Gl Edit Thao Tung Tim Toi Ande
Tại nhà hàng Tây.Lâu rồi không gặp lại Trác Thế Tuyết, Thiệu Ngôn Hinh nhìn người ngồi trước mặt, cậu ấy đã đẹp hơn rất nhiều. Thật sự là vậy, đối phương không phải dạng tuyệt thế giai nhân gì, mà là kiểu con gái nhà lành, ngoan ngoãn, như thể bị trêu ghẹo cũng chỉ dám cúi đầu rơi lệ, không dám phản kháng lại."Mình không muốn lấy chồng! Mẹ mình cứ gọi điện thúc giục mãi. Trong mắt họ, mình chỉ như cái công cụ sinh sản mà thôi, chẳng là gì cả!"Trước đây, Trác Thế Tuyết thường hay cằn nhằn về việc gia đình không ngừng thúc giục ép hôn mình. Thiệu Hinh Ngôn cũng hiểu, Trác Thế Tuyết là lesbian, đồng thời là bạn thân duy nhất."Bậc cha mẹ thế hệ trước đều vậy, không muốn kết hôn chỉ còn cách trì hoãn."Thiệu Hinh Ngôn thở thườn thượt. Về cơ bản, gia đình nào cũng như vậy, may mắn ba mẹ cô không thúc giục chuyện kết hôn. Thời điểm cô thi đậu học viện cảnh sát, cô đã nói với ba mẹ rằng cả đời sẽ cống hiến sự nghiệp, phục vụ cho dân. Ba mẹ tuy hiểu cho cô, nhưng cô lại thấy rằng vì anh trai mình đã cưới vợ sinh con nên ba mẹ mới không đặt nhiều kỳ vọng vào cô.Song, Trác Thế Tuyết lại khác. Cậu ấy là con một, bao nhiêu áp lực đều đè lên vai đối phương. Thành ra, cô không thể đồng cảm với cậu ấy hoàn toàn."Giá mà Hạ Đồng cho mình chút sức mạnh, thì mình cũng không đến nỗi mất niềm tin..." Trác Thế Tuyết nắm gấu váy, vẻ mặt chán chường nói. "Mỗi lần nhắc đến vấn đề thực tại, em ấy đều lảng tránh, có gì mà phải tránh chứ? Suy cho cùng, rồi cũng sẽ đối mặt thôi, trừ phi em ấy chưa từng nghĩ đến chuyện hai đứa sẽ ở bên nhau..."Nói đến đây, Trác Thế Tuyết càng thêm khổ sở."Hạ Đồng còn nhỏ, làm sao mà hiểu được áp lực của cậu? Cho nên chỉ biết trốn tránh, chờ thêm vài năm nữa sẽ đỡ thôi.""Còn nhỏ? Mình cũng sắp 30 rồi, mình làm gì còn thời gian mà chờ em ấy chứ?" Trác Thế Tuyết lau vội nước mắt. "Mình già rồi, đến dũng khí tìm người yêu cũng chẳng có.""Ấy, cậu đừng khóc, hay là tụi mình ăn trước đi? Đồ ăn nguội cả rồi."Hai người im lặng ăn cơm, mỗi lòng mỗi người đều có tâm sự riêng. So với sự cau có của Trác Thế Tuyết, Thiệu Hinh Ngôn cũng đang bị chuyện của các vụ án tra tấn. Cả hai đều có cho mình nỗi ưu phiền thực tại, sau khi ăn xong, không ai nói gì. Thiệu Hinh Ngôn đề nghị đưa Trác Thế Tuyết về nhà, sẵn tiện tản bộ cho tiêu sau khi ăn no. Trác Thế Tuyết do dự một hồi, sau đó hai mắt rưng rưng gật đầu đồng ý.Thực chất, Trác Thế Tuyết thuộc kiểu người rất cần ai đó để bầu bạn, cô sợ sự tịch mịch. Lúc ăn cơm hôm nay, cô cũng nhận thức được Thiệu Hinh Ngôn có hơi lơ đãng, vốn dĩ cô muốn tự mình về, không muốn tăng thêm gánh nặng đối phương. Song, Thiệu Hinh Ngôn lại mở lời đưa cô về nhà, nước mắt cô không kìm được mà lưng tròng.Cuộc sống hiện tại của Trác Thế Tuyết quá khắc khổ, cảm giác bản thân như đang đi trên lưỡi dao, từng bước đều là máu. Cô hy vọng Hạ Đồng có thể gánh vác phụ mình với tư cách là người yêu, nhưng bản thân đã phải chịu này áp lực, mà người yêu như Hạ Đồng lại ngoảnh mặt làm ngơ.Hạ Đồng còn nhỏ, làm sao mà hiểu được áp lực của cậu? Cho nên chỉ biết trốn tránh, chờ thêm vài năm nữa sẽ đỡ thôi.Thiệu Hinh Ngôn cùng cô đi dọc theo bờ sông trên đường về nhà. Câu nói của Thiệu Hinh Ngôn cứ quanh quẩn trong tâm trí cô.Trên thực tế, cô cảm thấy không phải vậy. Sau hai năm nói chuyện, cuối cùng cô cũng biết được nguyên do, Hạ Đồng chỉ là đang chơi đùa với cô. Thêm một hai năm nữa chán rồi sẽ tìm đối tượng mới để thay. Xã hội hiện nay chính là như vậy đó, chán là thay, không thích là thay, làm gì có thứ gọi là tình cảm lâu dài.Đôi khi cô rất muốn đuổi theo Hạ Đồng mà hỏi, em có thật sự yêu chị không?Vì sao chị không có cảm giác lâu dài với em?Vì sao em luôn trốn tránh vấn đề thực tại?Vì sao em không an ủi chị?Ngẫm nghĩ một hồi, cô bỗng phá cười lên. Cô cho rằng những gì mình nghĩ đều là vô lý. Cô xem Hạ Đồng như là bến đỗ, xem em ấy như vị cứu tinh vớt lấy số phận lênh đênh này, giữ lại cái mạng như cỏ rác của cô. Còn tưởng tượng sẽ cùng em ấy ra nước ngoài kết hôn, và còn có thể sinh con nữa.Nhưng Hạ Đồng xem cô là cái gì chứ? Công cụ thanh toán hoá đơn hay chỉ là người tình ngắn hạn trong giai đoạn chuyển giao?"Tiểu Tuyết, cậu đang nghĩ gì thế?""Không có gì, nghĩ đến mấy chuyện lặt vặt thôi. Dạo gần đây cậu bận gì à?" Trác Thế Tuyết chắp tay ra sau lưng, nhìn Thiệu Hinh Ngôn hỏi."Bận mấy vụ tự sát, uầy không có gì để nói đâu. Mình e là nói với cậu sẽ doạ cậu sợ mất, dù sao cũng không phải chuyện tốt lành gì.""Xớ, gan mình lớn lắm. Mấy cái án mạng gì đó không dọa nổi mình đâu.""Ha ha ha ha ha ha!!!"Hai người vừa nói vừa cười, cứ thế mà trò chuyện. Đột nhiên, một thân ảnh lướt ngang qua trước mặt Thiệu Hinh Ngôn, cô nhìn kỹ lại thì hơi sững sờ. Họ đang bước xuống cầu, mắt nhìn xuống, cô gái đội mũ Beret, áo khoác lông nhung sang trọng, cùng đôi ủng cao cổ lướt qua họ."Ha ha ha, thật không? Thú vị vậy à?"Căn bản Trác Thế Tuyết vẫn chưa chú ý tới, vì giọng nói quen thuộc này mà vừa nãy còn đang đùa giỡn với Thiệu Hinh Ngôn, giây tiếp theo cô lập tức ngoái đầu lại nhìn về nơi phát ra.Từ chiều cao đến giọng nói, cùng bóng lưng của cô ấy đều giống Hạ Đồng y đúc, người cô ấy đang khoác tay là ai? Lướt sơ qua thì đó là một người đàn ông vạm vỡ.Khoan đã, tại sao Hạ Đồng lại khoác tay người đàn ông đó?"Tiểu Tuyết, cậu ổn không?"Thiệu Hinh Ngôn lập tức chú ý đến gương mặt trắng bệch của Trác Thế Tuyết. Toàn bộ người cậu ấy rơi vào trạng thái cứng đờ.Trác Thế Tuyết đắn đo không biết có nên gọi Hạ Đồng quay đầu lại hay không, nếu không gọi em ấy quay đầu thì bản thân sẽ không phải chia tay, đúng không? Cô có thể vờ như chưa thấy gì, sau đó về nhà tắm rửa ngủ nghỉ, ngày mai đi làm, nhìn thấy Hạ Đồng, vẫn làm ra vẻ mặt tươi cười chào hỏi, chuyện gì cũng không thấy, thế thì cô có thể tiếp tục mà yêu đương. Còn xét về khoảnh khắc nói với đối phương lời chia tay, sau đó cô khóc lóc van xin, Hạ Đồng sẽ nhìn cô như một đống rác, cô liền hạ mình quỳ xuống trước mặt đối phương cầu xin quay lại.Nếu gọi mà người kia ngoảnh đầu lại, thì cốt truyện liền được chắt lọc như sau: Hạ Đồng đề nghị chia tay, tiếp đến cô khóc lóc van nài, cuối cùng là hạ mình quỳ gối trước mặt Hạ Đồng xin quay lại.29 tuổi rồi mà còn quỳ gối xin quay lại...Trác Thế Tuyết nhìn cái bóng lưng cô gái kia cực kỳ giống Hạ Đồng, trong đầu cô đã sàng lọc những chuyện có thể xảy ra, cô không có dũng khí gọi tên của đối phương.Cô run rẩy cầm lấy điện thoại hướng về phía bóng lưng người kia chụp một tấm, nhưng rồi nghĩ lại vì không tin đôi phương ngoại tình nên làm con rùa rụt cổ xoá tấm ảnh kia đi."Tiểu Tuyết, có lẽ chúng ta nhìn lầm thôi... Cậu đừng để ý.""Mình không... không sao. Hinh Ngôn, cậu về trước đi, mình thấy hơi khó chịu." Trác Thế Tuyết có nặn ra một nụ cười nhưng trong lòng lại dấy lên một nỗi buồn sâu thẳm.Đừng để ý, Thế Tuyết, có lẽ không phải Hạ Đồng đâu. Chỉ là một người giống Hạ Đồng mà thôi.Trác Thế Tuyết cúi mặt bước tiếp về phía trước, màn đêm tối đen như mực nhanh chóng bao trùm lấy cô, giờ phút này, dù có Thiệu Hinh Ngôn làm bạn, cô vẫn thấy mình như không còn nơi nào nương tựa.Hôm sau đi làm, Trác Thế Tuyết vẫn tới lui như thường, trông cô như quên hết chuyện của tối qua, nhưng khi cô thấy Hạ Đồng ăn diện đẹp đẽ bước vào văn phòng, đầu óc cô chợt quay cuồng về nghi vấn tối qua.Tiểu Tuyết, có lẽ chúng ta nhìn lầm thôi... Cậu đừng để ý.Câu nói của Thiệu Hinh Ngôn trong tiềm thức nhắc nhở cô. Trác Thế Tuyết cố gắng kiểm soát cảm xúc của mình."Buổi sáng tốt lành, Thế Tuyết." Hạ Đồng tươi cười chào hỏi cô.Trác Thế Tuyết đã quá xem thường bản thân mình, cô không tài nào kiểm soát được cảm xúc của bản thân, cái gì mà vờ như không thấy, cái gì mà làm ra vẻ mặt tươi cười chào hỏi, cô thấy Hạ Đồng càng lúc càng bước tới gần chỗ mình, lửa giận trong lòng rất nhanh không thể kiềm lại được."Lại sao nữa vậy? Trông sắc mặt chị không được cho lắm.""Đừng lo cho tôi!"Trác Thế Tuyết bất ngờ đứng dậy, sau đó chạy ra khỏi văn phòng, cô không có cách nào ở chung văn phòng với Hạ Đồng, cô rất sợ bản thân mình sẽ mất khống chế.Lúc cô đi đến hành lang, thật sự rất phiền lòng, áp lực từ bốn phương tám hướng không ngừng bám lấy cô."Tiểu Tuyết, cô có chuyển phát nhanh nè."Ở hành lang vừa hay có bảo vệ công ty đi qua, thấy cô liền gọi."Chuyển phát nhanh? Gần đây tôi có đặt gì đâu.""Trên mặt viết người nhận Trác Thế Tuyết, sao mà tôi nhớ lầm tên cô được ha ha ha." Bảo vệ cười nói. "Cô nhanh nhận đi, vừa gửi hôm nay đấy."Trác Thế Tuyết cảm thấy kỳ lạ, cô đã rất lâu rồi chưa có mua sắm gì trên Taobao cả, ngay cả ngày lễ 11-11 và 12-12 đều không có đặt mua thứ gì.Cô đi tới phòng an ninh, nhìn thấy một bảo vệ khác nhìn mình, chỉ chỉ về phía cái gói chuyển phát nhanh nhỏ bắt mắt nhất trong đống hàng chuyển phát nhanh nằm trên mặt đất.Trác Thế Tuyết cầm gói hàng chuyển phát nhanh kia lên, lắc lắc vài cái, có thứ gì đó. Cô vừa đi vừa mở, bên trong là một cái USB màu đen.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz