Gia Khau Vi Qua Nang
Chương 221 (V63.1): Quay lại (1) Mộc Như Lam nhìn y, đôi mắt xinh đẹp như ngọc lưu ly lẳng lặng nhìn tên đồng loại. Hỏng rồi, đông người thế này không hợp để cô ra tay, một khi ra tay cô sẽ phải giết hết mọi người ở hiện trường. Nhưng giết kẻ vô tội là phạm vào nguyên tắc của cô. Trong trường hợp đối thủ người đông thế mạnh, cô không nhất định phải giết chết con mồi, mà dù có săn mồi thì cũng cần tìm một chỗ núp đủ kín đáo.
Nhưng nếu không ra tay, cô sẽ bị cắt thành mấy khúc mất...
Tên biến thái này khác Ive và Jack ở chỗ, y không có tâm lý săn mồi, đam mê của y đã dồn hết vào cái mà y gọi là nghệ thuật rồi. Y chỉ muốn tạo nên một bức ảnh có thể khiến mình hài lòng, bất kể người trong ảnh là ai.
Đối với biến thái, bên cạnh rất nhiều điểm tương đồng vẫn còn có một vài khác biệt nho nhỏ.
Tên lùn kia bắt đầu túm ống quần Mộc Như Lam kéo cô về phía bên kia, "Nhanh lên!"
Mộc Như Lam nhìn họng súng đang nhắm vào mình, vừa từ từ đi đến chỗ chữ X màu đỏ vừa nhìn sang tên đàn ông đã tới bên cạnh cỗ máy, hỏi nhẹ nhàng mà không hề e dè, "Không định tự giới thiệu à? Bạn bè tôi mới gặp còn lịch sự hơn anh nhiều."
"Ôi! Thật sơ sót, xin thứ lỗi cho sự thất lễ của tôi. Nếu không ngại hãy gọi tôi là Wilder, tôi đang chuẩn bị cho tác phẩm tham gia cuộc thi nhiếp ảnh toàn châu Âu, nghe nói máu người phương đông nóng hơn máu người Âu, mặc dù bọn họ luôn có vẻ khá kín đáo." Wilder nửa bất đắc dĩ nửa phấn khích nói, mái tóc dài đung đưa, y chỉ tay bảo Mộc Như Lam, "Lại đứng đằng kia đi, mời cô cởi khăn quàng ra, thân ái, tôi sẽ khiến cô trở thành tâm điểm."
"Dùng tính mạng đổi lấy tâm điểm?" Mộc Như Lam nhìn phần xác nằm dưới chân mình, máu đỏ dính đầy giày của cô.
"Tất nhiên là không phải rồi, tôi sẽ chỉ cho cô ý nghĩa đẹp nhất của cuộc sống, cả thế giới sẽ phải hạnh phúc vì điều này. Chỉ có tên Laurence ngu xuẩn mới tin trên đời có thứ gọi là thiên sứ." Khoảnh khắc đẹp nhất đời người chính là lúc chết đi! Để không bị lãng quên, để mãi mãi được ghi khắc, con người phải chết đi! Và y, y chính là sứ giả giúp những kẻ hèn mọn kia lưu lại chứng cứ chúng từng sống! Y đúng là vĩ đại, quá vĩ đại!
Tư duy của biến thái không bao giờ cùng một nguyên lý với người bình thường.
Mộc Như Lam đá đá phần thi thể, "Anh không thấy thứ này rất mất mỹ quan sao?" Cô cần kéo dài thời gian để nghĩ cách. Đáng mừng thay, Wilder cũng là một kẻ biến thái khao khát được thấu hiểu, vì vậy y nói nhiều hơn.
"Vậy chăng? Cô không biết đó là một phông nền tuyệt đẹp à? Dùng máu tươi và xác chết để nuôi dưỡng đóa hoa xinh đẹp, thật cấm kỵ và dụ hoặc, kích thích thị giác đến tột cùng!" Wilder nói xong thì không kìm nổi kích động, lên tiếng thúc giục Mộc Như Lam mau mau vào vị trí.
"Nhanh lên! Đừng có giở trò!" Lòng cảm thấy bọn họ nói năng thật kỳ quái, tên lùn quát lên, giọng the thé chói tai như bị ai bóp cổ. Hắn cầm một khẩu súng chĩa vào đùi Mộc Như Lam, sau đó quay đầu cười nịnh nọt với Wilder.
Mộc Như Lam nheo mắt, thừa dịp tên lùn chưa quay đầu lại còn những tên khác thì đang mải đề phòng không cho ai chạy trốn, cô bất thình lình đá mạnh vào hạ thể tên lùn, hắn né không kịp, chẳng ai chịu đựng nổi đau đớn khi bị đá vào chỗ này, vì vậy khẩu súng của hắn nháy mắt bị Mộc Như Lam cướp đi.
Wilder phản ứng ngay tức khắc, y ấn cái nút trên tay, lưỡi dao tròn bắn ra khỏi cỗ máy, Mộc Như Lam lăn né kịp nhưng tên lùn thì không may mắn như vậy, cơ thể nhanh chóng bị cắt thành mấy khúc.
"Chết tiệt!" Mấy tên khác vội chĩa súng vào Mộc Như Lam, nhưng nhóm nam sinh ương ngạnh đã chờ cơ hội từ nãy giờ đời nào ngồi yên chờ chết? Thấy Mộc Như Lam ra tay, cũng đều bắt lấy cơ hội, những nam sinh ở gần đám tội phạm bổ nhào lên lưng chúng, siết chặt cổ, hét bảo những cô gái chỉ biết khóc, "Chạy mau!"
Các cô gái vừa hét toáng lên vừa lao ra ngoài với cái đầu trống rỗng, nhóm nam sinh căn bản không giữ được quá lâu, vài người chạy thoát còn đỡ hơn là bị bắn chết hết, như vậy tỷ lệ sống sót sẽ cao hơn. Không thể không công nhận những cậu con trai ở lại thật sự rất dũng cảm.
Tình hình hỗn loạn vô cùng, bên Mộc Như Lam, nửa trên cỗ máy của Wilder có thể chuyển động được, y tức giận điều khiển máy bắn dao vùn vụt hòng chém đứt Mộc Như Lam. Mộc Như Lam đang đứng giữa sân trống, hoàn toàn không có chỗ để trốn, muốn nổ súng giết Wilder cũng không có thời gian và cơ hội ngắm, cô chỉ còn nước lăn lộn né tránh, lúc này trên mặt tường đã hằn rất nhiều dấu dao tròn sắc lẻm, tro bụi rơi đầy đất.
Không thể tiếp tục thế này được, chỉ sợ y còn chưa bắn xong thì cô đã kiệt sức rồi, cô chưa bao giờ mạnh trong khoản vận động.
"Đằng ấy!" Một cậu con trai đang kẹp chặt cổ tên bắt cóc hét to với cô, "Lại đây! Nhanh lên!"
Mộc Như Lam vốn không chạy sang đó là vì biết Wilder sẽ không dừng tay dù ở đó có đàn em của y, cô không muốn hại chết nhóm nam sinh. Nhưng bây giờ bây giờ bọn họ nói như vậy thì hẳn là đã tìm được cách, chứ có đầu óc mà không biết dùng thì chết cũng chẳng oan.
Mộc Như Lam nhanh chóng chạy sang bên kia, chiêu giết chóc chí mạng của Wilder đuổi sát ngay sau cô. Đám tội phạm bị nhóm nam sinh kẹp chặt cổ thấy Mộc Như Lam chạy về phía mình thì mắt trợn to hơn cả chuông đồng, hung hăng dùng sức muốn hất người sau lưng ra, nhưng kể cả khi chúng đập lưng huỳnh huỵch vào tường, những cậu con trai cũng liều chết không thả.
"Tránh mau!" Thấy bọn họ đã nằm trong phạm vi tấn công, Mộc Như Lam hô lên, sau đó nhanh chân chạy ngược trở lại cửa chính.
Các thiếu niên cũng nhanh chóng thả đám tội phạm ra rồi lao về phía cửa chính ngay trước khi đối phương bị dao chém văng máu tung toé.
Trời đã khuya, trên núi vừa tối vừa lạnh, không ai biết đây là đâu, mới ra là đã va đụng lung tung như một đám ruồi không đầu, thần kinh căng thẳng và khẩn trương đến cực dộ, bọn họ căn bản không thể nghĩ xem nên chạy đi đâu, cứ thấy đường là theo.
"Bên này!" Mộc Như Lam đứng chờ sau một thân cây, các nam sinh chạy tới là cô hô lên ngay. Ban nãy cô đếm thấy số tội phạm trong đó ít hơn lúc đầu, khả năng duy nhất chính là một số đi ăn, số còn lại canh gác ở lối vào, vì vậy bọn họ không thể xuống núi.
Nghe thấy giọng cô, nhóm thiếu niên vội chạy qua mà không nghĩ gì nhiều, cùng sống cùng chết một hồi, bọn họ đã coi Mộc Như Lam thành người phe mình.
Xung quanh tối om, cây cao cỏ rậm, lại không có ánh trăng, bọn họ chẳng còn cách nào khác ngoại trừ vừa sờ mò vừa chạy trối chết.
"Các cậu chạy dọc theo bụi cây nối liền này." Mới chạy được vài bước thì sực nhớ ra một chuyện, Mộc Như Lam dừng chân nói với họ.
"Cái gì? Cậu không đi cùng bọn tôi sao? Làm cái quỷ gì thế?" Một người nhíu mày.
"Chạy mau đi." Mộc Như Lam mặc kệ, dứt lời xoay người chạy về hướng ngược lại.
"Này!"
"Khỉ thật! Kệ đi, chúng ta chạy mau!" Vất vả lắm mới thoát được, ai muốn quay lại cái đầm rồng hang hổ kia chứ, bọn họ với cô cũng chả thân quen gì, không muốn chạy trốn cùng nhau thì thôi vậy.
Trong bóng đêm, mọi người băng qua mảng cỏ bụi cây, tiếng chân đạp lạo xạo lên cỏ khô lá úa làm nhóm cậu trai cô gái vốn đã căng thẳng nay lại càng căng thẳng hơn, tim đập thình thịch tựa như đang làm một bài kiểm tra sinh tử.
Lúc Mộc Như Lam trở lại nhà xưởng thì đã không còn thấy Wilder đâu. Y đeo mặt nạ, hơn nữa còn có kỹ thuật chụp ảnh cao siêu, vậy rõ ràng là một kẻ thường xuất hiện trước công chúng, bây giờ hỏng việc rồi thì y đương nhiên phải trốn thật mau, chẳng lẽ chờ cảnh sát tới bắt sao?
Mặt đất đầy máu và những mảnh xác, mùi tanh ngòn ngọt cộng với khung cảnh hãi hùng khiến người ta lợm giọng chỉ muốn nôn.
Mộc Như Lam đi vào gian phòng được tấm ván gỗ che đi, đó là nơi Tô Bắc Thiệu bị kéo vào. Cô thấy khối thép đã áp tới đầu Tô Bắc Thiệu, hắn ngoẹo cổ, khối thép dán vào hai má, đầu gối hắn đã bị cố định, không khuỵu xuống được, phần hông cũng vậy, không cong người được, hắn chỉ có thể cử động cổ và cánh tay, nhưng những thứ này không cách nào chống đỡ nổi khối thép nặng trịch trên đầu hắn.
Sắc mặt Tô Bắc Thiệu khó coi đến cực điểm, chỉ một lát nữa thôi, khối thép kia sẽ đè gãy cổ hắn, sau đó nghiền hắn nát từng tấc một, đây đúng nghĩa là lăng trì, từ từ biến người ta trở thành một đống thịt.
Mộc Như Lam chạy nhanh tới chỗ máy móc nhưng không tìm thấy chốt mở, cô nhíu mày nhìn Tô Bắc Thiệu.
Cái hố sâu khoảng 1m5, hắn cao gần 1m8, tức là đã gần như hết hy vọng, bỏ qua khe hở 10cm để leo ra leo vào, chỉ còn chừng 20cm khoảng cách.
Mộc Như Lam tính toán số liệu, nhanh chóng đi tới nhảy xuống hố, tay bắt lấy vật cố định hông hắn, cô chĩa súng bắn "đoàng" một phát, gỡ vật cố định trông giống như thắt lưng ra. Cậu con trai suýt bị đè gãy đầu lập tức cong người xuống, một tay xoa xoa gáy, miệng thở dốc kịch liệt.
Qua một hồi lâu, Tô Bắc Thiệu mới nhận ra người cứu hắn không phải bạn bè tốt, anh em tốt hay người mến mộ hắn, mà là một cô gái hắn không biết mặt và tên, nhất thời thấy trong lòng trăm vị phức tạp, và cũng vạn phần khó hiểu, "Này..."
Chương 222 (V63.2): Quay lại (2) Editor: MDL
Beta-er: Misery De Luvi
"Súng hết đạn rồi." Mộc Như Lam cắt ngang lời hắn và ném khẩu súng đi, súng trên tay mấy cái xác ngoài kia không thấy đâu nữa, có lẽ chúng đã bị Wilder lấy đi, nói không chừng là để săn đuổi nhóm học sinh đang chạy trốn, hoặc để tránh bị Mộc Như Lam giết chết.
Tấm thép phía trên từ từ chuyển động, mỗi mm nó hạ xuống là mỗi bước họ tiến về phía cái chết.
Mộc Như Lam xem xét sợi đai cứng đang khóa chặt hai chân Tô Bắc Thiệu, nó được cấu tạo đặc biệt để người bị khóa không thể thoát ra: quấn một vòng quanh cổ chân rồi tách ra làm bốn, lần lượt là gót chân, hai bên mắt cá, và toàn bộ lòng bàn chân, sau đó cố định trên mặt đất.
Mộc Như Lam kéo dây chuyền của mình ra, mở mặt thập tự giá màu bạc, lấy từ trong đó ra một lưỡi dao be bé rồi kẹp nó vào giữa hai mảnh thập tự giá, trông giống như một con dao nhỏ chuyên dụng.
Tấm thép vẫn đang hạ xuống không chút trở ngại mà cô lại muốn dùng con dao nhỏ xíu này để cắt đứt sợi đai cứng ngắc, phải biết rằng, chỉ cần tấm thép xuống quá con số dự tính 1cm thôi là họ sẽ không chui lọt đầu và chỉ còn nước ngồi chờ bị nghiến vụn.
Tô Bắc Thiệu lo lắng ngẩng nhìn tấm thép rồi lại cúi đầu nhìn Mộc Như Lam, mái tóc đỏ ướt đẫm mồ hôi, trái tim hắn thùm thụp từng nhịp khẩn trương, miệng liên tục bảo, "Nhanh lên nhanh lên nhanh lên..."
So với Tô Bắc Thiệu, Mộc Như Lam với đầy đủ đặc trưng của một thái nhân cách hành động nhanh hơn rất nhiều, cô chăm chú quan sát mục tiêu, một giọt mồ hôi cũng không đổ, nhịp tim chẳng những không tăng lên mà còn giảm bớt, thoạt bình tĩnh vô cùng, như thể trên đầu cô không hề có tấm thép nào chực ép họ thành hai cái bánh thịt.
Đến khi Mộc Như Lam đã cắt xong dây ở một chân và chuyển sang chân kia thì tấm thép chỉ còn cách giới hạn thoát ra chưa đầy 10cm.
Dao quá nhỏ, đai siết quá cứng, tay cầm dao của Mộc Như Lam bị cạnh thập tự giá cắt phải, tí tách, máu xuôi theo mặt dây chuyền màu bạc chảy về phía lưỡi dao, màu đỏ ấy khiến Tô Bắc Thiệu nhìn xuống mà run, "Này..."
Mộc Như Lam làm như không nghe thấy gì, tay dùng sức động dao, vẫn không đổ giọt mồ hôi nào, thậm chí cả thân nhiệt cũng không hề tăng lên.
Tấm thép còn cách điểm giới hạn 3cm.
Tô Bắc Thiệu cúi đầu, thấy dây đai vẫn còn một nửa chưa đứt, hắn kệ hết, "Cậu chạy đi! Nhanh lên!" Vật cố định đầu gối vẫn chưa được gỡ ra nên hắn chỉ có thể khom lưng chứ không khuỵu xuống được, hắn không nhìn tới khuôn mặt của Mộc Như Lam, chỉ có thể thấy một mái tóc đen xõa dài chạm đất...
Tấm thép hạ xuống 1cm...
Dây đai còn hơn một phần ba chưa đứt.
Máu từ tay Mộc Như Lam chảy đỏ cả lưỡi dao, trên mặt đất nở một đóa hoa đỏ.
"Cậu chạy đi mà..." Tô Bắc Thiệu nóng ruột muốn chết, cô gái này làm sao thế? Hắn với cô không quen không biết! Vì sao cô lại làm tới mức này vì hắn?
Tấm thép lại hạ xuống 1cm...
Tô Bắc Thiệu đỏ mắt, không tả nổi cảm giác trong lòng, nếu mục đích của cô xuất phát từ thân thế của hắn thì cũng không thể nào dốc tâm tới mức này được, đây là chuyện sống chết! Chẳng lẽ chỉ là vì muốn cứu hắn thôi sao? Vì cứu hắn mà không quan tâm đến sống chết... Bọn họ hoàn toàn xa lạ, hắn thậm chí còn không cô là ai...
Tấm thép lại hạ xuống 1cm.
Mộc Như Lam cắt đứt dây đai.
Không còn thời gian xử lý chiếc đai trên đầu gối hắn, cô vội vàng chui qua khe hở còn sót lại, không gian chật chội mà vách hố lại cao, muốn leo ra quả thật hết sức khó khăn, phải cố lắm mới thành công.
Trong khi Tô Bắc Thiệu còn đang giãy giụa thì thân hình mảnh khảnh của Mộc Như Lam đã chui hết ra ngoài, cô quay lại túm tai Tô Bắc Thiệu lôi đầu hắn lên đồng thời kéo vai áo giúp hắn chen qua khe hở.
"Ôi trời! Cô có phải con gái không đấy? Không nhẹ tay một chút được à!" Tô Bắc Thiệu thấy da đầu đau buốt, sau vụ này mà tóc của hắn bị bứt hết thì hắn nhất định sẽ trở mặt! Có là ân nhân cứu mạng cũng trở mặt tuốt!
"Tại đầu cậu to quá." Mộc Như Lam vẫn bình tĩnh như cũ. Đầu qua được rồi, đến phần thân thì dễ hơn rất nhiều, thân có cơ bắp co dãn nên vẫn chịu được một lực ép nhất định, không đến nỗi yếu ớt như đầu.
Lúc Mộc Như Lam kéo hết người Tô Bắc Thiệu ra, hắn phải hất giày đi thì mới thoát hẳn.
"Hộc... Hộc..." Tô Bắc Thiệu nằm ngửa ra thở hồng hộc, cả người nhễ nhại mồ hôi, nằm được một lát, hắn quay đầu nhìn sang Mộc Như Lam. Lúc này cô đang ngồi cúi đầu tự băng bó vết thương, mái tóc đen óng như một bức màn ngăn đi tầm mắt Tô Bắc Thiệu. Hắn duỗi thẳng hai chân đoạn lăn một vòng đến trước mặt Mộc Như Lam, nhìn từ dưới lên.
Mộc Như Lam nâng mắt nhìn hắn một cái rồi lại tập trung vào bàn tay của mình.
Tô Bắc Thiệu chưa bao giờ nhìn rõ được khuôn mặt cô, hiện tại vẫn thế, chiếc khăn quàng màu đỏ đã che mất một nửa diện mạo, chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt mà thôi. Cô chớp chớp hàng mi, tựa như một chiếc lông vũ phất phơ chạm mặt nước, không nặng nề mạnh bạo mà vẫn rung động bao gợn sóng.
Tô Bắc Thiệu thoáng giật mình. Không đợi hắn kịp nảy sinh cảm xúc khác, Mộc Như Lam đứng dậy cất giọng êm tai, "Mau rời khỏi đây thôi, nếu tối nay lũ người xấu trở về thì nguy to." Dứt lời đi ngay ra ngoài.
Tô Bắc Thiệu ngồi dậy dợm đứng lên nhưng lại phát hiện đầu gối mình vẫn còn bị trói, hắn tá hỏa gọi, "Này!"
Giây trước Mộc Như Lam và Tô Bắc Thiệu vừa rời khỏi nhà xưởng thì giây sau lũ tội phạm đã xô một vài nữ sinh bao gồm Tang Hạm Nhi vào trong. Thấy khắp nơi toàn máu và xác chết đứt lìa, sau vài phút hoảng sợ, chúng nhận định đây trò quỷ của đám Mộc Như Lam Tô Bắc Thiệu nên liền giận dữ lùng sục khắp núi hòng bắt hết bọn họ lại.
Tang Hạm Nhi và vài cô gái khác đã bị tóm vì chạy xuống chân núi, Tang Hạm Nhi vừa bị kéo đi vừa hét lên, "Các cậu ra đây đi, các cậu không ra họ sẽ đánh chết mình mất hu hu... Mau ra đây đi, mình không muốn chết..."
Mày chết luôn đi!
Tô Bắc Thiệu phẫn nộ nghĩ vậy, hiện hắn đang mượn bóng đêm mà trốn sau một bụi cây gần đó. Hắn không dám nhúc nhích, sợ vô tình gây ra tiếng động gì. So với một Tô Bắc Thiệu căng thẳng, Mộc Như Lam có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều, như thể cô không hề biết đến cái gọi là sợ hãi.
Ánh đèn pin đảo qua lùm cây bên này làm Tô Bắc Thiệu thót tim, bất giác lùi về sau một bước, may là Mộc Như Lam kịp đè tay sau lưng hắn nên cả hai mới không bị lộ tẩy.
Đám người càng lúc càng đi xa, tiếng hét ích kỉ của Tang Hạm Nhi vẫn vang lên không ngừng, có điều sẽ chẳng ai nguyện liều mình vì một kẻ ích kỷ như cô ta.
Một hồi lâu sau, Tô Bắc Thiệu mới lúng túng hỏi, "Này, lúc nãy... Sao cô không muốn sống mà lại đi cứu tôi?" Chẳng lẽ cô gái này thầm mến hắn? Yêu hắn từ cái nhìn đầu tiên?
Mộc Như Lam không trả lời, cô tựa vào thân một cây đại thụ, nhẹ nhàng nhắm mắt đi vào giấc ngủ. Tại sao lại cứu hắn? Cô vốn không phải người tốt lành, ngoài cá tính quật cường của hắn ra thì dĩ nhiên là vì thân phận và địa vị của hắn. Tô gia Tô Bắc Thiệu, một trong số những tên đầu lĩnh ở học viện Mộ Hoa, mua chuộc được hắn, cuộc sống tại Mộ Hoa sẽ dễ dàng hơn.
"Này!" Thấy Mộc Như Lam phớt lờ mình, Tô Bắc Thiệu mất hứng lại gần, phát hiện đối phương đã nhắm mắt ngủ, hắn lẩm bẩm, "Cái người này, ở đây mà cũng ngủ được, tình huống thế này mà vẫn còn tâm trạng đi ngủ..." Đoạn, hắn không lên tiếng làm phiền cô nữa, thay vào đó tập trung để ý xung quanh.
Không biết đã qua bao lâu, không biết còn ai bị bắt nữa không, chỉ biết khi Mộc Như Lam thức giấc thì trời đã hửng sáng, có tiếng cánh quạt trực thăng ồn ào. Tô Bắc Thiệu không còn ở bên cạnh.
Cô ngáp một cái đáng yêu rồi nhắm mắt ngủ tiếp. Trong màn sương mờ ảo, một bóng dáng cao cao lạnh lùng chậm rãi đi tới.
==== Chương 223 (V63.3): Quay lại (3) Editor: MDL
Beta-er: Misery De Luvi
Như thể tìm thấy tiên cảnh, hắn băng qua lùm cây đẫm sương để rồi nhìn thấy cô gái ngủ thiếp nơi gốc cây, dưới ánh nắng sớm mai tinh khiết, hương hoa đệm cùng tiếng chim ca, thời gian như dừng chân lưu luyến.
Hôm qua Mặc Khiêm Nhân đã gọi điện cho Mộc Như Lam, trả lời hắn là một giọng đàn ông xa lạ tục tằng, có vẻ gã ta chỉ vô ý nhận điện thoại nên đã cúp máy ngay lập tức. Sau đó Mặc gia gọi điện tới, nói rằng Mộc Như Lam xuống máy bay chưa được bao lâu thì đã mất tích, khi ấy Mặc Khiêm Nhân mới chỉ vừa tới thành phố F.
Hắn lại lên máy bay, ngồi ba tiếng trở về thủ đô.
Sắc mặt hắn bình tĩnh, nắm tay siết chặt lặng lẽ thả lỏng, tâm trạng khẩn trương dần trầm tĩnh lại. Tuy rằng trong ngục giam của hắn đều là những phần tử khủng bố siêu nguy hiểm nhưng theo ghi nhận trên toàn thế giới, nữ biến thái không mạnh bằng 10% nam biến thái. Trên các phương diện mà đặc biệt là thể lực, nữ luôn yếu hơn nam. Hắn không nhớ Mộc Như Lam mạnh đến đâu mà chỉ khắc sâu sự yếu ớt của cô. Trên con đường tấp nập xe cộ, cô gái yếu đuối và đơn độc chống mình tự đứng dậy, mỗi lần nhớ lại hình ảnh này, tim hắn đau như bị kim đâm vào.
Hắn đi đến trước mặt Mộc Như Lam đoạn quỳ một gối xuống đất, hương bạc hà mát lành thoáng chốc bọc lấy cô. Như cảm ứng được điều gì đó, Mộc Như Lam không cần mở mắt mà người cũng tự động hướng vào lòng Mặc Khiêm Nhân, dụi dụi ngực hắn, ngủ say sưa.
Mặc Khiêm Nhân cảm thấy trái tim như tan thành nước, hắn ôm đầu hôn nhẹ lên trán cô một cái rồi bế cô lên, xoay người rời đi.
Lát sau, Tô Bắc Thiệu chạy nhanh về, "Này, chúng ta được cứu—" Nụ cười vui sướng cứng đờ đi, hắn kinh hoảng nhìn trái nhìn phải, cô ấy đâu rồi?!
Để bắt tội phạm, cảnh sát chia làm hai đội, một đội trực thăng bay tới đỉnh núi, một đội xe vây dưới chân núi. Các nam sinh chạy lên đỉnh núi theo hướng dẫn của Mộc Như Lam đều được giải cứu, những cô gái thông minh không chạy xuống chân núi cũng sống sót thành công, chỉ có Tang Hạm Nhi cùng một vài cô gái bị tội phạm bắt làm con tin, hiện đang ở trong một cái động giữa sườn núi chờ đàm phán với cảnh sát.
Như mọi tên tội phạm khác, bọn chúng đòi tiền và phương tiện chạy trốn, phía cảnh sát còn chưa nói gì thì Tang Hạm Nhi đã hét toáng lên đồng ý. Dưới chân núi, các phụ huynh chạy tới đón con không khỏi nhìn về phía Tang Tranh đang sầm mặt, trước giờ chưa thấy con tin nào nhát gan như vậy, đã thế người này còn là tiểu thư của một đại gia tộc, thật mất mặt quá.
Xe cảnh sát dưới chân núi lui về sau 50m, trong lúc mang con tin xuống dưới, bọn tội phạm vừa vặn gặp phải Mặc Khiêm Nhân, hai bên cách nhau chỉ khoảng 35m.
Những người đứng cách đó không xa thấy vậy thì phát hoảng, tình huống gì thế này?! Mặc Vô Ngân nhìn qua ống nhòm, nhìn thấy người mà Mặc Khiêm Nhân đang ôm trong lòng, cô nhất thời há hốc mồm, vui mừng không nói nên lời.
Bọn tội phạm cũng kinh ngạc không kém, tên đàn ông này ở đâu ra thế?!
Mặc Khiêm Nhân thờ ơ liếc qua đám người cách mình hơn 30m rồi lạnh nhạt thu hồi tầm mắt, tiếp tục bước về phía cảnh sát.
Bọn tội phạm không hề có ý định nổ súng làm gì Mặc Khiêm Nhân, chúng đang muốn chạy trốn mà còn giết thêm người thì khác nào tự tìm đường chết? Chỉ có mấy thằng ngu mới đi phức tạp hóa mọi chuyện.
Thế nhưng khi Tang Hạm Nhi phát hiện chiếc khăn quàng màu đổ lộ ra từ cánh tay Mặc Khiêm Nhân, cô ta liền kích động nói với lũ bắt cóc, "Các người bắt nó đi! Con nhỏ tên đàn ông kia ôm quan trọng hơn tụi tôi nhiều! So với tụi tôi, nó có giá trị gấp trăm ngàn lần! Thật đó!"
Đám tội phạm đã sớm hiểu độ ngu si ích kỷ của đứa con gái này rồi, trong lòng khinh bỉ vô cùng nhưng cũng không để tâm lắm, bây giờ nghe cô ta nói vậy, bọn họ hồ nghi, "Con bé đó là ai?"
Tang Hạm Nhi nào biết đó là ai, chỉ là cô ta ghét cái khí chất giống Mộc Như Lam thôi, bị hỏi vậy, cô ta chột dạ ấp úng mấy câu, đương lúc đám tội phạm nghĩ Tang Hạm Nhi giở trò lừa bịp, cô ta vội nói, "Nó là Mộc Như Lam! Các người có biết Mộc Như Lam là ai không? Là nữ trạng nguyên đứng đầu cả nước liên tục mười một năm! Đại tiểu thư Kha gia! Tương lai là viên chức cấp cao của chính phủ! Rất lợi hại! Có giá trị hơn chúng tôi nhiều!"
Cái tên Mộc Như Lam thì chúng đã từng nghe thấy, nghe bảo sắp tới thủ đô, chẳng lẽ khéo vậy sao?
Tang Hạm Nhi thấy chúng tỏ vẻ nghi ngờ thì lập tức sốt ruột giơ tay, "Tôi thề! Nó thật sự quan trọng hơn tụi tôi, các người nhìn tên đàn ông kia đi, trông không tầm thường chút nào!"
Bọn tội phạm nhìn nhau, đổi một con tin quan trọng đương nhiên là tốt hơn dẫn theo nhiều gánh nặng, vì thế tên cầm đầu gọi điện cho cảnh sát, yêu cầu đổi Mộc Như Lam trên tay Mặc Khiêm Nhân với năm con tin, một đổi năm, nghĩ thế nào cũng thấy hời.
Nhưng mà...
Người phụ trách nhận điện thoại khó xử nhìn Mặc Khiêm Nhân bước tới như một vị vua. Mẹ nó! Ai dám mở miệng bảo Mặc Khiêm Nhân đem Mộc Như Lam đi trao đổi con tin cơ chứ! Hơn nữa, tầm quan trọng Mộc Như Lam vượt xa năm cô gái kia! Cấp trên thậm chí còn chuẩn bị sẵn địa vị và giá trị của Mộc Như Lam trong nội bộ chính phủ rồi!
Đám tội phạm thấy phía cảnh sát chần chừ không đồng ý thì biết ngay là Tang Hạm Nhi nói đúng, cô gái kia thật sự lợi hại hơn năm nữ sinh này, vì vậy chúng càng kiên quyết muốn đổi con tin. Chúng không phải lũ ngốc, dù cảnh sát có thật sự đưa xe và tiền thì sau cùng thể nào cũng truy đuổi, bọn chúng khó mà thoát được với gánh nặng năm đứa con gái. Nếu Mộc Như Lam đủ quan trọng, có thể khiến cảnh sát dù có truy đuổi cũng không dám để lộ thì xác suất trốn thoát của chúng mới cao hơn một chút.
"Có đổi không?! Không đổi tao giết nó!" Họng súng chĩa vào đầu Tang Hạm Nhi, dọa cô ta hoảng sợ khóc thét, không ngờ trộm gà không thành mà còn mất nắm gạo.
"Đừng kích động!" Không khí bên cảnh sát cũng hết sức khẩn trương.
Người phụ trách thấy Mặc Khiêm Nhân ngày càng tới gần, trên trán túa đầy mồ hôi, tên chết bầm này, bộ muốn ngồi lên đầu thái tuế hay sao? Ai có máu mặt ở thủ đô mà chẳng biết, cái gọi là thái tử hoàng thành, đặt trước mặt Mặc Khiêm Nhân thì chỉ là rắm thôi! Cấp trên lúc nào cũng khao khát muốn Mặc Khiêm Nhân từ Mỹ về Trung Quốc kia kìa!
Mặc Khiêm Nhân tiến vào khu vực cảnh sát, mọi người len lén nhìn Mặc Khiêm Nhân, chiêm ngưỡng nhà tâm lý học tội phạm quốc tế mà chính phủ dùng cách nào cũng không dụ dỗ được, sau đó lại nhìn sang đám tội phạm đang dõng dạc đòi đổi Mộc Như Lam, chẳng hiểu sao, họ bỗng có cảm giác những kẻ đó đang tự chuốc lấy bi kịch
Mặc Vô Ngân lập tức thả ống nhòm xuống rồi chạy vội tới chỗ Mặc Khiêm Nhân, phấn khích lẩm bẩm, "Chị dâu chị dâu chị dâu chị dâu..."
Nếu là dĩ vãng thì nhất định Mặc Khiêm Nhân sẽ bảo cô dài dòng, có điều cách xưng hộ này nghe không tệ, thôi cứ tùy cô vậy.
"Anh, bọn bắt cóc đòi đổi năm nữ sinh lấy chị dâu." Mặc Vô Ngân nhìn Mặc Khiêm Nhân đặt Mộc Như Lam lên ghế sau xe, ánh mắt vẫn chưa hết kinh ngạc. Thấy tận mắt cảm giác khác hẳn nghe đồn, tận mắt chứng kiến ông anh lạnh lùng bị bệnh sạch sẽ độc mồm độc miệng nhà mình dịu dàng với một cô gái như vậy, cô... bàng hoàng không biết để đâu cho hết.
Khóe môi Mặc Khiêm Nhân hơi nhếch lên một chút rồi lạnh nhạt trở lại.
Mặc Vô Ngân khiếp sợ, cô vừa thấy anh cô cười lạnh?! Ảnh cười lạnh thật sao?! Bà mẹ nội ơi! Quân tử phẫn nộ vì hồng nhan rồi! Cầu nguyện cho bọn bắt cóc và con nhỏ đần độn kia đừng chết quá thảm, Amen.
Chương 224 (V63.4): Quay lại (4) Editor: MDL
Beta-er: Misery De Luvi
Giấc ngủ của Mộc Như Lam luôn rất sâu chứ hiếm khi naò chập chờn.Từ sau lần ở chung phòng với Mặc Khiêm Nhân, đồng hồ sinh học của cô ngày càng trễ nãi, cộng thêm chuyện mất sức vì phải vất vả chạy trốn, cô ngủ nhiều hơn mọi khi đến mấy tiếng đồng hồ.
Hương bạc hà thanh mát ôm lấy cô, Mộc Như Lam mở mắt, bình tĩnh nhìn không trung vài giây rồi mới từ từ tỉnh hẳn. Dưới thân là một chiếc giường lớn mềm mại màu đen, vách tường bốn phía sơn màu trắng, còn lại sô pha, tủ áo... đều là màu đen, dưới bàn tay của nhà thiết kế, căn phòng trông đơn giản nhưng không hề tẻ nhạt, giống hệt như người đàn ông kia – trời sinh chỉ hai màu trắng đen nhưng không bao giờ tỏ ra đơn điệu.
Áo khoác và khăn quàng cổ của cô đã được cởi ra và xếp gọn bên cạnh, cô cầm lên mặc vào rồi xỏ giày thong thả đi ra ngoài.
Bóng cô hắt lên mặt sàn bóng loáng bằng đá cẩm thạch đỏ in hoa văn, trên trần ốp đèn led tròn, tiếng bước chân khẽ vang, cô chậm rãi đi tới cầu thang.
Không tĩnh lặng như tầng trên, đại sảnh phía dưới náo nhiệt vô cùng, có rất nhiều phụ nữ đang cùng nhau nói chuyện phiếm, tất cả đều là người Mộc Như Lam không quen. Đứng ở đầu cầu thang, cô nhìn quanh quất tìm người đàn ông nọ mà không biết rằng hình ảnh gà con tìm mẹ này đã lọt hết vào mắt nhóm phụ nữ kia, ai nấy đều cười trêu ghẹo và tỏ vẻ kinh diễm.
Đây chính là cỏ non mà Khiêm Nhân nhà họ cắn được đấy sao? Chao ôi, chọn chuẩn quá!
"Lam Lam." Một giọng nói đàn ông chợt vang lên sau lưng.
Mộc Như Lam quay lại, nhìn thấy Mặc Khiêm Nhân, cô nở một nụ cười nhu hòa rồi vươn tay về phía hắn, "Khiêm Nhân."
"Đói không?" Mặc Khiêm Nhân nắm tay dẫn cô xuống.
"Đói." Từ chiều quá đến giờ chưa ăn gì, quả thật đói sôi cả bụng rồi.
"Anh bảo người ta nấu cho em ăn."
"Khiêm Nhân nấu cho em đi." Mộc Như Lam lắc lắc tay hắn, híp mắt cười làm nũng.
Mặc Khiêm Nhân lặng đi vài giây, "Anh chưa nấu ăn bao giờ, có lẽ sẽ không ngon."
"Không sao hết, em muốn đồ ăn do Khiêm Nhân làm cơ, được không?" Mộc Như Lam nhìn hắn, nắm tay hắn, toàn tâm toàn ý lệ thuộc vào hắn.
Mặc Khiêm Nhân lặng lẽ đỏ lỗ tai, đôi mắt lạnh nhạt bỗng chốc dịu dàng đến động lòng người, "... Ừ."
Nhóm bà tám ở dưới nhìn mà ngây ngẩn, tim đỏ bắn ra lia lịa, khó tin, thật khó tin hết sức, đây là Mặc Khiêm Nhân thật đấy à? Có thật tên nhóc luôn kiêu ngạo thờ ơ độc miệng vì IQ quá cao mọi khi chính là cậu chàng đáng yêu này không?!
Phải công nhận, trên đời này đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Nếu Mặc Vô Ngân cũng bắt chước Mộc Như Lam làm nũng vòi Mặc Khiêm Nhân nấu cho cô ăn thì chắc chắn hắn sẽ ném cho cô một cái nhìn đầy ghét bỏ, thậm chí cả tay cũng không thèm cầm...
Mẹ Mặc không khỏi xót xa, ôi, con bà còn chưa bao giờ nấu cho bà ăn đây này, quả nhiên là chiều vợ hơn mẹ! Thế nhưng sau đó bà vui lên ngay, đây chính là con dâu của bà, vừa thông minh lại vừa xinh đẹp, mới gặp lần đầu là đã thấy thích rồi!
Mặc Khiêm Nhân vừa vào bếp thì Mộc Như Lam lập tức bị mấy bà thím vây chật kín, một loạt những câu hỏi từ ngạc nhiên tò mò đến ranh mãnh bỉ ổi thi nhau tấn công cô, đến nỗi cô bắt đầu hoa mắt không ứng phó nổi.
Tại căn biệt thự mà Kha Xương Hoàng chuẩn bị cho Mộc Như Lam, sau một đêm cô đơn đợi chờ, đồng chí quản gia bi thương gọi điện báo cáo Kha Xương Hoàng: Tiểu thư vừa tới thủ đô đã bị người Mặc gia bắt cóc!++++
Trong căn biệt thự hoa lệ, thiếu niên trên ghế vua đỏ sậm viền vàng cúi đầu đọc tài liệu trên đùi, mày hơi cau lại.
Mặc Khiêm Nhân... Con riêng của một gia tộc suy tàn, thầy giáo tốt nghiệp đại học sư phạm... Tư liệu bình thường, thân thế bình thường, gia cảnh bình thường... Hoàn toàn không ăn nhập với khí chất riêng biệt bất thường toát ra từ hắn.
"Tra bao nhiêu lần cũng chỉ có vậy thôi." Lễ Thân đứng dưới nhún vai ra chiều bất đắc dĩ, trong tình cảnh này, vị Mặc tiên sinh kia một là thật sự tầm thường, hai là cực kỳ không tầm thường, thuộc thế giới mà tạm thời họ không thể đụng đến.
Bọn họ nắm trong tay thành phố K nhưng thủ đô lại là đất ngọa hổ tàng long, đến cả Ám Long cũng không dám tùy tiện gây chuyện ở đó chứ nói gì đến đám ma mới như họ? Vì thế mặc dù đã biết tin Mộc Như Lam bị Mặc Khiêm Nhân mang đi, bọn họ vẫn không biết tình huống cụ thể là thế nào cả.
Mặc Khiêm Nhân, một tên thầy giáo vốn không thuộc học viện Lưu Tư Lan bỗng đột nhiên xuất hiện ở thủ đô, đã thế còn có vẻ cực kỳ thân mật với Mộc Như Lam, quả thật không thể nào làm ngơ.
Thiếu niên đẹp tựa tinh tinh vuốt nhẹ ngón cái lên mặt giấy trắng, mắt đào cơ hồ không tập trung vào bất kì thứ gì, "Bên Thư Mẫn xử lý thế nào rồi?"
Lễ Thân nhún vai vô tư, "Tính cô ta cứng quá, không chịu ký."
"Ha..." Đoạn Nghiêu cười, "Vậy thì cứ làm cho nó không cứng nổi nữa."
"Này này, lão đại, hội trưởng đại nhân bảo cô ấy sẽ tức giận." Lễ Thân vội nói.
"Tôi cũng sẽ tức giận." Nụ cười Đoạn Nghiêu cười sâu hơn một ít, nguy hiểm đến độ Lễ Thân phải ngậm miệng không dám nói gì thêm. Ai dám chọc vào tên ác ma vô tình này cợ chứ, bộ muốn chết à?
"Khi nào Bùi Dương mới về?" Lễ Thân lại hỏi, đã vào học rồi mà Lưu Bùi Dương vẫn chưa có dấu hiệu trở về, rốt cuộc Đoạn Nghiêu muốn Lưu Bùi Dương đến Hồng Kông làm gì đây, bọn họ hoàn toàn không biết.
"Khi mà cậu ta đã trở thành thanh kiếm đâm vào trái tim kia." Đoạn Nghiêu ma sát chiếc nhẫn trên ngón trỏ, trong mắt xẹt qua chút lạnh lẽo.
++++
Hoàn toàn không biết mình đã bị Đoạn Nghiêu bán, Lưu Bùi Dương lúc này đang đứng sau cánh cửa khóa chặt. Đã sắp lên thuyền về thành phố K đến nơi rồi mà vẫn bị xách về như xách một con gà, Lưu Bùi Dương hắn thật muốn chửi thề.
"Đoạn Tiểu Ngọc khốn kiếp, tôi đói gần chết rồi, đưa cơm đi..." Lưu Bùi Dương cụng đầu vào cửa, miệnh thều thào.
"Cầu xin tôi đi." Bên kia cánh cửa, Đoạn Ngọc ngồi trên sô pha nói từ tốn.
"Còn khuya!" Từ bé tới lớn hắn chưa bao giờ phải cầu xin ai, thế mà tên này dám bảo hắn cầu xin y chỉ vì một chén cơm? Nằm mơ đi!
Tiểu hồ ly cứng móng quá nhỉ. Đoạn Ngọc thầm nghĩ, vắt chân tiếp tục ngồi đọc sách, y muốn xem hắn có thể đối chọi với y đến mức nào.
++++
Bóng tối phủ xuống, có tiếng ai đó thở hồng hộc, lộp cộp bước đi giữa màn đêm.
Bạch Tố Tình nắm chặt cái chìa khóa hắc ốc mà mình vừa tìm ra trong một đôi giày cũ, rốt cuộc cô ta cũng kiếm được một chỗ để trốn, mặc dù ở đó cô ta đã từng bị một phen khiếp đảm.
Nhưng nếu không ra tay, cô sẽ bị cắt thành mấy khúc mất...
Tên biến thái này khác Ive và Jack ở chỗ, y không có tâm lý săn mồi, đam mê của y đã dồn hết vào cái mà y gọi là nghệ thuật rồi. Y chỉ muốn tạo nên một bức ảnh có thể khiến mình hài lòng, bất kể người trong ảnh là ai.
Đối với biến thái, bên cạnh rất nhiều điểm tương đồng vẫn còn có một vài khác biệt nho nhỏ.
Tên lùn kia bắt đầu túm ống quần Mộc Như Lam kéo cô về phía bên kia, "Nhanh lên!"
Mộc Như Lam nhìn họng súng đang nhắm vào mình, vừa từ từ đi đến chỗ chữ X màu đỏ vừa nhìn sang tên đàn ông đã tới bên cạnh cỗ máy, hỏi nhẹ nhàng mà không hề e dè, "Không định tự giới thiệu à? Bạn bè tôi mới gặp còn lịch sự hơn anh nhiều."
"Ôi! Thật sơ sót, xin thứ lỗi cho sự thất lễ của tôi. Nếu không ngại hãy gọi tôi là Wilder, tôi đang chuẩn bị cho tác phẩm tham gia cuộc thi nhiếp ảnh toàn châu Âu, nghe nói máu người phương đông nóng hơn máu người Âu, mặc dù bọn họ luôn có vẻ khá kín đáo." Wilder nửa bất đắc dĩ nửa phấn khích nói, mái tóc dài đung đưa, y chỉ tay bảo Mộc Như Lam, "Lại đứng đằng kia đi, mời cô cởi khăn quàng ra, thân ái, tôi sẽ khiến cô trở thành tâm điểm."
"Dùng tính mạng đổi lấy tâm điểm?" Mộc Như Lam nhìn phần xác nằm dưới chân mình, máu đỏ dính đầy giày của cô.
"Tất nhiên là không phải rồi, tôi sẽ chỉ cho cô ý nghĩa đẹp nhất của cuộc sống, cả thế giới sẽ phải hạnh phúc vì điều này. Chỉ có tên Laurence ngu xuẩn mới tin trên đời có thứ gọi là thiên sứ." Khoảnh khắc đẹp nhất đời người chính là lúc chết đi! Để không bị lãng quên, để mãi mãi được ghi khắc, con người phải chết đi! Và y, y chính là sứ giả giúp những kẻ hèn mọn kia lưu lại chứng cứ chúng từng sống! Y đúng là vĩ đại, quá vĩ đại!
Tư duy của biến thái không bao giờ cùng một nguyên lý với người bình thường.
Mộc Như Lam đá đá phần thi thể, "Anh không thấy thứ này rất mất mỹ quan sao?" Cô cần kéo dài thời gian để nghĩ cách. Đáng mừng thay, Wilder cũng là một kẻ biến thái khao khát được thấu hiểu, vì vậy y nói nhiều hơn.
"Vậy chăng? Cô không biết đó là một phông nền tuyệt đẹp à? Dùng máu tươi và xác chết để nuôi dưỡng đóa hoa xinh đẹp, thật cấm kỵ và dụ hoặc, kích thích thị giác đến tột cùng!" Wilder nói xong thì không kìm nổi kích động, lên tiếng thúc giục Mộc Như Lam mau mau vào vị trí.
"Nhanh lên! Đừng có giở trò!" Lòng cảm thấy bọn họ nói năng thật kỳ quái, tên lùn quát lên, giọng the thé chói tai như bị ai bóp cổ. Hắn cầm một khẩu súng chĩa vào đùi Mộc Như Lam, sau đó quay đầu cười nịnh nọt với Wilder.
Mộc Như Lam nheo mắt, thừa dịp tên lùn chưa quay đầu lại còn những tên khác thì đang mải đề phòng không cho ai chạy trốn, cô bất thình lình đá mạnh vào hạ thể tên lùn, hắn né không kịp, chẳng ai chịu đựng nổi đau đớn khi bị đá vào chỗ này, vì vậy khẩu súng của hắn nháy mắt bị Mộc Như Lam cướp đi.
Wilder phản ứng ngay tức khắc, y ấn cái nút trên tay, lưỡi dao tròn bắn ra khỏi cỗ máy, Mộc Như Lam lăn né kịp nhưng tên lùn thì không may mắn như vậy, cơ thể nhanh chóng bị cắt thành mấy khúc.
"Chết tiệt!" Mấy tên khác vội chĩa súng vào Mộc Như Lam, nhưng nhóm nam sinh ương ngạnh đã chờ cơ hội từ nãy giờ đời nào ngồi yên chờ chết? Thấy Mộc Như Lam ra tay, cũng đều bắt lấy cơ hội, những nam sinh ở gần đám tội phạm bổ nhào lên lưng chúng, siết chặt cổ, hét bảo những cô gái chỉ biết khóc, "Chạy mau!"
Các cô gái vừa hét toáng lên vừa lao ra ngoài với cái đầu trống rỗng, nhóm nam sinh căn bản không giữ được quá lâu, vài người chạy thoát còn đỡ hơn là bị bắn chết hết, như vậy tỷ lệ sống sót sẽ cao hơn. Không thể không công nhận những cậu con trai ở lại thật sự rất dũng cảm.
Tình hình hỗn loạn vô cùng, bên Mộc Như Lam, nửa trên cỗ máy của Wilder có thể chuyển động được, y tức giận điều khiển máy bắn dao vùn vụt hòng chém đứt Mộc Như Lam. Mộc Như Lam đang đứng giữa sân trống, hoàn toàn không có chỗ để trốn, muốn nổ súng giết Wilder cũng không có thời gian và cơ hội ngắm, cô chỉ còn nước lăn lộn né tránh, lúc này trên mặt tường đã hằn rất nhiều dấu dao tròn sắc lẻm, tro bụi rơi đầy đất.
Không thể tiếp tục thế này được, chỉ sợ y còn chưa bắn xong thì cô đã kiệt sức rồi, cô chưa bao giờ mạnh trong khoản vận động.
"Đằng ấy!" Một cậu con trai đang kẹp chặt cổ tên bắt cóc hét to với cô, "Lại đây! Nhanh lên!"
Mộc Như Lam vốn không chạy sang đó là vì biết Wilder sẽ không dừng tay dù ở đó có đàn em của y, cô không muốn hại chết nhóm nam sinh. Nhưng bây giờ bây giờ bọn họ nói như vậy thì hẳn là đã tìm được cách, chứ có đầu óc mà không biết dùng thì chết cũng chẳng oan.
Mộc Như Lam nhanh chóng chạy sang bên kia, chiêu giết chóc chí mạng của Wilder đuổi sát ngay sau cô. Đám tội phạm bị nhóm nam sinh kẹp chặt cổ thấy Mộc Như Lam chạy về phía mình thì mắt trợn to hơn cả chuông đồng, hung hăng dùng sức muốn hất người sau lưng ra, nhưng kể cả khi chúng đập lưng huỳnh huỵch vào tường, những cậu con trai cũng liều chết không thả.
"Tránh mau!" Thấy bọn họ đã nằm trong phạm vi tấn công, Mộc Như Lam hô lên, sau đó nhanh chân chạy ngược trở lại cửa chính.
Các thiếu niên cũng nhanh chóng thả đám tội phạm ra rồi lao về phía cửa chính ngay trước khi đối phương bị dao chém văng máu tung toé.
Trời đã khuya, trên núi vừa tối vừa lạnh, không ai biết đây là đâu, mới ra là đã va đụng lung tung như một đám ruồi không đầu, thần kinh căng thẳng và khẩn trương đến cực dộ, bọn họ căn bản không thể nghĩ xem nên chạy đi đâu, cứ thấy đường là theo.
"Bên này!" Mộc Như Lam đứng chờ sau một thân cây, các nam sinh chạy tới là cô hô lên ngay. Ban nãy cô đếm thấy số tội phạm trong đó ít hơn lúc đầu, khả năng duy nhất chính là một số đi ăn, số còn lại canh gác ở lối vào, vì vậy bọn họ không thể xuống núi.
Nghe thấy giọng cô, nhóm thiếu niên vội chạy qua mà không nghĩ gì nhiều, cùng sống cùng chết một hồi, bọn họ đã coi Mộc Như Lam thành người phe mình.
Xung quanh tối om, cây cao cỏ rậm, lại không có ánh trăng, bọn họ chẳng còn cách nào khác ngoại trừ vừa sờ mò vừa chạy trối chết.
"Các cậu chạy dọc theo bụi cây nối liền này." Mới chạy được vài bước thì sực nhớ ra một chuyện, Mộc Như Lam dừng chân nói với họ.
"Cái gì? Cậu không đi cùng bọn tôi sao? Làm cái quỷ gì thế?" Một người nhíu mày.
"Chạy mau đi." Mộc Như Lam mặc kệ, dứt lời xoay người chạy về hướng ngược lại.
"Này!"
"Khỉ thật! Kệ đi, chúng ta chạy mau!" Vất vả lắm mới thoát được, ai muốn quay lại cái đầm rồng hang hổ kia chứ, bọn họ với cô cũng chả thân quen gì, không muốn chạy trốn cùng nhau thì thôi vậy.
Trong bóng đêm, mọi người băng qua mảng cỏ bụi cây, tiếng chân đạp lạo xạo lên cỏ khô lá úa làm nhóm cậu trai cô gái vốn đã căng thẳng nay lại càng căng thẳng hơn, tim đập thình thịch tựa như đang làm một bài kiểm tra sinh tử.
Lúc Mộc Như Lam trở lại nhà xưởng thì đã không còn thấy Wilder đâu. Y đeo mặt nạ, hơn nữa còn có kỹ thuật chụp ảnh cao siêu, vậy rõ ràng là một kẻ thường xuất hiện trước công chúng, bây giờ hỏng việc rồi thì y đương nhiên phải trốn thật mau, chẳng lẽ chờ cảnh sát tới bắt sao?
Mặt đất đầy máu và những mảnh xác, mùi tanh ngòn ngọt cộng với khung cảnh hãi hùng khiến người ta lợm giọng chỉ muốn nôn.
Mộc Như Lam đi vào gian phòng được tấm ván gỗ che đi, đó là nơi Tô Bắc Thiệu bị kéo vào. Cô thấy khối thép đã áp tới đầu Tô Bắc Thiệu, hắn ngoẹo cổ, khối thép dán vào hai má, đầu gối hắn đã bị cố định, không khuỵu xuống được, phần hông cũng vậy, không cong người được, hắn chỉ có thể cử động cổ và cánh tay, nhưng những thứ này không cách nào chống đỡ nổi khối thép nặng trịch trên đầu hắn.
Sắc mặt Tô Bắc Thiệu khó coi đến cực điểm, chỉ một lát nữa thôi, khối thép kia sẽ đè gãy cổ hắn, sau đó nghiền hắn nát từng tấc một, đây đúng nghĩa là lăng trì, từ từ biến người ta trở thành một đống thịt.
Mộc Như Lam chạy nhanh tới chỗ máy móc nhưng không tìm thấy chốt mở, cô nhíu mày nhìn Tô Bắc Thiệu.
Cái hố sâu khoảng 1m5, hắn cao gần 1m8, tức là đã gần như hết hy vọng, bỏ qua khe hở 10cm để leo ra leo vào, chỉ còn chừng 20cm khoảng cách.
Mộc Như Lam tính toán số liệu, nhanh chóng đi tới nhảy xuống hố, tay bắt lấy vật cố định hông hắn, cô chĩa súng bắn "đoàng" một phát, gỡ vật cố định trông giống như thắt lưng ra. Cậu con trai suýt bị đè gãy đầu lập tức cong người xuống, một tay xoa xoa gáy, miệng thở dốc kịch liệt.
Qua một hồi lâu, Tô Bắc Thiệu mới nhận ra người cứu hắn không phải bạn bè tốt, anh em tốt hay người mến mộ hắn, mà là một cô gái hắn không biết mặt và tên, nhất thời thấy trong lòng trăm vị phức tạp, và cũng vạn phần khó hiểu, "Này..."
Chương 222 (V63.2): Quay lại (2) Editor: MDL
Beta-er: Misery De Luvi
"Súng hết đạn rồi." Mộc Như Lam cắt ngang lời hắn và ném khẩu súng đi, súng trên tay mấy cái xác ngoài kia không thấy đâu nữa, có lẽ chúng đã bị Wilder lấy đi, nói không chừng là để săn đuổi nhóm học sinh đang chạy trốn, hoặc để tránh bị Mộc Như Lam giết chết.
Tấm thép phía trên từ từ chuyển động, mỗi mm nó hạ xuống là mỗi bước họ tiến về phía cái chết.
Mộc Như Lam xem xét sợi đai cứng đang khóa chặt hai chân Tô Bắc Thiệu, nó được cấu tạo đặc biệt để người bị khóa không thể thoát ra: quấn một vòng quanh cổ chân rồi tách ra làm bốn, lần lượt là gót chân, hai bên mắt cá, và toàn bộ lòng bàn chân, sau đó cố định trên mặt đất.
Mộc Như Lam kéo dây chuyền của mình ra, mở mặt thập tự giá màu bạc, lấy từ trong đó ra một lưỡi dao be bé rồi kẹp nó vào giữa hai mảnh thập tự giá, trông giống như một con dao nhỏ chuyên dụng.
Tấm thép vẫn đang hạ xuống không chút trở ngại mà cô lại muốn dùng con dao nhỏ xíu này để cắt đứt sợi đai cứng ngắc, phải biết rằng, chỉ cần tấm thép xuống quá con số dự tính 1cm thôi là họ sẽ không chui lọt đầu và chỉ còn nước ngồi chờ bị nghiến vụn.
Tô Bắc Thiệu lo lắng ngẩng nhìn tấm thép rồi lại cúi đầu nhìn Mộc Như Lam, mái tóc đỏ ướt đẫm mồ hôi, trái tim hắn thùm thụp từng nhịp khẩn trương, miệng liên tục bảo, "Nhanh lên nhanh lên nhanh lên..."
So với Tô Bắc Thiệu, Mộc Như Lam với đầy đủ đặc trưng của một thái nhân cách hành động nhanh hơn rất nhiều, cô chăm chú quan sát mục tiêu, một giọt mồ hôi cũng không đổ, nhịp tim chẳng những không tăng lên mà còn giảm bớt, thoạt bình tĩnh vô cùng, như thể trên đầu cô không hề có tấm thép nào chực ép họ thành hai cái bánh thịt.
Đến khi Mộc Như Lam đã cắt xong dây ở một chân và chuyển sang chân kia thì tấm thép chỉ còn cách giới hạn thoát ra chưa đầy 10cm.
Dao quá nhỏ, đai siết quá cứng, tay cầm dao của Mộc Như Lam bị cạnh thập tự giá cắt phải, tí tách, máu xuôi theo mặt dây chuyền màu bạc chảy về phía lưỡi dao, màu đỏ ấy khiến Tô Bắc Thiệu nhìn xuống mà run, "Này..."
Mộc Như Lam làm như không nghe thấy gì, tay dùng sức động dao, vẫn không đổ giọt mồ hôi nào, thậm chí cả thân nhiệt cũng không hề tăng lên.
Tấm thép còn cách điểm giới hạn 3cm.
Tô Bắc Thiệu cúi đầu, thấy dây đai vẫn còn một nửa chưa đứt, hắn kệ hết, "Cậu chạy đi! Nhanh lên!" Vật cố định đầu gối vẫn chưa được gỡ ra nên hắn chỉ có thể khom lưng chứ không khuỵu xuống được, hắn không nhìn tới khuôn mặt của Mộc Như Lam, chỉ có thể thấy một mái tóc đen xõa dài chạm đất...
Tấm thép hạ xuống 1cm...
Dây đai còn hơn một phần ba chưa đứt.
Máu từ tay Mộc Như Lam chảy đỏ cả lưỡi dao, trên mặt đất nở một đóa hoa đỏ.
"Cậu chạy đi mà..." Tô Bắc Thiệu nóng ruột muốn chết, cô gái này làm sao thế? Hắn với cô không quen không biết! Vì sao cô lại làm tới mức này vì hắn?
Tấm thép lại hạ xuống 1cm...
Tô Bắc Thiệu đỏ mắt, không tả nổi cảm giác trong lòng, nếu mục đích của cô xuất phát từ thân thế của hắn thì cũng không thể nào dốc tâm tới mức này được, đây là chuyện sống chết! Chẳng lẽ chỉ là vì muốn cứu hắn thôi sao? Vì cứu hắn mà không quan tâm đến sống chết... Bọn họ hoàn toàn xa lạ, hắn thậm chí còn không cô là ai...
Tấm thép lại hạ xuống 1cm.
Mộc Như Lam cắt đứt dây đai.
Không còn thời gian xử lý chiếc đai trên đầu gối hắn, cô vội vàng chui qua khe hở còn sót lại, không gian chật chội mà vách hố lại cao, muốn leo ra quả thật hết sức khó khăn, phải cố lắm mới thành công.
Trong khi Tô Bắc Thiệu còn đang giãy giụa thì thân hình mảnh khảnh của Mộc Như Lam đã chui hết ra ngoài, cô quay lại túm tai Tô Bắc Thiệu lôi đầu hắn lên đồng thời kéo vai áo giúp hắn chen qua khe hở.
"Ôi trời! Cô có phải con gái không đấy? Không nhẹ tay một chút được à!" Tô Bắc Thiệu thấy da đầu đau buốt, sau vụ này mà tóc của hắn bị bứt hết thì hắn nhất định sẽ trở mặt! Có là ân nhân cứu mạng cũng trở mặt tuốt!
"Tại đầu cậu to quá." Mộc Như Lam vẫn bình tĩnh như cũ. Đầu qua được rồi, đến phần thân thì dễ hơn rất nhiều, thân có cơ bắp co dãn nên vẫn chịu được một lực ép nhất định, không đến nỗi yếu ớt như đầu.
Lúc Mộc Như Lam kéo hết người Tô Bắc Thiệu ra, hắn phải hất giày đi thì mới thoát hẳn.
"Hộc... Hộc..." Tô Bắc Thiệu nằm ngửa ra thở hồng hộc, cả người nhễ nhại mồ hôi, nằm được một lát, hắn quay đầu nhìn sang Mộc Như Lam. Lúc này cô đang ngồi cúi đầu tự băng bó vết thương, mái tóc đen óng như một bức màn ngăn đi tầm mắt Tô Bắc Thiệu. Hắn duỗi thẳng hai chân đoạn lăn một vòng đến trước mặt Mộc Như Lam, nhìn từ dưới lên.
Mộc Như Lam nâng mắt nhìn hắn một cái rồi lại tập trung vào bàn tay của mình.
Tô Bắc Thiệu chưa bao giờ nhìn rõ được khuôn mặt cô, hiện tại vẫn thế, chiếc khăn quàng màu đỏ đã che mất một nửa diện mạo, chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt mà thôi. Cô chớp chớp hàng mi, tựa như một chiếc lông vũ phất phơ chạm mặt nước, không nặng nề mạnh bạo mà vẫn rung động bao gợn sóng.
Tô Bắc Thiệu thoáng giật mình. Không đợi hắn kịp nảy sinh cảm xúc khác, Mộc Như Lam đứng dậy cất giọng êm tai, "Mau rời khỏi đây thôi, nếu tối nay lũ người xấu trở về thì nguy to." Dứt lời đi ngay ra ngoài.
Tô Bắc Thiệu ngồi dậy dợm đứng lên nhưng lại phát hiện đầu gối mình vẫn còn bị trói, hắn tá hỏa gọi, "Này!"
Giây trước Mộc Như Lam và Tô Bắc Thiệu vừa rời khỏi nhà xưởng thì giây sau lũ tội phạm đã xô một vài nữ sinh bao gồm Tang Hạm Nhi vào trong. Thấy khắp nơi toàn máu và xác chết đứt lìa, sau vài phút hoảng sợ, chúng nhận định đây trò quỷ của đám Mộc Như Lam Tô Bắc Thiệu nên liền giận dữ lùng sục khắp núi hòng bắt hết bọn họ lại.
Tang Hạm Nhi và vài cô gái khác đã bị tóm vì chạy xuống chân núi, Tang Hạm Nhi vừa bị kéo đi vừa hét lên, "Các cậu ra đây đi, các cậu không ra họ sẽ đánh chết mình mất hu hu... Mau ra đây đi, mình không muốn chết..."
Mày chết luôn đi!
Tô Bắc Thiệu phẫn nộ nghĩ vậy, hiện hắn đang mượn bóng đêm mà trốn sau một bụi cây gần đó. Hắn không dám nhúc nhích, sợ vô tình gây ra tiếng động gì. So với một Tô Bắc Thiệu căng thẳng, Mộc Như Lam có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều, như thể cô không hề biết đến cái gọi là sợ hãi.
Ánh đèn pin đảo qua lùm cây bên này làm Tô Bắc Thiệu thót tim, bất giác lùi về sau một bước, may là Mộc Như Lam kịp đè tay sau lưng hắn nên cả hai mới không bị lộ tẩy.
Đám người càng lúc càng đi xa, tiếng hét ích kỉ của Tang Hạm Nhi vẫn vang lên không ngừng, có điều sẽ chẳng ai nguyện liều mình vì một kẻ ích kỷ như cô ta.
Một hồi lâu sau, Tô Bắc Thiệu mới lúng túng hỏi, "Này, lúc nãy... Sao cô không muốn sống mà lại đi cứu tôi?" Chẳng lẽ cô gái này thầm mến hắn? Yêu hắn từ cái nhìn đầu tiên?
Mộc Như Lam không trả lời, cô tựa vào thân một cây đại thụ, nhẹ nhàng nhắm mắt đi vào giấc ngủ. Tại sao lại cứu hắn? Cô vốn không phải người tốt lành, ngoài cá tính quật cường của hắn ra thì dĩ nhiên là vì thân phận và địa vị của hắn. Tô gia Tô Bắc Thiệu, một trong số những tên đầu lĩnh ở học viện Mộ Hoa, mua chuộc được hắn, cuộc sống tại Mộ Hoa sẽ dễ dàng hơn.
"Này!" Thấy Mộc Như Lam phớt lờ mình, Tô Bắc Thiệu mất hứng lại gần, phát hiện đối phương đã nhắm mắt ngủ, hắn lẩm bẩm, "Cái người này, ở đây mà cũng ngủ được, tình huống thế này mà vẫn còn tâm trạng đi ngủ..." Đoạn, hắn không lên tiếng làm phiền cô nữa, thay vào đó tập trung để ý xung quanh.
Không biết đã qua bao lâu, không biết còn ai bị bắt nữa không, chỉ biết khi Mộc Như Lam thức giấc thì trời đã hửng sáng, có tiếng cánh quạt trực thăng ồn ào. Tô Bắc Thiệu không còn ở bên cạnh.
Cô ngáp một cái đáng yêu rồi nhắm mắt ngủ tiếp. Trong màn sương mờ ảo, một bóng dáng cao cao lạnh lùng chậm rãi đi tới.
==== Chương 223 (V63.3): Quay lại (3) Editor: MDL
Beta-er: Misery De Luvi
Như thể tìm thấy tiên cảnh, hắn băng qua lùm cây đẫm sương để rồi nhìn thấy cô gái ngủ thiếp nơi gốc cây, dưới ánh nắng sớm mai tinh khiết, hương hoa đệm cùng tiếng chim ca, thời gian như dừng chân lưu luyến.
Hôm qua Mặc Khiêm Nhân đã gọi điện cho Mộc Như Lam, trả lời hắn là một giọng đàn ông xa lạ tục tằng, có vẻ gã ta chỉ vô ý nhận điện thoại nên đã cúp máy ngay lập tức. Sau đó Mặc gia gọi điện tới, nói rằng Mộc Như Lam xuống máy bay chưa được bao lâu thì đã mất tích, khi ấy Mặc Khiêm Nhân mới chỉ vừa tới thành phố F.
Hắn lại lên máy bay, ngồi ba tiếng trở về thủ đô.
Sắc mặt hắn bình tĩnh, nắm tay siết chặt lặng lẽ thả lỏng, tâm trạng khẩn trương dần trầm tĩnh lại. Tuy rằng trong ngục giam của hắn đều là những phần tử khủng bố siêu nguy hiểm nhưng theo ghi nhận trên toàn thế giới, nữ biến thái không mạnh bằng 10% nam biến thái. Trên các phương diện mà đặc biệt là thể lực, nữ luôn yếu hơn nam. Hắn không nhớ Mộc Như Lam mạnh đến đâu mà chỉ khắc sâu sự yếu ớt của cô. Trên con đường tấp nập xe cộ, cô gái yếu đuối và đơn độc chống mình tự đứng dậy, mỗi lần nhớ lại hình ảnh này, tim hắn đau như bị kim đâm vào.
Hắn đi đến trước mặt Mộc Như Lam đoạn quỳ một gối xuống đất, hương bạc hà mát lành thoáng chốc bọc lấy cô. Như cảm ứng được điều gì đó, Mộc Như Lam không cần mở mắt mà người cũng tự động hướng vào lòng Mặc Khiêm Nhân, dụi dụi ngực hắn, ngủ say sưa.
Mặc Khiêm Nhân cảm thấy trái tim như tan thành nước, hắn ôm đầu hôn nhẹ lên trán cô một cái rồi bế cô lên, xoay người rời đi.
Lát sau, Tô Bắc Thiệu chạy nhanh về, "Này, chúng ta được cứu—" Nụ cười vui sướng cứng đờ đi, hắn kinh hoảng nhìn trái nhìn phải, cô ấy đâu rồi?!
Để bắt tội phạm, cảnh sát chia làm hai đội, một đội trực thăng bay tới đỉnh núi, một đội xe vây dưới chân núi. Các nam sinh chạy lên đỉnh núi theo hướng dẫn của Mộc Như Lam đều được giải cứu, những cô gái thông minh không chạy xuống chân núi cũng sống sót thành công, chỉ có Tang Hạm Nhi cùng một vài cô gái bị tội phạm bắt làm con tin, hiện đang ở trong một cái động giữa sườn núi chờ đàm phán với cảnh sát.
Như mọi tên tội phạm khác, bọn chúng đòi tiền và phương tiện chạy trốn, phía cảnh sát còn chưa nói gì thì Tang Hạm Nhi đã hét toáng lên đồng ý. Dưới chân núi, các phụ huynh chạy tới đón con không khỏi nhìn về phía Tang Tranh đang sầm mặt, trước giờ chưa thấy con tin nào nhát gan như vậy, đã thế người này còn là tiểu thư của một đại gia tộc, thật mất mặt quá.
Xe cảnh sát dưới chân núi lui về sau 50m, trong lúc mang con tin xuống dưới, bọn tội phạm vừa vặn gặp phải Mặc Khiêm Nhân, hai bên cách nhau chỉ khoảng 35m.
Những người đứng cách đó không xa thấy vậy thì phát hoảng, tình huống gì thế này?! Mặc Vô Ngân nhìn qua ống nhòm, nhìn thấy người mà Mặc Khiêm Nhân đang ôm trong lòng, cô nhất thời há hốc mồm, vui mừng không nói nên lời.
Bọn tội phạm cũng kinh ngạc không kém, tên đàn ông này ở đâu ra thế?!
Mặc Khiêm Nhân thờ ơ liếc qua đám người cách mình hơn 30m rồi lạnh nhạt thu hồi tầm mắt, tiếp tục bước về phía cảnh sát.
Bọn tội phạm không hề có ý định nổ súng làm gì Mặc Khiêm Nhân, chúng đang muốn chạy trốn mà còn giết thêm người thì khác nào tự tìm đường chết? Chỉ có mấy thằng ngu mới đi phức tạp hóa mọi chuyện.
Thế nhưng khi Tang Hạm Nhi phát hiện chiếc khăn quàng màu đổ lộ ra từ cánh tay Mặc Khiêm Nhân, cô ta liền kích động nói với lũ bắt cóc, "Các người bắt nó đi! Con nhỏ tên đàn ông kia ôm quan trọng hơn tụi tôi nhiều! So với tụi tôi, nó có giá trị gấp trăm ngàn lần! Thật đó!"
Đám tội phạm đã sớm hiểu độ ngu si ích kỷ của đứa con gái này rồi, trong lòng khinh bỉ vô cùng nhưng cũng không để tâm lắm, bây giờ nghe cô ta nói vậy, bọn họ hồ nghi, "Con bé đó là ai?"
Tang Hạm Nhi nào biết đó là ai, chỉ là cô ta ghét cái khí chất giống Mộc Như Lam thôi, bị hỏi vậy, cô ta chột dạ ấp úng mấy câu, đương lúc đám tội phạm nghĩ Tang Hạm Nhi giở trò lừa bịp, cô ta vội nói, "Nó là Mộc Như Lam! Các người có biết Mộc Như Lam là ai không? Là nữ trạng nguyên đứng đầu cả nước liên tục mười một năm! Đại tiểu thư Kha gia! Tương lai là viên chức cấp cao của chính phủ! Rất lợi hại! Có giá trị hơn chúng tôi nhiều!"
Cái tên Mộc Như Lam thì chúng đã từng nghe thấy, nghe bảo sắp tới thủ đô, chẳng lẽ khéo vậy sao?
Tang Hạm Nhi thấy chúng tỏ vẻ nghi ngờ thì lập tức sốt ruột giơ tay, "Tôi thề! Nó thật sự quan trọng hơn tụi tôi, các người nhìn tên đàn ông kia đi, trông không tầm thường chút nào!"
Bọn tội phạm nhìn nhau, đổi một con tin quan trọng đương nhiên là tốt hơn dẫn theo nhiều gánh nặng, vì thế tên cầm đầu gọi điện cho cảnh sát, yêu cầu đổi Mộc Như Lam trên tay Mặc Khiêm Nhân với năm con tin, một đổi năm, nghĩ thế nào cũng thấy hời.
Nhưng mà...
Người phụ trách nhận điện thoại khó xử nhìn Mặc Khiêm Nhân bước tới như một vị vua. Mẹ nó! Ai dám mở miệng bảo Mặc Khiêm Nhân đem Mộc Như Lam đi trao đổi con tin cơ chứ! Hơn nữa, tầm quan trọng Mộc Như Lam vượt xa năm cô gái kia! Cấp trên thậm chí còn chuẩn bị sẵn địa vị và giá trị của Mộc Như Lam trong nội bộ chính phủ rồi!
Đám tội phạm thấy phía cảnh sát chần chừ không đồng ý thì biết ngay là Tang Hạm Nhi nói đúng, cô gái kia thật sự lợi hại hơn năm nữ sinh này, vì vậy chúng càng kiên quyết muốn đổi con tin. Chúng không phải lũ ngốc, dù cảnh sát có thật sự đưa xe và tiền thì sau cùng thể nào cũng truy đuổi, bọn chúng khó mà thoát được với gánh nặng năm đứa con gái. Nếu Mộc Như Lam đủ quan trọng, có thể khiến cảnh sát dù có truy đuổi cũng không dám để lộ thì xác suất trốn thoát của chúng mới cao hơn một chút.
"Có đổi không?! Không đổi tao giết nó!" Họng súng chĩa vào đầu Tang Hạm Nhi, dọa cô ta hoảng sợ khóc thét, không ngờ trộm gà không thành mà còn mất nắm gạo.
"Đừng kích động!" Không khí bên cảnh sát cũng hết sức khẩn trương.
Người phụ trách thấy Mặc Khiêm Nhân ngày càng tới gần, trên trán túa đầy mồ hôi, tên chết bầm này, bộ muốn ngồi lên đầu thái tuế hay sao? Ai có máu mặt ở thủ đô mà chẳng biết, cái gọi là thái tử hoàng thành, đặt trước mặt Mặc Khiêm Nhân thì chỉ là rắm thôi! Cấp trên lúc nào cũng khao khát muốn Mặc Khiêm Nhân từ Mỹ về Trung Quốc kia kìa!
Mặc Khiêm Nhân tiến vào khu vực cảnh sát, mọi người len lén nhìn Mặc Khiêm Nhân, chiêm ngưỡng nhà tâm lý học tội phạm quốc tế mà chính phủ dùng cách nào cũng không dụ dỗ được, sau đó lại nhìn sang đám tội phạm đang dõng dạc đòi đổi Mộc Như Lam, chẳng hiểu sao, họ bỗng có cảm giác những kẻ đó đang tự chuốc lấy bi kịch
Mặc Vô Ngân lập tức thả ống nhòm xuống rồi chạy vội tới chỗ Mặc Khiêm Nhân, phấn khích lẩm bẩm, "Chị dâu chị dâu chị dâu chị dâu..."
Nếu là dĩ vãng thì nhất định Mặc Khiêm Nhân sẽ bảo cô dài dòng, có điều cách xưng hộ này nghe không tệ, thôi cứ tùy cô vậy.
"Anh, bọn bắt cóc đòi đổi năm nữ sinh lấy chị dâu." Mặc Vô Ngân nhìn Mặc Khiêm Nhân đặt Mộc Như Lam lên ghế sau xe, ánh mắt vẫn chưa hết kinh ngạc. Thấy tận mắt cảm giác khác hẳn nghe đồn, tận mắt chứng kiến ông anh lạnh lùng bị bệnh sạch sẽ độc mồm độc miệng nhà mình dịu dàng với một cô gái như vậy, cô... bàng hoàng không biết để đâu cho hết.
Khóe môi Mặc Khiêm Nhân hơi nhếch lên một chút rồi lạnh nhạt trở lại.
Mặc Vô Ngân khiếp sợ, cô vừa thấy anh cô cười lạnh?! Ảnh cười lạnh thật sao?! Bà mẹ nội ơi! Quân tử phẫn nộ vì hồng nhan rồi! Cầu nguyện cho bọn bắt cóc và con nhỏ đần độn kia đừng chết quá thảm, Amen.
Chương 224 (V63.4): Quay lại (4) Editor: MDL
Beta-er: Misery De Luvi
Giấc ngủ của Mộc Như Lam luôn rất sâu chứ hiếm khi naò chập chờn.Từ sau lần ở chung phòng với Mặc Khiêm Nhân, đồng hồ sinh học của cô ngày càng trễ nãi, cộng thêm chuyện mất sức vì phải vất vả chạy trốn, cô ngủ nhiều hơn mọi khi đến mấy tiếng đồng hồ.
Hương bạc hà thanh mát ôm lấy cô, Mộc Như Lam mở mắt, bình tĩnh nhìn không trung vài giây rồi mới từ từ tỉnh hẳn. Dưới thân là một chiếc giường lớn mềm mại màu đen, vách tường bốn phía sơn màu trắng, còn lại sô pha, tủ áo... đều là màu đen, dưới bàn tay của nhà thiết kế, căn phòng trông đơn giản nhưng không hề tẻ nhạt, giống hệt như người đàn ông kia – trời sinh chỉ hai màu trắng đen nhưng không bao giờ tỏ ra đơn điệu.
Áo khoác và khăn quàng cổ của cô đã được cởi ra và xếp gọn bên cạnh, cô cầm lên mặc vào rồi xỏ giày thong thả đi ra ngoài.
Bóng cô hắt lên mặt sàn bóng loáng bằng đá cẩm thạch đỏ in hoa văn, trên trần ốp đèn led tròn, tiếng bước chân khẽ vang, cô chậm rãi đi tới cầu thang.
Không tĩnh lặng như tầng trên, đại sảnh phía dưới náo nhiệt vô cùng, có rất nhiều phụ nữ đang cùng nhau nói chuyện phiếm, tất cả đều là người Mộc Như Lam không quen. Đứng ở đầu cầu thang, cô nhìn quanh quất tìm người đàn ông nọ mà không biết rằng hình ảnh gà con tìm mẹ này đã lọt hết vào mắt nhóm phụ nữ kia, ai nấy đều cười trêu ghẹo và tỏ vẻ kinh diễm.
Đây chính là cỏ non mà Khiêm Nhân nhà họ cắn được đấy sao? Chao ôi, chọn chuẩn quá!
"Lam Lam." Một giọng nói đàn ông chợt vang lên sau lưng.
Mộc Như Lam quay lại, nhìn thấy Mặc Khiêm Nhân, cô nở một nụ cười nhu hòa rồi vươn tay về phía hắn, "Khiêm Nhân."
"Đói không?" Mặc Khiêm Nhân nắm tay dẫn cô xuống.
"Đói." Từ chiều quá đến giờ chưa ăn gì, quả thật đói sôi cả bụng rồi.
"Anh bảo người ta nấu cho em ăn."
"Khiêm Nhân nấu cho em đi." Mộc Như Lam lắc lắc tay hắn, híp mắt cười làm nũng.
Mặc Khiêm Nhân lặng đi vài giây, "Anh chưa nấu ăn bao giờ, có lẽ sẽ không ngon."
"Không sao hết, em muốn đồ ăn do Khiêm Nhân làm cơ, được không?" Mộc Như Lam nhìn hắn, nắm tay hắn, toàn tâm toàn ý lệ thuộc vào hắn.
Mặc Khiêm Nhân lặng lẽ đỏ lỗ tai, đôi mắt lạnh nhạt bỗng chốc dịu dàng đến động lòng người, "... Ừ."
Nhóm bà tám ở dưới nhìn mà ngây ngẩn, tim đỏ bắn ra lia lịa, khó tin, thật khó tin hết sức, đây là Mặc Khiêm Nhân thật đấy à? Có thật tên nhóc luôn kiêu ngạo thờ ơ độc miệng vì IQ quá cao mọi khi chính là cậu chàng đáng yêu này không?!
Phải công nhận, trên đời này đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Nếu Mặc Vô Ngân cũng bắt chước Mộc Như Lam làm nũng vòi Mặc Khiêm Nhân nấu cho cô ăn thì chắc chắn hắn sẽ ném cho cô một cái nhìn đầy ghét bỏ, thậm chí cả tay cũng không thèm cầm...
Mẹ Mặc không khỏi xót xa, ôi, con bà còn chưa bao giờ nấu cho bà ăn đây này, quả nhiên là chiều vợ hơn mẹ! Thế nhưng sau đó bà vui lên ngay, đây chính là con dâu của bà, vừa thông minh lại vừa xinh đẹp, mới gặp lần đầu là đã thấy thích rồi!
Mặc Khiêm Nhân vừa vào bếp thì Mộc Như Lam lập tức bị mấy bà thím vây chật kín, một loạt những câu hỏi từ ngạc nhiên tò mò đến ranh mãnh bỉ ổi thi nhau tấn công cô, đến nỗi cô bắt đầu hoa mắt không ứng phó nổi.
Tại căn biệt thự mà Kha Xương Hoàng chuẩn bị cho Mộc Như Lam, sau một đêm cô đơn đợi chờ, đồng chí quản gia bi thương gọi điện báo cáo Kha Xương Hoàng: Tiểu thư vừa tới thủ đô đã bị người Mặc gia bắt cóc!++++
Trong căn biệt thự hoa lệ, thiếu niên trên ghế vua đỏ sậm viền vàng cúi đầu đọc tài liệu trên đùi, mày hơi cau lại.
Mặc Khiêm Nhân... Con riêng của một gia tộc suy tàn, thầy giáo tốt nghiệp đại học sư phạm... Tư liệu bình thường, thân thế bình thường, gia cảnh bình thường... Hoàn toàn không ăn nhập với khí chất riêng biệt bất thường toát ra từ hắn.
"Tra bao nhiêu lần cũng chỉ có vậy thôi." Lễ Thân đứng dưới nhún vai ra chiều bất đắc dĩ, trong tình cảnh này, vị Mặc tiên sinh kia một là thật sự tầm thường, hai là cực kỳ không tầm thường, thuộc thế giới mà tạm thời họ không thể đụng đến.
Bọn họ nắm trong tay thành phố K nhưng thủ đô lại là đất ngọa hổ tàng long, đến cả Ám Long cũng không dám tùy tiện gây chuyện ở đó chứ nói gì đến đám ma mới như họ? Vì thế mặc dù đã biết tin Mộc Như Lam bị Mặc Khiêm Nhân mang đi, bọn họ vẫn không biết tình huống cụ thể là thế nào cả.
Mặc Khiêm Nhân, một tên thầy giáo vốn không thuộc học viện Lưu Tư Lan bỗng đột nhiên xuất hiện ở thủ đô, đã thế còn có vẻ cực kỳ thân mật với Mộc Như Lam, quả thật không thể nào làm ngơ.
Thiếu niên đẹp tựa tinh tinh vuốt nhẹ ngón cái lên mặt giấy trắng, mắt đào cơ hồ không tập trung vào bất kì thứ gì, "Bên Thư Mẫn xử lý thế nào rồi?"
Lễ Thân nhún vai vô tư, "Tính cô ta cứng quá, không chịu ký."
"Ha..." Đoạn Nghiêu cười, "Vậy thì cứ làm cho nó không cứng nổi nữa."
"Này này, lão đại, hội trưởng đại nhân bảo cô ấy sẽ tức giận." Lễ Thân vội nói.
"Tôi cũng sẽ tức giận." Nụ cười Đoạn Nghiêu cười sâu hơn một ít, nguy hiểm đến độ Lễ Thân phải ngậm miệng không dám nói gì thêm. Ai dám chọc vào tên ác ma vô tình này cợ chứ, bộ muốn chết à?
"Khi nào Bùi Dương mới về?" Lễ Thân lại hỏi, đã vào học rồi mà Lưu Bùi Dương vẫn chưa có dấu hiệu trở về, rốt cuộc Đoạn Nghiêu muốn Lưu Bùi Dương đến Hồng Kông làm gì đây, bọn họ hoàn toàn không biết.
"Khi mà cậu ta đã trở thành thanh kiếm đâm vào trái tim kia." Đoạn Nghiêu ma sát chiếc nhẫn trên ngón trỏ, trong mắt xẹt qua chút lạnh lẽo.
++++
Hoàn toàn không biết mình đã bị Đoạn Nghiêu bán, Lưu Bùi Dương lúc này đang đứng sau cánh cửa khóa chặt. Đã sắp lên thuyền về thành phố K đến nơi rồi mà vẫn bị xách về như xách một con gà, Lưu Bùi Dương hắn thật muốn chửi thề.
"Đoạn Tiểu Ngọc khốn kiếp, tôi đói gần chết rồi, đưa cơm đi..." Lưu Bùi Dương cụng đầu vào cửa, miệnh thều thào.
"Cầu xin tôi đi." Bên kia cánh cửa, Đoạn Ngọc ngồi trên sô pha nói từ tốn.
"Còn khuya!" Từ bé tới lớn hắn chưa bao giờ phải cầu xin ai, thế mà tên này dám bảo hắn cầu xin y chỉ vì một chén cơm? Nằm mơ đi!
Tiểu hồ ly cứng móng quá nhỉ. Đoạn Ngọc thầm nghĩ, vắt chân tiếp tục ngồi đọc sách, y muốn xem hắn có thể đối chọi với y đến mức nào.
++++
Bóng tối phủ xuống, có tiếng ai đó thở hồng hộc, lộp cộp bước đi giữa màn đêm.
Bạch Tố Tình nắm chặt cái chìa khóa hắc ốc mà mình vừa tìm ra trong một đôi giày cũ, rốt cuộc cô ta cũng kiếm được một chỗ để trốn, mặc dù ở đó cô ta đã từng bị một phen khiếp đảm.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz