Geminifourth Tra Cam Que Mua Thu
Cửa hàng hoa nhỏ nằm nép mình trong một con phố yên tĩnh, nơi mùi hương của những cánh hoa hòa quyện với không khí dịu mát buổi sáng. Gemini đẩy cửa bước vào, tiếng chuông khẽ reo vang như một lời chào quen thuộc.“Chào anh, hôm nay anh muốn mua hoa gì?”Cô chủ tiệm hoa ngước lên từ đám hoa hồng đang cắt tỉa, ánh mắt hiền từ dõi theo người khách mới vừa ghé vào hôm qua.Anh khẽ mỉm cười, bước chậm rãi qua những kệ hoa đủ màu sắc. “Vẫn là hướng dương nhưng lần này tôi muốn thêm một chút đặc biệt.”Cô chủ tiệm dừng tay, ngạc nhiên hỏi lại. “Đặc biệt thế nào ạ?”“Có thể gói thêm một tấm thiệp giúp tôi không? Tôi muốn nhắn gửi một lời cảm ơn.” Giọng anh trầm ấm nhưng không giấu được vẻ lúng túng hiếm thấy.Cô khẽ nghiêng đầu, tò mò nhưng không hỏi thêm, chỉ nhẹ nhàng chuẩn bị bó hoa theo yêu cầu. Gemini đứng đó, ánh mắt chăm chú nhìn vào khoảng không, như đang cố chọn từng từ hoàn hảo nhất cho tấm thiệp.Ít phút sau, anh rời đi với bó hoa hướng dương và một tấm thiệp nhỏ. Bó hoa hướng dương rực rỡ được gói bằng lớp giấy gói màu vàng chanh tươi sáng, làm nổi bật sắc vàng đậm của những cánh hoa. Những bông hoa lớn, nhụy tròn màu nâu sậm tựa như mặt trời nhỏ, được xếp khéo léo ở trung tâm. Xen lẫn là vài nhánh baby trắng tinh khôi, mang lại cảm giác nhẹ nhàng và thanh thoát.Viền ngoài được điểm thêm vài lá bạc hà xanh mướt, tạo sự hài hòa. Một dải dây thừng nhỏ buộc hờ hững quanh bó hoa, giữ mọi thứ gọn gàng nhưng vẫn tự nhiên. Tấm thiệp trắng nhỏ được cài cẩn thận ở góc bó hoa, viết tay dòng chữ ngắn ngủi nhưng ý nghĩa. Gemini đứng trước cửa nhà Fourth, tay cầm bó hoa hướng dương rực rỡ. Ánh nắng chiều nhẹ nhàng phủ lên vai anh, trong lòng lại ngổn ngang những cảm xúc khó tả. Lần này, cảm giác khác hẳn những lần anh đến đây trong suốt mấy tháng qua.Hồi hộp. Lo lắng. Và hơn hết, là mong chờ.Gemini hít một hơi sâu, ánh mắt nhìn xuống bó hoa trên tay. Những cánh hoa vàng chanh tươi sáng như đại diện cho hy vọng mà anh đang ôm lấy. “Bắt đầu lại.” anh tự nhủ. Không phải để lặp lại những gì đã có, mà là một mối quan hệ mới – nơi cả hai đều trưởng thành hơn.Anh giơ tay lên, gõ nhẹ vào cánh cửa gỗ quen thuộc. Tiếng bước chân vang lên từ bên trong, đều đặn nhưng đủ khiến tim anh đập nhanh hơn. Khi cánh cửa mở ra, Fourth xuất hiện, vẫn là dáng vẻ giản dị ấy – áo sơ mi trắng và quần đùi đen, mái tóc đen hơi rối vì gió chiều. Nhưng lần này, ánh mắt của Fourth nhìn Gemini, mang theo một tia bất ngờ lẫn sự mềm mại khó giấu.Gemini cố giữ vẻ bình tĩnh, tay đưa bó hoa ra phía trước.
" Tặng em. "Anh cất giọng, trầm nhưng chân thành. “Anh đến đây… để nói rằng anh muốn bắt đầu lại. Không phải như người yêu cũ, mà là điều gì đó nhiều hơn thế. ”Fourth nhìn bó hoa, rồi ánh mắt cậu dừng lại ở khuôn mặt Gemini. Có chút bất ngờ, nhưng rồi khóe môi cậu nhếch lên, tạo thành một nụ cười nhẹ. Tay cũng nhận lấy bó hoa tươi, tấm thiệp chuyển rời vị trí mà xê dịch đi đôi chút.“ Cảm ơn anh, vào nhà đi đã. Ngoài này lạnh quá. ” Fourth đáp bằng giọng ấm áp.Gemini nghe theo bước vào, tay Fourth vẫn nắm chặt bó hoa hướng dương, ánh mắt anh đầy hy vọng. Cậu mời anh ngồi xuống, đôi mắt của anh có chút mơ hồ, nhưng nụ cười trên môi vẫn không thay đổi. Gemini không thể kiềm chế nữa, anh nhìn thẳng vào mắt Fourth, giọng anh ấm áp nhưng đầy sự chờ đợi.
- Anh nghĩ rằng em có thể cho chúng ta một cơ hội nữa. Để bắt đầu lại, không phải như trước, mà là một mối quan hệ mới.Fourth nhìn anh một lúc, đôi mắt anh thoáng lấp lánh, nhưng vẫn không nói gì. Cậu nhìn xuống bó hoa, rồi ánh mắt lại dừng lại trên tấm thiệp nhỏ gắn bên cạnh. Một sự im lặng kéo dài giữa hai người.Cuối cùng, Fourth khẽ nhấc tấm thiệp lên, đọc những dòng chữ mà Gemini đã viết. Sau khi đọc xong, cậu lại im lặng một lúc lâu, đôi mắt trầm ngâm không rời đi đâu cả. Cậu đặt tấm thiệp xuống bàn, rồi nhẹ nhàng quay sang Gemini.“Em rất cảm ơn anh vì những lời này. Thú thực em đã muốn nghe từ rất lâu.”Fourth cất giọng, nhưng có gì đó buồn trong đó. Anh mỉm cười nhẹ, nhưng không phải nụ cười mà Gemini từng quen thuộc.- Nhưng... Fourth thở dài một tiếng.
- Thôi bỏ đi.Gemini ngạc nhiên, ánh mắt anh lóe lên vẻ bối rối. Anh đã chuẩn bị rất kỹ cho khoảnh khắc này, đã nghĩ đến vô số cách để bắt đầu lại, nhưng lại không lường trước được phản ứng của Fourth.
- Em không muốn thử sao?Fourth vẫn giữ nụ cười mờ nhạt trên môi, nhưng ánh mắt cậu trở nên xa xăm.
- Không phải là em không muốn, chỉ là… Cảm ơn anh vì những gì anh đã làm cho em trong suốt mấy tháng qua.Gemini không nói gì thêm, chỉ đứng đó, ngập ngừng, không biết phải làm gì tiếp theo. Fourth vẫn nhìn anh, sự bình thản bên ngoài không thể che giấu hết cảm xúc phức tạp đang dâng trào trong lòng cậu.Cậu không vội giải thích, cũng không muốn đẩy Gemini ra. Mọi thứ chỉ đơn giản là cậu không thể làm được, dù bản thân cậu cũng đang vật lộn với những cảm xúc không rõ ràng. Gemini ngồi đó lặng lẽ, cảm giác ngượng ngùng bao trùm lấy anh. Mặc dù đã chuẩn bị sẵn sàng cho mọi tình huống, nhưng sự từ chối của Fourth vẫn khiến trái tim anh có phần chùn xuống. Anh không biết phải nói gì nữa, chỉ có thể lặng lẽ quan sát ánh mắt của Fourth.Không khí giữa hai người trở nên im lặng và nặng nề, cho đến khi một tiếng "bíp" nhẹ nhàng từ chiếc đồng hồ đeo tay vang lên, phá vỡ sự im lặng.Bíp… bíp… bíp...Gemini nhìn vào đồng hồ, rồi khẽ thở dài, một nụ cười thoáng qua trên môi.
- Anh xin lỗi. Thời gian trôi nhanh quá. Anh nhìn về phía Fourth, giọng nhẹ nhàng, gần như là một lời xin lỗi.
- Bệnh nhân hẹn anh ba giờ chiều nay. Fourth chỉ gật đầu nhẹ, không nói gì, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Gemini, như thể có điều gì đó chưa nói hết.Gemini mỉm cười nhẹ nhàng, nắm lấy tay nắm cửa, rồi quay lại lần nữa. - Em cứ suy nghĩ thêm. Không cần nặng nề quá. Giọng anh trầm, đầy sự kiên nhẫn. - Dù sao, thời gian cũng còn dài.Anh dừng lại một chút, rồi mở cửa bước ra. Bước chân nhẹ nhàng, nhưng trong lòng anh như mang theo một tảng đá nặng. Gemini vừa rời đi, Fourth đã vội vàng đóng cửa lại, tựa lưng vào cánh cửa gỗ như để ngăn bản thân không bật ra những cảm xúc khó kìm nén. Cậu nhìn xuống tấm thiệp nhỏ mà Gemini để lại, lòng dâng lên một niềm vui khó tả. Đôi tay run nhẹ, cậu khẽ mở tấm thiệp ra lần nữa, mắt lướt nhanh qua từng dòng chữ.Những con chữ gọn gàng, ngay ngắn, như từng nhịp đập trái tim của Gemini gửi gắm trong đó:" Chúng ta đều đã lớn hơn, có những suy nghĩ khác trước, và anh tin rằng nếu được làm lại, chúng ta có thể làm tốt hơn. Nếu em cũng cảm thấy điều đó, anh rất mong chúng ta có thể thử một lần nữa, không phải để quay lại như trước, mà là bắt đầu một hành trình mới, với sự thấu hiểu và trân trọng dành cho nhau. Anh sẽ chờ câu trả lời từ em. Dù em quyết định thế nào anh vẫn luôn tôn trọng.Gemini. "Tim Fourth đập rộn ràng, ánh mắt lấp lánh như một đứa trẻ vừa tìm thấy món quà yêu thích. Cậu cầm chặt tấm thiệp, đọc đi đọc lại, đôi môi vô thức nở một nụ cười. Một phần trong cậu muốn chạy ngay ra ngoài, kéo tay Gemini lại, nói rằng cậu cũng rất muốn làm lại từ đầu.Nhưng niềm vui ấy kéo dài không lâu. Nụ cười dần nhạt đi khi suy nghĩ ùa về. Fourth nhìn chăm chăm vào tấm thiệp, cảm giác rối bời dần chiếm lấy tâm trí. Cậu biết rằng mình vẫn yêu Gemini, vẫn khao khát những khoảnh khắc cả hai cùng chia sẻ, nhưng trong lòng cậu, những suy nghĩ khác cũng dần nhen nhóm.Hoàng tử có thể quen đánh giày sao?Cậu thở dài, ánh mắt dừng lại ở những dòng chữ một lần nữa, nhưng lần này, chúng như biến thành một gánh nặng vô hình. Fourth hiểu rằng, không phải tình yêu của cậu dành cho Gemini đã phai nhạt, mà là suy nghĩ của cậu đã thay đổi. Những cuộc trò chuyện trước đây, sự khác biệt về góc nhìn, về cách sống, về tri thức, từng chút một khiến cậu mệt mỏi.Cậu không muốn làm tổn thương Gemini, càng không muốn làm tổn thương chính mình. Nhưng có lẽ, tình yêu không phải lúc nào cũng đủ để lấp đầy những khoảng cách lớn đến thế.Fourth siết chặt tấm thiệp trong tay, ngả người lên ghế, ánh mắt nhìn xa xăm. Trái tim cậu vẫn loạn nhịp vì Gemini, nhưng lý trí thì liên tục nhắc nhở rằng, một người tầm thường như cậu không thể có tham vọng lớn như thế. Cậu đứng trước cửa sổ, ánh nắng cuối thu nhẹ nhàng len qua tấm rèm mỏng, chiếu vào căn phòng nhỏ. Ánh sáng ấy chạm lên khuôn mặt cậu, mang theo hơi ấm dịu nhẹ, nhưng trái tim cậu vẫn lạnh như những chiếc lá vàng ngoài kia, dù mặt trời có cố gắng rọi sáng thế nào.Cậu nhìn bó hoa hướng dương trên bàn, những cánh hoa vàng chanh rực rỡ như đang cố gắng hướng về phía ánh sáng, bất kể nó ở đâu. Fourth chợt thấy mình giống như những đóa hoa ấy – khao khát một điều gì đó, nhưng cũng mỏi mệt vì chính sự khát khao ấy.Ánh nắng đẹp đến thế, sao hoa lại không vui? Cậu tự hỏi, nhưng rồi lại mỉm cười nhạt. Vì cậu hiểu, ánh nắng ấy dẫu có dịu dàng bao nhiêu, cũng không thể xua đi những bóng tối trong tâm hồn mình.Cậu yêu Gemini, như hoa yêu nắng, nhưng liệu hoa có thể mãi sống dưới ánh mặt trời, khi gốc rễ của nó lại bị trói buộc trong lớp đất cằn khô? Cảm xúc của cậu như những cánh hoa, đẹp nhưng mỏng manh, dễ bị cuốn đi bởi một cơn gió bất chợt, dễ héo úa nếu nắng trở nên quá chói chang.Fourth nhìn ánh nắng nhạt dần, đôi mắt cậu thoáng hiện một nỗi buồn sâu thẳm. Phải chăng, đôi khi hoa cần học cách buông bỏ nắng để tự mình đứng vững?
" Tặng em. "Anh cất giọng, trầm nhưng chân thành. “Anh đến đây… để nói rằng anh muốn bắt đầu lại. Không phải như người yêu cũ, mà là điều gì đó nhiều hơn thế. ”Fourth nhìn bó hoa, rồi ánh mắt cậu dừng lại ở khuôn mặt Gemini. Có chút bất ngờ, nhưng rồi khóe môi cậu nhếch lên, tạo thành một nụ cười nhẹ. Tay cũng nhận lấy bó hoa tươi, tấm thiệp chuyển rời vị trí mà xê dịch đi đôi chút.“ Cảm ơn anh, vào nhà đi đã. Ngoài này lạnh quá. ” Fourth đáp bằng giọng ấm áp.Gemini nghe theo bước vào, tay Fourth vẫn nắm chặt bó hoa hướng dương, ánh mắt anh đầy hy vọng. Cậu mời anh ngồi xuống, đôi mắt của anh có chút mơ hồ, nhưng nụ cười trên môi vẫn không thay đổi. Gemini không thể kiềm chế nữa, anh nhìn thẳng vào mắt Fourth, giọng anh ấm áp nhưng đầy sự chờ đợi.
- Anh nghĩ rằng em có thể cho chúng ta một cơ hội nữa. Để bắt đầu lại, không phải như trước, mà là một mối quan hệ mới.Fourth nhìn anh một lúc, đôi mắt anh thoáng lấp lánh, nhưng vẫn không nói gì. Cậu nhìn xuống bó hoa, rồi ánh mắt lại dừng lại trên tấm thiệp nhỏ gắn bên cạnh. Một sự im lặng kéo dài giữa hai người.Cuối cùng, Fourth khẽ nhấc tấm thiệp lên, đọc những dòng chữ mà Gemini đã viết. Sau khi đọc xong, cậu lại im lặng một lúc lâu, đôi mắt trầm ngâm không rời đi đâu cả. Cậu đặt tấm thiệp xuống bàn, rồi nhẹ nhàng quay sang Gemini.“Em rất cảm ơn anh vì những lời này. Thú thực em đã muốn nghe từ rất lâu.”Fourth cất giọng, nhưng có gì đó buồn trong đó. Anh mỉm cười nhẹ, nhưng không phải nụ cười mà Gemini từng quen thuộc.- Nhưng... Fourth thở dài một tiếng.
- Thôi bỏ đi.Gemini ngạc nhiên, ánh mắt anh lóe lên vẻ bối rối. Anh đã chuẩn bị rất kỹ cho khoảnh khắc này, đã nghĩ đến vô số cách để bắt đầu lại, nhưng lại không lường trước được phản ứng của Fourth.
- Em không muốn thử sao?Fourth vẫn giữ nụ cười mờ nhạt trên môi, nhưng ánh mắt cậu trở nên xa xăm.
- Không phải là em không muốn, chỉ là… Cảm ơn anh vì những gì anh đã làm cho em trong suốt mấy tháng qua.Gemini không nói gì thêm, chỉ đứng đó, ngập ngừng, không biết phải làm gì tiếp theo. Fourth vẫn nhìn anh, sự bình thản bên ngoài không thể che giấu hết cảm xúc phức tạp đang dâng trào trong lòng cậu.Cậu không vội giải thích, cũng không muốn đẩy Gemini ra. Mọi thứ chỉ đơn giản là cậu không thể làm được, dù bản thân cậu cũng đang vật lộn với những cảm xúc không rõ ràng. Gemini ngồi đó lặng lẽ, cảm giác ngượng ngùng bao trùm lấy anh. Mặc dù đã chuẩn bị sẵn sàng cho mọi tình huống, nhưng sự từ chối của Fourth vẫn khiến trái tim anh có phần chùn xuống. Anh không biết phải nói gì nữa, chỉ có thể lặng lẽ quan sát ánh mắt của Fourth.Không khí giữa hai người trở nên im lặng và nặng nề, cho đến khi một tiếng "bíp" nhẹ nhàng từ chiếc đồng hồ đeo tay vang lên, phá vỡ sự im lặng.Bíp… bíp… bíp...Gemini nhìn vào đồng hồ, rồi khẽ thở dài, một nụ cười thoáng qua trên môi.
- Anh xin lỗi. Thời gian trôi nhanh quá. Anh nhìn về phía Fourth, giọng nhẹ nhàng, gần như là một lời xin lỗi.
- Bệnh nhân hẹn anh ba giờ chiều nay. Fourth chỉ gật đầu nhẹ, không nói gì, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Gemini, như thể có điều gì đó chưa nói hết.Gemini mỉm cười nhẹ nhàng, nắm lấy tay nắm cửa, rồi quay lại lần nữa. - Em cứ suy nghĩ thêm. Không cần nặng nề quá. Giọng anh trầm, đầy sự kiên nhẫn. - Dù sao, thời gian cũng còn dài.Anh dừng lại một chút, rồi mở cửa bước ra. Bước chân nhẹ nhàng, nhưng trong lòng anh như mang theo một tảng đá nặng. Gemini vừa rời đi, Fourth đã vội vàng đóng cửa lại, tựa lưng vào cánh cửa gỗ như để ngăn bản thân không bật ra những cảm xúc khó kìm nén. Cậu nhìn xuống tấm thiệp nhỏ mà Gemini để lại, lòng dâng lên một niềm vui khó tả. Đôi tay run nhẹ, cậu khẽ mở tấm thiệp ra lần nữa, mắt lướt nhanh qua từng dòng chữ.Những con chữ gọn gàng, ngay ngắn, như từng nhịp đập trái tim của Gemini gửi gắm trong đó:" Chúng ta đều đã lớn hơn, có những suy nghĩ khác trước, và anh tin rằng nếu được làm lại, chúng ta có thể làm tốt hơn. Nếu em cũng cảm thấy điều đó, anh rất mong chúng ta có thể thử một lần nữa, không phải để quay lại như trước, mà là bắt đầu một hành trình mới, với sự thấu hiểu và trân trọng dành cho nhau. Anh sẽ chờ câu trả lời từ em. Dù em quyết định thế nào anh vẫn luôn tôn trọng.Gemini. "Tim Fourth đập rộn ràng, ánh mắt lấp lánh như một đứa trẻ vừa tìm thấy món quà yêu thích. Cậu cầm chặt tấm thiệp, đọc đi đọc lại, đôi môi vô thức nở một nụ cười. Một phần trong cậu muốn chạy ngay ra ngoài, kéo tay Gemini lại, nói rằng cậu cũng rất muốn làm lại từ đầu.Nhưng niềm vui ấy kéo dài không lâu. Nụ cười dần nhạt đi khi suy nghĩ ùa về. Fourth nhìn chăm chăm vào tấm thiệp, cảm giác rối bời dần chiếm lấy tâm trí. Cậu biết rằng mình vẫn yêu Gemini, vẫn khao khát những khoảnh khắc cả hai cùng chia sẻ, nhưng trong lòng cậu, những suy nghĩ khác cũng dần nhen nhóm.Hoàng tử có thể quen đánh giày sao?Cậu thở dài, ánh mắt dừng lại ở những dòng chữ một lần nữa, nhưng lần này, chúng như biến thành một gánh nặng vô hình. Fourth hiểu rằng, không phải tình yêu của cậu dành cho Gemini đã phai nhạt, mà là suy nghĩ của cậu đã thay đổi. Những cuộc trò chuyện trước đây, sự khác biệt về góc nhìn, về cách sống, về tri thức, từng chút một khiến cậu mệt mỏi.Cậu không muốn làm tổn thương Gemini, càng không muốn làm tổn thương chính mình. Nhưng có lẽ, tình yêu không phải lúc nào cũng đủ để lấp đầy những khoảng cách lớn đến thế.Fourth siết chặt tấm thiệp trong tay, ngả người lên ghế, ánh mắt nhìn xa xăm. Trái tim cậu vẫn loạn nhịp vì Gemini, nhưng lý trí thì liên tục nhắc nhở rằng, một người tầm thường như cậu không thể có tham vọng lớn như thế. Cậu đứng trước cửa sổ, ánh nắng cuối thu nhẹ nhàng len qua tấm rèm mỏng, chiếu vào căn phòng nhỏ. Ánh sáng ấy chạm lên khuôn mặt cậu, mang theo hơi ấm dịu nhẹ, nhưng trái tim cậu vẫn lạnh như những chiếc lá vàng ngoài kia, dù mặt trời có cố gắng rọi sáng thế nào.Cậu nhìn bó hoa hướng dương trên bàn, những cánh hoa vàng chanh rực rỡ như đang cố gắng hướng về phía ánh sáng, bất kể nó ở đâu. Fourth chợt thấy mình giống như những đóa hoa ấy – khao khát một điều gì đó, nhưng cũng mỏi mệt vì chính sự khát khao ấy.Ánh nắng đẹp đến thế, sao hoa lại không vui? Cậu tự hỏi, nhưng rồi lại mỉm cười nhạt. Vì cậu hiểu, ánh nắng ấy dẫu có dịu dàng bao nhiêu, cũng không thể xua đi những bóng tối trong tâm hồn mình.Cậu yêu Gemini, như hoa yêu nắng, nhưng liệu hoa có thể mãi sống dưới ánh mặt trời, khi gốc rễ của nó lại bị trói buộc trong lớp đất cằn khô? Cảm xúc của cậu như những cánh hoa, đẹp nhưng mỏng manh, dễ bị cuốn đi bởi một cơn gió bất chợt, dễ héo úa nếu nắng trở nên quá chói chang.Fourth nhìn ánh nắng nhạt dần, đôi mắt cậu thoáng hiện một nỗi buồn sâu thẳm. Phải chăng, đôi khi hoa cần học cách buông bỏ nắng để tự mình đứng vững?
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz