[Quyển 1] Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên
Chương 139: Ta tự mình cắn!
Tác giả: Ma Pháp Thiếu Nữ Thỏ Anh Tuấn
======
Ngày hôm sau, hai người tạm biệt mọi người Biệt Hạc Môn.Kỳ thật Biệt Hạc Môn hiện tại đã không có gì để cho y mang đi, nhưng không hiểu sao y vẫn là bị nhét một nhẫn trữ vật việc vụn vặt, sư tỷ thậm chí còn muốn để y mang theo hai trương băng ghế nhỏ, nào nghỉ chân thì lấy ra dùng.Dư Thanh Đường quay đầu xem Diệp Thần Diệm: " Đệ cầm cái gì thế? "" Cái này sao —— " Diệp Thần Diệm đặt tay ra sau, " Bảo mật. "Diệp Thần Diệm chột dạ dời tầm mắt đi, cũng đâu thể nói là mang theo chút vật kỷ niệm có liên quan đến y được.Dư Thanh Đường vô thức chép chép miệng, sờ sờ mặt mình —— Vết thương tối hôm qua cắn đã khép lại.Tuy y là âm tu thể chất chẳng ra gì, nhưng tốc độ khôi phục chút vết thương nhỏ trong miệng này vẫn là nhanh hơn không ít, cảm ơn tu tiên." Sao thế? " Đại sư tỷ tò mò ghé sát vào nhìn y, " Miệng bị sao vậy? "" Không có việc gì. " Dư Thanh Đường thuận miệng trả lời, " Đêm qua không cẩn thận cắn rách, hôm nay đã lành rồi. "Toàn bộ sư môn Biệt Hạc Môn động tác nhất trí quay đầu nhìn về phía Diệp Thần Diệm.Diệp Thần Diệm: " ...... "Dư Thanh Đường muộn màng nhận ra, đại kinh thất sắc làm sáng tỏ: " Mọi người nhìn hắn làm gì! Ta tự mình cắn! "Toàn sư môn Biệt Hạc Môn lại chậm rãi quay đầu nhìn y, biểu tình khác nhau.Đại sư tỷ hắc hắc cười hai tiếng, gật đầu phụ họa, mang theo vài phần từ ái cùng dung túng: " Được được được, là tự đệ cắn, đệ nói thế thì là thế. "Nhàn Hạc đạo nhân mắt trợn trắng: " Hừ. "Tam sư huynh muốn nói lại thôi, cuối cùng vươn tay kéo Diệp Thần Diệm một phen, đưa hắn tới góc, hạ giọng nói: " Diệp sư đệ. "" Tiểu Dư nhà ta cũng là làm từ thịt, ngươi...... Ngươi cũng thu liễm chút. "Diệp Thần Diệm chậm rãi trợn to mắt, quay đầu lại nhìn Dư Thanh Đường một cái, ho nhẹ một tiếng, đội cái nồi này, khẽ gật đầu: " ...... Ta đã biết. "Dư Thanh Đường: " ! "" Đệ biết cái gì! Đệ mà biết cái gì chứ! "Tam sư huynh ôm lấy Diệp Thần Diệm xoay vòng, tránh đi Dư Thanh Đường lôi kéo, lén nhét cho hắn một quyển sách nhỏ: " Khụ, đừng nói tam sư huynh không chiếu cố ngươi, học chút đi. "" Ta đặc biệt dựa theo tình huống hai ngươi tìm đó...... "Toàn trường đều là âm tu, hắn điểm này hạ giọng giấu đầu lòi đuôi căn bản không dùng được, Dư Thanh Đường lập tức kêu lên: " Sư phụ huynh ấy giấu sách cấm! "Tam sư huynh đại kinh thất sắc: " Tiểu sư đệ! Ta đây cũng là vì tốt cho đệ mà! "Đại sư tỷ nhưng tính tóm được cơ hội, hưng phấn đi phía trước tát một cái vào ót hắn, dùng lực đạo nhiều ít mang điểm ân oán cá nhân." Đệ suốt ngày đều tưởng chút ý đồ xấu gì đó! Đừng dạy hư người ta! " Đại sư tỷ nắm tam sư huynh đi sang bên cạnh, một tay cướp lại quyển sách trong tay Diệp Thần Diệm, " Sao mag có thể loạn hỗ trợ thế! "Tam sư huynh khó thở: " Tỷ nghĩ hắn là người tốt sao? "Đại sư tỷ đúng lý hợp tình: " Người ta khá tốt mà! "Nàng ghé sát vào hỏi, " Sách gì thế, sao ta chưa xem qua, cho ta nhìn một cái. "Tam sư huynh: " ...... "" Khụ. " Sư phụ hắng giọng, mấy người lập tức đứng thẳng, làm bộ chính mình không thấy.Diệp Thần Diệm cũng nhìn thoáng qua, Dư Thanh Đường liền tiến đến bên tai hắn: " Sao, đệ cũng hứng thú à? "" Không có. " Diệp Thần Diệm lập tức thu hồi ánh mắt, " Loại chuyện này, không cần phải học. "Dư Thanh Đường đang muốn mở miệng, bỗng nhiên nghĩ đến trong nguyên tác hắn xác thật không thầy dạy cũng hiểu thiên phú dị bẩm, im lặng một lát, lặng lẽ lui một bước cùng hắn kéo ra khoảng cách.Diệp Thần Diệm nhạy bén quay đầu lại: " ...... Huynh trốn cái gì? "Dư Thanh Đường biểu tình cổ quái." Khụ. " Nhàn Hạc đạo nhân lại lần nữa hắng giọng, bĩu môi, " Không đứng đắn. "Hôm nay ông đều đã lôi ra pháp y dùng để giữ thể diện ra mặc rồi, chính diện nhìn cũng có chút bộ dáng tiên phong đạo cốt, dù cho mọi người ở đây đều biết pháp y này của ông có một lỗ thủng trên mông." Phải đi? " Nhàn Hạc đạo nhân nhìn về phía Dư Thanh Đường, vẫy vẫy tay với y.Dư Thanh Đường dịch hai bước về trước, Nhàn Hạc đạo nhân liền duỗi tay sờ sờ đầu y: " Đi thôi. "" Tiên đồ vô tận, quay đầu lại đó là nhà. "Ông cười một tiếng, " Con hiện tại tuy đã Nguyên Anh, nhưng thực lực kia của con chúng ta cũng đều rõ ràng, đánh không lại hay chọc phải phiền phức gì, thì vẫn là cứ việc trốn về đây. "Dư Thanh Đường ngẩng đầu nhìn ông: " Thế lỡ đâu chúng ta đều đánh không lại thì sao? "Nhàn Hạc đạo nhân cười rộ lên: " Cùng nhau bỏ mạng thiên nhai thôi. "Ông chậm rãi nâng lên ánh mắt, nhìn về phía Diệp Thần Diệm, thần sắc khẽ nhúc nhích, " Ta nghe nói, ngươi tuổi còn trẻ, đã là môn chủ Khoái Hoạt Môn ở Nam Châu, tuổi trẻ tài cao. "Diệp Thần Diệm ở trước mặt ông thập phần thành thật: " Không phải theo thực lực, ta cũng cũng không quản bọn họ. "Nhàn Hạc đạo nhân không quản này đó, chỉ hỏi hắn: " Lệnh bài môn chủ ở chỗ ngươi? "Diệp Thần Diệm ngẩn ra, gật đầu đồng ý.Nhàn Hạc đạo nhân ngoắc ngoắc ngón tay với hắn: " Lấy ra đây. "Diệp Thần Diệm không rõ nguyên do, nhưng vẫn là theo lời ông, lấy ra lệnh bài môn chủ Khoái Hoạt Môn.Nhàn Hạc đạo nhân thật sâu liếc hắn một cái, rồi ném lệnh bài phi hạc bên hông cho Dư Thanh Đường, Dư Thanh Đường luống cuống tay chân tiếp được: " Làm sao vậy? "Nhàn Hạc đạo nhân chỉ chỉ: " Dùng linh lực, chạm vào nó một chút. "Dư Thanh Đường phản ứng lại —— Hậu kỳ Cẩu tiêu sái cũng từng viết qua, là dùng cho việc kết minh môn phái.Không nghĩ tới sư phụ ông cũng rất tinh mắt đó, hiện tại liền biết ôm lấy đùi Long Ngạo Thiên.Lệnh bài phi hạc thanh ngọc thông thấu bị rót vào linh lực, phát ra một tiếng hạc minh, nhẹ nhàng chạm vào lệnh bài hắc kim ẩn hiện ma khí quấn quanh của Khoái Hoạt Môn một chút, hai khối lệnh bài chỉ trong chớp mắt đã phảng phất như có một chút liên hệ.Nhàn Hạc đạo nhân hơi hơi gật gật đầu: " Từ nay về sau, Biệt Hạc Môn ta cùng Khoái Hoạt Môn ngươi, đồng khí liên chi, cộng tiến cộng lui. "" Hiện tại nnhìnqua thì xem như chúng ta chiếm ngươi tiện nghi, nhưng sau này ngươi sẽ biết, một người đơn đả độc đấu không được, một môn một phái cũng không được. "Diệp Thần Diệm suy tư ngẩng đầu lên, ôm quyền hành lễ: " Vâng, vãn bối biết. "Dư Thanh Đường lặng lẽ dựng ngón tay cái với Nhàn Hạc đạo nhân, kết thành đồng minh với Khoái Hoạt Môn trước hơn cả những người khác, tương đương với người đầu tư đầu tiên, thật tinh mắt.Nhàn Hạc đạo nhân nhìn gương mặt ngây ngốc kia của y, có chút nhọc lòng mà thở dài.Dư Thanh Đường hoàn toàn không thấy ra tới, vui tươi hớn hở mà trả lại lệnh bài chưởng môn cho ông.Nhàn Hạc đạo nhân lại không nhận lấy: " Con cầm đi. "" A? " Dư Thanh Đường khiếp sợ trợn to mắt, " Cho con làm gì nha? "" Cây đàn kia của con không phải có phong ấn sao? " Nhàn Hạc đạo nhân phong khinh vân đạm chỉ chỉ lệnh bài, " Dùng cái này có thể giải, nó nếu là không nghe lời, dùng cái này cũng có thể trấn áp —— Bằng không con cho là ta dựa vào bản lĩnh làm gì mà làm ra phong ấn phức tạp như vậy? "" Sau này cũng không thể cứ tìm đến người của Thiên Âm Tông nhờ giải phong ấn được. "Dư Thanh Đường há miệng thở dốc: " Vậy về sau chưởng môn truyền ngôi làm sao bây giờ? "Nhàn Hạc đạo nhân mắt lé xem y: " Đến lúc đó chuyện lớn như chưởng môn truyền ngôi vậy mà con cũng không trở lại à? "Dư Thanh Đường cân nhắc: " Cũng đúng ha, chuyện lớn như vậy con khẳng định là sẽ trở về. "Nhàn Hạc đạo nhân lắc lắc đầu: " Đi thôi đi thôi. "Ông ghét bỏ xua xua tay, " Cọ tới cọ lui, ta không có chuẩn bị cơm trưa cho hai đứa đâu. "" Đã biết. " Dư Thanh Đường quay đầu lại tạm biệt bọn họ, " Vậy ta đi nha! Đừng quá nhớ ta nga! Có thể dùng truyền âm thạch phát tin tức cho ta! Tụ Bảo Bồn kia không thể dùng quá nhiều nha, sẽ rất phiền phức đó! "Đại sư tỷ nước mắt lưng tròng phất tay: " Bảo trọng nhé tiểu sư đệ! Diệp sư đệ, ngươi phải đối tốt với y đó, đừng nuôi chết nhé! "Dư Thanh Đường: " ...... "Diệp Thần Diệm không nhịn được mà bật cười: " Sư tỷ yên tâm, ta nhất định sẽ chăm y thật cẩn thận. "Mãi cho đến tận khi không còn nhìn thấy bóng dáng hai người, tam sư huynh mới quay đầu xem Nhàn Hạc đạo nhân: " Sẽ không phải là muốn khóc đó chứ? "" Phi. " Nhàn Hạc đạo nhân vung tay áo, " Một nhóc quỷ phiền phức như vậy đi rồi, ta đốt pháo còn không kịp đây. "" Đêm nay ăn bữa tiệc lớn! Đi, vi sư tự mình đi vớt cá! "......Dư Thanh Đường cùng Diệp Thần Diệm xuống núi, một đường hướng đến Vinh Châu.—— Tối hôm qua bọn họ cũng đã thương lượng xong sẽ đi đâu rồi.Dư Thanh Đường đề nghị là vẫn đi theo cốt truyện, tiếp theo sẽ có tiên phủ xuất thế ở địa giới Vinh Châu, nên bọn họ liền một đường chậm rì rì đi về hướng đó.Diệp Thần Diệm lại cảm thấy có đi cốt truyện hay không đều được, những truyền thừa đó hắn cũng cũng không có thèm thuồng cho lắm.Nhưng dù hắn nói được vô cùng nghiêm trang chính khí, thì Dư Thanh Đường vẫn là hiểu rõ ý hắn —— Hắn sợ gặp được những cô nương trong cốt truyện kia.Dư Thanh Đường không khỏi có chút thổn thức, ai có thể nghĩ đến, mỹ nhân trong hậu cung vốn là phúc lợi, giờ lại thành sự hung hiểm trên con đường tu hành.Đây là phúc họa song hành trong truyền thuyết nhỉ, tuy là Hoa Thời Miểu hưởng phúc, Diệp Thần Diệm xui xẻo.Sau khi y bảo đảm bản thân tuyệt đối sẽ không lại dùng các nàng để đâm chọt hắn nữa, thì bọn họ mới có thể bước lên con đường đi đến Vinh Châu, còn truyền tin cho Xích Diễm Thiên cùng Tiêu Thư Sinh.Từ Vân Châu sang Vinh Châu phải đi ngang qua một sa mạc to lớn, mênh mông vô bờ, rất dễ dàng lạc đường, nhưng hai người đều là tu giả, chút lộ trình này với bọn họ mà nói cũng hoàn toàn không khó khăn.Chỉ là Vinh Châu khí hậu nóng bức, nghe nói mặt đất nhờ có tiên nhân Vân Trạch Tông lúc nào cũng bố vũ hạ nhiệt độ, giảm bớt nóng bức, mới duy trì được sinh hoạt bình thường cho phàm nhân. Bởi vậy linh thuyền cũng phải tận lực bay gần mặt đất, bay quá cao không chỉ cực kỳ tiêu hao linh lực, mà còn dễ dàng trực diện với nhiệt độ khốc liệt.Dư Thanh Đường ngay từ đầu còn lo lắng linh thuyền bay gần mặt đất sẽ làm phàm nhân kinh sợ, nhưng rất nhanh y đã phát hiện ra —— Nơi này cơ hồ không có người.Suốt một đường này, bọn họ chẳng nhìn thấy một bóng người nào, lại nhìn thấy được một đám đồng tộc của Hỏa Miêu.Những Sí Diễm Tê Giác hoang dại này tính tình dữ dằn, không có chút ý nào muốn ở chung hữu hảo với bọn họ, nếu không phải đuổi không kịp linh thuyền, thì thiếu chút nữa bọn chúng đã một đường đuổi giết lên đây rồi.Khi hai người đã quen nhìn khung cảnh toàn cát vàng, thì trước mắt lại chợt xuất hiện một mảnh thôn làng, trong sự hoảng hốt bọn họ còn cho là gặp được hải thị thận lâu.Sau khi nhận rõ trước mắt không phải ảo giác, Dư Thanh Đường kích động lôi kéo tay áo Diệp Thần Diệm: " Mau xem, là người kìa! "Bay lâu như vậy, y đều sắp mắc phải chứng nghiện người rồi, lúc này chợt thấy hai người, đều hận không thể xông lên đi hút người ta hai ngụm.Diệp Thần Diệm dở khóc dở cười: " Cũng chỉ mới mấy ngày không gặp người thôi mà. "Hắn buồn cười lắc đầu, " Chúng ta vào thôn nghỉ chân nhé? "Ban đầu người bọn họ nhìn thấy ở cửa thôn là hai đứa nhỏ, hai đứa trẻ như là lần đầu nhìn thấy người sống, sợ tới mức quỳ lạy tại chỗ, trong miệng lẩm bẩm nhắc mãi " Thần tiên ".Động tĩnh ở cửa thôn rất nhanh đã hấp dẫn tới mấy người lớn, mấy hán tử phơi đến ngăm đen vừa cảnh giác vừa sợ hãi nhìn hai người ngoại lai, nhưng bọn hắn không nhìn thấy hai người bước xuống từ trên linh thuyền biết bay, chỉ cho rằng bọn họ là người bình thường.Dư Thanh Đường nhiệt tình đi về trước hai bước, chào hỏi bọn họ: " Chào các vị! Chúng ta không phải người xấu, chỉ là đi ngang qua! Các ngươi biết Vinh Châu đi hướng nào sao? Ta cần xác nhận một chút xem có đi nhầm lộ hay không. "Mấy người lớn hai mặt nhìn nhau, rồi có người thấp giọng nói: " Chờ một lát, ta đi gọi tộc trưởng. "Dư Thanh Đường vốn dĩ muốn nói không cần phiền phức như vậy, nhưng Diệp Thần Diệm đã khẽ kéo y lại.Ánh mắt hắn đảo qua tường đất trong thôn —— Trên tường có không ít dấu vết đao chém rìu chặt, mấy nam nhân trước mặt thân hình giỏi giang, bên hông cũng treo vũ khí......Nhìn không giống như là một thôn làng bình thường.======
Nhà hát nhỏ vô trách nhiệm:
Dư Thanh Đường: Nhân loại đáng yêu ơi để ta hút một chút để ta hút một chút đi.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz