[Quyển 1] Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Chương 67: Ta có một người bạn.
Tác giả: Ma Pháp Thiếu Nữ Thỏ Anh Tuấn
======
Dư Thanh Đường vô thức đi theo hắn đi rồi hai bước, mới phản ứng lại, lập tức vẻ mặt hoảng sợ ôm lấy cột giường: " Ngươi ngươi ngươi...... "" Chen gì mà chen! Ai chen với ngươi! Đừng có nói bừa nhá! "" Sao vậy? " Diệp Thần Diệm cười cong mắt, duỗi tay đến bẻ từng ngón tay y ra, " Chúng ta không phải đều là nam nhân sao Dư Nội Các huynh? "" Nam nhân có nam nhân nguy hiểm. " Dư Thanh Đường vẻ mặt nghiêm trang, " Ngươi không hiểu! Vì an toàn của ngươi, chúng ta vẫn là chia giường ngủ đi, ta ngủ dưới sàn cũng được, ta không ngại. "" An toàn của ta? " Diệp Thần Diệm ghé sát vào y hỏi, " Ta có thể gặp nguy hiểm gì thế? "Hắn cũng không dùng lực, như là đang chơi đùa với các ngón tay Dư Thanh Đường, ý cười lóe lên trong mắt.Dư Thanh Đường quay đầu đi, dùng ót đối diện với hắn: " Tư thế ngủ của ta không tốt, mỗi lần thức dậy đều thấy gối đầu cùng chăn nằm trên mặt đất. "" Hơn nữa khi ta ngủ sẽ tự động tiến vào trạng thái phòng ngự, nếu ngươi đụng tới ta dù chỉ một xíu xiu cũng sẽ bị vô thức phản kích lại! "Diệp Thần Diệm cười cong mắt, hắng giọng, vẻ mặt chân thành nói: " Không sao đâu Dư Nội Các huynh, ta không sợ đau. "Dư Thanh Đường chậm trì trì quay đầu lại nhìn hắn." À phải. " Hai người mắt to trừng mắt nhỏ trong chốc lát, Diệp Thần Diệm bỗng nhiên chuyển đề tài, " Ngũ sư huynh về Biệt Hạc môn rồi, huynh ấy nói khi nào huynh tỉnh thì truyền tin cho huynh ấy. "" Bên phía Mật Tông cũng không cần lo lắng, Nam Châu rồng rắn hỗn tạp, tạm thời bọn họ sẽ không thể xen vào. "" Ừm. " Dư Thanh Đường lên tiếng, lấy ra đá truyền âm từ trong túi, " Thế ta liên lạc với ngũ sư huynh...... "Diệp Thần Diệm kinh ngạc: " Ai? Ta chỉ là lầm bầm lầu bầu, Dư Nội Các huynh sao huynh lại nghe hiểu? "Dư Thanh Đường dang sờ đá truyền âm cứng hết cả người: " ...... "" Nga —— " Diệp Thần Diệm vỗ tay một cái, bừng tỉnh đại ngộ, " Huynh cũng là đệ tử Biệt Hạc Môn. "" Huynh ấy cũng là ngũ sư huynh của huynh. "Dư Thanh Đường nghẹn một chút, chột dạ dời mắt đi: " Ừ, ừ, là vậy đó. "Y giấu đầu lòi đuôi dời đi tầm mắt, đã bắt đầu nói hươu nói vượn, " Thật ra thì Biệt Hạc Môn chúng ta nhân số thịnh vượng, có thể nói là đệ tử phồn đa, dưới chân núi chính là thôn Dư gia, nên họ Dư cũng không ít. "" Ừ ừ. " Diệp Thần Diệm phối hợp gật đầu, cười khẽ, " Thế Dư Nội Các huynh đứng thứ mấy? "Dư Thanh Đường lau mặt: " 250 (đồ ngốc). "" Hở? " Diệp Thần Diệm nhướng mày, " Bối phận nhỏ vậy luôn à, thế chẳng phải là tiểu tiểu tiểu sư đệ. "Hắn xoa xoa đầu y, trong mắt ý cười dạt dào, " Yên tâm đi, về sau Diệp sư huynh bảo hộ ngươi. "Dư Thanh Đường nhắm mắt lại: " ...... Không ấy ngươi vạch trần ta luôn đi nhé. "Diệp Thần Diệm ra vẻ kinh ngạc: " Sao Dư Nội Các huynh lại nói vậy? "Dư Thanh Đường ngồi bịch xuống đất chui vào trong góc đưa lưng về phía hắn kêu rên: " Ta sai rồi, ta sai rồi! Ngươi hãy vạch trần ta đi! Cho ta một dao thống khoái đi mà!"Diệp Thần Diệm nhịn cười, ngồi xổm xuống chọc chọc lưng y, thấp giọng hỏi: " Chiêu vừa rồi kia, cũng là tuyệt chiêu của Biệt Hạc Môn sao? Là chiêu gì thế?"Dư Thanh Đường nhỏ giọng trả lời: " ...... Cường chống. "Diệp Thần Diệm gật gật đầu: " Nguyện nghe kỹ càng. "" Chính là miệng mọc ở trên người ta, ta không nhận thì tức là không có. " Dư Thanh Đường ngồi xổm ở góc tường, ôm mặt, " Nhưng ta không chống đỡ được. "Diệp Thần Diệm thật sự không nhịn được, phụt cười.Dư Thanh Đường quay đầu lại, trợn mắt giận nhìn, rồi lại tiết khí, nhỏ giọng hỏi hắn: " Ngươi biết được nhiều ít rồi? "Diệp Thần Diệm ngượng ngùng gãi gãi trán: " À thì...... Cái gì cũng biết hết. "Dư Thanh Đường khiếp sợ ngẩng đầu: " Biết hết ? "Y vô thức vỗ vỗ bộ ngực phẳng phiu của mình.Diệp Thần Diệm nhìn theo tay y, khẽ gật đầu: " Ừ, đã biết. "Dư Thanh Đường hít hà một hơi, dại ra một lát, cảm thấy động tác ám chỉ này hình như có chút nghĩa khác, không quá rõ ràng, vì thế cẩn thận vươn ra ngón tay, lại chỉ chỉ xuống dưới.Ánh mắt Diệp Thần Diệm đi theo dời xuống, lại vội nhìn sang chỗ khác, lỗ tai dần dần đỏ lên, nhắm mắt lại ho nhẹ một tiếng: " Khụ. "" Đều biết mà. "Dư Thanh Đường hoảng sợ rụt hết cả người vào góc tường: " Sao, sao ngươi lại biết được? Không đúng, ngươi biết được khi nào? "Diệp Thần Diệm rũ xuống mắt: " Từ lâu rồi. "" Thì...... Trước khi đi Biệt Hạc Môn, thì đã biết rồi. "" Gạt người. " Dư Thanh Đường theo bản năng phủ nhận, " Ngươi nào có thông minh thế! "Diệp Thần Diệm: " ...... "Hắn không nói gì ngẩng đầu, Dư Thanh Đường duỗi tay vỗ vỗ vai hắn, lời nói thấm thía: " Tiểu Diệp à, lừa ta cũng được, nhưng đừng lừa cả bản thân mình. "Diệp Thần Diệm không nói gì nhìn y, Dư Thanh Đường chột dạ, thu tay lại, lập tức sửa miệng, " Diệp sư huynh trời sinh thông tuệ, chuyện gì cũng đều lừa không được ngươi! "Y dừng một chút, nhỏ giọng nói, " Ngươi đã biết ta là nam còn...... "Diệp Thần Diệm không nhịn được cười lên." Ai. " Hắn thở dài, bỗng nhiên duỗi tay lấy ra hai vò rượu từ dưới đáy giường đặt lên trên bàn, cười tủm tỉm nhìn y, " Ngươi đoán ta muốn làm gì? "Dư Thanh Đường súc ở góc, nhỏ giọng nói thầm: " ...... Nấu cá dùng rượu trừ tanh? " Diệp Thần Diệm thật sự chịu không được, ôm vò rượu cười cong cả eo: " Thế hôm nay ta nhất định phải ăn cá om rượu! "Hắn bày ra hai cái ly, đổ đầy rượu, " Ngồi đi. "Dư Thanh Đường mắt trông mong nhìn hắn, dịch người từng tí một đến đối diện hắn, nhìn chén rượu trước mặt.Y hỏi nhỏ: " Uống rượu làm gì? "" Để thêm can đảm. " Diệp Thần Diệm nhướng mày, " Có chút lời nói, có lẽ phải cần nương theo ba phần mùi rượu mới có thể nói ra. "" Ngươi cũng cần thêm can đảm à? " Dư Thanh Đường bất ngờ." Ừ. " Diệp Thần Diệm chắc chắn lên tiếng, nâng chén với y, " Ngươi muốn biết cái gì, ta muốn biết cái gì, thì cứ hỏi, trả lời không được...... Liền uống một chén. "Dư Thanh Đường nhìn vào mắt hắn, im lặng một lát, giơ tay ôm vò rượu kia vào trong lòng ngực: " Vậy ta uống trước đây. "" A? " Diệp Thần Diệm đột nhiên không kịp phòng ngừa.Dư Thanh Đường đã bưng lên vò rượu uống một mồm to." Ai! " Diệp Thần Diệm vội đỡ lấy vò rượu, sợ y lập tức uống say, " Ngươi uống từ từ thôi! Ta...... Ta cũng không muốn...... "" Phốc! " Dư Thanh Đường lảo đảo, thiếu chút nữa đem đầu nhét vào bình rượu.Rượu này khá mạnh, cũng dễ say, mới uống được mấy ngụm, mà y đã thấy ngà ngà say, cả người đều bắt đầu nóng lên.Dư Thanh Đường ôm vò rượu không chịu buông tay, quay đầu đi không dám nhìn hắn, nhỏ giọng nói: " Nhưng ta có rất nhiều chuyện không thể nói cho ngươi biết. "Diệp Thần Diệm bình tĩnh nhìn y, cũng cúi đầu mở ra một vò rượu khác, khẽ cụng vào vò rượu trong tay y: " Vậy...... Ta không hỏi cũng được. "" Thật? " Dư Thanh Đường nhìn lén hắn một cái, rồi lại ụp đầu vào vò rượu, " Ai nha —— Ngươi, ngươi đừng lộ ra biểu tình đó mà! "" Ta sai rồi! "Y vẻ mặt đau khổ bưng lên vò rượu, cụng hai cái vào vò rượu của Diệp Thần Diệm, " Ta dập đầu với ngươi được không! Ngươi đừng có không vui...... "Diệp Thần Diệm hơi hơi trợn to mắt, nhịn không được cười khẽ một tiếng: " Được. "Hắn dừng một chút, lại sửa miệng, " Thôi, không được. "" A? " Dư Thanh Đường khiếp sợ nhìn hắn." Ta không thích đồng ý với chuyện mình không làm được. " Diệp Thần Diệm giương mắt nhìn y, " Huống hồ, người luôn là có lòng tham. "" Ta xem ngươi hiện giờ muốn hống ta vui vẻ, liền sẽ nhớ tới tiếng đinh đang đã vang lên trong trận Văn Tình Linh kia. "Hắn ghé vào trên bàn, nhìn chằm chằm vào mắt y, " Ta sẽ không chết tâm. "Dư Thanh Đường ngơ ngác xem hắn, cũng nằm sấp xuống bàn, ngẩn ngơ một lát, chậm rì rì mở miệng: " Ta, ta có một người bạn. "Y giấu đầu lòi đuôi mà ngóng nhìn hắn, " Không phải là ta nha, là một người bạn của ta."" Ừm. " Diệp Thần Diệm cười rộ lên, " Là bạn của ngươi, y có chuyện gì? "" Y —— " Dư Thanh Đường nghiêng nghiêng đầu, nghĩ xem nên nói từ chỗ nào, nhưng đầu óc lại mơ mơ hồ hồ, đơn giản nhắm mắt lại không nghĩ nữa, trực tiếp nói từ lúc bắt đầu, " Rất lâu trước đây y có xem qua một quyển sách. "" Trong sách có một người —— "Y nhấc tay lên, chỉ vào mũi Diệp Thần Diệm, " Chính là ngươi. "" Ta? " Diệp Thần Diệm nhướng mày, nhớ tới chuyện xưa về " Hoa Thời Miểu " mà y từng kể ở Quy Nhất Tông, trong lúc nhất thời biểu tình có chút cổ quái." Sách rất rất dài, ta lúc ấy đã phải xem rất lâu. " Dư Thanh Đường chống cằm, " Cẩu Tiêu Sái đúng là quá có thể viết, một trận chiến thôi mà có thể viết đến mười chương, tên thần thông càng biên càng dài, mà mỗi lần đều phải kêu tên đầy đủ...... "Diệp Thần Diệm nghe nghe nhíu lại mày: " Cẩu Tiêu Sái? "" Chính là cha ngươi. " Dư Thanh Đường thuận miệng nói, dừng một chút, lại bổ sung, " Không phải là người cha Ma tộc kia nha, là...... "Y gãi gãi đầu, tựa hồ không biết nên nói thế nào, rồi chỉ vào trên đầu nói, " Coi như là Thiên Đạo đi, dù sao ngươi là Thiên Đạo chi tử, Cẩu Thiên Đạo cùng Cẩu Tiêu Sái đều họ ' Cẩu ', cũng đều là người một nhà...... "Bầu trời bỗng nhiên " Ầm vang " một tiếng vang trời, Dư Thanh Đường sợ tới mức thiếu chút nữa ngã khỏi ghế." Cẩn thận! " Diệp Thần Diệm vội đỡ lấy y.Dư Thanh Đường vùi người trong lòng ngực Diệp Thần Diệm, gắt gao nắm vạt áo hắn: " Hỏng rồi, Cẩu Tiêu Sái muốn đánh ta! "" Không có, hắn không dám đánh ngươi. " Diệp Thần Diệm dỗ y, " Khí hậu Nam Châu ẩm ướt, lúc này còn đang là mùa nhiều dông tố, chỉ là trùng hợp thôi. "Hắn lại hỏi, " Thế hắn, viết cái gì? "" Viết ngươi sau này thành thiên hạ chí tôn. " Dư Thanh Đường tấm tắc lắc đầu, " Dọc theo đường đi nga, đào hoa không ngừng, mỹ nhân làm bạn, trái tim phân thật nhiều ngăn, hậu cung hài hòa tình lộ xán lạn. "Diệp Thần Diệm trợn to mắt: " Nói hươu nói vượn! Ta há là...... "Dư Thanh Đường giãy giụa bò dậy, lại đi ôm vò rượu kia, nghiêng đầu xem hắn: " Bạn của ta kia sau khi xem xong kia quyển sách, thì ' bang ' một cái, đã rơi vào trong sách, còn gặp được ngươi. "Y chột dạ rũ xuống mắt, " Y cũng không phải cố ý muốn làm chuyện xấu, chỉ có thể tính là có hơi xấu xa thôi, dù sao, y chỉ là nghĩ thuận miệng lừa tên quỷ hoa tâm, còn lừa dối ngươi sau này tới cầu hôn. "" Lừa xong y liền quên sạch, bởi vì, dù sao đối phương với y mà nói, chỉ là một người trong sách mà y không thích. "" Nhưng sau lại, ngươi thật sự tới...... "" Y mơ màng hồ đồ cùng người xuống núi, đi du lịch, đi thám hiểm, người trong sách biến thành người trước mắt. "Y nâng lên mắt, ngơ ngác nhìn Diệp Thần Diệm, trên mặt mang theo chút hồng vì say rượu, một đôi mắt mê mang lại bất an, y cẩn thận vươn tay, lôi kéo ống tay áo Diệp Thần Diệm, " Y liền nhớ tới bản thân đã lừa người, muốn ngươi đừng quá thương tâm. "Diệp Thần Diệm lập tức nắm lấy tay y, nhìn chằm chằm đôi mắt y: " Ta cũng có một người bạn."" Thời niên thiếu hắn thích một người, nhất kiến chung tình, tâm tâm niệm niệm rất nhiều năm, sau lại phát hiện y là kẻ lừa đảo. "" Liền nghĩ cách dụ y xuống núi, muốn dày vò y, kết quả...... Kết quả không những không hạ thủ được, còn càng lún càng sâu. "" Nhưng hắn cũng lừa người...... "Dư Thanh Đường nỗ lực thẳng người lên một chút, dùng cằm chống vò rượu: " Thế, bạn ta lừa bạn ngươi một hồi, bạn ngươi gạt bạn ta một hồi, vậy thì huề nhau rồi, đã thanh toán xong! "" Không được. " Diệp Thần Diệm chống cằm, câu lấy ngón tay y, cười một tiếng, " Sao có thể thanh toán xong dễ dàng như vậy chứ? "" Chuyện tình cảm, nơi nào là ngươi một hồi ta một hồi là có thể tính công bằng. "Hắn tới gần một chút, một đôi mắt đựng đầy ý cười, " Ta cũng không muốn cùng y thanh toán xong, ta liền phải cùng y dây dưa cả đời. "" Không bằng ngươi lại lừa gạt ta, liền thiếu ta nhiều thêm một chút đi. "" Không phải ta. " Dư Thanh Đường dời đi tầm mắt, " Là bạn của ta...... "Y nhỏ giọng nói thầm, " Nhưng ngươi cũng quá không dễ lừa. "" Ta còn không dễ lừa sao? " Diệp Thần Diệm nhướng mày, " Ngươi nói cái gì ta cũng tin. "" Thật sao? " Dư Thanh Đường thò lại gần, dựng thẳng lên một ngón tay, " Đây là mấy? "Diệp Thần Diệm: " Một. "" Không. " Dư Thanh Đường vẻ mặt nghiêm trang, " Đây là hai. "Diệp Thần Diệm không nhịn được mà bật cười, phối hợp gật đầu: " Được, đây là hai, ngươi định đoạt. "Dư Thanh Đường mở ra bàn tay: " Đây cũng không phải bàn tay, mà là nắm tay. "" Ừm, nắm tay. " Diệp Thần Diệm cười rộ lên, " Còn gì nữa? "" Còn...... " Dư Thanh Đường cẩn thận tới gần hắn, bám vào bên tai hắn, ý đồ thôi miên, " Ngày đó chuông không vang. "Diệp Thần Diệm không chút do dự: " Không, nó vang lên. "Hắn bỗng nhiên quay đầu sang, môi nhẹ nhàng cọ qua gương mặt y, hôn môi một xúc tức ly, phảng phất một cái ảo giác.Dư Thanh Đường nháy mắt mặt đỏ lên: " Ngươi ngươi ngươi...... "Diệp Thần Diệm giữ chặt y không cho y chạy trốn, nâng mặt y lên, không chớp mắt nhìn chằm chằm đôi mắt y, thấp giọng hỏi y: " Hiện tại vang sao? "======
Nhà hát nhỏ vô trách nhiệm:
Dư Thanh Đường: Tính thôi miên, Ta có một người bạn ta có một người bạn ta có một người bạn! Không phải bản thân ta!
Diệp Thần Diệm: Đứng ở sau lưng, nâng thương, phối hợp theo.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz