Gia Đình Dâm Loạn Thích Cấm Kỵ
Chương 1: Lạc Kỷ Niệm
Trong căn biệt thự trắng tinh nằm giữa lòng thành phố, ánh chiều tà nhuộm lên tường kính một lớp sắc hồng ấm áp.
Không khí thoang thoảng mùi oải hương dịu nhẹ từ vườn sau, phảng phất theo từng làn gió nhẹ lướt qua.
Tiếng bước chân khẽ vang trên bậc cầu thang gỗ lim, mềm mại như tiếng đàn piano chạm vào buổi hoàng hôn.
Lạc Kỷ Niệm từ phòng ngủ bước xuống, làn váy lụa trắng muốt lướt nhẹ theo từng chuyển động, tựa như mây mỏng đậu trên nền trời mùa hạ.
Cô gái vừa tròn mười tám tuổi.
Vẻ đẹp của Kỷ Niệm là sự kết hợp hoàn mỹ giữa thanh thuần và mị hoặc, như đoá hoa nở rộ vào khoảnh khắc rạng đông.
Khuôn mặt cô mang tỉ lệ vàng gần như hoàn mỹ, từng đường nét thanh tú được điêu khắc bởi bàn tay của vị thần tinh tế nhất – sống mũi cao thanh, đôi môi hồng nhạt căng mọng, cằm nhỏ nhắn đầy kiêu kỳ.
Nhưng thứ khiến người ta không thể dời mắt chính là đôi mắt hồ ly đỏ rực như hồng ngọc hiếm có giữa nhân gian.
Chúng không chỉ quyến rũ đến mê hồn mà còn như mang một thứ sức mạnh kỳ lạ – thứ có thể làm rung động tâm hồn người đối diện chỉ bằng một ánh nhìn thoáng qua.
Ánh mắt ấy vừa dịu dàng lại vừa sâu thẳm như hồ thu lặng gió, có chút gì đó vừa xa xăm vừa gần gũi, như thể cất giấu cả vũ trụ bên trong.
Mái tóc đen dài mềm mượt vừa được sấy khô, buông xoã nhẹ trên vai trần trắng như tuyết đầu mùa.
Làn da cô mịn màng, sáng tựa ánh trăng, không tì vết – là vẻ đẹp khiến người ta chỉ dám nhìn mà không dám chạm, như thể bất cứ sự chạm vào nào cũng là một tội lỗi.
Thân hình nàng thon thả mà đầy đặn, nơi cần thon gọn mềm mại thì thon gọn mềm mại, nơi nên cong thì cong – chuẩn mực đến từng đường nét như thể cơ thể ấy sinh ra để khiến thế gian phải ngước nhìn.
Bước chân cô vừa uyển chuyển vừa nhẹ nhàng, như vũ nữ ballet dạo chơi giữa cung điện vàng son.
Dưới phòng khách, Lạc Kỷ Thần – người cha của cô – đang ngồi trên ghế sofa lật xem tạp chí rượu vang.
Anh đã bốn mươi mốt tuổi, nhưng vẫn giữ được vẻ ngoài trẻ trung tuấn lãng khiến nhiều người ngỡ ngàng.
Ngũ quan sắc sảo, khí chất trầm ổn và quyến rũ, Lạc Kỷ Thần mang phong thái của một người đàn ông đã trải qua sóng gió cuộc đời nhưng vẫn giữ được vẻ nho nhã phong lưu vốn có.
Bộ vest xanh than càng tôn lên khí chất thành thục, lạnh lùng xen chút dịu dàng của người đàn ông thành đạt.
Nghe tiếng bước chân, anh ngẩng đầu lên.
Ánh mắt anh dừng lại nơi cô con gái duy nhất – một khoảnh khắc im lặng như thời gian ngưng đọng.
Đôi mắt ấy không che giấu được chút kinh ngạc cùng tự hào, tựa như đang nhìn một đoá hoa vừa nở rộ sau nhiều năm nâng niu chăm bón.
“Niệm Niệm.” Lạc Kỷ Thần dịu dàng gọi, giọng trầm ấm mang theo ý cười hiếm thấy: “Con xuống rồi à? Ba chuẩn bị xong hết rồi, vào phòng ăn thôi. Hôm nay là sinh nhật con mà.”
Lạc Kỷ Niệm khẽ mỉm cười, đôi môi cong cong như ánh trăng non giữa bầu trời đêm.
“Vâng, ba.”
Bữa tiệc sinh nhật tuổi mười tám của Lạc Kỷ Niệm bắt đầu… không ồn ào, không đông đúc, chỉ có hai cha con.
Nhưng chính khoảnh khắc ấy, một điều gì đó rất sâu sắc – rất quan trọng – đã lặng lẽ nảy mầm từ trong tim của cả hai người.
Ánh nến lung linh trên chiếc bánh kem ba tầng lặng lẽ lay động theo làn gió điều hòa, phản chiếu lên gương mặt xinh đẹp đến mê hoặc của Lạc Kỷ Niệm.
Cô nhắm mắt, đôi tay chắp lại trước ngực như một cô công chúa nhỏ trong khoảnh khắc nguyện cầu.
“Ước mơ thành thật nhé, Niệm Niệm.”
Lạc Kỷ Thần nhìn con gái, khoé môi khẽ nhếch lên, ánh mắt dịu dàng đến lạ thường.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz