ZingTruyen.Xyz

Goi Ten Em La Tri Ki

Đã ai từng bước chân vào ngưỡng cửa đại học mà mang trong mình câu nói: "Trong những năm tháng ấy, quyết định sẽ không yêu một ai". Nói là vậy, nhưng rồi có chuyện gì như trong suy nghĩ của mỗi người đâu chứ, chạm vào nhau không chút do dự không nghĩ đến một ngày biết được quá nhiều thứ làm bản thân phải tổn thương, phải tự mình hàn gắn, chắp vá lại vết thương dù cho có thêm một ngàn lần thì cũng sẽ chẳng thể lành.

"Gặp gỡ nhau là sai, yêu nhau là sai...". Chẳng thứ gì mặc định là tốt trong cuộc đời chúng ta, hạnh phúc, niềm vui có chăng? Hay chỉ toàn nước mắt, niềm đau cho mỗi người, ở lại hay ra đi dù có như thế nào cũng làm cho nhau thêm một vết nhói.

Đã bao giờ em lắng nghe xem trái tim em có cùng chung nhịp? Đã bao giờ em cho bản thân cơ hội được cùng chung một bước với tôi? Tôi không trách em, chỉ trách mọi thứ trôi qua quá nhanh, khóc lần một cho những gì đổ vỡ, nhạt nhoà mảnh kí ức. "Em xấu tính lắm, hay bị bệnh vặt lắm, hay suy nghĩ linh tinh, hay buồn rồi cũng một mình trong suy nghĩ của riêng mình mà không nói với ai". "Em muốn dừng lại", "Em không muốn mình tiếp tục bên anh nữa, bên anh em không cảm thấy hạnh phúc". Em biết không, mỗi một lời em nói, mỗi từ đều như vũ khí vô hình chạm thẳng vào đáy tim này. Ở đời cứ nghĩ tìm được cho bản thân một người yêu thương mình, rồi lại hoá ra chính bản thân mình ngộ nhận ra tất cả, đau nhất không phải là bị bỏ lại mà là chính bản thân chìm đắm trong cảm xúc của chính mình, tự cho mình quyền tin vào chuyện mình nghĩ, hoá ra số phận sắp đặt mình là con rối để giật dây. Mọi thứ đầu chỉ là lần đầu, lần đầu cho những lần tiếp theo, có thể không ai nghĩ rằng bản thân mình cố gắng rồi lại bị chính sự cố gắng làm đau chính mình, không trách em vì những gì trải qua, chỉ là cảm thấy bản thân chưa đủ làm em có cảm xúc.

"Em không thấy cảm giác rung động, không hồi hộp khi cạnh bên, không phải thương, càng không phải yêu anh, chỉ là em thấy lúc bên cạnh. Anh dịu dàng với em, anh thương em, anh lo cho em. Xin lỗi vì thật sự, con người kia, cả cuộc đời em không thể tách rời". Có những thứ tưởng chừng như đã gắn liền với mình nhưng hoá ra đã gần liền với người ta trước đó, cứ nghĩ bản thân sẽ hạnh phúc nhưng ai ngờ cảm giác rung động còn chưa thể sao có thể yêu hay thương. Chính bởi lẽ đó, là con người vốn tự cho mình quyền tin vào những gì bản thân tự nghĩ cho đến khi nhận ra thì mọi thứ đã quá tầm kiểm soát.

Không trách em, không trách phận, không trách tình cảm em không dành trao. Chỉ là cảm xúc đó quá nhiều suy dần sẽ thành thương thành yêu, thương cho em vì phải chịu những cảm xúc đáng ra phải được hạnh phúc. Người đó lo được cho em, thương em, thế là đủ, chỉ trách tôi là người ngoài cuộc xen vào cứ ngỡ bản thân là người duy nhất. Tan mất một đoạn tình giữa cả hai, dối đau lòng nhau. Nghiệt duyên đánh mất tất cả, dẫu sao người an nhiên giữa cuộc sống xô bồ này, xin chịu mối duyên không phận này!

#nghietduyen #comatduoccon #911151

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz