Giai Dieu Cua Chung Ta Full
Tôi đã nghe bài hát của HanBin không biết bao nhiêu lần.Dù không nói ra, nhưng tôi biết bài hát ấy không phải ngẫu nhiên mà có. Nó không chỉ đơn thuần là một giai điệu đẹp. Nó chứa đựng điều gì đó—một điều mà tôi không dám chạm vào.Nhưng HanBin thì khác.Sau ngày hôm đó, cậu ta không còn giấu giếm sự quan tâm của mình nữa. Những câu hỏi của cậu ta trở nên rõ ràng hơn, những ánh mắt dừng lại trên tôi lâu hơn.Và tôi, dù không muốn thừa nhận, cũng bắt đầu nhận ra bản thân đã thay đổi.Buổi tối hôm ấy, tôi ngồi một mình trong phòng nhạc. Cánh cửa không mở ra như mọi khi. HanBin không đến.Tôi không hiểu tại sao. Nhưng lạ lùng thay, tôi lại cảm thấy trống rỗng.Tôi đưa tay lên phím đàn, định chơi một giai điệu quen thuộc, nhưng rồi lại dừng lại.Tôi nhớ giọng hát của HanBin.Tôi nhớ những lần cậu ta ngồi bên cạnh, cười đùa, chọc tôi tức giận.Tôi nhớ bài hát mà cậu ta đã hát cho tôi nghe.Và lần đầu tiên trong đời, tôi tự hỏi—có phải tôi đã thích cậu ta rồi không?Câu hỏi đó khiến tim tôi đập nhanh hơn.Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện thích ai đó. Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ có một người nào đó bước vào thế giới của mình và làm đảo lộn tất cả như thế này.Nhưng HanBin…HanBin đã làm được.Tôi hít sâu, cố gắng đè nén sự hỗn loạn trong lòng. Nhưng đúng lúc đó, cánh cửa phòng nhạc bật mở.HanBin bước vào, khuôn mặt thoáng chút mệt mỏi nhưng nụ cười vẫn hiện hữu.“Xin lỗi, tôi đến muộn.”Tôi không đáp. Tôi chỉ nhìn cậu ta, cảm thấy trong lòng có gì đó dâng trào mà tôi không thể diễn tả bằng lời.HanBin nhướn mày. “Sao thế? Trông cậu lạ lắm.”Tôi muốn nói gì đó. Nhưng lời nói cứ mắc kẹt nơi cổ họng.Vậy nên, thay vì nói, tôi đặt tay lên phím đàn, bắt đầu chơi.Lần này, tôi không chơi một bản nhạc cũ.Tôi chơi một giai điệu mới—một giai điệu mà tôi vừa viết ra, chỉ dành riêng cho người đang đứng trước mặt tôi.HanBin im lặng, lắng nghe.Và khi bài nhạc kết thúc, cậu ta khẽ cười.“Vậy ra, đây là câu trả lời của cậu sao?”Tim tôi hẫng một nhịp.HanBin không cần tôi nói ra. Cậu ta đã hiểu.Và lần đầu tiên, tôi không còn muốn chạy trốn cảm xúc của mình nữa.
---
---
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz