Gio Lanh
Trời Hà Nội chuyển gió, trái tim cũng muốn yếu mềm...
Hôm nay, gió lạnh xé ngang từng con phố. Nhạc Trịnh vang lên như muốn bóp nghẹt trái tim đã chẳng còn muốn thổn thức.
Những ngày thế này, cho dù làm cách nào, tôi vẫn nhớ anh da diết. Còn anh, có lẽ đang nắm tay cô ấy, dạo quanh từng con phố Hà Nội, trao cho cô ấy những cái ôm, từng nụ hôn mà tôi đã không còn có được.
Chúng ta đã có biết bao hồi ức đẹp, giờ đây chỉ còn lại những tiếc nuối. Đã từng tương phùng sâu sắc, cớ sao lại chia lìa?
Ngoài kia, sóng biển vẫn thét gào, cơn gió lạnh buốt vờn lên khuôn mặt như muốn an ủi em phần nào...Mắt em cay quá...trời mưa rồi anh ạ, em phải về đây...
"Chiều nay còn mưa sao em không lại
Nhỡ mai trong cơn đau vùi
Làm sao có nhau, hằn lên nỗi đau
Bước chân em xin về mau
Mưa vẫn hay mưa cho đời biển động
Làm sao em biết bia đá không đau
Xin hãy cho mưa qua miền đất rộng
Để người phiêu lãng quên mình lãng du"
Hôm nay, gió lạnh xé ngang từng con phố. Nhạc Trịnh vang lên như muốn bóp nghẹt trái tim đã chẳng còn muốn thổn thức.
Những ngày thế này, cho dù làm cách nào, tôi vẫn nhớ anh da diết. Còn anh, có lẽ đang nắm tay cô ấy, dạo quanh từng con phố Hà Nội, trao cho cô ấy những cái ôm, từng nụ hôn mà tôi đã không còn có được.
Chúng ta đã có biết bao hồi ức đẹp, giờ đây chỉ còn lại những tiếc nuối. Đã từng tương phùng sâu sắc, cớ sao lại chia lìa?
Ngoài kia, sóng biển vẫn thét gào, cơn gió lạnh buốt vờn lên khuôn mặt như muốn an ủi em phần nào...Mắt em cay quá...trời mưa rồi anh ạ, em phải về đây...
"Chiều nay còn mưa sao em không lại
Nhỡ mai trong cơn đau vùi
Làm sao có nhau, hằn lên nỗi đau
Bước chân em xin về mau
Mưa vẫn hay mưa cho đời biển động
Làm sao em biết bia đá không đau
Xin hãy cho mưa qua miền đất rộng
Để người phiêu lãng quên mình lãng du"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz