Genshin Impact Tartaglia X Signora Tro Tan
A/N: Truyện được viết dưới góc nhìn của Tartaglia. Nói cách khác nhân vật "tôi" chính là Tartaglia, còn nhân vật "em" là Signora. Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là lúc tôi được đưa đến lâu đài của nữ hoàng. Một thiếu niên mười bốn tuổi đã trải qua chiến trận đẫm máu tự cho rằng bản thân cứng rắn như sắt thép, nhìn thấy gương mặt em lập tức xao động. Em trông vừa lạnh giá tựa như băng tuyết Snezhnaya, lại vừa ấm áp như ánh lửa ngày đông. "Đó là nữ hoàng sao?" Tôi ngây ngốc hỏi The Rooster."Người đó là quan chấp hành số 8, La Signora 'The Fair Lady.'" Ông ta vỗ vai tôi."Đứa trẻ nào đây? Đừng nói là đồ chơi mới của The Professor đấy." Em nhìn thấy tôi liền tiến đến hỏi. Em đến gần, tôi có dịp nhìn rõ em hơn. Gương mặt trái xoan thanh tú bị che một nửa bởi chiếc mặt nạ, con mắt xanh lặng tựa mặt nước hồ mùa thu, đôi môi đỏ mọng không thể đoán ra em cười hay không cười. Bộ trang phục em đang mặc thật sự rất cầu kỳ tinh xảo, phô bày mọi đường cong quyến rũ nhất của nữ giới. Tôi chưa từng thấy ai ăn mặc như vậy ở thị trấn của mình, kể cả sư phụ của tôi cũng không mặc loại trang phục này. Em rất cao, dường như đứng ngang bằng với The Rooster. Còn thứ lơ lửng bên cạnh em là gì thế? "Lính mới đấy. Một nhân tài hiếm có." The Rooster hào hứng giới thiệu. "Vậy sao?" Em hờ hững nói, nhìn xuống cậu thiếu niên thấp hơn em một cái đầu, "Mong là cậu ta sống sót được hết kì huấn luyện.", rồi xoay người bỏ đi."Cô ấy vẫn luôn như thế đó, cậu đừng để ý nhiều." The Rooster tặc lưỡi, giống như đã thấy em hành xử như thế nhiều lần trước đây vậy, "Đi thôi, ta có thứ này phải cho cậu xem."XxxTôi là một tân binh được tuyển chọn mà không thông qua kì sát hạch nên trong tổ chức xuất hiện vài cuộc tranh cãi nhỏ xung quanh việc này. Quá nửa tân binh cho rằng tôi xứng đáng, được tuyển thẳng mà không phải trải qua mấy vòng sát hạch là do tôi có năng lực. Còn lại cho rằng tôi lợi dụng quan hệ để đặt bàn chân hèn kém này vào tổ chức. Vì chẳng có lí do gì một đứa con trai của một tên thương nhân từ một ngôi làng xa xôi gần biển nào đó có thể một bước đứng vào hàng ngũ tân binh ưu tú như thế.Tôi có nghe mấy lời này từ The Rooster. Ông ta nói rằng dù sao tôi cũng là tân binh, không nên gây sự. Năng lực của tôi cũng hơn chúng một (vài) bậc nên đừng so đo với đám nhiều chuyện này làm gì. Nhìn xuống vision hệ Thủy sáng ngời trên thắt lưng, đương nhiên tôi biết mình hơn chúng rất nhiều. Nhưng có vẻ bọn chúng không biết điều cho lắm, hung hăng khiêu khích tôi. Ước mơ của tôi là được đấu với kẻ mạnh. Vậy để xem lũ láo nháo này mạnh cỡ nào.Hóa ra cũng không mạnh lắm. Tên cứng nhất cũng chỉ tới đòn thứ năm là gục. Đúng lúc tôi định bỏ đi thì một tên bật dậy đánh lén tôi từ phía sau. Dường như mọi sự căm phẫn ghen tức đều dồn hết vào đòn đánh này, hắn lao đến với một tốc độ không tưởng. Tôi có thể tránh kịp không đây? Bàn tay cầm kiếm ngắn nhắm tới tôi bỗng nhiên đóng băng giữa không trung. Hơi nước xung quanh chân hắn tụ lại làm hắn không thể tiến thêm dù chỉ nửa bước, băng nhanh chóng tỏa lên trên, khóa cứng cả nửa thân dưới của hắn. Tên tân binh vùng vẫy thế nào cũng không thoát được."Đó là người do đích thân The Rooster tuyển mộ. Các ngươi dám động chân động tay với nó sao?" Giọng nói lạnh lùng vang lên. Tên tân binh lúc này đã mồ hôi túa ra khắp mặt vì sợ. Nhìn thấy chủ nhân của giọng nói thì càng run đến đến mức không nói nên lời.Em đi đến, giải trừ đóng băng cho kẻ không biết điều kia. Vừa thoát khỏi khối băng, hắn quỳ xuống rối rít cầu xin em tha thứ. Trông em tựa như một sinh vật cao quý không thuộc thế giới này còn hắn là một thứ sâu bọ thấp kém vậy. 'Thật thảm hại...' Trong một thoáng tôi nghĩ. "Không có việc gì thì cũng bớt gây ồn ào đi. Các quan chấp hành không rảnh rỗi giải quyết hậu quả đâu." Em nói, âm thanh nghe thật nhẹ nhàng nhưng tựa như hàng ngàn mũi lao băng đâm xuống."Ngươi tới chỗ The Professor kiểm tra đi. Đừng đứng đó." Em nói với tôi rồi lại quay lưng đi như lần trước. Tên kia hình như bị em dọa cho sợ đến mức không nhấc nổi tay chân rồi. Em đi rồi hắn vẫn còn run rẩy, run đến mức không đứng dậy nổi. Tôi đi tới, đá kẻ thất bại ấy nằm ra đất. Hắn tốt nhất nên bất tỉnh chờ đám đặc vụ tới hốt vào cáng chứ đừng quỳ ở đó run lẩy bẩy. Thật bẩn mắt tôi, và bẩn mắt em nữa. Đến lúc trở về phòng tôi mới nhận ra hai má mình đang rất nóng, lại còn có màu hồng nữa...XxxTôi ở lại tổ chức đã được một thời gian rồi.Từ ngày chứng kiến em tỏ uy trước tên tân binh kia, tôi để ý em nhiều hơn, vô thức ghi nhớ nhiều đặc điểm của em. Mái tóc bạch kim của em, con mắt xanh của em, chiếc mặt nạ mang màu ảm đạm của em, từng cử chỉ của bàn tay em, cách em bước đi...Dần dần tôi nghĩ đến em như một thói quen. Hình ảnh em hiện lên trong tâm trí tôi thường xuyên hơn. Thi thoảng tôi viết vài dòng về em vào cuốn sổ tay, mỉm cười trước bức chân dung của em mà tôi tự họa bằng chì...Tại sao tôi lại nhớ em nhiều thế?Thứ cảm xúc này là gì vậy?XxxMột thiếu niên mười sáu tuổi lần đầu biết tới thứ tình cảm này đương nhiên rất bối rối. Suốt một tuần tôi không thể nhìn em một cách bình thường, không thể xuất hiện cùng một chỗ với em. Nếu em tới nói chuyện với The Rooster tôi sẽ lấy cớ bỏ đi đâu đó. Tôi sợ rằng nhìn thấy em tôi sẽ không kìm chế được sự xấu hổ.Hết một tuần tôi mới lấy lại được bình tĩnh mà đối diện với em. Bây giờ, tôi muốn nhìn thấy em, nhìn thấy em ở gần như mỗi nơi mà tôi đặt chân đến trong tổ chức. Tôi muốn nhìn thấy em ở hàng ghế khán giả ở sân tập, xem tôi thể hiện kĩ thuật. Tôi muốn nhìn thấy em trong thư viện, dù là quay lưng về phía tôi cũng được. Tôi muốn nhìn thấy em ở phòng ăn, nhìn em tao nhã dùng bữa. Tôi muốn em quay lại nhìn tôi, nhìn tôi như cách tôi nhìn em...Nhưng tôi nhận ra... Em sẽ không bao giờ nhìn đến một tên tân binh vô danh... Tôi muốn có địa vị! Để đứng trên những kẻ khác, để được đấu với những đối thủ xứng tầm, để làm gia đình tự hào, để khiến em phải ngước nhìn.Tôi phải trở thành một quan chấp hành!XxxKĩ năng chiến đấu của tôi dần trở nên hoàn thiện. Tôi đánh với đám lính Fatui đến mức chán tay rồi. Có lẽ tôi nên thách đấu một quan chấp hành xem sao. Phải rồi, là em...Em bước vào trận đấu với tôi trong bộ trang phục cầu kỳ đó, thậm chí còn không thèm thủ thế. Em bình tĩnh phản lại từng đòn tấn công, những mũi tên nước của tôi lần lượt hóa thành những đóa hoa băng dưới Delusion của em. Bàn tay của em uyển chuyển tựa như một nhạc trưởng, những mũi thương băng lao đến, đâm xuống đất tạo thành những đóa hoa tuyệt đẹp. Em rất mạnh, chắc chắn rồi. Suy nghĩ đó làm cơ thể tôi rạo rực. Tôi cực kỳ hung phấn, tôi phải đánh bại em, phải khiến em khuất phục trước tôi.Sau một pha tăng tốc vượt ngoài giới hạn, tôi vượt qua tất cả lớp phòng thủ của em. Chiếc mặt nạ tử vong em đeo bị ngọn thương của tôi đánh vỡ. Trong thoáng chốc, tôi đã thấy những gì em cố gắng che giấu bên dưới lớp vải cùng làn tóc lấp lánh như ánh mặt trời đó. Sự ngạc nhiên của em nhanh chóng biến thành tức giận và hổ thẹn. Em giải phóng một thứ sức mạnh cổ xưa nào đó mà tôi không thể gọi tên và tôi bị nó hất văng. Đầu đập mạnh xuống sàn đấu, tôi có thể cảm nhận được vị máu ở khóe môi và tiếng xương cốt kêu lạo xạo bên dưới da. Em bước đến, trao cho tôi cái nhìn bừng bừng lửa giận từ trên cao. Em nâng tay lên, hơi nước xung quanh tụ thành một ngọn lao băng. Chỉ cần em phất tay, nó sẽ đâm thẳng xuống và kết liễu tôi ngay lập tức. Nhưng rồi em hạ tay và bỏ đi, trước đó không quên gọi người chăm sóc cho tôi. Lúc tỉnh dậy tôi đã thấy mình nằm trong phòng bệnh, xung quanh có vài bác sĩ cùng đặc vụ đang chăm sóc. Đặc biệt còn có sự xuất hiện của The Rooster. Ông ta khuyên tôi nên tiết chế sự liều lĩnh của mình, đừng ngốc nghếch thách đấu em lần nữa nếu không muốn bị em đóng băng đến chết. Tôi vò vò mái đầu cam, gật đầu hứa suông để ông ta rời đi.Tay bác sĩ đưa tôi một bát soup Shchi(*), nói tôi từ từ ăn để làm ấm người. Tôi bê chiếc bát và uống một hơi trước sự kinh ngạc của ông ta. Hương vị và sức nóng khiến miệng lưỡi tôi tê dại, nhưng làm thân thể tôi sảng khoái vô cùng, tựa như giữa trời lạnh gặp được lò sưởi vậy. Chờ cho hơi ấm lan khắp cơ thể, tôi bắt thưởng thức món ăn một cách chậm rãi hơn. Cải bắp, khoai tây, thịt rừng đều được canh thời gian hoàn hảo, gia vị lại được nêm nếm hợp lý. Thực sự không chê vào đâu được.(*) Một món súp bắp cải của Nga. Tham khảo thêm tại đây: https://vi.wikipedia.org/wiki/S%C3%BAp_b%E1%BA%AFp_c%E1%BA%A3i
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz