ZingTruyen.Xyz

Giang Ho Ky Duyen My Nhan Lac The

Chương 2: Bí mật trong bóng tối

Thiệu Lâm ngồi im trên chiếc giường xa hoa, tâm trí ngổn ngang như một mớ chỉ rối. Trước mặt cậu, Lăng Vân Kỳ với ánh mắt sắc bén đang quan sát từng cử chỉ nhỏ nhặt. Cảm giác như hắn đang muốn bóc trần từng lớp vỏ của cậu để tìm kiếm thứ gì đó.

"Nói thật đi," Lăng Vân Kỳ lên tiếng, giọng nói trầm thấp nhưng mang đầy uy nghiêm. "Ngươi thực sự không biết gì về chiếc gương đó và cả thân phận hiện tại của mình sao?"

Thiệu Lâm bối rối. "Tôi đã nói rồi, tôi không biết gì cả! Tôi chỉ là một diễn viên bình thường. Một phút trước tôi còn đang ở thời hiện đại, và một phút sau, tôi tỉnh lại ở đây với thân phận... quái dị này. Ngươi nghĩ tôi có thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra sao?"

Lăng Vân Kỳ không phản ứng ngay. Hắn nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt dường như muốn đo lường sự chân thật trong từng lời nói. Sau một lúc im lặng, hắn gật đầu nhẹ, như thể chấp nhận câu trả lời của cậu.

"Tốt thôi," hắn nói. "Nếu ngươi thực sự không biết gì, thì ta sẽ giải thích. Nhưng hãy nhớ, kể từ giờ, mỗi bước đi của ngươi đều mang ý nghĩa quan trọng."

Lăng Vân Kỳ ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, tay đặt trên chuôi kiếm. "Thế giới mà ngươi đang bước vào không giống như nơi ngươi từng sống. Đây là giang hồ, nơi sức mạnh, âm mưu và lòng trung thành đan xen như một tấm lưới phức tạp. Còn về ngươi... danh xưng Thiên Hạ Đệ Nhất Mỹ Nhân không phải chỉ để ngợi khen sắc đẹp của ngươi. Trong thân thể này, có một thứ mà bất kỳ ai cũng khao khát."

"Là gì?" Thiệu Lâm hỏi, giọng đầy nghi hoặc.

"Ngươi mang trong mình một bí mật cổ xưa, được truyền qua nhiều thế hệ. Nó được gọi là 'Huyết Tinh Chi Mệnh'. Đó là một loại năng lượng đặc biệt, có thể mang lại sức mạnh vô song cho người sở hữu, nhưng cũng đủ sức tàn phá cả một thế giới. Người ta nói rằng chỉ có những người mang vẻ đẹp hoàn mỹ nhất mới có thể chứa đựng loại năng lượng này. Và ngươi, không may hoặc có thể nói là may mắn, lại chính là người được chọn."

Thiệu Lâm không thể tin vào tai mình. "Ngươi đang đùa tôi phải không? Tôi chỉ là một diễn viên quèn, làm sao có thể liên quan đến một thứ hoang đường như vậy?"

"Ngươi có thể không tin, nhưng điều đó không thay đổi sự thật. Chiếc gương trong tay ngươi cũng không phải vật tầm thường. 'Gương Vong Niên' là một cổ vật, được đồn đại là có thể nhìn thấu thời gian và đưa người sở hữu nó đến nơi họ cần phải đến. Có lẽ, sự xuất hiện của ngươi ở đây không phải ngẫu nhiên."

Thiệu Lâm cảm thấy như mặt đất dưới chân mình đang rung chuyển. Từng lời nói của Lăng Vân Kỳ như những mũi dao đâm thẳng vào tâm trí cậu, khuấy động mọi lý trí còn sót lại.

"Vậy... ngươi định làm gì với ta?" Thiệu Lâm hỏi, ánh mắt đầy cảnh giác.

Lăng Vân Kỳ cười nhẹ. "Ta không có ý định làm hại ngươi. Nhưng ta cũng không thể để ngươi tự do, ít nhất là cho đến khi chúng ta hiểu rõ mọi chuyện. Ngươi sẽ ở lại đây, dưới sự bảo vệ của ta."

"Bảo vệ? Hay giam giữ?" Thiệu Lâm hỏi lại, giọng đầy châm biếm.

"Tùy ngươi nghĩ," Lăng Vân Kỳ đáp, không hề bận tâm đến sự phản kháng của cậu. "Nhưng nhớ kỹ, ngoài kia, mỗi kẻ đều muốn đoạt mạng ngươi để sở hữu sức mạnh ngươi đang mang. Ở bên ta, ít nhất ngươi còn có cơ hội sống sót."

Khi màn đêm buông xuống, Thiệu Lâm nằm trên chiếc giường lớn, nhưng không tài nào chợp mắt được. Cậu không biết nên cảm thấy sợ hãi hay tò mò với những điều mình vừa nghe. Những tiếng gió rít qua khung cửa sổ như những tiếng thì thầm mơ hồ, làm lòng cậu thêm bất an.

Bỗng nhiên, cánh cửa phòng hé mở. Một bóng dáng nhỏ nhắn lén lút bước vào. Thiệu Lâm bật dậy, cảnh giác. "Ai đó?"

Bóng người dừng lại, rồi bước tới gần hơn. Đó là một cô gái trẻ, gương mặt thanh tú nhưng ánh mắt đầy lo lắng. "Công tử, xin hãy nhỏ giọng. Ta đến để giúp ngài."

"Giúp ta?" Thiệu Lâm nhíu mày. "Ngươi là ai?"

"Ta là Tiểu Ngọc, người hầu trong phủ này. Nhưng ngài không thể tin tưởng Lăng Vân Kỳ được. Hắn không phải người tốt."

Thiệu Lâm bất ngờ trước lời cảnh báo. "Tại sao ngươi lại nói vậy?"

"Ngài không hiểu đâu," Tiểu Ngọc nói, giọng thì thào. "Hắn chỉ đang lợi dụng ngài. Hắn muốn sử dụng Huyết Tinh Chi Mệnh để củng cố quyền lực. Nếu ngài không thoát khỏi đây, sớm muộn gì ngài cũng trở thành con cờ trong tay hắn."

"Thế còn ngươi? Tại sao ngươi lại muốn giúp ta?" Thiệu Lâm hỏi, ánh mắt đầy nghi ngờ.

"Ta... ta không thể nói nhiều hơn. Nhưng xin ngài hãy tin ta. Nếu ngài muốn rời khỏi đây, ta có cách giúp ngài."

Thiệu Lâm im lặng, đầu óc rối bời. Lăng Vân Kỳ rõ ràng là một người nguy hiểm, nhưng những điều Tiểu Ngọc nói liệu có đáng tin? Cậu không biết mình nên tin ai, nhưng một phần trong cậu mách bảo rằng cậu không thể cứ ngồi yên chờ đợi.

Sáng hôm sau, Lăng Vân Kỳ đưa Thiệu Lâm đến một căn phòng lớn khác trong phủ. Đây là thư phòng, nơi ánh sáng từ những khung cửa sổ lớn làm sáng bừng không gian. Những giá sách cao chạm trần chứa đầy những cuốn sách cổ. Giữa phòng là một bàn gỗ lớn, trên đó đặt một bản đồ chi tiết về các vùng đất trong giang hồ.

"Ngươi cần học cách tự bảo vệ mình," Lăng Vân Kỳ nói, đưa cho cậu một cuốn sách nhỏ. "Đây là cơ bản về võ thuật. Ngươi phải bắt đầu từ đây."

Thiệu Lâm lật qua cuốn sách, đầu óc như muốn nổ tung. Chữ viết trong sách hoàn toàn xa lạ, nhưng kỳ lạ thay, cậu lại có thể hiểu được một cách mơ hồ. Có vẻ như thân thể này không chỉ mang theo vẻ đẹp mà còn cả những ký ức nào đó.

"Ngươi định biến ta thành cao thủ võ lâm?" Thiệu Lâm hỏi, nửa đùa nửa thật.

"Nếu ngươi muốn sống sót, ngươi phải mạnh mẽ hơn," Lăng Vân Kỳ đáp, không hề có ý đùa cợt. "Huyết Tinh Chi Mệnh có thể mang lại sức mạnh, nhưng nó cũng là một lời nguyền. Nếu không biết cách kiểm soát, nó sẽ hủy diệt chính ngươi."

Thiệu Lâm hít sâu, nhận lấy cuốn sách. Dù muốn hay không, cậu hiểu rằng cậu không còn sự lựa chọn nào khác. Cuộc sống của cậu giờ đây không chỉ phụ thuộc vào sự bảo vệ của Lăng Vân Kỳ, mà còn vào khả năng tự mình đứng vững trong thế giới xa lạ này.

Bên ngoài phủ, bóng dáng Tiểu Ngọc lướt nhanh qua những con hẻm nhỏ, gương mặt lộ rõ vẻ căng thẳng. Trong tay nàng cầm một mảnh giấy nhỏ, nội dung ghi rõ một kế hoạch đầy táo bạo. Nàng đến trước một quán trà vắng vẻ, đẩy nhẹ cửa bước vào. Một người đàn ông trung niên ngồi bên bàn, áo choàng đen phủ kín người, chỉ để lộ đôi mắt sắc lạnh.

"Ngươi đến rồi?" Hắn hỏi, giọng trầm và khàn.

"Vâng, ta đã nói chuyện với hắn," Tiểu Ngọc đáp, trao tờ giấy cho người đàn ông. "Nhưng Lăng Vân Kỳ rất cẩn trọng. Chúng ta cần có thêm thời gian."

Người đàn ông nhíu mày. "Thời gian không chờ đợi ai cả. Nếu ngươi không hành động sớm, hắn sẽ bị Lăng Vân Kỳ thuần phục hoàn toàn. Khi đó, mọi thứ sẽ mất kiểm soát."

Tiểu Ngọc siết chặt tay, đôi mắt ánh lên vẻ kiên quyết. "Ta sẽ không để điều đó xảy ra. Ngài yên tâm, ta có kế hoạch của mình."

Trong khi đó, Lăng Vân Kỳ đứng bên cửa sổ thư phòng, ánh mắt lặng lẽ nhìn về phía xa. Hắn không nói gì, nhưng trong lòng lại đầy mâu thuẫn. Thiệu Lâm không chỉ là một quân cờ trong tay hắn. Hắn biết, từ giây phút đầu tiên nhìn thấy đôi mắt trong trẻo kia, rằng cậu sẽ thay đổi cả giang hồ này. Nhưng hắn không biết liệu sự thay đổi đó là tốt hay xấu.

Lúc này, trong thư phòng, một tiếng gõ cửa vang lên. Một thuộc hạ bước vào, cúi đầu cung kính. "Tôn chủ, có tin tức mới từ Hắc Nguyệt Hội. Họ đã bắt đầu điều động người tiến về phía này."

Lăng Vân Kỳ nheo mắt, một tia sát khí thoáng qua gương mặt lạnh lùng. "Bọn chúng đang muốn thăm dò ta hay tìm Thiệu Lâm?"

"Chúng tôi chưa rõ, nhưng có vẻ cả hai. Người dẫn đầu là Hắc Nguyệt Vương, hắn đích thân ra tay."

Nghe đến cái tên này, Lăng Vân Kỳ trầm ngâm. Hắc Nguyệt Vương là kẻ mà ngay cả giang hồ cũng phải khiếp sợ. Nếu hắn đã hành động, mọi thứ sắp sửa rơi vào hỗn loạn.

"Tăng cường bảo vệ phủ. Không để bất kỳ kẻ nào tiếp cận. Và..." Lăng Vân Kỳ quay lại nhìn Thiệu Lâm, đôi mắt đầy ẩn ý. "Dạy hắn cách cầm kiếm."

"Ta sao?" Thiệu Lâm thốt lên, bất ngờ trước quyết định này. "Ngươi nghĩ ta có thể đánh nhau với những kẻ như Hắc Nguyệt Vương à?"

"Ngươi không có lựa chọn," Lăng Vân Kỳ đáp, giọng nói kiên định. "Ngươi sẽ phải tự cứu lấy mình, hoặc chết."

Thiệu Lâm nuốt khan, một cảm giác rợn người chạy dọc sống lưng. Cậu nhận ra rằng, thế giới này không cho phép sự yếu đuối tồn tại. Chỉ còn cách mạnh mẽ hơn, dù muốn hay không.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz