ZingTruyen.Xyz

Ginshin Dong Nhan Conan Tac Gia Ha Thanh Mong

Sâu bên trong trung tâm cứ điểm của tổ chức, Gin ngồi trong phòng an toàn đặc biệt. Cánh cửa hợp kim dày nặng khép kín, ngăn cách hoàn toàn mọi âm thanh bên ngoài. Trong không gian ấy, chỉ còn tiếng ù ù trầm thấp của hệ thống tuần hoàn không khí vang lên đều đặn. Ánh đèn trần trắng bệch lạnh lẽo hắt xuống, chiếu rọi lên những món đồ kim loại trong phòng, khiến từng đường nét, từng góc cạnh hiện lên sắc lạnh như dụng cụ tra tấn.

Gin ngồi trên chiếc ghế kim loại lạnh băng, thân người hơi khom. Hắn đã cởi bỏ chiếc áo choàng đen quen thuộc, chỉ mặc bên trong chiếc áo cổ cao cùng màu, ôm sát thân thể, làm nổi bật bờ vai và tấm lưng rắn chắc. Mái tóc dài màu bạc buông xõa tự do trên vai, phản chiếu ánh sáng kim loại lạnh lẽo dưới ngọn đèn trắng. Vành nón đã được tháo xuống, để lộ khuôn mặt với những đường nét cứng rắn, sắc nhọn, như dao khắc. Giờ khắc này, vẻ sát ý băng lãnh thường trực trên mặt hắn lại bị thay thế bởi một loại tập trung kỳ dị —  sự ám ảnh gần như bệnh hoạn.

Trên mặt bàn trước mặt, một tấm nhung đen được trải phẳng. Giữa tấm vải, lặng lẽ đặt chiếc kính gọng đen vỡ của Edogawa Conan được mang về từ tầng hầm bệnh viện Haido.

Đôi đồng tử xanh thẫm của hắn giống như kính hiển vi tinh vi nhất, quét từng inch một "chiến lợi phẩm". Động tác của hắn thong thả, tỉ mỉ, và tràn đầy sự kiên nhẫn gần như cố chấp.

Hắn đeo đôi găng tay da mỏng màu đen ( để tránh lưu lại bất kỳ dấu vết nhiễu nào ). Cầm lấy chiếc nhíp đặc chế, Gin cẩn thận gắp lên một mảnh vụn nhỏ của thấu kính. Ánh đèn trắng xuyên qua lớp nứt tựa mạng nhện trên mặt kính, khúc xạ thành những quầng sáng vặn vẹo. Gin hơi điều chỉnh góc độ, khiến luồng sáng chiếu rõ từng đường nứt nối liền giữa mảnh kính vỡ và gọng kính bên cạnh.

Bụi: Đầu nhíp nhẹ nhàng gắp sạch lớp bụi bám quanh gọng kính và giữa các tròng kính. Lớp bột màu trắng ngà được hắn gom lại, cẩn thận đặt vào một hộp mẫu mini. Gin nghiêng người xem xét, thậm chí còn khẽ dùng đầu mũi ngửi thử. Đó không phải là lớp bụi cũ kỹ, gỉ sét, ẩm mốc của tầng hầm bệnh viện, mà giống như... hỗn hợp đặc trưng của các mảnh vụn kim loại bị oxy hóa, bột cách nhiệt cũ kỹ và các hạt bụi không khí từ một thời gian dài không được vận hành, đặc trưng của các ống thông gió. Điều này khẳng định giả thuyết của hắn: cặp kính đã rơi ra trong quá trình hoạt động mạnh mẽ bên trong các ống thông gió.

Vết xước: Có thể thấy rõ một số vết xước mới với độ sâu khác nhau dọc theo các cạnh gọng kính, đặc biệt là ở miếng đệm mũi và bên trong thái dương. Đầu ngón tay của Gin (xuyên qua lớp vải nhung) đã mô phỏng góc độ và lực của các vết xước. Hướng và lực của các vết xước cho thấy chiếc kính đã bị cọ xát và ép mạnh liên tục vào một vật cứng (thành ống kim loại) trong một không gian cực kỳ chật hẹp, khiến chúng rơi ra. Điều này hoàn toàn trùng khớp với hình ảnh tiểu quỷ hốt hoảng chạy trốn trong ống thông gió.

Vỡ vụn: Mẫu vết nứt của thấu kính là mối quan tâm chính của Gin. Hắn cẩn thận xác định điểm khởi phát của vết nứt, hướng lan và vị trí chịu lực. Ở trung tâm, một vết lõm nhỏ, biến dạng nhẹ, tỏa ra xung quanh vô số đường rạn phóng xạ chằng chịt. Đây không phải là vết nứt do va đập hay rơi vỡ thông thường — mà là kết quả của một cú chấn động tốc độ cao! Là viên đạn khi sượt qua vách ống dẫn, đã tạo nên chấn động dữ dội cùng sóng xung kích, trong khoảnh khắc truyền đến chiếc kính áp sát thành ống — khiến mặt kính vỡ tung ra như vậy. Hình dạng vết nứt và điểm lõm trung tâm chỉ rõ hướng và khoảng cách của viên đạn — chính là hướng hắn đã nổ súng! Tiểu quỷ kia ... lúc ấy chỉ cách đường đạn tử thần ấy một khoảng khiến người ta phải giận run! Nhận thức ấy khiến sâu trong đôi đồng tử màu lục sẫm của Gin lóe lên một tia dao động cực nhỏ — thoáng qua nhanh đến mức gần như không thể nhận ra.

Hắn buông cái nhíp xuống, thân thể hơi ngả người ra sau dựa vào chiếc ghế lạnh lẽo. Đầu ngón tay vô thức mà bắt đầu vê vân —— một cử động đặc trưng mỗi khi hắn chìm đắm trong suy nghĩ. Lớp da lạnh lẽo cọ xát vào nhau, tạo ra một âm thanh nhỏ.

Các manh mối nhanh chóng được xâu chuỗi và tái hiện trong tâm trí:

Địa điểm đã được xác nhận: Chiếc kính rơi ra trong ống thông gió, gần nơi hắn nổ súng, chứng minh rằng lúc ấy Edogawa Conan đã có mặt ở đó.

Hành vi xác nhận: Quan sát kỹ lưỡng dấu vết và thành phần bụi bám, chứng minh tiểu quỷ đã di chuyển (bò, vùng vẫy) trong điều kiện cực kỳ vội vã, hẹp và hạn chế.

Mức độ mạo hiểm: Hình dạng vỡ vụn của thấu kính đã lặng lẽ kể lại khoảnh khắc thằng nhóc đó thoáng chạm mặt với tử vong. Đây tuyệt đối không phải một kế hoạch xâm nhập được chuẩn bị chu toàn — mà giống như một hành động bốc đồng, liều lĩnh, bị cuốn vào hiểm cảnh ngoài ý muốn.

Suy đoán động cơ: Một đứa trẻ tiểu học... vì sao lại xuất hiện trong cứ điểm ngầm của tổ chức, nơi chuyên xử lý phản đồ? Trùng hợp ư? Tuyệt đối không thể. Như vậy...... là truy tung? Tên nhóc đó biết được địa điểm này bằng cách nào? Là Rum cố tình tiết lộ để dẫn hắn vào bẫy? Hay là... tên nhóc đó có một nguồn thông tin khác?

"Edogawa Conan......" Giọng nói trầm thấp của Gin vang vọng khắp phòng an toàn tĩnh lặng, như dòng nước ngầm dưới lớp băng, "Rốt cuộc... ngươi còn che giấu bao nhiêu bí mật nữa?" Động tác nơi đầu ngón tay hắn trở nên chậm rãi hơn, nhưng cũng sâu sắc và tỉ mỉ hơn. Tiểu quỷ này — giống như một câu đố nhiều tầng lớp, mỗi lần bóc ra một lớp, thứ lộ ra không phải đáp án... mà là một tầng tối tăm, nguy hiểm hơn, sâu thẳm hơn.

Ánh mắt hắn lại hướng về những mảnh kính vỡ. Tuy tròng kính đã vỡ, nhưng những mảnh vỡ còn lại vẫn trong suốt như cũ. Ánh mắt Gin xuyên thấu qua những mảnh kính vỡ, như thể hắn có thể nhìn thấy đằng sau chúng, đôi mắt xanh biếc ấy, ngay cả khi bị đe dọa bởi cái chết, vẫn bùng cháy ngọn lửa kiên cường và sự thông thái đáng kinh ngạc.

Đúng lúc này, ánh mắt hắn hơi nheo lại.

Không đúng!

Thấu kính ấy... Hình như có điều gì đó bất thường.

Gin lại cầm nhíp lên, nhẹ nhàng gắp lấy một mảnh thấu kính lớn hơn, đặt thẳng dưới ánh đèn trần sáng chói. Hắn hơi nheo mắt, điều chỉnh góc độ quan sát. Trong khoảnh khắc luồng sáng mạnh xuyên qua lớp nhựa, ánh nhìn sắc bén của hắn lập tức bắt được điều khác lạ —Trên bề mặt thấu kính, dường như phủ một lớp màng phản quang mỏng đến gần như vô hình, chỉ ở một góc độ nhất định mới có thể nhìn thấy được ánh lam nhạt khẽ lóe  lên. Lớp màng ấy bao phủ đều đặn cả hai mặt thấu kính, mỏng đến mức gần như hòa làm một với bề mặt. Nếu không có ánh sáng cực mạnh rọi thẳng và những vết nứt tình cờ làm lộ ra cạnh vỡ, e rằng chi tiết này hoàn toàn không thể phát hiện.

Đây... tuyệt đối không phải loại thấu kính nhựa bình thường của một đứa trẻ! Thấu kính thông thường không bao giờ được phủ lên lớp màng quang học đặc biệt như thế này!

Lần đầu tiên, lông mày Gin thật sự nhíu lại. Động tác nơi đầu ngón tay hắn đột ngột dừng lại. Trong đôi mắt lục sẫm, ánh sáng tìm tòi bỗng bùng lên dữ dội — như một ngọn lửa bị giam trong băng, chớp loé giữa tĩnh lặng. Hắn lập tức mở chiếc máy tính mini trên bàn, truy cập thẳng vào cơ sở dữ liệu mã hóa nội bộ của tổ chức. Những ngón tay thon dài bay lướt trên bàn phím, nhập liên tiếp hàng loạt từ khóa: "mạ màng quang học đặc thù", "công nghệ thấu kính vi mô", "thiết bị gián điệp", cùng những biến thể liên quan đến thiết bị phản trinh sát.

Cơ sở dữ liệu chạy với tốc độ chóng mặt, một dòng thông tin cuộn qua màn hình. Ánh mắt của Gin, như chim ưng, nắm bắt chính xác mọi thông tin liên quan đến lớp phủ màu xanh nhạt. Thời gian trôi qua, chỉ còn lại tiếng lách cách nhẹ nhàng của bàn phím và tiếng thở đều đều của hắn trong phòng an toàn.

Đột nhiên, một điều mục hiện lên trên màn hình, được phân loại là mã hóa cao và yêu cầu quyền truy cập cực kỳ cao! Tiêu đề chỉ gồm vài chữ cái lạnh lùng:

【Project M.I.R.R.O.R - Phase 1 Optical Coating Spec】

( (Dự án Người trong gương - Thông số kỹ thuật lớp phủ quang học giai đoạn 1)

Đồng tử Gin đột nhiên co lại! Dự án Người trong gương? Hắn đã nghe loáng thoáng về mật danh đó, Đó là một dự án nghiên cứu ngụy trang quang học tuyệt mật được tổ chức khởi xướng cách đây vài năm nhưng sau đó bị gác lại vì lý do không rõ! Mục tiêu cốt lõi của nó là sử dụng vật liệu quang học chuyên dụng và kỹ thuật phủ để tạo ra thấu kính hoặc kính bảo hộ có khả năng làm biến dạng, làm chệch hướng, và thậm chí "đánh lừa" thiết bị quan sát quang học (bao gồm cả mắt người, máy ảnh và ống ngắm bắn tỉa)!

Hắn ngay lập tức thử click mở vào chi tiết, nhưng một cảnh báo màu đỏ máu hiện lên trên màn hình:

【ACCESS DENIED - CLEARANCE LEVEL: RUM+ ONLY】

( Truy cập bị từ chối - Cấp độ đặc quyền bắt buộc: Chỉ RUM trở lên)

Quyền hạn không đủ! Bị chính Rum phong tỏa!

Sắc mặt Gin lập tức tối sầm lại, như bầu trời trước cơn bão. Một luồng sát khí lạnh lẽo lại tỏa ra từ hắn, khiến nhiệt độ trong phòng an toàn tuột xuống! Dự án người trong gương.... Rum...... Lớp phủ quang học đặc biệt... mắt kính của Edogawa Conan...

Những thông tin rời rạc va chạm dữ dội trong tâm trí hắn!

* Edogawa Conan, một học sinh tiểu học nhìn như có vẻ bình thường, lại mang trên người công nghệ quang học mạ màng thuộc cấp độ tuyệt mật của tổ chức?

* Nguồn gốc của chiếc kính này rốt cuộc từ đâu mà đến? Là phát minh của tiến sĩ Agasa? Hay... một mối liên hệ sâu xa, bí ẩn nào đó với tổ chức?

* Liệu điều này có liên quan đến việc Rum đang phong tỏa thông tin về kế hoạch này không? Liệu đây có phải là một cái bẫy khác mà Rum đã giăng ra cho hắn không?

* Tiểu quỷ kia...... nó rốt cuộc là ai? Nó chỉ là đồng bọn của Kudo Shinichi thôi sao? Hay... là trung tâm của một câu đố còn sâu hơn, nguy hiểm hơn tất thảy?

"Phanh!" Một tiếng thịch trầm đục! Nắm đấm của Gin đập mạnh xuống mặt bàn kim loại lạnh ngắt! Hắn thực sự đã tạo ra một vết lõm nông trên bề mặt hợp kim rắn chắc! Đôi mắt xanh lục sẫm của hắn bùng cháy cơn thịnh nộ băng giá và một khát khao khám phá chưa từng có!

Edogawa Conan!

Bí ẩn xung quanh tiểu quỷ này...... đang ngày càng trở nên thú vị hơn!

Cặp kính vỡ này không chỉ tiết lộ vị trí của ngươi mà còn hé lộ những bí mật đen tối của tổ chức và những khả năng tiềm tàng mà nhóc có thể đang che giấu, vượt xa trí tưởng tượng của hắn! Đây không còn là trò mèo vờn chuột nữa, mà đã chạm đến những dây thần kinh mẫn cảm nhất của tổ chức!

Gin chậm rãi nới lỏng nắm đấm, đầu ngón tay hơi trắng bệch vì dùng sức. Hắn lại nhìn về phía chiếc kính vỡ trên bàn — mảnh nhỏ mờ đục phản chiếu lên tròng mắt xanh lục, như ánh sáng cuối cùng còn sót lại trong vực sâu. Hắn vươn tay nhưng không nhặt nó lên, mà là dùng toàn bộ bàn tay gần như giam cầm, cả chiếc kính cùng tấm nhung đen bên dưới bị hắn siết chặt trong lòng bàn tay!

Lớp thấu kính lạnh buốt cộm vào lòng bàn tay hắn, bề mặt mạ lam nhạt kia như một mũi gai độc, từng chút một xuyên sâu vào suy nghĩ, lan ra khắp tâm trí của hắn. Hắn phải biết được đáp án! Bất chấp mọi giá! Sự phong tỏa của Rum? Lệnh cấm của tổ chức? Tất cả những thứ đó — trong mắt Gin, trước khát vọng được nhìn thấy chân tướng — chỉ là những chướng ngại có thể bị hắn nghiền nát bất cứ lúc nào.

Ngoài phòng an toàn hành lang hợp kim lạnh lẽo của cứ điểm.

Vodka đứng canh trước cửa phòng an toàn của Gin, như một người gác cổng, thân hình cường tráng của hắn ta căng thẳng như dây cung, khuôn mặt vừa mang nét lo lắng vừa thoáng hoang mang. Đại ca đã ở trong đó quá lâu, hoàn toàn không có động tĩnh — chuyện này thật sự bất thường. Hắn ta  nhớ lại lúc Gin thu hồi cặp kính vỡ kia, hành động có gì đó rất khác thường. Ý nghĩ ấy cứ lặp lại trong đầu, khiến hắn ta càng thêm thấp thỏm.

Đúng lúc này, một loạt âm thanh có nhịp điệu rõ ràng vang lên, tiếng giày cao gót khẽ gõ xuống sàn, trong trẻo mà mang theo thứ ma tính mê hoặc khó tả. Âm thanh ấy từ xa vọng lại, dần tiến gần hơn, quẩn quanh trong hành lang trống trải lạnh lẽo.

Vodka lập tức cảnh giác mà ngẩng đầu nhìn lại.

Chỉ thấy Vermouth đang thướt tha lả lướt bước tới. Ả đã cởi bỏ lớp ngụy trang trên con tàu ma, khoác lên mình chiếc váy nhung đỏ rượu được cắt may ôm sát, từng đường cong hiện ra tinh tế đến kinh tâm động phách. tôn lên những đường cong quyến rũ đến nghẹt thở. Mái tóc vàng óng dài buông xõa trên vai như một dòng ánh nắng. Nụ cười bí ẩn, lười biếng đặc trưng của ả hiện rõ trên khuôn mặt, và đôi môi đỏ thắm như những đóa hồng nhuốm máu. Ả  ưu nhã bưng một ly rượu vang đỏ, bước chân nhẹ nhàng, thong thả, như thể đang tham dự một bữa tiệc tối xa hoa chứ không phải một căn cứ lạnh lẽo, cô lập của tổ chức.

"Vermouth?" Vodka sửng sốt một chút, theo bản năng mà che ở trước cửa phòng an toàn, "Đại ca ở bên trong...... Có việc." Giọng điệu của hắn ta mang theo cảnh giác. Cuộc giằng co giữa Vermouth và đại ca vào đêm trăng tròn vẫn còn rõ ràng trong tâm trí hắn ta.

Vermouth dừng lại trước mặt Vodka, hơi hơi nghiêng đầu, mái tóc vàng óng buông xõa xuống vai. Ả rất có hứng thú mà đánh giá vẻ mặt khẩn trương của Vodka, môi đỏ gợi lên một mạt nghiền ngẫm: "Ồ? Thật sao? Chuyện rất quan trọng sự? Quan trọng hơn... một ly Bordeaux hảo hạng?" Ả lắc chiếc ly trong tay, và rượu vang đỏ thẫm lấp lánh đầy quyến rũ dưới ánh đèn.

Ánh mắt ả nhìn như tùy ý mà lướt qua cánh cửa hợp kim đóng chặt của phòng an toàn, nhưng sâu thẳm trong đôi mắt lười biếng ấy, một tia sáng thấu hiểu cực kỳ nhanh chóng và sâu sắc hiện lên trên khuôn mặt ả. Ả dường như... ngửi thấy mùi gì đó khác thường.

"Vodka," giọng ả vang lên, lười biếng mà mềm mại như tiếng mèo kêu khẽ, mang theo chút gì đó vừa thử thăm dò, vừa trêu chọc. "Trông anh...... có vẻ căng thẳng nhỉ? Bên trong... đang giấu thứ bí mật thú vị nào sao? Hay là..." Vermouth cố ý kéo dài cuối câu, ánh mắt như xuyên thấu qua cánh cửa hợp kim nặng nề, "Gin yêu quý của chúng ta cuối cùng cũng tìm được một 'món đồ chơi nhỏ' xứng đáng với... 'kho báu' của mình rồi?"

Giọng ả vừa như mật ngọt, vừa như rắn độc thè lưỡi; mỗi chữ rót ra đều tinh chuẩn mà đâm thẳng vào điểm hoang mang sâu nhất trong lòng Vodka.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz