ZingTruyen.Xyz

Gio Da Gap Duoc Nhau Jijung

++++++++++++++++++++

-     Unnie đã nói với em bao nhiêu lần rồi, sức khỏe em không tốt, đừng cố sức quá.

…………………………………………���…………………………

-     Unnie không cần gì hết, giờ đây sức khỏe của em là quan trọng nhất…….

…………………………………………���……………………………

-     Em có biết khi bác sĩ nói em bị suy nhược cơ thể trầm trọng unnie đã đau lòng đến mức nào không? Em thật là bướng quá đấy!

…………………………………………���……………………………

< Từng lời nói ấy…… unnie đã từng nói với mình…. giờ đây mình lại còn nhớ như in ….. khi tất cả cứ như một giấc mơ ... Tại sao???? TẠI SAO???? >

…. EunJeong đã từng ôm cô, hôn cô…….

…. Không ngờ nụ hôn hôm ấy lại là nụ hôn cuối cùng mà  EunJeong  trao cô …….

< Không……. Em không muốn thế này …… Em không muốn… Tim em như vỡ tan trong lòng ngực … Em không muốn! >

+++++++++++++++++++++

-     KHÔNG!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Jiyeon giật mình tỉnh giấc. Giấc mơ ấy lại quay về, cứ mỗi khi mệt mỏi, cô lại mơ đến những cảnh ấy, những cảm xúc, sự đau khổ……… tất cả khiến cô nhiều lúc không chịu được. Hai giọt nước mắt lăn dài trên đôi má. Đau!! Đau lắm, lòng mong nhớ một người không thể nguôi ngoai cứ dày vò cô.

Lau vội những giọt nước mắt, Jiyeon nhìn quanh, cô đang ở trong một căn phòng màu trắng, tất cả mọi thứ đều màu trắng. Khẽ nhíu mày suy nghĩ và đoán được mình đang nằm trong bệnh viện. 

Cô đã nhớ lại mọi việc buổi tối ấy và sau đó, à không, là giờ đây cô lại nằm trong bệnh viện, đầu đau khinh khủng vì bị thanh gỗ đập trúng, cả người cũng nhức mỏi, chắc là vì cô đã nằm ở đây khá lâu. Không thể động đậy nhiều, cô đang cố gắng ngồi dậy thì cửa phòng mở ra.

-                     Yeonie, con tỉnh rồi à?

Mẹ cô – bà Park vừa thấy cô tỉnh dậy, liền vui mừng chạy lại đỡ cô, trên tay cầm một tô cháo to nhẹ nhàng đặt  xuống chiếc bàn cạnh giường. 

-                     Umma??!! Sao umma lại ở đây? 

-                     Con nhập viện thì umma phải đến lo cho con chứ. Con hôn mê đã 3 ngày rồi, umma rất lo lắng.

-                     3 ngày? Con cũng nghĩ là mình đã nằm như thế khá lâu, cơ thể con chẳng còn chút sức lực nào.

-                     Để umma gọi bác sĩ vào khám cho con.

-                     Con không sao đâu, chỉ là còn đau ở đầu, và hơi choáng thôi.

Giúp Jiyeon ngồi dựa vào đầu giường, bà Park vội vã bưng tô cháo đến trước mặt cô.

-                     Con ăn chút đi.

-                     Thôi, để lát nữa con sẽ ăn.

-                     uhm, vậy để lát umma hâm nóng lại cho con.

Đặt tô cháo lại bàn, bà Park vội ngồi cạnh con gái.

-                     Con hôn mê 3 ngày nay, ai cũng lo cho con hết. Llúc nãy Ahreum và Min Ho có đến thăm con, nhưng vì con bé phải đi chụp hình nên Min Ho đã đưa nó đi rồi. Cả ông bà Lee cũng có đến, nhưng lúc đó con vẫn còn hôn mê, nên họ nói chiều nay sẽ vào xem con như thế nào.

-                     Con lại làm mọi người lo lắng rồi - Jiyeon thở dài nhìn mẹ mình, nhìn bà Park mệt mỏi, cô cũng không khỏi buồn vì đã làm mẹ lo lắng.

-                     Con không sao là tốt rồi.

-                     Mà hôm đó ai đã đưa con vào viện vậy umma? - Jiyeon như sực nhớ ra điều gì.

-                     Umma cũng không biết, lúc umma đến, Min Ho và Reum đã có mặt rồi, nghe kể là cô y tá nói có một cô gái đưa con vào đây, viện phí cô ta cũng trả toàn bộ rồi. Nhưng lại giấu tên, chỉ nói rằng hãy chăm sóc con thật tốt. - Bà nhớ thêm. -  Mấy cô y tá cũng nói trông cô ta khá sang trọng, cao ráo và đẹp. Lúc đó có một nhóm người vệ sĩ đến tìm cô ta, được biết cô ta không sao, thì họ hộ tống cô ta về.

-                     Oh, vậy à… - Hơi thất vọng vì những gì được kể lại, nhưng Jiyeon vẫn không để lộ cảm xúc trên mặt.

-                     Umma cũng mong có thể biết cô ta là ai để đến cám ơn, dù sao cô ta cũng đã cứu con. Mà hôm đó thật sự đã xảy ra chuyện gì làm đầu con bị thương nặng như vậy?

-                     Cũng không có gì đâu umma, tại lúc đi về mưa gió làm ngã cành cây rớt trúng đầu con. - Jiyeon cười nhẹ để umma yên tâm.

-                     Cây gì mà gãy ghê vậy… lần sau đi trong mưa gió phải cẩn thận nha con. - Bà Park vuốt tóc con gái mình.

-                     Vâng con biết rồi. – Jiyeon lại nở một nụ cười tươi rồi lấy tay xoa xoa bụng – Umma, con đói rồi.

-                     Vậy để umma hâm lại cháo cho con.

-                     Vâng ạ.

Nhìn Jiyeon như vậy, bà Park mỉm cười rồi nhẹ nhàng bưng tô cháo ra khỏi phòng. Giờ đây chỉ còn một mình Jiyeon, nét mặt vui vẻ khi ở bên mẹ cô đã được thay bằng một khuôn mặt trầm lặng. Khẽ nhìn ra cửa sổ, cô lẩm bẩm.

-                     Thật ra người đó là ai??? Tại sao mình lại có cảm giác quen thuộc đến vậy? Tại sao mình lại nghĩ rằng người ấy là Jeongie ???

Suy nghĩ mãi vẫn không có câu trả lời cho chính bản thân, Jiyeon bèn lắc đầu thật mạnh, nhẹ nhàng nằm xuống. Vết thương ở đầu cứ khiến cô mệt mỏi. Vì thế, cô rơi vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Và cũng chính lúc ấy, cánh cửa phòng khẽ mở, một dáng người nhẹ nhàng bước đến cạnh Jiyeon. Nhìn thấy cô có thể ngủ ngon, người ấy mỉm cười và khẽ nói.

-                     Cô ấy đã không sao rồi.

Bất chợt cảm giác mình đang bị cuốn hút bởi gương mặt người con gái này, người ấy vội kéo tấm chăn lên ngang ngực Jiyeon, rồi lại nhanh chóng rời khỏi phòng.

+++++++++++++++++

-                     Em đã bảo là Seobang cứ ở nhà dưỡng bệnh, sao giờ lại còn vào công ty?

Ahreum cằn nhằn khi thấy Jiyeon xuất hiện trước cửa công ty.

-                     Unnie đã nghỉ hơn một tuần rồi, bao nhiêu công việc còn chưa làm xong, cứ thế này, công ty sẽ chịu thiệt đấy. Với lại ngày giao bản thiết kế cũng đã gần kề mà Unnie còn chưa phát thảo xong thì lấy gì đưa cho người ta.

Jiyeon vừa trả lời, vừa bước đi một cách vội vã.

-                     Nhưng Appa cũng đã cho phép Seobang nghỉ mà, với lại, ở nhà cũng có thể hoàn thành bản thiết kế. - Ahreum bước vội theo.

-                     Nhưng ở nhà unnie cảm thấy không thoải mái, đến công ty làm có khi nhanh hơn đấy.

-                     Nhưng…

-                     Không nhưng nhị gì hết, trễ rồi, unnie phải lên phòng đây, em hôm nay có buổi chụp hình mà, đi nhanh đi kẻo trễ bây giờ.

-                     Vâng.

Nói xong, Jiyeon bước lẹ vào thang máy, để lại Ahreum với khuôn mặt khó chịu.

-                     Đã bảo ở nhà, vậy mà còn ham công tiếc việc, kiểu này bữa nào xỉu nữa cũng không hay. Em không có đến đưa unnie đi viện nữa đâu. - Phụng phịu cái mặt, Ahreum quay bước đi.

+++++++++++++++++

-                     Thưa chủ tịch, đây là bản thiết kế cho bộ sưu tập lần này, lấy tên là “ Sắc màu”.

Jiyeon vừa nói, vừa đưa bản vẽ cho ông Lee xem. Xem lướt qua bản mẫu, Lee Kwang Soo gật đầu hài lòng.

-                     Khá lắm, bản thiết kế lần này rất đẹp, vừa sáng tạo, có nét trẻ trung, khỏe mạnh. Ta rất ưng ý. Được rồi, đây sẽ là bộ sưu tập được tung ra trong quý 3 của năm.

-                     Vâng ạ, xin cám ơn chủ tịch đã khen ngợi.

-                     Con làm việc khá lắm, ta rất hài lòng. Nhưng sức khỏe của con vẫn còn yếu, sao không ở nhà nghỉ ngơi mà lại đi làm. Như thế sẽ không tốt đâu. - Ông Lee lo lắng khi thấy sắc mặt của Jiyeon hơi xanh xao.

-                     Cám ơn chủ tịch đã lo lắng, nhưng con không sao ạ, dù sao ở nhà hoài cũng chán, con rất muốn đến công ty. Với lại bản vẽ đã đến thời hạn nộp, con phải gấp rút hoàn thành nó.

-                     Dù sao thì ngày nộp bản thiết kế cũng có thể dời lại, quan trọng là sức khỏe của con. 

-                     Vâng ạ, con biết rồi. Vậy xin phép chủ tịch, con trở lại làm việc.

-                     Ừ, con đi đi. - Jiyeon cúi chào ông Lee rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng.

++++++++++++++++++

< Ưm…… vậy là bộ sưu tập lần này đã xong, hiện tại mình có thể nghỉ ngơi vài bữa, sau đó sẽ tiếp tục với bộ sưu tập mới. > JIYEON’s POV~

Ý nghĩ được nghỉ ngơi vài ngày làm Jiyeon vui lên một chút. Đúng là dạo này cô cảm thấy mình rất hay mệt, nghĩ chắc Ahreum và cha nuôi nói đúng, cô đã quá lao tâm vào công việc, khi sức khỏe vẫn chưa bình phục tốt.

< Thôi, nhân cơ hội lần này, thử hỏi xem Reumie có bận lịch gì không, rủ con bé đi chơi đâu đó cho khuây khỏa mới được. > JIYEON’s POV~

Chỉ nghĩ như thế mà Jiyeon bước nhanh hơn về phía phòng chụp ảnh. Hôm nay Ahreum có lịch chụp hình mới, nghe nói là làm người mẫu trang bìa cho tạp chí “PK” nổi tiếng.

+++++++++++++++

-           Rồi, tốt lắm, thêm một tấm nữa……Ok…… đẹp lắm! OK! ....... OK!

Ahreum tạo dáng trước ống kính một cách thật chuyên nghiệp.

-                     Được rồi, vậy là xong, chúng ta nghỉ thôi. Hôm nay mọi người đã vất vả nhiều, nhất là Ahreum đó. Em làm tốt lắm.

-                     Vâng, cám ơn anh ạ, anh cũng đã vất vả nhiều.

-                     Ngày mai sẽ tiếp tục chụp, nên em cứ về nghỉ ngơi cho tốt nha. Thôi anh đi đây.

Anh chụp ảnh vừa lên tiếng, thì Ahreum đã chạy ào xuống chỗ Jiyeon đang đứng.

-                     Seobang, hôm nay sao nhàn hạ xuống xem em làm việc vậy?

-                     Con bé này, đây là chỗ đông người, làm ơn bớt nhí nhảnh và bỏ cái từ Seobang dùm unnie đi - Jiyeon phì cười khi thấy Ahreum như vậy.

-                     Hi, tại em đang vui, hôm nay chụp ảnh rất thuận lợi, với lại thấy Seobang xuống đây chơi nữa.

-                    Lại Seobang. Mà em chụp xong chưa? Đi ăn trưa với unnie nha.

-                     Em xong rồi. Chúng ta đi thôi.

Nói rồi, Ahreum khoát tay Jiyeon, trên khuôn mặt lúc nào cũng nở nụ cười tươi khiến mọi người đều khen cô thật đáng yêu.

++++++++++++++++++++++

-                     Em muốn ăn gì? - Jiyeon hỏi, khi đang ở trong thang máy với Ahreum.

-                     Em muốn ăn piza, Thịt nướng..... - Ahreum reo lên thích thú.

-                     Không sợ mập hay sao nhóc?

-                     Không. Hi hi, Seobang biết em là người dù có ăn nhiều cỡ nào cũng đâu có mập nổi.

-                     Ừ biết rồi, vậy thôi ta đi …… Ối tôi xin lỗi…. - Cửa thang máy vừa mở ra, vì bước vội, Jiyeon đụng phải một người. Cô vội cúi đầu xin lỗi.

-                     À, không sao đâu.

Vừa nghe giọng nói, Jiyeon liền khựng lại. Sự ngạc nhiên, sững sờ bỗng xuất hiện trong lòng cô. Cô lập tức ngước lên nhìn người đó. Và cô không thể tin được, trước mắt mình chính là…… “Jeongie” của cô.

Jiyeon lặng người khi thấy người có khuôn mặt giống “Jeongie” y như đúc. Vẫn nụ cười dịu dàng ấy, vẫn ánh mắt tuy lạnh lùng nhưng lại thu hút ấy. Vẫn giọng nói ấm áp đã khiến Jiyeon yêu đến cỡ nào. Tất cả, tất cả đều giống như đúc, chỉ khi nhìn thật kĩ người này có nét sắc xảo hơn, mạnh mẽ hơn Jeongie của cô. (Giống trong live Don’t leave mà Eunjung mặc bộ vest đen màu tóc hơi bạch kim ấy). 

Bất giác, đôi môi Jiyeon khẽ mấp máy, thốt lên hai tiếng “ Jeongie ” nhưng bị nghẹn ở cổ họng vì những giọt lệ cứ thay nhau rơi xuống trên khuôn mặt của cô. Khiến cả người con gái ấy và Ahreum cũng phải hốt hoảng. Cô định ôm chầm lấy người đối diện.

-                     Seobang?!! Seobang sao vậy?? Seobang đau chỗ nào à??

-                     Cô không sao chứ? Có phải tôi đã làm cô đau không? - Cô gái kia lo lắng, vội đưa tay lên đỡ vì tưởng cô choáng.

Mặc cho hai người kia nói gì, Jiyeon vẫn đứng bất động và nhìn chằm chằm vào người con gái mình mới đụng phải. 

Trước mắt cô giờ đây rối bời, tất cả hình ảnh của EunJeong bỗng hiện về, xâm chiếm toàn bộ con tim cô, khiến nó như bị bóp nghẹt. 

Đau……….!!!!

Đau lắm……!!!

Jeongie...!!!

Nỗi nhớ nhung lại một lần nữa tràn về, lấn áp cả những lớp băng đá cô đã dựng lên trong lòng để khóa chặt nỗi nhớ ấy bao lâu nay.

Và phải mất một lúc, cô mới có thể trấn tĩnh lại. Khó khăn khi lấy tay lau vội những giọt nước mắt, Jiyeon nhìn Ahreum mỉm cười, rồi quay lại nhìn cô gái kia.

-                     Cuối cùng thì em cũng đã gặp được unnie rồi. Là unnie đúng không.

-                     Tôi? … Cô nhớ mặt tôi sao? – Cô gái đó ngạc nhiên.

-                     Chẳng lẽ unnie không nhớ em......Em chẳng bao giờ quên unnie cả. - Jiyeon thoáng ngạc nhiên.

-                     À.. ờ… tôi nhớ cô, nhưng chúng ta chỉ gặp nhau được mấy lần thôi.

-                     Sao? Gặp nhau chỉ mấy lần?!?

 < Thái độ này của chị ấy là sao? Chẳng lẽ chị ấy mất trí nhớ sau tai nạn? Chị ấy đối với mình như người xa lạ. Nếu vậy thì mình phải làm sao đây? > JIYEON’s POV~

-                     Đúng, chỉ 2 hoặc 3 lần gì thôi. – Cô gái khẳng định, và cảm thấy con người này hơi kì lạ.

-                     À… vậy thì tôi xin lỗi, có lẽ là vậy. – Jiyeon cố nén cảm xúc, giờ đây nếu cô nói cô đã từng là người yêu của cô ấy thì cô ấy có tin không, vả lại cô cũng chưa biết đây có chác chắn là EunJeong của cô hay là một người khác mới gặp lần đầu.

-                     Cô không sao chứ? – Người đó hỏi lại khi thấy Jiyeon đứng nhìn mình với ánh mắt  ngấn lệ và cảm giác chan chứa yêu thương.

-                     Tôi… tôi không sao, chỉ là sức khỏe vẫn còn yếu, nên đầu có hơi đau một chút. - Jiyeon đành lựa chọn câu trả lời xa lạ mà trong lòng cô nhói đau vô bờ.

-                     Cái này mà hơi gì, tự dưng Seobang khóc ngon lành, còn ngây người ra, nói lảm nhảm nữa chứ. Làm em nghĩ vết thương trên đầu tái phát, trở chứng lạ. - Ahreum lo lắng đến phát hoảng.

-                     Unnie không sao thật mà, không có gì đâu. -  Jiyeon cố làm cho Ahreum yên tâm, rồi quay sang người kia - Thật sự xin lỗi cô, tôi không sao đâu. Xin phép … tôi đi trước.

Chưa kịp để Ahreum phản ứng, Jiyeon đã kéo tay cô đi thẳng một mạch, để lại con người kia vẫn đứng ngớ ra vì không biết đã xảy ra chuyện gì, cho đến khi có ai đó đánh nhẹ vào vai cô thì cô mới tỉnh người lại.

-     Unnie! Làm gì mà đứng như trời chòng ngay trước thang máy vậy?  - Một người con gái khác vừa nói vừa nhìn theo hướng của nhìn của cô chị. - Bộ có gì vui sao, hay mới gặp ai quen, hay bị tiếng sét ái tình?

-     Tiếng sét cái đầu em!? Mà nãy giờ đi đâu vậy, hẹn là gặp unnie lúc 10h, giờ nhìn xem, mấy giờ rồi?

-     Hi. 11h10, tại có việc đột xuất ở công ty nên em phải ghé qua đó một chút rồi mới qua đây.

-     Đã nói với em là hôm nay đi ký hợp đồng làm ăn mà còn đến trễ, cũng hên là unnie hẹn ngài chủ tịch lúc 11h30, nếu không thì……

-     Rồi rồi em biết rồi, thôi lên đó giải quyết nhanh rồi đi ăn trưa, em cũng đói rồi.

-     Em đó, tối ngày lo ăn không …. Hyomin, lẹ lên….

-     Vâng, em biết rồi…… á!! Chờ em với, Eunjung unnie!

Cứ thế, hai người làm náo loạn cả cái thang máy, khi cô này la cô kia, còn cô kia thì cứ cầu khẩn xin lỗi cô này. Vậy mà cũng thu hút rất nhiều ánh mắt  trầm trồ, ngưỡng mộ của những người xung quanh.

End chap 2

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz