viii. tên gọi.
9.
Anh Duy nắm trong tay món đồ, bấm vào nó phát ra âm thanh. Giật mình giãy ra làm nó rơi xuống cát, đôi mắt lung lay nhìn gã, nó làm em sợ.
- Không sao đâu mà, nó chỉ là hộp nhạc thôi.
Đăng Dương cầm lên, ân cần chỉ lại cho em cách sử dụng. Lần này em bình tĩnh hơn, chăm chú nhìn vào gã. Sao từ tay gã, âm thanh du dương và mê đắm hơn hẳn.
Khúc nhạc không tên của đáy biển ngân nga theo từ cuống họng em. Người cá trời sinh ngoài vẻ đẹp hoàn mĩ còn có cả giọng hát làm nổi lên đại dương huyền bí.
Mật ngọt trót đầu môi, Anh Duy không biết ai kia đang nhìn mình, bằng ánh mắt kinh ngạc.
Gã thấy tiếc vì bản thân không đưa theo cây đàn. Nếu có, gã sẽ cùng em làm nên khúc hoà tấu dưới ánh trăng này.
- Tặng cho anh.
Sợi dây được quàng qua cổ em. Một món quà được tặng cho em, vào ngày hôm nay, bởi một con người. Những đầu ngón tay lướt đi trên vùng cổ nóng bỏng làm em đau, nhưng sao lại không muốn giãy ra vì lo sợ mất đi cảm giác ấy.
Cảm giác cảm nhận được hơi ấm, sự sống tràn đầy từ gã.
Nước da nhợt nhạt lấp lánh dưới trăng, em đưa tay chạm lên món đồ chơi đó. Điều gì đó khiến em thấy ấm áp đến lạ. Người trước mặt giống mặt trời quá.
Anh Duy chỉ có thể nhìn thấy mặt trời dưới màn nước xanh, vì làn da của người cá rất nhạy cảm. Họ sẽ bỏng vì nhiệt độ đó.
Nhưng mặt trời của em thì khác.
Đăng Dương cười trong đêm, làm đôi gò má em bừng đỏ. Nhưng có lẽ tối quá, gã đã không nhìn thấy. Lui dần về biển cả, em quay lại, tiếc nuối nhìn theo người vẫn còn đứng nhìn mình.
Muốn nói gì đó nhưng lại nghẹn trong cổ họng. Nhưng bây giờ không nói, thì ta còn gặp được nhau nữa không để nói?
- Chúng ta.. sẽ gặp lại chứ?
Gã bất ngờ, em hỏi gã, ngây thơ tròn đầy ở đôi mắt vương bình minh. Anh Duy chưa lặn hẳn xuống, em vẫn mong chờ câu trả lời từ gã.
- Chúng ta sẽ gặp lại.
Gã gật đầu làm tin, đưa tay chỉ về phía biển, nói em mau trở về. Vương vấn mãi, chiếc đuôi uyển chuyển níu lại chưa muốn trở về.
- Con người, tôi muốn biết tên cậu.
- Đăng Dương. Còn anh?
Trả lời không chút đắn đo và suy nghĩ. Gã nhìn em, dịu dàng đáp lại.
- ..Anh Duy, xin nhớ tên tôi.
- Tôi sẽ nhớ. Tôi hứa.
Và em không biết không, lời hứa của con người tuy rất mong manh nhưng thực sự đẹp. Một sóng gió nổi lên, cuốn cuộc đời em theo guồng quay số phận.
Ngày mà người cá ra đi, biển sẽ chết.
---
Tôi đã off quá lâu😞🫰
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz