Ginshin Dong Nhan Conan Tac Gia Ha Thanh Mong
Đường ống thông gió lạnh lẽo, chật hẹp, tràn ngập mùi gỉ sét và hơi thở tử vong — giờ phút này đã trở thành lối thoát duy nhất của Conan, nhưng cũng là hành lang ác mộng mà cậu không thể thoát ra. Phía sau, tiếng súng của Gin như tiếng gọi từ địa ngục, kéo theo âm thanh kim loại xé rách bén nhọn, bám dính như loài trùng ăn xương, bám sát từng bước bò điên cuồng của cậu!Adrenaline chạy rần rần trong huyết quản, vắt kiệt từng chút tiềm năng còn sót lại trong cơ thể nhỏ bé. Phổi cậu nóng bừng, mỗi hơi thở đều mang theo mùi gỉ sét và bụi bặm nồng nặc, khiến cậu khó chịu đến mức ho sặc sụa, nhưng cậu cắn chặt môi, cố nén tiếng ho trong cổ họng. Đầu gối và khuỷu tay cậu cọ xát dữ dội vào lớp kim loại thô ráp của đường ống, khiến cậu đau rát, nhưng cậu không có thời gian để ý.Trốn!Phải chạy trốn thôi!Gin đang ở ngay phía sau! Một khi gã đàn ông đó xác định được mục tiêu, hắn sẽ không dễ dàng buông tay!Đây là suy nghĩ duy nhất còn sót lại trong đầu Conan. Như một con thú non bị mãnh thú săn đuổi, dựa vào ký ức mơ hồ về phương hướng và khát vọng sống, cậu tuyệt vọng bò về phía trước trong bóng tối tuyệt đối bằng tay và chân! Cảm giác lạnh lẽo của thành ống và cảm giác ngột ngạt của không gian chật hẹp gần như khiến cậu ngạt thở.Không biết qua bao lâu, tựa như cả thế kỷ, cuối cùng cậu cũng nhìn thấy một tia sáng yếu ớt ở phía trước—đó chính là lối vào mà cậu đã đi qua! Hy vọng như một liều adrenaline dâng trào trong cơ thể, cậu bùng nổ với chút sức lực cuối cùng, đột nhiên nhảy vọt về phía trước!"Thình thịch!"Cậu gần như rơi ra khỏi ống thông gió, nặng nề đáp xuống sàn bê tông lạnh ngắt của cầu thang! Không để ý đến cơn đau, cậu lập tức xoay người trèo lên, lao như tên bắn về phía cầu thang dẫn! Cánh cửa thoát hiểm phía sau cậu, như dẫn đến tầng địa ngục thứ ba, dường như co thể bị một thế lực đen tối đáng sợ nào đó đánh bật ra bất cứ lúc nào!Một tầng, hai tầng...... Cậu không dám quay đầu lại, chỉ liều mạng chạy lên! Tiếng bước chân vang vọng trong cầu thang vắng lặng, như tiếng tim cậu đập thình thịch như trống trận.Cuối cùng, cậu mở tung cửa thoát hiểm dẫn xuống hành lang tầng một! Ánh sáng chói lòa và mùi thuốc khử trùng bệnh viện nồng nặc lập tức tràn ngập các giác quan của cậu. Cậu lảo đảo một chút, đỡ lấy vách tường, thở hổn hển từng ngụm, phổi phập phồng như ống thổi. Mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng, mặt tái mét như tờ giấy.Tạm thời...... An toàn?Cậu không dám xác định. Liệu Gin có đuổi theo hay không? Liệu Vodka có chặn được lối ra không?Conan cố gắng bình tĩnh lại, nhanh chóng nhìn quanh bốn phía. Đây là hành lang hậu cần tương đối yên tĩnh của bệnh viện, hiện tại không có ai. Cậu lập tức lấy điện thoại ra, ngón tay hơi run vì kiệt sức và sợ hãi, bấm số điện thoại nhà tiến sĩ Agasa.Bíp...bíp...Alo? Shinichi?" Giọng nói lo lắng của Tiến sĩ Agasa ngay lập tức vang lên từ đầu dây bên kia, và dường như có cả tiếng thở gấp gáp của Haibara Ai ở phía sau."Bác tiến sĩ! Là cháu!" Giọng Conan khàn khàn và căng thẳng. "Cháu không sao! Cháu mới vừa trốn thoát! Địa điểm là tầng hầm kho lưu trữ cũ của Bệnh viện Trung ương Haido! Gin đang thủ tiêu kẻ phản bội, và cháu...... suýt nữa thì bị phát hiện! Giờ cháu đang ở hành lang hậu cần tầng một! Cháu nghi ngờ chúng có thể chặn lối ra và lục soát! Cháu cần hỗ trợ! À mà, Haibara đâu? Cậu ấy có an toàn không?""Cám ơn trời đất! Cháu không sao là được rồi!" Giọng bác tiến sĩ đầy sợ hãi, "Ai-chan đang ở bên cạnh bác! Con bé...... con bé vừa cảm nhận được hơi thở của Gin trong bệnh viện, rất yếu nhưng rất rõ ràng! Con bé rất lo lắng! Chúng ta sẽ đến đó ngay! Cháu trốn đi! Đừng đi lung tung!" Đầu dây bên kia vang lên tiếng thở hổn hển vì sợ hãi của Haibara Ai."Cảm ứng được sao? Quả nhiên..." Conan trầm ngâm. Radar của Haibara xác nhận những gì cậu vừa trải qua không phải ảo giác. "Bác tiến sĩ, cả hai phải cẩn thận! Gin có thể vẫn còn trong bệnh viện! Đi qua lối đi dành cho nhân viên phía Nam, ở đây khá khuất! Nhanh lên!" Cậu nhanh chóng báo vị trí rồi cúp máy.Dựa lưng vào vách tường lạnh lẽo, hơi thở dồn dập của Conan dần dần bình phục, nhưng tim cậu vẫn đập kinh hoàng không ngừng. Cảm giác hư thoát sau khi thoát nạn, cùng nỗi sợ thấu tận xương tủy, dâng lên như triều lạnh, từng đợt từng đợt đánh sâu vào lồng ngực. Hình ảnh vừa rồi vẫn còn hằn rõ trong đầu — giọng nói lạnh băng mang theo mệnh lệnh "Ra đây" của Gin kế và tiếp là tiếng súng trí mạng nổ vang trong ống dẫn chật hẹp... Khoảng cách giữa cậu và cái chết, thực sự chỉ mỏng manh trong gang tấc!Cậu vô thức đưa tay lên lau mồ hôi lạnh trên trán. Nhưng khi đầu ngón tay chạm vào sống mũi, lại chẳng chạm được gì cả!Mắt kính!Mắt kính của cậu mất rồi!Tim Conan thắt lại! Mồ hôi lạnh lại túa ra! Cậu lập tức lục soát khắp người, túi quần, cổ áo... trống không! Chắc chắn nó đã bị rơi mất khi cậu cố gắng bò trong đường ống hẹp! Nó rơi ở đâu? Sâu trong đường ống? Hay... gần chỗ Gin bắn súng?Nếu bị Gin nhặt được... cặp kính gọng đen đặc trưng của "Edogawa Conan"......Ý nghĩ này giống như một thùng nước đá, lập tức dập tắt mọi hơi ấm còn sót lại trong cơ thể cậu, kéo cậu vào vực sâu lạnh băng lần nữa!***Tầng hầm thứ ba, phòng cất chứa.Khói thuốc súng và mùi máu tươi chưa tan hết, không khí đặc quánh như huyết tương đông đặc. Vodka thô bạo lật tung trong khu vực sâu bên trong ống thông gió, nơi chiếc túi đựng hồ sơ vừa rơi xuống, để lại một lớp bụi dày đặc, nhưng chẳng tìm thấy gì."Đại ca! Bên trong chẳng có gì cả! Chỉ là một túi hồ sơ rách! Trống không!" Vodka hậm hực bò ra ngoài, lau bụi trên mặt, rồi nói với giọng điệu tức giận vì bị trêu đùa, "Mẹ nó, để con chuột đó chạy mất rồi!"Gin không để ý đến lời oán giận của Vodka. Hắn vẫn đứng dưới lỗ thủng trên ống thông gió mà hắn đã dùng súng bắn vỡ, đầu hơi ngẩng lên. Đôi đồng tử xanh thẫm của hắn, như một máy quét tinh vi nhất, soi xét từng inch của những cạnh kim loại cong vênh và rách nát, bụi bặm vương vãi, và bóng tối sâu thẳm bên trong ống thông gió.Đột nhiên, ánh mắt hắn dừng lại ở một đống bụi và mảnh vụn kim loại nằm rải rác ngay bên dưới mép vết nứt.Một sự phản quang mong manh.Không phải là ánh sáng của các mảnh kim loại, mà giống như... nhựa thông?Gin chậm rãi ngồi xổm xuống, và dùng những ngón tay đeo găng tay đen, gạt bỏ những mảnh vỡ bao phủ nó một cách cực kỳ chính xác.Một chiếc kính nhỏ gọng đen nằm lặng trên nền đất lạnh băng. Mắt kính đã nứt toác, những đường rạn như mạng nhện loang ra dưới ánh sáng mờ. Gọng kính hơi lệch, bên cạnh vẫn còn vương chút bụi tro còn mới.Thời gian dường như ngừng lại vào lúc này.Vodka cũng nhìn thấy, sửng sốt một chút: "Hả? Đây là... kính của trẻ con sao? Sao lại rơi vào đây?" Hắn ta gãi gãi đầu, không nghĩ tới chuyện này lại liên quan đến "con chuột" trong ống thông gió vừa rồi.Gin không trả lời.Hắn vươn tay ra, động tác thong thả gần như đông cứng, dùng đầu ngón cái và ngón trỏ, cực kỳ cẩn thận nhặt những mảnh kính vỡ, như thể đang chạm vào một báu vật dễ vỡ nào đó.Đôi đồng tử xanh thẫm của hắn gắt gao mà tỏa định trên thấu kính. Những đường nứt phản chiếu hình ảnh lạnh lẽo và méo mó của hắn.Edogawa Conan!Quả nhiên là ngươi!Chiếc mắt kính này, giống như bằng chứng thuyết phục nhất, đã âm thầm tiết lộ danh tính của tiểu quỷ to gan lớn mật, mạo hiểm chạy trốn dưới họng súng của hắn!Một cảm xúc cực kỳ phức tạp, giống như bão tố, nháy mắt thổi quét nội hạch lạnh băng trong Gin!là cơn thịnh nộ khi con mồi trốn thoát?Là sát y khi quyền uy bị khiêu khích?Là sự nôn nóng khi câu đố đã ở gần trong gang tấc lại trốn đi?Vẫn là... một cảm xúc nào đó càng trầm lắng, càng xa lạ — khi hắn nhìn thấy món đồ từng thuộc về tiểu quỷ kia, giờ đã vỡ nát nằm đây... Một thứ xúc động khác thường?Hắn chậm rãi đứng lên, thân hình cao lớn in bóng dưới ánh đèn khẩn cấp nhợt nhạt. Hắn cúi đầu, nhìn chăm chú vào cặp kính nhỏ vỡ nát kẹp giữa hai ngón tay. Lòng bàn tay lạnh lẽo, vô ý thức và cực kỳ thong thả vuốt ve mép kính vỡ, cảm nhận sự thô ráp và kết cấu lạnh lẽo của nhựa thông.Động tác này thay thế cho động tác vân vê ngón tay, nhưng vẫn mang cùng sự chuyên chú và.... một loại thâm trầm khó có thể miêu tả.Như thể đang thông qua đầu ngón tay mà xác nhận — xác nhận tiểu quỷ kia thật sự từng tồn tại, xác nhận cuộc truy đuổi vừa rồi không phải ảo giác, xác nhận trên vật này vẫn còn sót lại hơi thở của thân thể nhỏ bé ấy... cùng chút ấm áp run rẩy của nỗi kinh hoàng.Vodka nín thở dõi theo hành vi bất thường của Gin. Hắn ta chưa bao giờ thấy đại ca đối với một món "vật chứng" lại tỏ ra chuyên chú — thậm chí có thể nói là... "trân trọng" như vậy. Thật quá kỳ lạ!"Đại...... Đại ca?" Vodka thật cẩn thận hỏi, "Cái kính này... có cần xử lý luôn không?"dường như không nghe thấy. Đầu ngón tay hắn vẫn dừng trên mặt kính vỡ, nơi ánh sáng phản chiếu những đường rạn như mạng nhện. Trong đôi đồng tử màu lục thẫm, cuộn trào một dòng chảy âm trầm, không ai có thể đoán được. Một lúc lâu sau, hắn chậm rãi nói, giọng trầm khàn, khàn khàn, với một sự bình tĩnh kỳ lạ dường như đang kìm nén cơn bão:"Đi.""Nơi này... rửa cho sạch sẽ."Hắn không nhìn Vodka nữa, cũng không nhìn thi thể nằm dưới đất. Hắn chỉ cẩn thận giữ những mảnh kính vỡ trong lòng bàn tay kia, như thể chúng là thứ gì đó dễ vỡ, rồi... nhét chúng vào túi áo khoác đen, kề sát vị trí trái tim.Bên cạnh chiếc thấu kính lạnh băng ấy, dường như vẫn còn vương lại cảm giác đầu ngón tay từng chạm qua — cùng với hơi thở hoảng loạn của tiểu quỷ kia. Cảm giác đó, so với động tác vân vê đầu ngón tay càng thêm chân thật, và... nguy hiểm hơn, in sâu vào nhận thức của hắn.***Nhà của Tiến sĩ Agasa, phòng thí nghiệm dưới lòng đất.Bầu không khí nặng nề như vùng áp thấp trước cơn bão. Đôi mắt xanh băng giá của Haibara Ai dán chặt vào màn hình máy tính, đang hiển thị hình ảnh giám sát giao thông trực tiếp khu vực xung quanh Bệnh viện Trung ương Beido. Sắc mặt cô tái nhợt hơn thường lệ, môi mím chặt."Thế nào? Ai-chan? Có tín hiệu gì từ Shinichi không?" Tiến sĩ Agasa ở một bên gấp đến độ xoay vòng vòng, trên trán tất cả đều là mồ hôi.Haibara không trả lời, ngón tay cô lướt nhanh trên bàn phím, kéo lên những hình ảnh của nhiều giao lộ khác nhau. Đầu ngón tay cô hơi run, không phải vì sợ hãi (mặc dù vẫn còn), mà là một cảm xúc mãnh liệt hơn, pha trộn giữa phẫn nộ và nghĩ mà sợ.Vừa rồi, ngay sau khi nhận được cuộc gọi của Conan, radar về tổ chức trong cô lại phát hiện ra sự hiện diện của Gin! Tuy rằng mỏng manh như cũ, nhưng rõ ràng nó đang di chuyển rất nhanh ra xa khỏi hướng Bệnh viện Haido! Điều này chứng tỏ Gin thực sự đã rời đi! Conan tạm thời an toàn!Nhưng điều này không làm cô cảm thấy nhẹ nhõm mà ngược lại còn khiến cô tức giận và sợ hãi hơn!Tên ngốc đó! Tên thám tử tự cho mình là đúng đó! Cậu ta lại thật sự dám truy tìm Gin! Và ở một nơi như thế này! Cậu ta có biết bản thân đã dạo qua địa ngục bao nhiêu lần rồi không?!"Tìm thấy rồi!" Haibara đột nhiên lên tiếng, giọng nói căng thẳng. Trên màn hình, một chiếc Beetle màu vàng đang chạy vào phố Beika. Đó là xe của tiến sĩ Agasa.Vài phút sau, cánh cửa phòng thí nghiệm bỗng bị đẩy mạnh. Thân hình nhỏ bé hơi luộm thuộm của Conan vội vã bước vào. Áo khoác của cậu bám đầy bụi, đầu gối và khuỷu tay đều bị cọ rách, để lộ làn da trầy xước ửng đỏ bên dưới. Khuôn mặt cậu vẫn tái nhợt, mái tóc mái ướt đẫm mồ hôi dính bết trên trán. Trong đôi mắt xanh lam vẫn còn vương vẻ mệt mỏi cùng nỗi kinh hoàng chưa tan."Shinichi!" Bác tiến sĩ lập tức xông lên, đau lòng kiểm tra vết trầy da của cậu, "Trời ạ! Soa lại biến thành thế này! Mau ngồi xuống!"Haibara Ai cũng lập tức xoay người khỏi máy tính. Khi nhìn thấy sống mũi rỗng tuếch trên mặt Conan, đôi đồng tử xanh của cô đột nhiên co lại! Một luồng khí lạnh lẽo lập tức lan tỏa từ lòng bàn chân đến toàn thân!"Kính của cậu đâu?" Giọng nói của Haibara lạnh như băng, mang theo giọng điệu chất vấn áp lực đến mức tận cùng.Thân hình Conan hơi cứng đờ, vẻ mặt mệt mỏi thoáng chút cay đắng và nặng nề. Cậu tránh ánh mắt sắc bén của Haibara, thấp giọng nói: "Trong lúc bò qua...đường ống... thì bị rơi.""Rớt ở nơi nào?!" Haibara đột nhiên đứng lên, đột ngột bật dậy, giọng cô cao vút, mang theo sự bén nhọn và hoảng loạn chưa từng thấy "Có phải—có phải là ngay chỗ Gin nổ súng không?! Cậu... cậu có bị hắn nhìn thấy không?!"Không khí trong phòng thí nghiệm lập tức hạ xuống mức đóng băng. Tiến sĩ Agasa cũng hít một hơi thật sâu, nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề!Conan trầm mặc vài giây, rồi gian nan gật đầu: "...... Rất có thể. Nó ở gần đó.... Tớ không có thời gian để tìm......" Giọng nói của cậu tràn ngập sự ảo não và sợ hãi sâu sắc."Ku-do! Shi-ni-chi!" Haibara Ai gần như nghiến răng gọi ra từng chữ. Cơ thể nhỏ xinh bởi vì phẫn nộ cực hạn và sợ hãi mà khẽ run lên, như đang cố đè nén thứ cảm xúc đang bùng phát đến cực hạn! Cô lao thẳng đến trước mặt Conan, đôi mắt xanh lạnh như băng gắt gao nhìn chằm chằm cậu — trong đó bùng cháy thứ ngọn lửa!"Cậu bị ngốc à?! Hay cậu nghĩ mình sống lâu quá rồi?!" Giọng cô run lên vì kích động, "Cậu có biết điều này nghĩa là gì không?! Kính của cậu! Cái kính đó—cái kính khắc tên 'Edogawa Conan'! Hiện đang nằm trong tay Gin! Ở ngay hiện trường hắn vừa nổ súng truy đuổi cậu! Cậu hiểu không, chuyện này chẳng khác nào tự khai ra với hắn rằng cái 'con chuột nhỏ to gan lớn mật' dám nhìn trộm hắn trong ống thông gió, rồi trốn thoát dưới nòng súng của hắn—chính là cậu!"Ngực Haibara phập phồng dữ dội, trong mắt tràn ngập tuyệt vọng: "Hắn vốn dĩ đã có loại ' hứng thú ' vặn vẹo...... với cậu rồi! Giờ thì hay rồi! Hắn không chỉ biết cậu từng dám can đảm theo dõi, dám khiêu khích hắn— mà còn nắm trong tay món đồ thuộc về cậu! Chuyện này chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa! Hắn ta sẽ làm gì? Kudo-kun! Hắn ta sẽ coi cậu như một câu đố khiến hắn cảm thấy ' hứng thú ', —rồi không từ bất kỳ thủ đoạn nào để mổ xẻ, nghiên cứu, kiểm soát cậu! Cho đến khi cậu không còn chút bí mật nào! Cho đến khi cậu..."Tuy Haibara chưa nói hết câu, nhưng hàm nghĩa khủng bố trong đó khiến cả phòng thí nghiệm như đông cứng lại. Sắc mặt Tiến sĩ Agasa tái mét, ông há hốc mồm nhưng không nói nên lời.Conan cúi đầu, hai nắm tay nhỏ bé siết chặt, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay. Mỗi lời Haibara nói như roi quất vào tim cậu. Cậu biết lần này mình đã quá liều lĩnh, hậu quả thì không dám tưởng tượng nỗi. Việc mất mắt kính, chẳng khác nào bùa đòi mạng rơi vào tay kẻ không thích hợp nhất."Xin lỗi......" Giọng nói của Conan trầm và khàn, tràn ngập tự trách và nặng nề.Haibara nhìn gương mặt tái nhợt, mệt mỏi cùng những vết trầy xước còn rớm đỏ trên da cậu; nhìn cậu cúi đầu, hai tay nắm chặt. Cơn phẫn nộ ngút trời trong lòng cô như quả bóng bị chọc thủng — trong khoảnh khắc, tất cả xì hơi tan biến, chỉ còn lại nỗi sợ và cảm giác bất lực trĩu nặng. Cô suy sụp mà khẽ lùi một bước, dựa lưng vào mặt bàn thí nghiệm lạnh lẽo."Xin lỗi... thì có lợi ích gì chứ?" Giọng Haibara khàn khàn, thấm đẫm mỏi mệt và tuyệt vọng. Đôi mắt xanh băng phủ một lớp bóng tối mờ u ám: "Giờ chúng ta chỉ có thể cầu nguyện thôi... Cầu mong Gin không để ý đến chiếc kính đó... Hoặc giả như hắn có nhặt được... thì cũng... cũng khinh thường mà chẳng buồn nhìn kỹ."Ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy lời cầu nguyện này thật vô nghĩa. Liệu người đàn ông dùng đầu ngón tay vuốt ve chiếc kính vỡ của Conan sẽ thực sự "khinh thường mà chẳng buồn nhìn kỹ" sao?Phòng thí nghiệm rơi vào tĩnh lặng tuyệt đối. Chỉ còn tiếng ù ù yếu ớt của máy móc vang lên, như tiếng chuông tang mơ hồ gõ vang cho số phận chưa định. Hình ảnh Gin cúi đầu, ngón tay khẽ chạm vào mắt kính vỡ kia, như một điềm báo chẳng lành — nặng nề đè ép trong lòng từng người.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz