【 Giác Chủy / Vũ Chủy 】【 ABO 】 Thay Thế Phẩm
Chương 11 12
Chương 11:Cung Viễn Chủy đối với độc của mình rất mực tự tin, tự nhiên muốn đích thân đi xem Vân Vi Sam lúc phát độc sẽ như thế nào.Mặc dù thân mang thương tích, y cũng chẳng để trong lòng. Mới đây ở Trưởng Lão Viện đã nuốt một viên Ngưng Huyết Hoàn, vết thương vừa nứt ra đã được băng bó cẩn thận, coi như tạm ổn.Cung Thượng Giác tuy không an tâm, nhưng trước mắt cũng không có phương cách nào thỏa đáng hơn. Hắn chỉ đành căn dặn Cung Viễn Chủy phải hết sức cẩn thận.Cung Viễn Chủy vốn không hề chủ quan, nhưng Cung Tử Vũ lại nhất định đòi theo cùng. Sự bao che trong hành động này rõ ràng đến mức không cần phải nói thêm lời nào.Quả nhiên, chẳng ngoài dự liệu, khi tiến vào Tuyết Cung, chưa hỏi được bao nhiêu, Cung Tử Vũ đã cùng Tuyết Trùng Tử trao đổi ám hiệu. Cung Viễn Chủy không buồn bận tâm, dù sao trúng độc của y thì có cứng rắn đến đâu cũng không qua được đêm nay. Đám người này trong mắt y chẳng qua chỉ là một nhóm ô hợp mà thôi.Ngọc bội khảm vào cơ quan, cửa đá từ từ mở ra. Cung Viễn Chủy lo Cung Tử Vũ sẽ giở trò quỷ, ngay lập tức đối mặt với hàn khí băng lạnh phả ra từ trong, tùy tiện bước lên kiểm tra mọi thứ.Nhưng điều Cung Viễn Chủy không ngờ tới, đây lại là cục diện mà Cung Tử Vũ đã bày ra.Vân Vi Sam không hề ở trong Tuyết Cung mà đã được Tuyết Công Tử đưa đến Nguyệt Cung để chữa trị.Không nhìn thấy bóng dáng của Vân Vi Sam phía sau cửa đá, Cung Viễn Chủy thoáng kinh ngạc. Ngay trong khoảnh khắc ấy, Cung Tử Vũ ném ngọc bội xuống đáy hồ, rồi nhanh tay kéo hắn lại.Cửa đá phía sau hai người vang lên tiếng hống thật lớn, đóng sập lại."Ngươi!" Đến lúc nhận ra bản thân đã bị lừa, Cung Viễn Chủy tức giận đến dựng cả lông mày, lập tức định nhảy xuống hồ để vớt chìa khóa.Cung Tử Vũ vội nắm chặt lấy cổ tay y, không hề có ý định buông ra. "Cung Viễn Chủy, ngươi hãy bình tĩnh một chút.""Ta thấy cần phải bình tĩnh là ngươi mới đúng!" Cung Viễn Chủy hất mạnh tay hắn ra, một tay khác xoa lên cổ tay bị siết đến đau, giọng nói lạnh lùng: "Ngươi không lẽ thật sự nghĩ rằng Vân Vi Sam thoát được tối nay thì cũng thoát được ngày mai sao? Cung Tử Vũ, ngươi đúng là hồ đồ đến buồn cười."Cung Tử Vũ tự biết mình đuối lý, chỉ khẽ tặc lưỡi: "Vô luận thân phận Vân Vi Sam ra sao, rơi vào tay Cung Thượng Giác thì nàng cũng chỉ còn đường chết mà thôi." "Hừ, ca ta đối với địch nhân chưa từng nhân từ nương tay." Nhắc đến Cung Thượng Giác, Cung Viễn Chủy chẳng tiếc lời ca ngợi. Nhưng đối mặt với Cung Tử Vũ, y tuyệt đối không nể nang."Nhưng ngươi thì sao, Cung Tử Vũ? Ngươi có điểm nào giống người Cung gia đâu, chẳng bằng sửa lại tên đi." Cung Viễn Chủy khoanh tay trước ngực, giọng điệu đầy khinh miệt: "Gọi là Vân Tử Vũ đi, dù sao dáng vẻ yếu đuối, hành động phóng đãng của ngươi cũng hợp với cái tên ấy lắm."Cung Tử Vũ đã quen với những lời độc địa từ Cung Viễn Chủy, không dễ dàng bị kích động. Hắn điềm đạm đáp: "Vân cô nương cũng chỉ là một người đáng thương, nàng không phải loại người như ngươi nghĩ.""Ôi chao, đúng là lòng nhân từ thật vĩ đại! Đối diện với tử địch, ngươi còn muốn nghĩ cách giúp hậu nhân bọn chúng dưỡng lão nữa cơ đấy."Cung Viễn Chủy bật cười nhạo báng, ánh mắt lạnh lẽo, giọng nói tiếp tục như dao cắt:
"Ngươi sống trong nhung lụa từ nhỏ, phụ thân chưa bao giờ bạc đãi ngươi. Trước khi đại biến xảy ra, đối với ngươi, Vô Phong chỉ là một cái tên xa lạ. Ngươi làm sao biết được chúng đã làm những gì?"Y cúi đầu, giọng nói như mang theo cơn gió lạnh buốt thổi qua:
"Chúng từng giết sạch mọi người ở Chủy Cung, cướp đi toàn bộ tâm huyết nghiên cứu chế thuốc. Từ các y sư cao tuổi đến đứa trẻ ba tuổi, mấy trăm mạng người ngoài ta ra, không một ai sống sót."Khoé môi y nhếch lên, nhưng nụ cười đó mang theo sự băng lãnh đến thấu xương:
"Đương nhiên, ta không để tâm những điều đó.""Nhưng ca ta, Cung Thượng Giác vì bảo vệ Cung Môn mà đã trả giá bao nhiêu? Mất đi bao nhiêu thứ? Các ngươi ai biết được?"Cung Viễn Chủy ngẩng đầu, đôi mắt sáng quắc, nhưng trong ánh sáng đó lại phảng phất sự mờ mịt và đau thương:
"Ngươi, Cung Tử Vũ, rõ ràng được mọi người che chở, lại chẳng làm nên trò trống gì. Càng buồn cười hơn, ngươi còn ở đây khóc thương cho Vô Phong và người của chúng.""Vân Vi Sam đáng thương, vậy còn đại ca ta? Còn ta? Có phải đáng chết, xứng đáng chịu đựng hết thảy hay không?"Nói đến đây, đuôi mắt Cung Viễn Chủy đã ánh lên sắc đỏ. Những lời tích tụ từ lâu cuối cùng cũng được nói ra, nhưng y lại cảm thấy hối hận. Cung Viễn Chủy quay sang liếc nhìn Cung Tử Vũ, không giấu được nét khó chịu trong ánh mắt.Gió lạnh thổi qua, mang theo hơi sương giá buốt. Y cúi đầu nhìn mảnh hồ sen ẩn mình nơi hậu sơn, đôi vai khẽ run lên, tuyết trắng đọng trên áo rơi xuống đất. Cung Viễn Chủy không để ý đến Cung Tử Vũ nữa, chỉ ngồi bệt xuống đất, vận nội lực để chống chọi với hàn khí.Cung Tử Vũ đứng đó, lặng lẽ lắng nghe từng lời trách móc, tâm tư rối bời. Những lời cay nghiệt của Cung Viễn Chủy khiến hắn không thể phản bác, cũng không khỏi tự vấn bản thân.Trước đây hơn một tháng, hắn đúng thật là kẻ ăn không ngồi rồi, luôn ỷ lại vào phụ thân và đại ca che chở. Nhưng nay đã khác, đã khoác lên mình trách nhiệm của chấp nhẫn Cung Môn, hắn không cho phép bản thân yếu đuối thêm nữa."Ta biết Vô Phong tàn bạo và vô tình, nhưng ta cũng không nghĩ rằng phải dùng ác để đối phó với ác." Cung Tử Vũ thấp mặt, biểu tình phiền muộn, "Ta vốn đã tính toán sống một cuộc đời rảnh rỗi, du sơn ngoạn thủy, tiêu dao tự tại. Nhưng không ngờ có người lại chặt đứt đi con đường vui vẻ của ta, làm ta không thể không một lần nữa xem xét lại chính mình. Ta thừa nhận trước kia ta không gánh nổi trách nhiệm này. Vì vậy từ nay về sau, bất luận là việc gì ta sẽ không dễ dàng đưa ra kết luận, cũng sẽ không vội vàng hành động.""Lúc trước ở Trưởng Lão Viện, ta đã oan uổng ngươi, cũng là ta nhất thời tức giận mà hành động hồ đồ. Ta biết, ngươi làm vậy cũng là vì Cung Môn, cho nên... thật sự xin lỗi."Nghe thấy những lời này, Cung Viễn Chủy trong phút chốc không biết phải đáp lại thế nào.Ban đầu, y nghĩ Cung Tử Vũ sẽ vẫn tiếp tục tranh cãi, sẽ cùng hắn khẩu chiến, ai ngờ lại bất ngờ nói lời xin lỗi khiến y không biết nói gì hơn."Ta đâu phải vì Cung Môn, ta làm vậy là vì ta ca." Cung Viễn Chủy lẩm bẩm, phủ nhận lời Cung Tử Vũ.Cung Tử Vũ cũng không tức giận, hắn phất tay áo ngồi xuống bên cạnh Cung Viễn Chủy.Cung Viễn Chủy không thích vị trí này, liền dịch ra xa một chút, nhưng Cung Tử Vũ cũng theo đó mà dịch đến gần."Ngươi điên rồi à?""Ta sợ lạnh." Cung Tử Vũ vô tội nhìn hắn, "Chuyện đến mức này, ôm lấy đoàn sưởi ấm cũng chẳng sao cả.""Ai bảo ngươi ném chìa khóa xuống hồ?" Cung Viễn Chủy tức giận, "Để ta đi bắt Vân Vi Sam, chẳng phải là xong rồi sao?""Ta vốn đã có kế hoạch." Cung Tử Vũ suy nghĩ một lúc lâu, "Xem ra kế hoạch này tới sớm hơn."Cung Viễn Chủy nghi ngờ nhìn hắn, không hiểu."Nếu ta đánh cược thành công, đến lúc đó ta sẽ tự mình đi đến Cung Môn tìm ngươi, đem kế hoạch của ta nói rõ từng phần."Cung Viễn Chủy không quan tâm, y vốn không quá để tâm đến Cung Tử Vũ, càng không có hứng thú với kế hoạch của hắn.Y ngồi một bên, hai tay khoanh trước ngực nhắm mắt dưỡng thần, chỉ đợi xem Cung Tử Vũ có thể làm được gì.Cung Tử Vũ không thật sự lạnh, hắn chỉ là sợ lạnh mà thôi, nhưng đã nghỉ ngơi ở hồ sen này mấy ngày đã quen với cái lạnh nơi đây. Tuy nhiên, Cung Viễn Chủy lại khác, mặt y đã bị lạnh đến đỏ ửng."Trên người ngươi sao lại có nhiều hàn khí như vậy?" Cung Tử Vũ hỏi."Dùng ngươi quản làm gì." Cung Viễn Chủy không vui.Cung Tử Vũ nghẹn lại một lúc, không nói gì đột nhiên cởi áo choàng ra đưa cho Cung Viễn Chủy.Cung Viễn Chủy không cảm kích, chỉ là lùi lại vài bước."Cầm lấy đi, nơi này ta quen với nhiệt độ như vậy.""Ta không lạnh." Cung Viễn Chủy quay đầu, không thèm nhìn hắn."Ngươi không vì chính mình mà nghĩ, cũng phải nghĩ cho vật nhỏ trong lòng ngực chứ." Cung Tử Vũ nhìn y vẻ mặt nghiêm túc.Cung Viễn Chủy ngây người, lúc này mới phản ứng lại, y hiểu Cung Tử Vũ đang nói gì, bỗng nhiên cảm thấy tai nóng bừng, môi mỏng mím lại, sắc mặt từ trắng nhợt dần chuyển sang đỏ."Ta không biết ngươi đang nói gì." Cung Viễn Chủy giấu đi cảm xúc trong lòng."Cũng qua một khoảng thời gian rồi, ngươi vẫn giữ." Cung Tử Vũ như thể tự nói với mình, "Điều này chứng tỏ ngươi đang do dự, để ta đoán thử...""Là của Cung Thượng Giác, đúng không?"Nhìn thấy sắc mặt Cung Viễn Chủy trắng bệch, Cung Tử Vũ biết mình đã đoán đúng.
Chương 12:Cung Thượng Giác không ngờ rằng, một ngày nào đó hắn lại gặp Cung Tử Vũ ở Chủy Cung.Đêm qua Vân Vi Sam bị tấn công, hắn đã gặp Cung Tử Vũ tại Địa Lao, nhưng khi đó Cung Tử Vũ đến tìm hắn để cùng bàn về công vụ."Tử Vũ đệ đệ sao lại đến đây?" Cung Thượng Giác khẽ mỉm cười, nhưng ánh mắt lại không có chút ấm áp. Nụ cười trên môi chỉ là sự tiếp đón khách sáo, mang theo chút đuổi khách rõ rệt.Cung Thượng Giác đến là để thông báo kế hoạch cho Cung Viễn Chủy, nhưng không muốn thấy hai người họ đã nói chuyện với nhau một cách hòa bình như vậy."Đều là người một nhà, sao lại còn khách sáo như vậy?" Cung Tử Vũ mặc một bộ áo đen, trong tay bưng một ly trà nóng tỏ vẻ tự đắc, ánh mắt lướt qua Cung Viễn Chủy, "Trà hôm nay nóng hơn hôm trước đấy.""Khụ, ai là người một nhà với ngươi chứ? Ca ca của ta đến rồi, ngươi mau tránh ra đi." Cung Viễn Chủy tức giận nói, sau đó đứng dậy, đưa ly trà mới pha cho Cung Thượng Giác."Được rồi, các ngươi là huynh đệ mà." Cung Tử Vũ cảm thấy không còn hứng thú, uống một hơi hết ly trà. "Ta cáo từ."Cung Tử Vũ đột nhiên rời đi, bộ áo đen bay phất phới, ly trà còn lại ấm cũng đã lạnh."Viễn Chủy." Cung Thượng Giác ngồi xuống, đôi mắt nhìn chằm chằm vào ly trà, khẽ thở dài, giọng nói mang theo một sự nặng nề không thể diễn tả."Ca, sao vậy?" Cung Viễn Chủy ngẩng đầu lên, vẻ mặt có phần ngây thơ, không giống như trước kia khi đối mặt với Cung Tử Vũ.Cung Thượng Giác đột nhiên ngước mắt, nhìn thẳng vào Cung Viễn Chủy, ánh mắt lạnh lùng khiến Cung Viễn Chủy không khỏi hoảng sợ."Ca, Tử Vũ đến chỉ để nói cho ta về kế hoạch. Hơn nữa ta không cho phép hắn vào, hắn tự tiện xông vào." Cung Viễn Chủy vội vàng giải thích, sợ rằng Cung Thượng Giác sẽ hiểu lầm rằng y và Cung Tử Vũ có mối quan hệ gì.Đừng nói là Cung Tử Vũ, dù là Cung Thượng Giác muốn lén tiến vào Chủy cung e rằng cũng phải trầy da tróc thịt. Nhưng Cung Thượng Giác chợt nhận ra hắn cũng được tính là đang đến làm phiền Cung Viễn Chủy.Cung Thượng Giác sắc mặt xanh mét, trong lòng vô cùng lo lắng, buồn bã đến mức không còn tâm trạng thưởng thức trà, ngón tay siết chặt làm cho cả ly trà cũng gợn sóng.Ngày thường, Cung Viễn Chủy có thể rất giỏi trong việc đả kích Thượng Quan Thiển, nhưng sao hôm nay lại không phân biệt được trà ngon hay trà dở."Ngươi đừng để hắn làm hư mình." Cảm thấy mình có chút thất thố, Cung Thượng Giác thu lại ánh mắt, "Nếu hắn đã nói với ngươi, vậy thì cứ nghe theo hắn đi.""Sao có thể, ta từ trước đến nay chỉ nghe lời ca ca." Cung Viễn Chủy nói, giọng điệu có phần tức giận, "Cung Tử Vũ thì tính là gì chứ?""Ngươi bị cảm lạnh sao?" Cung Thượng Giác chú ý đến việc Cung Viễn Chủy vừa nói hai câu đã phải ho khù khụ, hắn vươn tay sờ lên mu bàn tay Cung Viễn Chủy, cảm thấy lạnh lẽo, "Sắc mặt ngươi không tốt từ khi trở về từ núi sau. Nếu không phải vì chuyện của Vân Vi Sam mà trì hoãn đến tối muộn, ta đã đến gặp ngươi rồi.""Khụ khụ, có lẽ là vậy." Cung Viễn Chủy không quá quan tâm chỉ nói qua loa, tay vẫn tiếp tục đùa nghịch ám khí."Ngồi đi, ta đi lấy thuốc cho ngươi."Cung Thượng Giác đứng dậy, chuẩn bị đi đến y quán.Cung Viễn Chủy bĩu môi, vẻ ngoài vẫn tỏ ra bình thản, nhưng trong lòng lại có chút vui mừng.Niềm vui đến nhanh, nhưng cũng đi vội.Cung Viễn Chủy ngồi đợi trong Chủy Cung đùa nghịch ám khí, trong khi chờ đợi Cung Thượng Giác mang thuốc đến.Lư hương đã tắt, ly trà đã lạnh ngắt.Bầu trời đã bắt đầu tối dần, những đám mây dày đặc bao phủ, cả thung lũng bị mờ mịt sương mù bao quanh, những giọt mưa nhẹ như thấm vào giấy rơi xuống bùn đất.Cuối thu gió lạnh, Cung Viễn Chủy cũng cảm nhận được sự lạnh lẽo trong lòng.Cung Thượng Giác rời đi đã gần một canh giờ, nếu là thuốc giải độc, hẳn cũng đã hoàn thành xong từ lâu.Cung Viễn Chủy ngồi đợi rất lâu, cuối cùng khi ánh sáng phía chân trời bắt đầu mờ dần, thuốc mới được mang đến.Là người hầu từ Giác Cung đưa đến.Hắn đứng ở cửa cầm gói thuốc, nhưng không thấy bóng dáng Cung Thượng Giác đâu.Trời mưa đến đột ngột không báo trước, lặng lẽ nhỏ giọt lên mặt Cung Viễn Chủy, những giọt nước mịn màng nối tiếp nhau rối bời rơi trên mái tóc.Y lo lắng không biết Cung Thượng Giác có gặp chuyện gì không, liền vội vàng gấp rút ra đi mà không buồn che ô, để mặc cho mưa rơi xuống, đập vào mặt và ướt cả người. Cung Viễn Chủy bước nhanh hướng về Giác cung.Lúc này tại Giác cung, các thị nữ vội vã chạy dọc theo hành lang hướng về một gian phòng bên.Cung Viễn Chủy thấy thế liền ngăn lại một thị nữ hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"Thị nữ hoảng hốt, vội vàng đáp: "Thưa Chủy công tử, nghe nói Thượng Quan Thiển cô nương vừa rồi ở gần ao trong vườn bị ngã, suýt nữa thì bị động thai. Giác công tử sai chúng ta đến chăm sóc nàng.""Ngươi nói gì?" Cung Viễn Chủy kinh ngạc, hắn ngẩn người một lúc, "Nàng khi nào..."Trong lòng Cung Viễn Chủy lạnh lẽo, cảm giác lạnh như mưa thu trong cốc, nỗi buồn bực như hàng nghìn cây kim đâm vào tim. Y bước nhanh về phía phòng của Thượng Quan Thiển."Ca!" Cung Viễn Chủy vừa đến cửa đã gọi, rồi đẩy cửa bước vào."Hư..."Quả nhiên, bên trong là Cung Thượng Giác, bên cạnh hắn là Thượng Quan Thiển đang nằm trên giường.Dường như nghe thấy động tĩnh, Thượng Quan Thiển ngẩng đầu nhìn, ánh mắt như lơ đãng nhưng cũng có phần yếu ớt nhìn về phía Cung Viễn Chủy.Cung Viễn Chủy đứng trước cửa, cảm thấy không gian trong phòng yên tĩnh như tĩnh mịch, như thể y là kẻ thừa thãi ở đây.Y khẽ nhếch miệng, nhưng lại không thể nói gì."Ta đã sai người đưa thuốc cho ngươi, đã nhận được chưa?" Cung Thượng Giác thấy hắn im lặng, biết rõ hắn không vui khi thấy Thượng Quan Thiển, liền lên tiếng đánh trống lảng."Ừ, đã nhận." Cung Viễn Chủy gật đầu, rũ mắt, nhẹ nhàng đáp. "Ca... Chuyện này là sao vậy?"y không phải không tin vào lời thị nữ, chỉ là muốn nghe chính miệng Cung Thượng Giác thừa nhận."Không có chuyện gì lớn, chỉ là do sương mù che tầm nhìn, ta không cẩn thận ngã thôi." Thượng Quan Thiển vội vàng lên tiếng, nói xong còn khẽ thở hổn hển vài tiếng liếc nhìn Cung Thượng Giác với vẻ mặt ngại ngùng, lại nhìn về phía Cung Viễn Chủy. "Đại phu nói chỉ là động thai khí, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi, không có gì đáng ngại, Viễn Chủy đệ đệ không cần lo lắng..."Cung Viễn Chủy lại không chú ý đến lời nàng, chỉ lặng lẽ chờ Cung Thượng Giác lên tiếng."Được, ngươi nghỉ ngơi đi." Cung Thượng Giác cắt lời nàng rồi quay lại, ra hiệu cho Cung Viễn Chủy đi ra ngoài.Bên ngoài mưa rơi càng lúc càng to, mây đen che kín cả bầu trời, khí thế như thể sắp có bão.Cửa phòng khép lại, Cung Thượng Giác lúc này mới nhận ra Cung Viễn Chủy không mở dù, áo y đã ướt, những giọt mưa nhỏ li ti bám đầy tóc và lông mày, cả người đều bị hơi nước lạnh bao phủ."Sao không mở dù? Đã ướt hết rồi." Cung Thượng Giác vươn tay, vừa giúp y gạt nước mưa khỏi tóc vừa nói. "Ngươi vẫn chưa khỏe, đừng để bị lạnh thêm."Cung Viễn Chủy đứng yên tại chỗ mặc cho Cung Thượng Giác vén tóc giúp y cởi ngoại bào, mắt mờ sương, trong đáy mắt lại có một nỗi buồn không thể nói thành lời."Ta chỉ là lo lắng..." y bắt đầu nói, rồi lại cảm thấy những lời này có vẻ thừa thãi.Cung Thượng Giác mỉm cười kéo ô lên, đi ra ngoài mưa. "Đi thôi, ta đưa ngươi về.""Ca, ta không muốn về.""Vậy thì đi với ta đến chỗ khác nghỉ ngơi một chút."Hai người sóng vai đi dưới mưa, dù chỉ có một chiếc ô nhỏ, nhưng Cung Thượng Giác không màng, chỉ để một bên vai ướt sũng.Bầu trời u ám, dù là buổi trưa nhưng giống như chiều tối.Đến chủ điện, Cung Thượng Giác ra lệnh cho người hầu đi làm việc, tay thắp mấy ngọn đèn dầu, tiện thể châm lư hương trên bàn.Mùi hương nhẹ nhàng lan tỏa, khiến Cung Viễn Chủy có chút bồn chồn."Ca ca khi nào lại thích châm lư hương như vậy?""Thế nào, không thích sao? Nếu không thích thì thôi." Cung Thượng Giác cầm lấy ngọn đuốc, làm bộ như muốn dập tắt."Không, ta thích." Cung Viễn Chủy quay người, đi pha trà, để che giấu sự xấu hổ của mình."Muốn nói gì thì nói đi." Cung Thượng Giác đã sớm nhận ra ý đồ của hắn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bóng dáng hắn.Cung Viễn Chủy hơi ngạc nhiên, lặng lẽ đặt ấm trà xuống bàn, rồi nói: "Ca ca, ngài định giữ lại nàng sao?""Sự tình chưa kết thúc, nàng vẫn còn có ích." Cung Thượng Giác tiếp nhận ấm trà, rót cho hắn một chén.Rốt cuộc tất cả chỉ là sự lợi dụng, chân tình chẳng rõ, chỉ là giả dối. Cung Viễn Chủy trong lòng lặng lẽ cười nhạt. Những lời này y không thể nói ra. Y cảm thấy một cơn run lên từ trong ngực, rồi tự giác không còn cảm thấy thú vị nữa."Nếu thực sự đến lúc phải đối đầu. Ca, ngươi sẽ làm gì?"Cung Thượng Giác không đáp lời.Khói lư hương từ từ bay lên, ngoài cửa sổ, tiếng sấm vang rền, những hạt mưa như hạt đậu to nhỏ không đồng đều, ầm ầm đập xuống mái hiên, những tiếng mưa rơi như đang tấn công vào trái tim Cung Viễn Chủy như thể đó chính là câu trả lời.Cung Viễn Chủy đột nhiên cảm thấy mình thật buồn cười.Có lẽ ở trong lòng Cung Thượng Giác, y chỉ là người phiền toái, một đệ đệ không thể thay thế, không thể sánh với người đệ đệ ruột thịt kia. Từ đầu đến cuối, tất cả chỉ là tình cảm một chiều của y mà thôi.
"Ngươi sống trong nhung lụa từ nhỏ, phụ thân chưa bao giờ bạc đãi ngươi. Trước khi đại biến xảy ra, đối với ngươi, Vô Phong chỉ là một cái tên xa lạ. Ngươi làm sao biết được chúng đã làm những gì?"Y cúi đầu, giọng nói như mang theo cơn gió lạnh buốt thổi qua:
"Chúng từng giết sạch mọi người ở Chủy Cung, cướp đi toàn bộ tâm huyết nghiên cứu chế thuốc. Từ các y sư cao tuổi đến đứa trẻ ba tuổi, mấy trăm mạng người ngoài ta ra, không một ai sống sót."Khoé môi y nhếch lên, nhưng nụ cười đó mang theo sự băng lãnh đến thấu xương:
"Đương nhiên, ta không để tâm những điều đó.""Nhưng ca ta, Cung Thượng Giác vì bảo vệ Cung Môn mà đã trả giá bao nhiêu? Mất đi bao nhiêu thứ? Các ngươi ai biết được?"Cung Viễn Chủy ngẩng đầu, đôi mắt sáng quắc, nhưng trong ánh sáng đó lại phảng phất sự mờ mịt và đau thương:
"Ngươi, Cung Tử Vũ, rõ ràng được mọi người che chở, lại chẳng làm nên trò trống gì. Càng buồn cười hơn, ngươi còn ở đây khóc thương cho Vô Phong và người của chúng.""Vân Vi Sam đáng thương, vậy còn đại ca ta? Còn ta? Có phải đáng chết, xứng đáng chịu đựng hết thảy hay không?"Nói đến đây, đuôi mắt Cung Viễn Chủy đã ánh lên sắc đỏ. Những lời tích tụ từ lâu cuối cùng cũng được nói ra, nhưng y lại cảm thấy hối hận. Cung Viễn Chủy quay sang liếc nhìn Cung Tử Vũ, không giấu được nét khó chịu trong ánh mắt.Gió lạnh thổi qua, mang theo hơi sương giá buốt. Y cúi đầu nhìn mảnh hồ sen ẩn mình nơi hậu sơn, đôi vai khẽ run lên, tuyết trắng đọng trên áo rơi xuống đất. Cung Viễn Chủy không để ý đến Cung Tử Vũ nữa, chỉ ngồi bệt xuống đất, vận nội lực để chống chọi với hàn khí.Cung Tử Vũ đứng đó, lặng lẽ lắng nghe từng lời trách móc, tâm tư rối bời. Những lời cay nghiệt của Cung Viễn Chủy khiến hắn không thể phản bác, cũng không khỏi tự vấn bản thân.Trước đây hơn một tháng, hắn đúng thật là kẻ ăn không ngồi rồi, luôn ỷ lại vào phụ thân và đại ca che chở. Nhưng nay đã khác, đã khoác lên mình trách nhiệm của chấp nhẫn Cung Môn, hắn không cho phép bản thân yếu đuối thêm nữa."Ta biết Vô Phong tàn bạo và vô tình, nhưng ta cũng không nghĩ rằng phải dùng ác để đối phó với ác." Cung Tử Vũ thấp mặt, biểu tình phiền muộn, "Ta vốn đã tính toán sống một cuộc đời rảnh rỗi, du sơn ngoạn thủy, tiêu dao tự tại. Nhưng không ngờ có người lại chặt đứt đi con đường vui vẻ của ta, làm ta không thể không một lần nữa xem xét lại chính mình. Ta thừa nhận trước kia ta không gánh nổi trách nhiệm này. Vì vậy từ nay về sau, bất luận là việc gì ta sẽ không dễ dàng đưa ra kết luận, cũng sẽ không vội vàng hành động.""Lúc trước ở Trưởng Lão Viện, ta đã oan uổng ngươi, cũng là ta nhất thời tức giận mà hành động hồ đồ. Ta biết, ngươi làm vậy cũng là vì Cung Môn, cho nên... thật sự xin lỗi."Nghe thấy những lời này, Cung Viễn Chủy trong phút chốc không biết phải đáp lại thế nào.Ban đầu, y nghĩ Cung Tử Vũ sẽ vẫn tiếp tục tranh cãi, sẽ cùng hắn khẩu chiến, ai ngờ lại bất ngờ nói lời xin lỗi khiến y không biết nói gì hơn."Ta đâu phải vì Cung Môn, ta làm vậy là vì ta ca." Cung Viễn Chủy lẩm bẩm, phủ nhận lời Cung Tử Vũ.Cung Tử Vũ cũng không tức giận, hắn phất tay áo ngồi xuống bên cạnh Cung Viễn Chủy.Cung Viễn Chủy không thích vị trí này, liền dịch ra xa một chút, nhưng Cung Tử Vũ cũng theo đó mà dịch đến gần."Ngươi điên rồi à?""Ta sợ lạnh." Cung Tử Vũ vô tội nhìn hắn, "Chuyện đến mức này, ôm lấy đoàn sưởi ấm cũng chẳng sao cả.""Ai bảo ngươi ném chìa khóa xuống hồ?" Cung Viễn Chủy tức giận, "Để ta đi bắt Vân Vi Sam, chẳng phải là xong rồi sao?""Ta vốn đã có kế hoạch." Cung Tử Vũ suy nghĩ một lúc lâu, "Xem ra kế hoạch này tới sớm hơn."Cung Viễn Chủy nghi ngờ nhìn hắn, không hiểu."Nếu ta đánh cược thành công, đến lúc đó ta sẽ tự mình đi đến Cung Môn tìm ngươi, đem kế hoạch của ta nói rõ từng phần."Cung Viễn Chủy không quan tâm, y vốn không quá để tâm đến Cung Tử Vũ, càng không có hứng thú với kế hoạch của hắn.Y ngồi một bên, hai tay khoanh trước ngực nhắm mắt dưỡng thần, chỉ đợi xem Cung Tử Vũ có thể làm được gì.Cung Tử Vũ không thật sự lạnh, hắn chỉ là sợ lạnh mà thôi, nhưng đã nghỉ ngơi ở hồ sen này mấy ngày đã quen với cái lạnh nơi đây. Tuy nhiên, Cung Viễn Chủy lại khác, mặt y đã bị lạnh đến đỏ ửng."Trên người ngươi sao lại có nhiều hàn khí như vậy?" Cung Tử Vũ hỏi."Dùng ngươi quản làm gì." Cung Viễn Chủy không vui.Cung Tử Vũ nghẹn lại một lúc, không nói gì đột nhiên cởi áo choàng ra đưa cho Cung Viễn Chủy.Cung Viễn Chủy không cảm kích, chỉ là lùi lại vài bước."Cầm lấy đi, nơi này ta quen với nhiệt độ như vậy.""Ta không lạnh." Cung Viễn Chủy quay đầu, không thèm nhìn hắn."Ngươi không vì chính mình mà nghĩ, cũng phải nghĩ cho vật nhỏ trong lòng ngực chứ." Cung Tử Vũ nhìn y vẻ mặt nghiêm túc.Cung Viễn Chủy ngây người, lúc này mới phản ứng lại, y hiểu Cung Tử Vũ đang nói gì, bỗng nhiên cảm thấy tai nóng bừng, môi mỏng mím lại, sắc mặt từ trắng nhợt dần chuyển sang đỏ."Ta không biết ngươi đang nói gì." Cung Viễn Chủy giấu đi cảm xúc trong lòng."Cũng qua một khoảng thời gian rồi, ngươi vẫn giữ." Cung Tử Vũ như thể tự nói với mình, "Điều này chứng tỏ ngươi đang do dự, để ta đoán thử...""Là của Cung Thượng Giác, đúng không?"Nhìn thấy sắc mặt Cung Viễn Chủy trắng bệch, Cung Tử Vũ biết mình đã đoán đúng.
Chương 12:Cung Thượng Giác không ngờ rằng, một ngày nào đó hắn lại gặp Cung Tử Vũ ở Chủy Cung.Đêm qua Vân Vi Sam bị tấn công, hắn đã gặp Cung Tử Vũ tại Địa Lao, nhưng khi đó Cung Tử Vũ đến tìm hắn để cùng bàn về công vụ."Tử Vũ đệ đệ sao lại đến đây?" Cung Thượng Giác khẽ mỉm cười, nhưng ánh mắt lại không có chút ấm áp. Nụ cười trên môi chỉ là sự tiếp đón khách sáo, mang theo chút đuổi khách rõ rệt.Cung Thượng Giác đến là để thông báo kế hoạch cho Cung Viễn Chủy, nhưng không muốn thấy hai người họ đã nói chuyện với nhau một cách hòa bình như vậy."Đều là người một nhà, sao lại còn khách sáo như vậy?" Cung Tử Vũ mặc một bộ áo đen, trong tay bưng một ly trà nóng tỏ vẻ tự đắc, ánh mắt lướt qua Cung Viễn Chủy, "Trà hôm nay nóng hơn hôm trước đấy.""Khụ, ai là người một nhà với ngươi chứ? Ca ca của ta đến rồi, ngươi mau tránh ra đi." Cung Viễn Chủy tức giận nói, sau đó đứng dậy, đưa ly trà mới pha cho Cung Thượng Giác."Được rồi, các ngươi là huynh đệ mà." Cung Tử Vũ cảm thấy không còn hứng thú, uống một hơi hết ly trà. "Ta cáo từ."Cung Tử Vũ đột nhiên rời đi, bộ áo đen bay phất phới, ly trà còn lại ấm cũng đã lạnh."Viễn Chủy." Cung Thượng Giác ngồi xuống, đôi mắt nhìn chằm chằm vào ly trà, khẽ thở dài, giọng nói mang theo một sự nặng nề không thể diễn tả."Ca, sao vậy?" Cung Viễn Chủy ngẩng đầu lên, vẻ mặt có phần ngây thơ, không giống như trước kia khi đối mặt với Cung Tử Vũ.Cung Thượng Giác đột nhiên ngước mắt, nhìn thẳng vào Cung Viễn Chủy, ánh mắt lạnh lùng khiến Cung Viễn Chủy không khỏi hoảng sợ."Ca, Tử Vũ đến chỉ để nói cho ta về kế hoạch. Hơn nữa ta không cho phép hắn vào, hắn tự tiện xông vào." Cung Viễn Chủy vội vàng giải thích, sợ rằng Cung Thượng Giác sẽ hiểu lầm rằng y và Cung Tử Vũ có mối quan hệ gì.Đừng nói là Cung Tử Vũ, dù là Cung Thượng Giác muốn lén tiến vào Chủy cung e rằng cũng phải trầy da tróc thịt. Nhưng Cung Thượng Giác chợt nhận ra hắn cũng được tính là đang đến làm phiền Cung Viễn Chủy.Cung Thượng Giác sắc mặt xanh mét, trong lòng vô cùng lo lắng, buồn bã đến mức không còn tâm trạng thưởng thức trà, ngón tay siết chặt làm cho cả ly trà cũng gợn sóng.Ngày thường, Cung Viễn Chủy có thể rất giỏi trong việc đả kích Thượng Quan Thiển, nhưng sao hôm nay lại không phân biệt được trà ngon hay trà dở."Ngươi đừng để hắn làm hư mình." Cảm thấy mình có chút thất thố, Cung Thượng Giác thu lại ánh mắt, "Nếu hắn đã nói với ngươi, vậy thì cứ nghe theo hắn đi.""Sao có thể, ta từ trước đến nay chỉ nghe lời ca ca." Cung Viễn Chủy nói, giọng điệu có phần tức giận, "Cung Tử Vũ thì tính là gì chứ?""Ngươi bị cảm lạnh sao?" Cung Thượng Giác chú ý đến việc Cung Viễn Chủy vừa nói hai câu đã phải ho khù khụ, hắn vươn tay sờ lên mu bàn tay Cung Viễn Chủy, cảm thấy lạnh lẽo, "Sắc mặt ngươi không tốt từ khi trở về từ núi sau. Nếu không phải vì chuyện của Vân Vi Sam mà trì hoãn đến tối muộn, ta đã đến gặp ngươi rồi.""Khụ khụ, có lẽ là vậy." Cung Viễn Chủy không quá quan tâm chỉ nói qua loa, tay vẫn tiếp tục đùa nghịch ám khí."Ngồi đi, ta đi lấy thuốc cho ngươi."Cung Thượng Giác đứng dậy, chuẩn bị đi đến y quán.Cung Viễn Chủy bĩu môi, vẻ ngoài vẫn tỏ ra bình thản, nhưng trong lòng lại có chút vui mừng.Niềm vui đến nhanh, nhưng cũng đi vội.Cung Viễn Chủy ngồi đợi trong Chủy Cung đùa nghịch ám khí, trong khi chờ đợi Cung Thượng Giác mang thuốc đến.Lư hương đã tắt, ly trà đã lạnh ngắt.Bầu trời đã bắt đầu tối dần, những đám mây dày đặc bao phủ, cả thung lũng bị mờ mịt sương mù bao quanh, những giọt mưa nhẹ như thấm vào giấy rơi xuống bùn đất.Cuối thu gió lạnh, Cung Viễn Chủy cũng cảm nhận được sự lạnh lẽo trong lòng.Cung Thượng Giác rời đi đã gần một canh giờ, nếu là thuốc giải độc, hẳn cũng đã hoàn thành xong từ lâu.Cung Viễn Chủy ngồi đợi rất lâu, cuối cùng khi ánh sáng phía chân trời bắt đầu mờ dần, thuốc mới được mang đến.Là người hầu từ Giác Cung đưa đến.Hắn đứng ở cửa cầm gói thuốc, nhưng không thấy bóng dáng Cung Thượng Giác đâu.Trời mưa đến đột ngột không báo trước, lặng lẽ nhỏ giọt lên mặt Cung Viễn Chủy, những giọt nước mịn màng nối tiếp nhau rối bời rơi trên mái tóc.Y lo lắng không biết Cung Thượng Giác có gặp chuyện gì không, liền vội vàng gấp rút ra đi mà không buồn che ô, để mặc cho mưa rơi xuống, đập vào mặt và ướt cả người. Cung Viễn Chủy bước nhanh hướng về Giác cung.Lúc này tại Giác cung, các thị nữ vội vã chạy dọc theo hành lang hướng về một gian phòng bên.Cung Viễn Chủy thấy thế liền ngăn lại một thị nữ hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"Thị nữ hoảng hốt, vội vàng đáp: "Thưa Chủy công tử, nghe nói Thượng Quan Thiển cô nương vừa rồi ở gần ao trong vườn bị ngã, suýt nữa thì bị động thai. Giác công tử sai chúng ta đến chăm sóc nàng.""Ngươi nói gì?" Cung Viễn Chủy kinh ngạc, hắn ngẩn người một lúc, "Nàng khi nào..."Trong lòng Cung Viễn Chủy lạnh lẽo, cảm giác lạnh như mưa thu trong cốc, nỗi buồn bực như hàng nghìn cây kim đâm vào tim. Y bước nhanh về phía phòng của Thượng Quan Thiển."Ca!" Cung Viễn Chủy vừa đến cửa đã gọi, rồi đẩy cửa bước vào."Hư..."Quả nhiên, bên trong là Cung Thượng Giác, bên cạnh hắn là Thượng Quan Thiển đang nằm trên giường.Dường như nghe thấy động tĩnh, Thượng Quan Thiển ngẩng đầu nhìn, ánh mắt như lơ đãng nhưng cũng có phần yếu ớt nhìn về phía Cung Viễn Chủy.Cung Viễn Chủy đứng trước cửa, cảm thấy không gian trong phòng yên tĩnh như tĩnh mịch, như thể y là kẻ thừa thãi ở đây.Y khẽ nhếch miệng, nhưng lại không thể nói gì."Ta đã sai người đưa thuốc cho ngươi, đã nhận được chưa?" Cung Thượng Giác thấy hắn im lặng, biết rõ hắn không vui khi thấy Thượng Quan Thiển, liền lên tiếng đánh trống lảng."Ừ, đã nhận." Cung Viễn Chủy gật đầu, rũ mắt, nhẹ nhàng đáp. "Ca... Chuyện này là sao vậy?"y không phải không tin vào lời thị nữ, chỉ là muốn nghe chính miệng Cung Thượng Giác thừa nhận."Không có chuyện gì lớn, chỉ là do sương mù che tầm nhìn, ta không cẩn thận ngã thôi." Thượng Quan Thiển vội vàng lên tiếng, nói xong còn khẽ thở hổn hển vài tiếng liếc nhìn Cung Thượng Giác với vẻ mặt ngại ngùng, lại nhìn về phía Cung Viễn Chủy. "Đại phu nói chỉ là động thai khí, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi, không có gì đáng ngại, Viễn Chủy đệ đệ không cần lo lắng..."Cung Viễn Chủy lại không chú ý đến lời nàng, chỉ lặng lẽ chờ Cung Thượng Giác lên tiếng."Được, ngươi nghỉ ngơi đi." Cung Thượng Giác cắt lời nàng rồi quay lại, ra hiệu cho Cung Viễn Chủy đi ra ngoài.Bên ngoài mưa rơi càng lúc càng to, mây đen che kín cả bầu trời, khí thế như thể sắp có bão.Cửa phòng khép lại, Cung Thượng Giác lúc này mới nhận ra Cung Viễn Chủy không mở dù, áo y đã ướt, những giọt mưa nhỏ li ti bám đầy tóc và lông mày, cả người đều bị hơi nước lạnh bao phủ."Sao không mở dù? Đã ướt hết rồi." Cung Thượng Giác vươn tay, vừa giúp y gạt nước mưa khỏi tóc vừa nói. "Ngươi vẫn chưa khỏe, đừng để bị lạnh thêm."Cung Viễn Chủy đứng yên tại chỗ mặc cho Cung Thượng Giác vén tóc giúp y cởi ngoại bào, mắt mờ sương, trong đáy mắt lại có một nỗi buồn không thể nói thành lời."Ta chỉ là lo lắng..." y bắt đầu nói, rồi lại cảm thấy những lời này có vẻ thừa thãi.Cung Thượng Giác mỉm cười kéo ô lên, đi ra ngoài mưa. "Đi thôi, ta đưa ngươi về.""Ca, ta không muốn về.""Vậy thì đi với ta đến chỗ khác nghỉ ngơi một chút."Hai người sóng vai đi dưới mưa, dù chỉ có một chiếc ô nhỏ, nhưng Cung Thượng Giác không màng, chỉ để một bên vai ướt sũng.Bầu trời u ám, dù là buổi trưa nhưng giống như chiều tối.Đến chủ điện, Cung Thượng Giác ra lệnh cho người hầu đi làm việc, tay thắp mấy ngọn đèn dầu, tiện thể châm lư hương trên bàn.Mùi hương nhẹ nhàng lan tỏa, khiến Cung Viễn Chủy có chút bồn chồn."Ca ca khi nào lại thích châm lư hương như vậy?""Thế nào, không thích sao? Nếu không thích thì thôi." Cung Thượng Giác cầm lấy ngọn đuốc, làm bộ như muốn dập tắt."Không, ta thích." Cung Viễn Chủy quay người, đi pha trà, để che giấu sự xấu hổ của mình."Muốn nói gì thì nói đi." Cung Thượng Giác đã sớm nhận ra ý đồ của hắn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bóng dáng hắn.Cung Viễn Chủy hơi ngạc nhiên, lặng lẽ đặt ấm trà xuống bàn, rồi nói: "Ca ca, ngài định giữ lại nàng sao?""Sự tình chưa kết thúc, nàng vẫn còn có ích." Cung Thượng Giác tiếp nhận ấm trà, rót cho hắn một chén.Rốt cuộc tất cả chỉ là sự lợi dụng, chân tình chẳng rõ, chỉ là giả dối. Cung Viễn Chủy trong lòng lặng lẽ cười nhạt. Những lời này y không thể nói ra. Y cảm thấy một cơn run lên từ trong ngực, rồi tự giác không còn cảm thấy thú vị nữa."Nếu thực sự đến lúc phải đối đầu. Ca, ngươi sẽ làm gì?"Cung Thượng Giác không đáp lời.Khói lư hương từ từ bay lên, ngoài cửa sổ, tiếng sấm vang rền, những hạt mưa như hạt đậu to nhỏ không đồng đều, ầm ầm đập xuống mái hiên, những tiếng mưa rơi như đang tấn công vào trái tim Cung Viễn Chủy như thể đó chính là câu trả lời.Cung Viễn Chủy đột nhiên cảm thấy mình thật buồn cười.Có lẽ ở trong lòng Cung Thượng Giác, y chỉ là người phiền toái, một đệ đệ không thể thay thế, không thể sánh với người đệ đệ ruột thịt kia. Từ đầu đến cuối, tất cả chỉ là tình cảm một chiều của y mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz