ZingTruyen.Xyz

Giac Chuy Vu Chuy Abo Thay The Pham

Không đợi đến sáng, Cung Viễn Chủy đã nhận được lệnh triệu tập khẩn cấp từ trưởng lão viện ngay trong đêm. Ngay cả chén dược phải uống từ ban ngày cũng chưa kịp nhấp một ngụm.

Mang theo sự bực tức đè nén từ trước, Cung Tử Vũ lại chẳng ngại đổ thêm dầu vào lửa. Cung Viễn Chủy vốn đang không kiềm chế được, lập tức đối đầu với hắn.

Gần đây trong Cung môn sự việc kỳ lạ xảy ra nối tiếp không ngừng, ngay cả đêm nay cũng không ngoại lệ. Vụ việc quản sự giả vừa qua đời làm cho vấn đề liên quan đến Bách Thảo Tụy càng thêm phức tạp và khó giải quyết.

Cung Viễn Chủy nhìn chằm chằm vào Cung Tử Vũ gương mặt hiện rõ vẻ tức giận đến mức muốn hộc máu. Nhưng ánh mắt kia dường như lại có chút nghiền ngẫm, tựa hồ đang ngầm tuyên bố thắng lợi của y.

Cung Tử Vũ dĩ nhiên không thể bỏ qua. Hắn bám riết lấy Cung Viễn Chủy nhất quyết đòi một lời giải thích rõ ràng.

Cố tình, Cung Thượng Giác lại là người luôn đề cao lý lẽ và đại nghĩa. Hắn trực tiếp giao quyền thẩm vấn cho Cung Tử Vũ.

Chưa đắc ý được bao lâu, không đầy một nén nhang Cung Viễn Chủy đã bị thị vệ của Vũ cung bắt giữ.

Trong chốc lát thế cục thay đổi, thợ săn trở thành con mồi, kẻ yếu thế lại chuyển bại thành thắng.

"Cung Viễn Chủy, ngươi vì sao muốn đổi dược?" Cung Tử Vũ cất giọng, vẻ mặt cao ngạo khiến người đối diện càng thêm căm ghét.

"A," Cung Viễn Chủy bật cười lạnh lùng, "Vũ công tử, ngươi chụp mũ cũng quá sơ sài rồi. Ngươi có phải đầu óc chưa phát triển hoàn toàn hay không? Muốn nhằm vào ta, cũng đừng tin lời đồn nhảm vô căn cứ như vậy."

"Ngươi!"

Dù đang trong tình cảnh bị giam giữ, Cung Công tử tuyệt đối không hạ mình trước Cung Tử Vũ. Sự kiêu ngạo của hắn thể hiện rõ ở cách nói năng không chút nể nang. Y tự tin rằng chỉ cần chờ chân tướng được làm rõ, y sẽ được thả ra một cách vô sự, thậm chí còn có thể tự mãn thưởng trà ngay trước cổng lớn.

"Ngươi có thời gian ở đây thẩm vấn ta, không bằng động não nghĩ xem, nếu ngày lão chấp nhẫn không có sự giúp sức của ca ta, liệu ngươi có ngồi được vững ở vị trí này không? Ngươi có xứng đáng không?"

Cung Viễn Chủy luôn là kẻ càn rỡ, đặc biệt khi đối mặt với Cung Tử Vũ. Y hoàn toàn không cần giữ lễ nghĩa.

"À, ta quên mất," hắn cười nhạo, "Ngươi chỉ là một đứa con hoang, căn bản không được xem là người của Cung môn."

Sự ngạo mạn của Cung Viễn Chủy vượt qua giới hạn. Dù đang bị xích chặt hai tay, bị treo giữa không trung trong địa lao ẩm ướt, hắn vẫn giữ vững dáng vẻ kiêu ngạo.

Thế nhưng, kiêu ngạo quá mức cũng sẽ chuốc lấy hậu quả.

Địa lao lạnh lẽo và tối tăm, ánh sáng yếu ớt từ giá nến không đủ để xua đi bóng tối. Cung Tử Vũ đứng trong bóng mờ, gương mặt lạnh như băng. Hắn im lặng nghe những lời châm chọc đầy khinh miệt từ Cung Viễn Chủy, từng câu từng chữ như đâm thẳng vào lòng.

Chế nhạo hắn vô năng, phế vật, những lời này hắn có thể bỏ ngoài tai. Nhưng đụng chạm đến thân thế và danh dự của mẫu thân hắn, thì không thể bỏ qua. Đây là nghịch lân của hắn.

Không gian địa lao trở nên tĩnh lặng đến kỳ dị, chỉ còn âm thanh lách cách từ xích sắt.

Đột nhiên, một luồng áp lực khủng khiếp lan tỏa, khiến không khí trong địa lao như đông cứng lại. Đó là uy áp của Càn Nguyên, mang theo sức mạnh làm người khác kinh sợ. Cung Viễn Chủy ngay lập tức bị áp lực này đè nén, mồ hôi lạnh chảy dài, cơ thể như bị rút cạn sức lực, cả người suy sụp.

"Cung Viễn Chủy," giọng Cung Tử Vũ lạnh lẽo đến mức đáng sợ. Hắn bước ra từ bóng tối, từng câu từng chữ như băng giá, "Ngươi chẳng qua chỉ là một con chó săn của Cung Thượng Giác. Ngươi thật sự nghĩ mình là thân sinh đệ đệ của hắn sao? Hắn có thể không chút do dự giao ngươi cho ta thẩm vấn lần này. Thì lần sau, vì lợi ích của Cung môn, hắn cũng có thể giao tính mạng ngươi cho người khác."

Cung Tử Vũ bước đến gần, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào Cung Viễn Chủy. Đôi mắt hắn bừng lên sự giận dữ, nhưng cũng thoáng chút nhận thức bất ngờ. Nghe được tiếng thở dồn dập và thấy sự run rẩy của đối phương, hắn bỗng nhiên tỉnh ngộ.

"Ngươi thế nhưng là Khôn Trạch?" Cung Tử Vũ không giấu nổi sự ngạc nhiên, nhưng sau đó lại bật cười thích thú, "Thì ra ngươi luôn chướng mắt ta là vì lý do này?"

"Ngươi đừng tự dát vàng lên mặt mình!" Cung Viễn Chủy nghiến răng, cố gắng lấy lại sự kiêu ngạo, "Ta ghét ngươi không phải ngày một ngày hai. Loại người ăn chơi trác táng như ngươi không xứng mang họ Cung. Người duy nhất xứng đáng với vị trí chấp nhẫn chỉ có ca ta!"

Cung Viễn Chủ từ nhỏ đã quen việc tranh cãi bằng lời, Cung Tử Vũ sớm đã hiểu rõ điều này. Những trận đắu khẩu chiến giữa họ từ trước đến nay phần lớn là hoà, thắng thì ít, thua là nhiều. Cung Tử Vũ lựa chọn lờ đi mà không tranh luận thêm. Tuy nhiên, hắn lại phát hiện được điều thú vị hơn.

Nhân vi dao thớt ta vì thịt cá, Cung Tử Vũ chọn cách quan sát để nhìn, điều này khiến Cung Viễn Chủ cảm thù đến tận xương tuỷ.

Chỉ tiếc, Cung Tử Vũ không những không thu hồi ý định, ngược lại còn điềm nhiên hơn, cố tình bước thêm vài bước, đóng cửa lại kỹ lưỡng.

Nơi này vừa bí bách vừa chật hẹp, trong thoáng chốc toàn bộ ngục lao ngấm trong mùi hương rượu mơ.

Lần đầu phân hóa, người thường chỉ cần sử dụng dược ức chế là vượt qua. Nhưng Cung Viễn Chủ tình huống đặc thù, chịu kích thích tác nhân nên mới phân hóa. Trên người không có vết dáu đánh dấu tạm thời. Cho nên bất kì mùi hương nào cũng có thể cùng y cuốn lấy

Cung Tử Vũ không hay biết, chỉ nghĩ đây là do tình cờ.

"Ta đã là Chấp Nhẩn, ca ngươi không còn cơ hội."

Cung Tử Vũ trừng mắt nhìn y, thấy gò má y phiếm hồng, quanh thân rùng mình, trong lòng không khỏi có chút không đành lòng. "Được rồi, ngừng ngay cái mồm của ngươi đi. Ta sẽ phái người lấy chút Ức Trạch dược cho ngươi, đỡ phải Cung Thượng Giác lại nói ta lạm dụng tư hình."

"Không được!" Cung Viễn Chủy đột nhiên ngẩng đầu, y ngẩng thẳng lưng, đối diện với Cung Tử Vũ, cố gắng làm mình không có vẻ chật vật. "Ngươi không thể đi!"

"Ta đã nói, ta sẽ phái người đi, đương nhiên sẽ không tự mình đi."

"Cũng không được! Ngươi không thể đi, ta không cần!"

Cung Viễn Chủy hiện tại không muốn cùng hắn tranh cãi về chuyện này, trước mắt y chỉ sợ Cung Tử Vũ đem chuyện này thêu dệt ra ngoài, nếu Cung Thượng Giác nghi ngờ điều gì, y sẽ không thể giấu giếm được nữa.

"Không cần thì không cần, ngươi cứ tiếp tục diễn trò này đi, bổn chấp nhẫn mặc kệ."

Ngày thường chỉ có bị Cung Viễn Chủy chọc đến mức nghẹn lời, hiện giờ bắt được cơ hội này, Cung Tử Vũ đâu dễ dàng bỏ qua.

"Cung Tử Vũ, ngươi có bệnh thì đi trị đi."

"Hiện giờ bệnh là của ngươi, ngươi không uống dược còn muốn trách ai?"

"....."

Cuộc đối đầu hiếm có này kéo dài một hồi, Cung môn tiểu bá vương Cung Viễn Chủy lần đầu tiên á khẩu không đáp lại được, đối thủ vẫn là Cung Tử Vũ.

Nếu nói miệng lưỡi tranh cãi, thì Cung Viễn Chủy không phải là đối thủ của Cung Tử Vũ, nhưng kế tiếp hành động của Cung Tử Vũ càng khiến y cảm thấy khó chịu đến đỉnh điểm.

Cung Tử Vũ không phải là người ngốc, hắn hiểu rõ tính tình của Cung Viễn Chủy, hắn cũng biết nếu cứ dây dưa như vậy, chắc chắn sẽ không có kết quả tốt.

Nhưng hắn lại có một mặt ngốc nghếch khác, ngốc đến mức đối mặt với kẻ địch, hắn cũng sẵn sàng đưa tay giúp đỡ.

"... Ngươi muốn làm gì?" Cung Viễn Chủy khi ấy không thể tránh đi, y nhíu mày, môi khẽ mấp máy ý đồ muốn rời xa sự dồn ép này.

Ngược lại, Cung Tử Vũ không những không lùi bước mà càng tiến lại gần hơn.

Xiềng xích vốn đã co rụt lại, Cung Viễn Chủy không kịp phản ứng, Cung Tử Vũ liền chậc lưỡi một tiếng, rồi đặt tay lên vai y, "Đừng nhúc nhích, ta sẽ không thương ngươi."

Cung Viễn Chủy vai bị khóa chặt không thể động đậy, chỉ có thể từ Cung Tử Vũ đắn đo.

Khoảng cách gần gũi này quá mức, trừ Cung Thượng Giác, Cung Viễn Chủy chưa bao giờ cùng những người khác thân cận như vậy, huống hồ lại là Cung Tử Vũ

Ngón tay thon dài trên vai y vuốt ve, theo xương sống hướng xuống sườn, một tay khác đẩy ra trước ngực, tảng lớn da thịt lộ ra giữa không khí.

Trắng nõn trên da thịt đan xen những vết bầm tím, sâu cạn không đồng đều, nhưng phần lớn đã gần như phủ kín

Cung Tử Vũ ngưng thần nín thở, hừ một tiếng, đầu ngón tay liền lướt qua hàm dưới của Cung Viễn Chủy, trong lòng hiểu rõ.

Cái hô hấp cực nóng phất qua, kích thích Cung Viễn Chủy không tự chủ được mà co rút về phía sau.

Tay chủ nhân lại là chặt chẽ mà bóp chặt hắn, ôn nhuận đầu lưỡi xúc qua những vết thương nơi cơ thể, y lại có một cái chớp mắt không biết vì sao.

Cung Tử Vũ đang làm gì?

Cung Viễn Chủy mê mang mà trong mắt, có ngàn vạn lũ cảm xúc, thẳng đến bén nhọn chui vào làn da, nóng rát mà đau đớn như dòng nước dũng đến.

Toàn thân như bị lửa thiêu đốt, máu sôi trào theo xương sống lưng một đường nóng bỏng.

Khí vị rượu mơ xông vào hòa quyện cùng hương đàn hương dược thảo, loại hương mê hồn đột nhiên dâng lên, trong một giây lát cả không gian như hóa thành hư ảo.

Cung Viễn Chủy phục hồi tinh thần lại, thừa dịp Cung Tử Vũ còn không có phòng bị giơ tay bóp lấy cổ đối phương.

"Đám người Trưởng lão viện kia không có dạy ngươi, sao lại để đối địch nhân buông lỏng?

Cung Tử Vũ thật sự đã thả lỏng cảnh giác, lúc này trên mặt hắn sung huyết, cau mày, đầu ngón tay Cung Viễn Chủy xúc qua đúng là mệnh môn, hắn không dám coi thường hành động này.

Đáng tiếc Kim Phồn cảnh giác quá mức, hắn vừa nghe tiếng động không thích hợp trong phòng liền dẫn đầu phá cửa mà vào, một chưởng đẩy Cung Viễn Chủy ra

Cung Tử Vũ thở hổn hển, căm tức nhìn Cung Viễn Chủy.

Lúc này Cung Viễn Chủy không dự đoán được hành động tấn công mạnh mẽ của Kim Phồn, không hề phòng bị mà bị nội lực của hắn đánh trúng, hơn nữa trước đó lòng phẫn nộ dâng lên, một hơi không kịp thở, trong lòng tích tụ thành khí ô uế, cuối cùng khụ ra một ngụm máu.

"Cung Viễn Chủy! Ngươi dám phạm thượng, phải chịu tội gì!" Kim Phôn nâng Cung Tử Vũ dậy, lấy kiếm chỉ vào Cung Viễn Chủy

" Ngươi Cung Tử Vũ chẳng qua chỉ là kẻ nhặt tiện nghi, ngồi ở vị trí này mà dám lên tiếng?" Cung Viễn Chủy chẳng hề để bụng, phun một ngụm máu loãng, "Còn nói ca ta không so được với ngươi, thực ra còn xa mới được."

"Cung Viễn Chủy, ngươi đừng quá cuồng vọng ——

Kim Phồn chưa dứt lời, Cung Tử Vũ liền ngăn hắn lại, "Trách ta."

Cung Tử Vũ thở ra một hơi, "Ngươi thật đúng là bạch nhãn lang."

"Cung Tử Vũ, trước mặt ta ngươi dám hạ độc?"

"Hạ độc?" Cung Tử Vũ ngạc nhiên, ngẩng đầu chăm chú nhìn vào Cung Viễn Chủy. Lúc này, trên mặt Cung Viễn Chủy tràn đầy vẻ khinh miệt, khóe môi còn vấy máu, nhưng vẫn không quên ngẩng cao đầu, không cam chịu yếu thế. "Ngươi sẽ không cho rằng ta tự mình hạ độc chứ?"

Cung Tử Vũ thở dài xoa trán, rồi lại thấy có chút phân vân khó xử.

Nhưng hắn ra hiệu cho bản thân không có gì nguy hiểm, bảo Kim Phồn đi ra ngoài trước.

"Ta thừa nhận, ngươi thành thạo dược lý, nhưng sao không học thêm chút sinh lý học? Thật không hiểu sao Cung Thượng Giác lại có thể dạy ngươi lớn như vậy rồi mà vẫn ngây thơ như thế."

"Ngươi mắng ai đấy?"

Cung Tử Vũ tức giận nhìn Cung Viễn Chủy, "Ngươi đã năm lần bảy lượt muốn giết ta, chẳng qua là để Cung Thượng Giác chú ý thôi, nhưng đừng quên, bây giờ ta là người chấp nhẫn. Giết ta thì ngươi cũng không sống nổi."

"Hừ." Cung Viễn Chủy không để tâm, chỉ cười khinh bỉ.

Cung Tử Vũ gương mặt nghiêm túc, lạnh lùng nói: "Về chuyện Cung môn, ta sẽ không bỏ qua bất kỳ ai khả nghi, ngươi cũng không ngoại lệ."

"Ta thấy vị thê tử kia còn chưa qua cửa kia của ngươi vậy mà lại rất đáng ngờ." Cung Viễn Chủy khinh thường nói, "Mấy chuyện này không vội, nhưng lại cố tình chọn lúc này để tuyển thê, rõ ràng là muốn làm chuyện này ồn ào hơn."

Cung Tử Vũ không nói gì thêm, chỉ cảm thấy khóe mắt mình mệt mỏi đến không thể chịu nổi, hắn xoa trán rồi nói: "Có khi, để địch nhân đứng ngay trước mắt còn tốt hơn là để họ ẩn núp phía sau lưng."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz