ZingTruyen.Xyz

geonxin ⨾ mèo nhỏ

02

candypeach_0

/ᐠ. 。.ᐟ\

cốc, cốc, cốc

"geonwoo, mau ra đây. mày ăn pizza của anh đúng hông?"

"kim geonwoo!!!"

cạch

leo nhìn cái đứa đầu tổ quạ rõ ràng do vừa bị đánh thức nên không được tỉnh táo lắm trước mặt, vừa định cằn nhằn thì bị hỏi ngược.

"do em đói quá nên ăn mất, mọi người về đủ hết chưa? anxinie về chưa?"

leo chưa kịp kháng nghị câu đầu đã bị dồn hai ba câu hỏi từ người đối diện.

"sanghyeon qua bên liyu chơi rồi chắc cũng mai mới về đủ, còn lại thì đều về cả rồi. anxin bảo anh đã về từ trưa rồi mà. có chuyện gì sao?" junseo tranh vào trả lời để tránh hai thằng nhóc kia lại chí choé.

"chiều em về thấy điện thoại anxinie trên sô pha mà người thì đâu mất tiêu"

"geonwoo ăn tối chưa, đi ăn khuya với bọn anh luôn. còn nhóc anxin có mấy cái điện thoại lận nên có khi vội quá mang sót đấy. cứ để trên bàn thôi."

"geonwoo, đi đền pizza cho anh mày mau"

"được rồi, mọi người đi trước đi. em về phòng chuẩn bị một chút."

"ok."

"anh nhắn địa chỉ cho mày rồi đấy nhé."

.

.

.

geonwoo nhìn mọi người dần ra khỏi nhà rồi hắn mới chợt nhớ ra mèo nhỏ của mình, vội quay vào phòng thì thấy em mèo trốn trong góc, len lén nhìn ra.

"phì..." geonwoo bật cười khẽ, bước lại gần. "hồi chiều nhóc đâu có nhát vậy đâu? bị anh leo ồn ào doạ sợ rồi à?" geonwoo ôm con mèo nhỏ vào lòng, tay gãi cằm an ủi.

xinxin cũng rất phối hợp híp mắt hưởng thụ.

"được rồi. anh đây đi tắm xong sẽ mang em tới làm quen mọi người nhé. hy vọng ngày mai xin quản lý cho xinxin ở đây không có vấn đề."

geonwoo chưa chắc chắn lắm, hắn thầm nghĩ còn chưa biết nhóc này từ đâu tới, dựa theo quan sát thì chắc là chưa có chủ rồi, chỉ cần anh quản lý thông qua thì chắc không sao, nếu không được nữa thì tìm người nuôi hộ mình một thời gian rồi sắp xếp sau. dù thế nào thì hắn rất thích xinxin, và chắc chắn anxin cũng sẽ thích nó lắm.

anxin chợt thấy rợn người, run lên một chút sau đó ngẩng đầu nhìn anh geonwoo nghi hoặc. sao cứ có cảm giác tên này lại có ý tưởng điên rồ gì ấy?

sau đó geonwoo liền đặt xinxin lên giường rồi thoắt cái lột áo.

!!!

anxin dù đã vô tình thấy cảnh này nhiều lần nhưng vẫn bị người kia tự nhiên cởi đồ mà choáng váng, vội quay đầu đi. bình thường thì thôi, đột ngột kiểu này thì đau tim quá.

geonwoo để trần nửa thân trên, mở tủ tìm đồ rồi nghênh ngang đi vào phòng tắm. ngay lúc sắp bước qua cửa bỗng nhìn về phía giường nói "có nên tắm cho em luôn không nhỉ?"

anxin lập tức dựng lông cảnh giác. may mà tên kia suy nghĩ một lát rồi nói "hình như phải có sữa tắm chuyên dụng của thú cưng mới được. thôi để mai vậy, xinxin ở yên đó chờ anh nhé."

chờ geonwoo đóng cửa nhà tắm lại thì anxin mới thả lỏng nằm rạp xuống giường, cậu cảm giác lông sắp bị mồ hôi lạnh ướt luôn rồi.

ở gần mấy người cao mét tám đầy cơ múi này không tốt cho tim mạch chút nào.

.

.

.

cạch

"xong rồi. chuẩn bị xuất phát thôi!" geonwoo một tay mở cửa, một tay giữ khăn tuỳ tiện vò tóc ướt trên đầu.

anxin đang ngẩn người nhìn geonwoo thì chợt nhớ ra nếu mình lộ diện trước quá nhiều người lỡ sơ suất có khi nào bị lộ không? nhóc sanghyeon còn chưa về nữa. hay là giờ bỏ trốn trước đã?

geonwoo lau đầu, chải tóc xong quay sang nhìn mèo nhỏ như đang ngẩn ngơ trên trời không phản ứng mình thì buồn cười. hắn bước tới "thô bạo" nhấc con mèo lên, chẳng ngại bẩn mà nhắm ngay miệng hôn tới.

và khoảnh khắc đó, anxin như muốn nổ tung.

chưa kịp phản ứng đã thấy mặt tên kia phóng đại lên, mũi miệng chợt nóng lên.

cậu ngay lập tức thấy trời đất đảo điên ngã phịch xuống giường. làn da trần trụi tiếp xúc với ga giường hơi lạnh khiến cậu nổi da gà, phía trên lại bị người nào đó vì trọng lượng kéo theo mà đè lên, mặt ai đó đập lên người cậu, có lẽ vì bất ngờ choáng váng mà hơi thở chợt ngừng rồi phả mạnh vào cổ cậu nóng rực còn xen lẫn tiếng rên khẽ. nhiệt độ từ thân thể hai bên sau chớp nhoáng đập mạnh vào nhau sau đau điếng lại vừa lạnh vừa nóng.

...

"aaaaaaa!!!"

anxin nhanh chóng phản ứng lại liền đạp tung người phía trên khiến geonwoo trực tiếp bay xuống sàn, chịu chấn thương lần hai, đầu óc trực tiếp quay cuồng.

anxin quơ lấy cái chăn trên giường quấn người lại rồi thở kịch liệt, đợi ổn định tim một chút mới dám đưa mắt nhìn tới người dưới sàn. trong giây phút đó cậu đã hy vọng thấy anh geonwoo bất tỉnh nhân sự, mất trí nhớ luôn là tốt nhất.

geonwoo đương nhiên là không phụ sự mong đợi của mọi người, không hề ngất hay mất trí nhớ mà chỉ đang xoa chỗ bị đạp với đôi mắt mở to hết cỡ nhìn người trên giường.

trong mắt geonwoo không phải một con mèo nhỏ mềm mại của hắn nữa mà chính là hình ảnh anxin trần như nhộng đang quấn chăn, mặt đỏ bừng, đầu tóc bù xù, mắt hơi hồng lại còn có chút ướt đang trừng mắt nhìn mình.

'khụ!' - geonwoo ho khan, quay mặt đi nhưng không nhịn được lại quay về.

"a-anh nhìn cái gì"

"em mặc đồ vào trước đi đã." - sau một khoảng im lặng, geonwoo não chạy tối đa mới chợt nhớ tới điều gì đó, hắn bò qua tủ đồ tóm đại một bộ đồ của mình đưa lên giường.

anxin vừa thở phào lại lập tức lúng túng nhìn geonwoo còn ngồi đó chưa đi.

geonwoo bị nhìn tới chột dạ, liền vụt chạy ra khỏi phòng, sập cửa. sau đó, ngồi gục luôn ở đó xoa tim.

bên trong phòng cũng không khá hơn, anxin vừa nhanh như chớp tròng tạm bộ đồ kia vào vừa lầm bầm vì kích cỡ. mặc đồ xong cậu lại ngại ngùng không biết nên làm gì.

anh ấy chắc chắn đang ở bên ngoài, cậu lại chẳng biết giải thích thế nào về hiện tượng siêu nhiên vừa xảy ra. cậu cố nhớ lại từ đầu đến cuối quá trình từ lúc phát hiện mình biến thành mèo đến giờ.

ký ức tua đến đoạn trước khi biến trở lại thành người thì anxin đã trực tiếp sụp đổ, tim đập như muốn thoát ra ngoài, tai đỏ như cà chua chín, não cũng muốn bốc khói luôn.

trời đất ơi, cậu đổ ụp xuống giường, vơ gối muốn làm mình ngạt chết cho rồi. thực sự không còn mặt mũi nào đi ra đối mặt với anh geonwoo nữa.

tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên bên tai làm cậu nhảy dựng. không gian yên lặng chỉ có tiếng chuông rất rợn người. cậu mò được điện thoại, nhìn tên gọi tới là anh leo liền ma xui quỷ khiến bật nghe.

"geonwoo, cậu xong chưa? anxinie có về rồi thì kéo em ấy qua luôn nhé."

"a...là em"

"anxinie? sao em lại nhận máy của geonwoo thế? em ấy chưa tắm xong à? hai đứa nhanh lên đấy nhé"

"dạ... vâng"

.

.

.

cốc, cốc

"anxinie?"

anxin hít sâu một hơi, xoay nắm cửa, vừa định bước ra thì bị chen ngược vào phòng.

cạch *tiếng đóng cửa*

đèn bật lên chiếu sáng căn phòng vốn hơi âm u do trời đã chập choạng tối từ lâu.

hai người đứng trong phòng, mắt đối mắt nhìn nhau.

"à... em... anh leo vừa điện thoại nhắc anh đi đi. mọi người đang đợi đó. ban nãy tối quá nên em tưởng điện thoại của mình. xin lỗi anh nhé."

"không sao."

.

"v-vậy mình đi thôi."

"khoan đã. em không định giải thích gì à?" geonwoo dùng thân thể có ưu thế tuyệt đối đứng chắn cửa.

anxin né tránh ánh mắt, đầu đã loạn thành một đống. tui cũng muốn giải thích lắm nhưng vấn đề là anh có tin tui hay hong?

"em, anxin là mèo yêu hả?" geonwoo ngập ngừng hỏi

"đương nhiên hông phải rồi, anh bị ngốc hả" anxin đỏ mặt cãi lại, cậu bị geonwoo hỏi ngốc đến cạn lời. nhưng vừa nghĩ lại thì bản thân mình thật sự vừa bị biến thành một con mèo hết nửa ngày.

"thật ra em không biết nữa. trưa nay em chỉ ngủ một giấc thức dậy thì đã... thành như vậy đó."

"như vậy? biến thành mèo?"

"dạ."

"vậy sao bây giờ em biến lại được?"

"..."

geonwoo vừa hỏi xong liền không nhịn được nhớ lại...
"khụ, vậy lỡ sau này lại xảy ra lại thì biết làm sao? nếu không phải anh thì làm thế nào?"

"em chỉ là con mèo thui, cũng không gây hại cho ai, không phải anh thì cũng không sao mà"

"không được" geonwoo không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên hơi to tiếng. dường như hắn đã phát hiện ra bản thân có chút quá khích nên liền mềm giọng lại.

"em phải tìm hiểu rõ nguyên nhân đã, trước khi biến hình em có ăn uống gì lạ không?"

"không có. toàn là đồ ăn vặt trong kí túc xá thường ăn thôi." anxin cũng hiểu điều quan trọng bây giờ là tìm nguyên nhân, nếu từ giờ cậu cứ ngủ một giấc là biến thành mèo thì tốt nhất nên tính chuyện đền tiền hợp đồng rồi kiếm chỗ mai danh ẩn tích là vừa. cậu cũng không muốn bị lôi vô viện nghiên cứu đâu.

chuông điện thoại của geonwoo lại vang lên.

"này geonwoo, mày còn không tới là bọn anh ăn hết nhé! gọi cả anxinie tới đây nhanh lên!"

"mọi người ăn trước đi. bọn em có chút chuyện đột xuất, chắc sẽ không qua được đâu."

"sao vậy?" bên kia điện thoại nhao nhao tiếng người hỏi thăm - "có chuyện gì à? cần anh giúp không?"

"không có gì đâu? mọi người cứ chơi đi. thật sự không có gì đâu...ừm...bye"

geonwoo vừa ngắt cuộc gọi thì đến phía anxin có cuộc gọi đến. anxin đành nhận cuộc gọi, là xue suren.

"anxin, cậu nhận được loại "đặc sản" quê anh gửi chưa? mau mau tìm hộp kẹo đó ra đi."

"có chuyện gì vậy?"

"nhanh lên, ăn một viên rồi anh kể cho mày nghe chuyện này buồn cười lắm."

anxin rất muốn cúp máy nhưng không muốn giải thích lòng vòng nên xoa trán bất đắc dĩ - "được rồi. đợi em một chút."

cậu bật loa ngoài rồi ra dấu nhờ anh geonwoo tránh đường, bước qua phòng mình xong mới nhớ lúc trưa đã mở "đặc sản" kia ngoài phòng khách rồi nên lại trở ra, vừa lúc thấy geonwoo bỏ loại kẹo anh suren nói vào miệng.

.

quay lại mấy phút trước, geonwoo thấy anxin đi về phòng rồi mình cũng bước ra phòng nghỉ chung định kiểm tra thử, hơi đói thì thấy hộp kẹo mở sẵn trên bàn, não úng thế nào đó liền tuỳ tiện bóc vỏ ăn một viên.

một tiếng "cộp" khẽ vang lên, hộp kẹo rơi xuống sàn.

trong nháy mắt, một con mèo mun to gấp đôi bé mèo xinxin xuất hiện giữa kí túc xá.

anxin nhìn con mèo đang đơ người trước mặt, run giọng nói với bên kia điện thoại. "anh...có thể nói tiếp cho em nghe không..."

"hahaha... có phải rất khó ăn hông? anh mày mò được trong cái tủ cũ ở nhà á. còn ba viên không biết dùng nguyên liệu gì mà nhìn y như mới nên mới bỏ vào trêu em thôi. mau nhả ra rồi đi súc miệng đi...hahaha"

"...chỉ vậy thôi hả..?"

"em sao thế? thực ra có tờ giấy cũ chứa mấy thứ tiếng gì đó anh không hiểu lắm. anh phải đem hỏi người trong nhà thì được dịch lại là kẹo ma thuật gì đó (?), ai ăn trúng sẽ bị biến thành mèo. sau đó đi tìm người mình yêu hôn môi một cái sẽ biến lại thành người. hahaha, có phải nghe như truyện cổ tích vớ vẩn lừa trẻ con không. ai lại biến thành mèo rồi được người mình yêu hôn để biến lại thành người chứ? ê? anxin, em đâu rồi?"

tít.

căn phòng lại rơi vào im lặng.

anxin đang trầm mặc tự vấn bản thân sao lúc nãy tự dưng tiện tay bật loa ngoài làm chi? bây giờ thật sự là hết dám nhìn mặt người... à nhầm, mặt người ta bị biến thành mặt mèo rồi.

cậu vì quá xấu hổ mà không phát hiện ánh mắt con mèo to lớn kia chợt mở to kinh ngạc rồi vụt sáng rực. mấy cái vuốt sắc bén sắp cào trầy luôn lớp thảm dưới chân nó.

vài phút trôi qua.

"grừ... meogr.."

anxin ngẩn người nhìn con mèo trước mặt. "biến thành mèo rồi sao ảnh vẫn to dữ vậy? tiếng kêu cũng ngầu hơn mình nữa?"'

anxin nhìn con mèo màu đen đang đi về phía mình, dù có mong muốn chạy trốn trong một khoảnh khắc nào đó nhưng một phần trách nhiệm là của cậu nên anxin đành vắt óc suy nghĩ làm sao để anh geonwoo có thể hôn được người ảnh yêu mà lúc biến hình không bị chửi biến thái hoặc đưa vô viện nghiên cứu.

nếu người anh ấy thích là mình thì thật tốt nhỉ.

anxin nghĩ ngày hôm nay chắc chắn là ngày nên đánh dấu lại trong cuộc đời mấy chục năm qua của mình. cậu chưa bao giờ tưởng tượng được đời mình lại có ngày phải miễn cưỡng tỏ tình qua miệng người khác rồi bây giờ chuẩn bị thất tình ngay lúc này luôn.

anxin đơ người đứng đó để mặc cho suy nghĩ của mình bay tới tận nơi tít tắp mù khơi nào đó hòng trốn tránh hiện thực.

trong khi đó mèo geonwoo lại hào hứng đến kì quái, hình như còn hơi kích động gấp gáp lại có chút dè dặt dùng móng vuốt kéo áo của anxin, trực tiếp kéo cậu về hiện thực.

anxin nhìn vào mắt geonwoo, nghe tiếng nó gừ gào đương nhiên không hiểu gì. nhưng con mèo to xác vừa nhìn cậu vừa hướng về phía phòng ngủ của geonwoo, đoán là nó muốn cậu đi cùng nên anxin cũng đi theo.

cậu thầm nghĩ đúng là nên tìm cách giấu mọi người trước, nếu để ai thấy thì không ổn lắm. tiếp theo cậu còn phải tìm cách xác định, rồi... đánh ngất người nào đó để con mèo đen kia hôn một cái? cậu thật sự phải làm tới vậy luôn hả? geonwoo đồ xấu xa...

mèo đen nhảy phốc lên giường, đang cố gắng dùng móng vuốt và răng nanh để kéo chăn phủ lên người, động tác nhìn có chút ngu ngốc. anxin bước vào sau, nhìn mà không hiểu nổi. không lẽ anh ấy biến thành mèo rồi nhưng vẫn thấy xấu hổ vì không mặc quần áo.
geonwoo đang vật lộn trên giường thấy anxin vẫn ngơ ngác đứng đó thì lại nhảy xuống, dùng chân trước đóng cửa lại.

một người một mèo làm xong đối mắt năm giây rồi mất tự nhiên ngượng ngùng né tránh.

anxin dừng một hồi đành lên tiếng trước, dù gì cậu cũng không hiểu tiếng mèo nhưng anh geonwoo vẫn hiểu tiếng người được.

"anh ơi... anh có người mình thích chưa? nếu có thì gật đầu."

mèo geonwoo mắt lấp lánh không chần chừ gật đầu một cái.

tim anxin đột nhiên khựng lại, cậu thật sự không muốn hỏi tiếp để phải nghe anh trả lời tên một người không phải cậu.

"vậy... anh có thể dùng móng vuốt gõ tên người đó ra không? em sẽ lén mang anh tới đó hoặc tìm cách liên hệ người đó nhanh nhất có thể."

mèo kia đột nhiên trừng mắt nhìn cậu.

anxin nghĩ có lẽ anh ấy không muốn mình biết danh tính người kia, không hiểu sao cảm giác mất mát càng dâng lên. cậu vốn biết hai người không có kết quả nhưng không nghĩ ngay lúc này anh geonwoo cũng không đủ tin tưởng cậu đến thế.

"được rồi. anh không cần phải tiết lộ cho em biết đâu. vậy anh muốn nói chuyện với ai? em sẽ giúp anh giải thích tình hình với người đó rồi anh tự giải quyết cũng được. nếu anh cần hỗ trợ thì em sẽ giúp vì dù sao cũng là lỗi ở em." anxin nhẹ bĩu môi, giọng nói cũng không kiềm chế được sự rầu rĩ.

mèo đen liền sửng sốt.

"meo.. gr.. meogr!"

anxin giật mình nhìn con mèo đột nhiên kích động kêu lên.

geonwoo tiến lại gần anxin, do dự một chút rồi giơ vuốt lên vẫy vẫy.

anxin vì cảnh tượng mèo đen quá đáng yêu khiến tâm tình tốt hơn một chút.

geonwoo tiếp tục vẫy.

"hả, anh muốn em lại gần một chút hả?"

đầu mèo bự gật mạnh.

geonwoo nhìn người ngồi quỳ trước mặt, hắn vừa hồi hộp vừa buồn cười nghĩ tư thế này chắc sẽ không bị đá bay xuống giường như lần trước nữa đâu.

anxin bị con mèo nhìn chằm chằm thì lại sắp bắt đầu nghĩ lung tung.

rồi đột nhiên, con mèo khẽ nhảy lên về phía cậu, đầu mèo như phóng đại ra trước mắt

mọi thứ diễn ra rất nhanh, một cái chạm nhẹ nơi môi, anxin chưa kịp phản ứng thì mũi cậu chạm phải một cái mũi hơi ướt, cảm giác môi hơi ngứa khi đụng vào một đám lông nhung...

cảm giác đột ngột bị đè ngửa thật sự không hề dễ chịu. anxin còn bị thân thể bự hơn cậu mấy cỡ đè hai lần trong một ngày.

cơ thể bị đè trong tư thế bẻ ngược, thân thể geonwoo to lớn đè bên trên, nệm giường lún xuống và môi vẫn đang bị người kia chiếm lấy.

anxin nhìn khuôn mặt gần sát không một kẽ hở trước mắt, não vẫn không load được tình hình, đôi môi chợt ngứa ngáy mới khiến cậu giật mình muốn phản ứng nhưng tư thế bị người phía trên khoá lại không cho phép.

geonwoo vụng về hôn anxin một lúc rồi mới dám nhổm dậy nhìn người kia.

geonwoo nhanh tay giúp đỡ anxin lên, rất tự nhiên tiện thể dùng thêm chút lực ôm luôn người vào lòng.

anxin cảm nhận được cơ thịt trần trụi dán vào người mình liền lập tức theo phản ứng bản năng rụt về nhưng cả người lại không thoát được vòm ngực rộng của geonwoo.

tiếng tim đập thình thịch từ hai bên như đang cộng hưởng, cảm giác cả căn phòng đều vang dội là tiếng tim của hai người, trong tai không có bất kỳ tạp âm nào khác.

"anxinie... thích anh?" - geonwoo chờ nhịp tim mình bình ổn lại liền hỏi.

"e-em không có" anxin ngại ngùng lập tức phản bác.
cảm giác đôi tay đang ôm mình hơi siết lại, cậu liền ngưng bặt

geonwoo tiến sát hơn, hơi thở phả vào cổ cậu. "anxinie thật ra anh..."

geonwoo vừa mở miệng đã nghe tiếng mở cửa chính vọng vào, sau một loạt tiếng bước chân chỉ trong nháy mắt cửa phòng cậu cũng bị gõ vang.

"geonwoo, cậu lại chọc tức gì thằng nhóc anxin rồi hả? hai người làm gì mà không tới" tiếng sangwon vọng vào, tiếp đó là tiếng gõ cửa phòng anxin rồi giọng của leo cũng vang lên "anxinie, em có trong đó không? em không khỏe hả?"

"geonwoo ló mặt ra đây nói chuyện một chút coi." có lẽ nhận ra bên kia không có người nên leo cũng chuyển qua gõ phòng geonwoo.

anxin sau lúc cứng người vì giật mình cuối cùng cũng tìm được cơ hội thoát ra, liền vội vàng bò xuống giường, chạy nhanh ra mở cửa cũng ngay lập tức đóng lại không để người bên ngoài nhận ra hiện trạng trong phòng.

" anh geonwoo bị cảm nhẹ, em vừa cho anh ấy uống thuốc, đã ngủ lại rồi."

"vừa nãy thấy em ấy vẫn rất bình thường mà?" giọng leo đầy nghi hoặc."

"chỉ nóng lên một chút thôi, có lẽ trúng nắng nên đau đầu." anxin lấp liếm.

"em cũng không khỏe hả? sao mặt đỏ vậy? còn ra mồ hôi nữa nè, môi cũng hơi sưng" leo lo lắng hỏi liên tiếp.

"hả... em không sao, vừa nãy chăm sóc anh ấy với có lẽ do hôm nay hơi nóng nên nhiệt miệng đó."

geonwoo ngồi thần ra trên giường, đợi mọi người đi hết mới kịp phản ứng là để người kia chạy mất rồi. hắn xuống giường, nhanh chóng mặc quần áo vào định qua phòng thì anxin vừa nói cậu đã ngủ.

geonwoo nôn nóng đi qua đi lại mấy vòng cuối cùng đành chịu thua, thầm nghĩ đợi ngày mai nhất định phải tính sổ rõ ràng với người kia.

_continue

xin lỗi vì để cả nhà chờ đợiii

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz