhói lên trước những lời thô thiển của anh. "Em đang bị kích thích vì con đực của em. Em muốn được làm tình".

Cô tạo ra một âm thanh bị bóp nghẹt trong cổ họng, hai má nóng bừng. Người ngoài hành tinh nghiêng đầu sang một bên, để ý đến phản ứng của cô và cô thốt lên, "Tôi không có!"

"Đúng vậy," anh phản bác, như thể đó là điều hiển nhiên nhất trên thế giới. Đồng tử của anh giãn ra, đôi mắt kỳ quặc của anh lóe lên một màu vàng nhạt. Giống như một chiếc kính vạn hoa, màu vàng từ từ lan tỏa qua hai tròng mắt của anh, mở rộng cho đến khi thu lại. "Em thơm lắm, luxiva. Ta muốn được liếm l*n em. Em sẽ để ta làm chứ? "

Cô hít vào một hơi, không nói nên lời. Như thể cơ thể cô bị tách ra khỏi não, âm hộ của cô trào ra một dòng nước ẩm ướt. Chết tiệt, lúc ở Trái đất, đời sống tình dục của cô chủ yếu bao gồm tư thế truyền thống với một loạt bạn trai kể từ những năm cuối tuổi thiếu niên. Không có ai liếm âm hộ của cô ngay cả khi cô cầu xin. Người ngoài hành tinh này đã hỏi cô để làm vậy.

"C-có lẽ để sau," cô lắp bắp, tự hỏi chuyện quái quỷ gì đang xảy ra với mình. Cô vừa bị bắt cóc bởi người ngoài hành tinh và hiện đang ở trên một con tàu vũ trụ hướng đến nơi mà ai biết được, với một người ngoài hành tinh tuyên bố rằng họ là bạn tình, bất kể điều đó có nghĩa là gì!

Người ngoài hành tinh khẽ lắc đầu và cô nhận ra đó là phiên bản gật đầu của anh ta. "Sau này."

Và rồi anh xoay cơ thể trần truồng của cô vào vòng tay anh. Cô cố gắng giữ chặt cổ anh, sợ rằng anh sẽ đánh rơi cô, nhưng vòng ôm của anh rất chắc chắn và ổn định, như thể cô nhẹ hơn không khí chứ không phải cỡ 14 như ở hành tinh của cô.

"Còn bây giờ," anh lầm bầm, bế cô về phía phòng tắm mà cô đã nhìn trộm bên trong trước đó, "chúng ta sẽ tắm rửa."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz