Gsnctsobn
"Phác Xán Liệt! Cậu là đồ tồi!"
"Tôi không có mập! Tôi mới khám sức khỏe, hôm qua vừa cân luôn! Tôi còn sụt 0,5 ký đấy, không tin sếp ———"Phác Xán Liệt nhìn xuống, người không ngừng lải nhải đột nhiên không nói gì nữa. Khoảng cách giữa hai người chỉ chừng một tờ giấy mỏng, hơi thở liên tục chạm vào người nhau. Cảnh tượng này khiến Phác Xán Liệt nhớ lại chuyện trước kia khi Biên Bá Hiền luôn tìm cách chiếm tiện nghi của mình, suốt ngày nắm chặt vạt áo đồng phục lẽo đẽo theo sau, hoặc không ôm thì cũng là...Nụ hôn trước khi tốt nghiệp bỗng chốc hiện lên trong đầu Phác Xán Liệt, mọi thứ lúc ấy diễn ra quá nhanh, cậu không kịp cảm giác được gì.Đang suy nghĩ, Biên Bá Hiền vội vội vàng vàng đứng dậy kéo giãn khoảng cách."Thành thật xin lỗi, tôi không cố ý đâu."Nhiệt độ biến mất, Phác Xán Liệt khẽ nhíu mày, cậu cũng chưa nói là cậu ấy cố ý."Sếp nhớ ăn óc chó với cả táo tàu đấy, để lâu sẽ hỏng." Biên Bá Hiền quay trở lại vị trí cũ, đặt hạt óc chó mới tách xuống bàn, "Sếp tự ăn đi."Phác Xán Liệt không biết mình đang khó chịu chỗ nào, vỗ bàn đứng dậy, ném túi óc chó cho Biên Bá Hiền: "Cậu tách ra hết rồi đưa tôi."Biên Bá Hiền còn rất nhiều việc, bây giờ Phác Xán Liệt lại bắt cậu tách vỏ óc chó, rõ ràng là cố ý mà. Nhưng Phác Xán Liệt làm vậy cũng vì muốn thấy Biên Bá Hiền thật lòng, bám dính lấy cậu nói mấy lời không chính đáng giống như trước kia, thuyết phục mình đừng sai cậu ấy tách vỏ óc chó.Có điều cậu quên mất, Biên Bá Hiền là một tên cứng đầu. Mặt thì không tình nguyện, thế mà vẫn im lặng ôm túi óc chó ra ngoài, sau đó ngồi lì trong phòng cả ngày trời để tách từng quả óc chó.Thẳng đến tối muộn, đồng nghiệp lần lượt tan làm, lúc đi ngang qua Biên Bá Hiền đều không khỏi thương cảm, đau thay chiếc răng bé nhỏ của cậu ấy, không biết cậu ấy có thể cầm cự được bao nhiêu ngày.Cuối cùng, khi hệ thống máy sưởi trong công ty ngừng hoạt động, dì lao công lên văn phòng dọn dẹp thì thấy Biên Bá Hiền ngủ thiếp đi trên đống vỏ óc chó, đang định gọi người dậy thì bị ông chủ ngăn lại.Cả ngày nay Phác Xán Liệt đều dõi theo Biên Bá Hiền, chờ cậu ấy chủ động làm loạn với mình, tốt nhất là nước mắt nước mũi đầm đìa năn nỉ mình đừng bắt cậu ấy tách vỏ nữa, nhưng cậu ấy thật sự quá cứng đầu.Phác Xán Liệt nhìn chằm chằm Biên Bá Hiền đang say ngủ, từ từ ngồi xổm xuống trách móc.Miệng đỏ thế này rồi, còn có vẻ hơi sưng...Đau lòng vươn tay chạm nhẹ, đối phương co người lại, nửa mê nửa tỉnh "hừ" một tiếng, miệng phun ra vụn vỏ óc chó dính nước bọt, dáng vẻ trông ngốc nghếch mà lại có chút đáng yêu.Hệ thống máy sưởi ngừng hoạt động, nhiệt độ bắt đầu giảm xuống, Phác Xán Liệt vỗ vỗ mặt Biên Bá Hiền gọi dậy.Biên Bá Hiền có cảm giác, tuy nhiên thay vì thức dậy, cậu ấy lại chụp lấy tay Phác Xán Liệt, kê dưới mặt mình làm gối. Cậu ấy ngủ đến trời đất tối sầm, còn không quên nhỏ ít nước bọt lên "cái gối" mình mới chiếm được.Phác Xán Liệt quyết định không gọi nữa, cẩn thận nâng mặt Biên Bá Hiền, dùng tay kia đỡ người cậu ấy, trực tiếp bế lên.Cơ thể đột nhiên lơ lửng trên không, có ngủ như heo cũng phải tỉnh, Biên Bá Hiền vô thức bóp cổ Phác Xán Liệt, la một tiếng thảm thiết, không biết còn tưởng cậu ấy xảy ra chuyện gì!"La... cái gì, là... là tớ!" Phác Xán Liệt bế Biên Bá Hiền, tay còn cầm thêm "thành quả" một ngày của cậu ấy đi vào thang máy."Sao vậy? Công ty bị cháy hay động đất?! Phải chạy hả?!! Muốn chạy cũng không nên chọn thang máy, dễ rơi lắm!!" Biên Bá Hiền nhìn cửa thang máy, trên mặt viết đầy chữ "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?!". Phác Xán Liệt cảm thấy có thể cậu ấy vẫn còn trong mơ chưa tỉnh hẳn."Cháy... cháy cái gì mà cháy, tan... tan làm thôi."Đúng thật, tòa nhà hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả một bóng người cũng không còn, Biên Bá Hiền buông tay ra, cửa thang máy đóng lại rồi đi xuống.Biên Bá Hiền chớp mắt mấy cái, dần dần tỉnh táo, kế đến lập tức trở nên không thành thật, la hét đòi xuống. Trước sự giãy giụa sống chết ấy, Phác Xán Liệt bị đánh trúng ngực phải thở mạnh một hơi, ôm chặt Biên Bá Hiền hơn, sắc mặt không vui nói: "Đừng có quậy."Rõ ràng trước kia dù nghe mắng cậu ấy cũng quyết không từ bỏ ý định dê xồm mình, tại sao bây giờ bắt chước ai học lễ nghĩa liêm sỉ thế kia?Không biết có phải phải câu vừa rồi tạo được hiệu quả hay không, nhưng cậu ấy đã chịu đàng hoàng, không la hét giãy giụa nữa.Bế người ra tới cổng công ty, gần tới giáng sinh, không khí mang mùi tuyết làm Phác Xán Liệt nhớ lại những năm cũ cả hai cùng nhau đạp lên tuyết trắng, uống ly ca cao nóng mua ở quán quen."Sao sếp bế tôi vậy?" Biên Bá Hiền cất tiếng, giọng điệu tựa như đang tức giận vì hành động khó hiểu này.Đúng vậy, tại sao cậu lại bế cậu ấy chứ? Không tìm được lý do thích hợp, Phác Xán Liệt đành thả Biên Bá Hiền xuống."Ừm, tớ lấy óc chó nhé." Cầm thành quả tách một ngày của Biên Bá Hiền, Phác Xán Liệt xoay người bỏ đi.Mà còn chưa đi được hai bước, sau lưng vang lên tiếng rống giận, nuốt chửng núi sông, gợn sóng dữ dội: "Phác Xán Liệt! Cậu là đồ tồi!"Đáy lòng run lên, Phác Xán Liệt quay đầu lại: "Tớ... tớ... tớ... tồi ——""Cậu xấu xa! Bắt người ta tách óc chó cả ngày rồi tự nhiên bế người ta, bế xong thì không quản, cậu trả thù tớ hả!!" Biên Bá Hiền gấp đến độ giậm chân, bộ dạng có chút giống thời còn đi học."Tớ... tớ ——""Tớ chắc chắn cậu đang cố ý! Chẳng phải hồi tốt nghiệp tớ hôn cậu sao?! Cậu thù dai thật đấy! Tám năm mà vẫn nhớ!!" Biên Bá Hiền lại cướp lời của Phác Xán Liệt, cậu mãi mãi không thể nào chen miệng vào những trận gây gổ trẻ con kiểu này."Không... Không ——""Không cái gì mà không, cậu chính là có suy nghĩ như vậy!" Biên Bá Hiền vừa khóc vừa nói, giữa đêm đông, hai người đứng trước cổng công ty, cậu ấy giống như kẻ bần cùng bị cuộc sống chèn ép phải chạy đến tìm ông chủ đòi tiền.Tay chân Phác Xán Liệt có hơi luống cuống, Biên Bá Hiền vẫn liên tục nói lung tung, sao cậu ấy có thể nói như vậy, cuộc đời này của mình sợ là đều bị cậu ấy nói ra cả rồi. Trước mắt không tìm ra cách vẹn toàn, Phác Xán Liệt đành lao tới bịt miệng không cho Biên Bá Hiền lên tiếng nữa.Có điều Biên Bá Hiền nào chịu bỏ qua, bị bịt miệng thì vẫn ưm ưm a a cho bõ. Môi cậu ấy liên tục cọ xát với lòng bàn tay Phác Xán Liệt, xúc cảm mềm mại khiến Phác Xán Liệt hoảng hồn.Thẳng đến khi bảo vệ chạy ra, tưởng là có người bắt cóc cướp sắc, Phác Xán Liệt vội buông tay, mà vừa buông một cái là Biên Bá Hiền bỏ chạy, chớp mắt đã không thấy đâu.Tại sao cậu ấy lại biến thành như vậy...Cái đuôi nhỏ không nghe lời...Trong lòng cà lăm buồn phiền khó chịu.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz