Tác giả: Ma Pháp Thiếu Nữ Thỏ Anh Tuấn
======
Tiêu Thư Sinh cuối cùng vẫn là dẫn đường.Thứ nhất, là vì Diệp Thần Diệm nói, Thiên Cơ Tử tiền bối có lời nhắn, cần chuyển cho Văn Thiên Hạ Văn viện trưởng.Thứ hai, là bởi vì dù bọn họ có muốn cướp đi nữa, thì hẳn là cũng tạm thời đánh không lại Văn Thiên Hạ.Vinh Châu cùng Trung Châu cách nhau không xa, bọn họ vốn xuất phát từ biên cảnh Vinh Châu, rất nhanh liền vào địa giới Trung Châu.Vừa tiến vào địa giới Trung Châu, sự nóng bức của ngày hè liền tiêu tán không ít, bốn phía cây cối sum xuê, khí hậu hợp lòng người, hơn nữa không biết có phải là do có Tứ Quý Thư Viện tại đây không, mà dọc theo đường đi này bọn họ đã gặp được rất nhiều người đọc sách.Cho dù là nông hộ ven đường, thì trước cửa sổ trong viện, đều có thể phơi hai quyển sách.Tiêu Thư Sinh cười cong mắt, vì bọn họ giới thiệu: “ Tứ Quý Thư Viện phạt những đệ tử phạm sai chép phạt sách, đều là chép phạt chút sách cơ sở vỡ lòng, mỗi lần đến ngày tết, liền sẽ phát cho phàm nhân, cũng giúp cho bọn họ có thể biết chữ vỡ lòng. ”“ Vậy còn rất có ý nghĩa. ” Dư Thanh Đường gật đầu phụ họa, “ Như vậy, thì nói không chừng trong tay bọn họ cũng có sách chép phạt của Tiêu huynh nhỉ? ”“ Vậy thì không có. ” Tiêu Thư Sinh cười đến hòa khí, “ Ta chưa từng có phạm sai, cũng chưa từng phải chép phạt. ”Dư Thanh Đường: “ …… Tốt, là ta mạo muội. ”Ta không có gì để nói với loại học bá các ngươi!Diệp Thần Diệm khoác vai Dư Thanh Đường: “ Ta từng chép phạt qua, trước kia bị sư thúc phong khác phạt, chép phạt môn quy. ”Hắn cười khẽ một tiếng, “ Tiểu sư muội cùng sư phụ giúp ta chép xong. ”Dư Thanh Đường tò mò hỏi hắn: “ Sau đó đâu? ”“ Sau đó liền bởi vì chữ viết khác nhau mà bị phát hiện. ” Diệp Thần Diệm nhún vai, “ Chưởng môn nói hai người bọn họ đã thích chép thì lại chép phạt thêm mấy lần đi, còn ta thì bị xách đi luyện công. ”Dư Thanh Đường yên lặng thu hồi ánh mắt: “ …… Này đối với đệ mà nói căn bản không tính là trừng phạt. ”Diệp Thần Diệm tò mò hỏi y: “ Còn huynh thì sao, sư phụ huynh phạt huynh thế nào? Cũng chép sách sao? ”“ Không có văn nhã vậy đâu. ” Dư Thanh Đường ánh mắt từ từ, “ Nhưng Biệt Hạc môn có một bộ váy bông màu hồng đào, ai phạm sai lầm thì phải mặc vào nó xuống hương trấn của phàm nhân dưới chân núi chuyển động một vòng, còn phải cột hai búi tóc nhỏ. ”“ May là, bộ váy kia hồi năm kia đã bị thập bát sư huynh căng hỏng rồi, hiện giờ hẳn là đổi phương pháp. ”Diệp Thần Diệm: “ …… ”Hắn tựa hồ muốn cười, lại nhịn xuống, ho nhẹ một tiếng hỏi, “ Huynh có mặc qua chưa? ”Dư Thanh Đường không hé răng, ngửa đầu xem bầu trời.Diệp Thần Diệm thật sự không nhịn cười, cuối cùng bị Dư Thanh Đường tức muốn hộc máu chùy một quyền.Tiêu Thư Sinh không nhịn được mà bật cười: “ Còn có việc này? Thế nếu là sư tỷ sư muội phạm sai thì sao? ”“ Cô nương trong môn phái chúng ta rất ít, sư phụ nói phải sủng chút, ngày thường rất ít phạt các nàng. ” Dư Thanh Đường lấy lại tinh thần, “ Hơn nữa mấy vị sư tỷ xác thật đều rất hiểu chuyện, nhiều lắm là bị sư phụ nói hai câu. ”“ Xích huynh…… ”Xích Diễm Thiên gãi gãi đầu: “ Thiên Hỏa Giáo chúng ta không dùng nhiều chiêu như vậy, phạm sai thì bị đánh, đánh đến rất tàn nhẫn. ”Dư Thanh Đường nhớ tới ân oán giữa hắn cùng Không Sơn Vũ, thập phần tán đồng gật đầu: “ Có thể nghĩ đến. ”“ Vì mông Xích huynh bi ai. ”Xích Diễm Thiên xoa xoa mông mình: “ Nhưng lại cho đánh trả, sư phụ ta nói, ngày nào đó ta có thể tránh thoát không bị ông đánh, hoặc là có thể đánh ngược lại ông, vậy tính ta lợi hại, cũng chính là lúc ta kế thừa chức vị chưởng môn! ”Hắn chạm chạm một đôi nắm tay, thoạt nhìn nóng lòng muốn thử, “ Sớm hay muộn cũng có một ngày như vậy. ”Mấy người một đường đi dạo, thấy môn phái cũng không đi lên kết minh —— Tiêu Thư Sinh đã nói Tứ Quý Thư Viện cũng coi như địa đầu xà, vẫn là trước cùng hắn trở về chào hỏi một cái mới tốt.Xa núi rừng, đi vào trong thành, bốn phía dần dần phồn hoa lên.Dư Thanh Đường tò mò đánh giá khắp nơi: “ Thật nhiều người bán tranh chữ, đây cũng coi như là đặc sắc của Trung Châu sao? ”“ Ở tại Trung Châu, đặc biệt là bên cạnh Tứ Quý Thư Viện, mưa dầm thấm đất, nhiều ít dính chút lịch sự tao nhã của văn nhân. ” Tiêu Thư Sinh có chung vinh dự, “ Mấy vị huynh đài nhìn xem, nếu có coi trọng tranh chữ nào, ta mua! ”Dư Thanh Đường đã tiến đến ven đường, hưng phấn giơ một bộ họa về phía Tiêu Thư Sinh: “ Tiêu huynh, bình phẩm một chút về bức họa này đi. ”Tiêu Thư Sinh quay đầu lại, trực diện với một con vương bát mở ra tứ chi màu xanh biếc, há miệng thở dốc, nói không ra lời.“ Dư huynh. ” Hắn liếc mắt chủ quán trên mặt gác quạt xếp đang nằm ngủ hình chữ X, hoàn toàn không để ý đến sinh ý, uyển chuyển mở miệng, “ Đây…… Ngươi nhìn xem nhà khác nhé? ”“ Chính là ngươi không cảm thấy, mọi người đều vẽ tốt như thế, chỉ có hắn một người họa tiểu vương bát ngu như vậy, rất đặc biệt sao? ” Dư Thanh Đường giơ tiểu vương bát không buông tay, “ Mua một cái đi Tiêu huynh, ngươi không phải nói đều mua hết sao? Bức hoạ này, chắc chắn cũng không quý. ”Tiêu Thư Sinh: “ …… ”Hắn thở dài, bất đắc dĩ vỗ vỗ chủ quán, đánh thức hắn : “ Vị huynh đài này…… ”“ Ân? ” Chủ quán bật người ngồi dậy, sờ soạng mặt, “ Cái gì, các ngươi muốn mua tranh? ”Hắn ánh mắt kinh dị, hiển nhiên không nghĩ tới chính mình còn có thể có sinh ý, “ Ách này, bán, bán nhiều ít linh thạch đâu…… ”Tiêu Thư Sinh bỗng nhiên nhìn chằm chằm mặt hắn: “ Ngươi là…… ”“ A? ” Đối diện lập tức cảnh giác lên, nhanh chóng lấy quạt ngăn trở mặt, “ Ta không phải, ngươi nhận sai người! ”“ Hồng nhạn sư huynh! ”Tiêu Thư Sinh chỉ vào hắn, lập tức nhận ra tới, vị Hồng Nhạn sư huynh kia nhảy dựng lên, một phen che lại miệng hắn, cảnh giác nhìn trái nhìn phải, xác nhận không ai nghe thấy mới hạ giọng: “ Ai nha, hư! Không cần lộ ra! ”Hắn cất cao âm lượng, “ Muốn xem hảo hóa đúng không, cửa hàng ta có, theo ta đi. ”Hắn đưa mắt ra hiệu, ý bảo mấy người đuổi kịp chính mình, vào một gian cửa hàng ở phía sau.Dư Thanh Đường quay đầu lại nhìn sạp, hỏi hắn: “ Không cần lưu người xem sạp sao? ”“ Không cần. ” Hồng nhạn sư huynh vẫy vẫy tay, chẳng hề để ý, “ Bức tranh này của ta, ai đâu mà trộm chứ? ”Tiêu Thư Sinh vẻ mặt tò mò: “ Hồng nhạn sư huynh không phải đệ tử Thư Viện à? Sao lại ra đây bán tranh? ”Hắn quay đầu giải thích cho mấy người, “ Thư viện của ta chia ra cầm kỳ thư họa bốn phân viện, ta là đệ tử Thư Viện, Điểm Tinh Trận sư tỷ mấy vị gặp qua trước đây là đệ tử Kỳ Viện, vị Hồng Nhạn sư huynh này, chính là đệ tử Thư Viện.”“ Chê cười chê cười rồi. ” Hồng Nhạn sư huynh ôm quyền cùng bọn họ chào hỏi, “ Ta bán tranh, tự nhiên không phải để kiếm linh thạch, chỉ là tìm cái cớ để bày quán ở đây, thuận tiện điều tra. ”Hắn hạ giọng, “ Dạo gần đây có sư đệ không hiểu chuyện đã bị bắt vì gian lận. ”“ Nga —— ” Tiêu Thư Sinh vô cùng ngạc nhiên, “ Vậy mà còn có người dám can đảm gian lận ở Tứ Quý Thư Viện ta? Viện trưởng đều đã nói, phàm là bắt được, liền phải huỷ bỏ tu vi, trục xuất thư viện. ”Hắn vẻ mặt tiếc hận, “ Hà tất như thế, thi không qua thì lại thi nhiều thêm mấy lần là tốt rồi —— Tuy ta chưa bao giờ thi lại, nhưng nghĩ đến cũng sẽ không có nhiều khó. ”Hồng Nhạn sư huynh: “ …… ”Dư Thanh Đường thúc Tiêu Thư Sinh một cái, Tiêu Thư Sinh mới phản ứng lại, cười gượng hai tiếng: “ Cho nên sư huynh là chịu người gửi gắm, tới chỗ này…… Câu cá? ”“ Khụ. ” Hồng Nhạn sư huynh phản ứng lại, gật gật đầu, “ Người bị bắt được kia chỉ nói là mua được ở khu chợ này, là người bán tìm tới hắn. ”“ Hắn chỉ nói lúc trước thất hồn lạc phách đi ở trên đường, liền có người tìm tới hắn. ”Dư Thanh Đường tò mò hỏi hắn: “ Vậy ngươi vừa mới đắp cây quạt lên trên mặt, chính là đang bắt chước thất hồn lạc phách? ”“ Còn có đạo cụ đâu. ” Hồng nhạn sư huynh chỉ chỉ quán nhỏ ở cửa, “ Thấy mấy chữ bên cạnh không? ”Diệp Thần Diệm nheo lại mắt đọc ra tới: “—— không học nổi đổi nghề bán tranh. ”“ Nga —— ” Dư Thanh Đường bừng tỉnh đại ngộ gật đầu.Trách không được hắn họa kỹ như vậy mà cũng dám bày quán, thì ra là muốn treo đầu dê bán thịt chó!“ Ngoài ta ra, còn có những đệ tử khác, cũng thường thường làm bộ thất hồn lạc phách đi qua đi lại trong chợ. ” Hồng Nhạn sư huynh thở dài, “ Khá vậy không biết tiểu tử này là kiếm lời một bút liền chạy, vẫn là nghe đến tiếng gió, mà cực kỳ cảnh giác. ”“ Dù sao trước mắt còn chưa có bắt được. ”Hồng Nhạn sư huynh chép miệng, quay đầu nhìn về phía Tiêu Thư Sinh, “ Lại nói, sao ngươi đã trở lại rồi? Ngươi không phải nói muốn đi truy tìm đạo của mình sao? ”“ Trở về nhìn xem. ” Tiêu Thư Sinh ha ha cười hai tiếng, “ Thuận tiện hỏi một chút, sư phụ gần đây có ở thư viện không? ”“ Ở. ” Hồng Nhạn sư huynh gật đầu chắc chắn, “ Nghe nói kỳ thi năm nay, Văn viện trưởng muốn đích thân ra đề, nhưng đem đại gia dọa thảm, từng cái đệ tử Thư Viện, đều đang vùi đầu khổ đọc đâu. ”“ Kỳ thi lần này, ngươi tham gia không? ”“ Này…… ” Tiêu Thư Sinh có vẻ có chút khó xử, “ Nếu là vừa vặn, hay là nên thi một chút, chỉ là ta sợ Văn sư đệ lại muốn tức giận. ”“ Hắn suốt ngày tức giận. ” Hồng Nhạn sư huynh vui sướng khi người gặp họa, “ Thư Viện có hai người các ngươi, thật đúng là đã sinh Du sao còn sinh Lượng nga. ”“ À đúng rồi, ngươi mang theo mấy vị này là muốn vào thư viện sao? ”“ Tất nhiên. ” Tiêu Thư Sinh gật đầu phụ họa, “ Mấy vị này đang có việc muốn cầu gặp sư phụ. ”“ Tê, thế thì không khéo rồi. ” Hồng Nhạn sư huynh mặt lộ vẻ tiếc nuối, “ Văn viện trưởng hình như đang muốn đổi mới bảng mỹ nhân, thế lực khắp nơi nghe tin mà đến, mấy ngày này có không ít người nghĩ mọi cách muốn bái phỏng ông, khiến ông không chịu nổi quấy nhiễu. ”“ Lúc này mới định ra quy củ, muốn gặp mặt ông, thì cần phải giống như đệ tử ngoại môn, tham dự kỳ thi đầu vào, qua mới có thể gặp. ”Dư Thanh Đường khiếp sợ trợn to mắt: “ Hả? Còn phải thi? ”“ Có khoa thể dục không? ” Dư Thanh Đường chỉ chỉ Diệp Thần Diệm, “ Ta cảm thấy thi thể dục hắn có thể qua. ”“ Thi tổng hợp. ” Hồng Nhạn sư huynh mỉm cười lắc quạt, “ Thiên văn địa lý tính toán trị thế…… ”Dư Thanh Đường ôm lấy đầu: “ Ta cảm giác đầu đều lớn. ”“ Có đề lựa chọn không? ”“ Yên tâm. ” Tiêu Thư Sinh an ủi bọn họ, “ Đọc hai quyển sách là được, chỉ là thi theo trình độ của đệ tử ngoại môn, không khó. ”Hắn hơi tính toán, từ trong nhẫn trữ vật rút ra một chồng thư cao ngang Dư Thanh Đường, mỉm cười nhìn về phía bọn họ, “ Xem xong này đó, hẳn là liền thi qua rồi. ”Dư Thanh Đường: “ …… ”Cứu mạng.Hai mắt Xích Diễm Thiên trợn tròn: “ Tứ Quý Thư Viện các ngươi sao thế hả? Thi qua có thể có ích lợi gì chứ, về sau đánh nhau là có thể đọc thư đọc đến chết người ta sao? ”“ Sự huyền diệu ở trong đó, cũng chỉ có khi ngươi làm đệ tử của Tứ Quý Thư Viện ta thì mới có thể biết. ” Tiêu Thư Sinh cười cong mắt, “ Mấy vị, theo tính tình của sư phụ ta, nếu ông đã định ra quy củ rồi, thì bất luận là ai tới thì cũng đều phải tuân thủ. ”“ Cố lên, ba người các ngươi có một người thi qua là được. ”Dư Thanh Đường “ Bang ” một tiếng nhét sách vào trong tay Diệp Thần Diệm: “ Vẫn là ngươi tới đi, ta cũng không phải là kiểu người ham học gì. ”Diệp Thần Diệm khiếp sợ trừng lớn mắt: “ Chẳng lẽ ta phải à? ”Tiêu Thư Sinh đè lại cả ba người bọn họ: “ Một người đều trốn không thoát đâu, đều phải học. ”“ Nghĩ thoáng chút, có đôi khi thi cũng rất thú vị. ”“ Đó là bởi vì ngươi đều biết ngươi còn nhiều lần đứng nhất khi thi! ” Dư Thanh Đường nghiến răng nghiến lợi, “ Ngươi hỏi một chút người đứng nhất từ dưới lên xem có thú vị không! ”Trăm triệu không nghĩ tới, ngày đầu tiên bọn họ tới Trung Châu, liền bắt đầu đọc sách.Bọn họ mượn nhà của Hồng Nhạn sư huynh để tạm thời đặt chân, ý đồ rót tri thức vào trong đầu.Dư Thanh Đường học được thất điên bát đảo, cuối cùng giãy giụa đứng lên: “ Không được! Ta đói bụng, ít nhất cũng phải cho ta ăn chút gì đó đi! ”“ Trung Châu có món gì ngon? Các ngươi bình thường đâu thể đọc sách đọc đến no nhỉ? ”“ Cũng đã đến giờ cơm. ” Tiêu Thư Sinh cười một tiếng, “ Vậy ta mang Dư huynh đi ra ngoài dạo, mua chút ăn trở về. ”Diệp Thần Diệm nháy mắt đứng lên: “ Ta cũng…… ”“ Ngươi không được. ” Tiêu Thư Sinh cười tủm tỉm đè hắn trở về, “ Ngươi cùng Dư huynh đi, cả đời đều có khả năng sẽ không tới. ”“ Dư huynh, chúng ta đi thôi. ”“ Thu được! ” Dư Thanh Đường cao hứng phấn chấn theo sau, quay đầu lại vẫy tay với bọn họ, “ Hảo hảo học tập nha! ”Diệp Thần Diệm: “ …… ”“ Khẩu vị của Trung Châu ta nghiêng về thanh đạm, cũng không biết Xích huynh có ăn quen không. ” Tiêu Thư Sinh mang theo Dư Thanh Đường đóng gói thức ăn của mấy nhà, đang đi ở trên đường, thì Dư Thanh Đường hít hít cái mũi: “ Thơm quá, vị cay! ”“ Chỗ đó, có cửa hàng món kho! ”“ Này…… ” Tiêu Thư Sinh bất đắc dĩ, “ Được, ta đi đóng gói một phần, Dư huynh ngươi liền tại đây chờ ta một lát. ”“ Ừ ừ! ” Dư Thanh Đường duỗi dài cổ chờ hắn, phun ra một hơi, “ Vẫn là ăn cơm mới tốt, học tập cái gì chứ. ”Phía sau truyền đến một tiếng cười.Dư Thanh Đường quay đầu lại, một thanh niên dưới khóe mắt có viên lệ chí đang mỉm cười nhìn y: “ Huynh đài, đang phát sầu vì kiểm tra sao? ”
======
Nhà hát nhỏ vô trách nhiệm:
Người thần bí: Bằng hữu, muốn tài liệu không?
Dư Thanh Đường: Kỳ ngộ không phải đã đến rồi sao.