Geminifourth Our Story Chuyen Tui Minh
Buổi sáng hôm nay đặc biệt hơn mọi ngày, các học sinh sẽ không cần tham gia vào những tiết học khiến họ nhức đầu mà thay vào đó là các hoạt động thể thao giúp học sinh nâng cao sức khỏe. Ngày hội thể thao được tổ chức mỗi năm một lần nhằm tạo ra sân chơi cho học sinh và phát động tinh thần thể thao ở mọi người. Các học sinh cùng với nhân viên trường đã tất bật chuẩn bị cho ngày hội diễn ra thành công tốt đẹp nhất. Bắt đầu từ sáng sớm, học sinh các khối đã tập trung ở trường đông đủ, khắp sân trường rộn ràng tiếng cười, tiếng hò reo và tiếng cổ vũ.Các thành viên lớp hai khối 11 đăng ký rất nhiều hạng mục khác nhau để lấy điểm thi đua cho lớp và điểm cộng cho mỗi cá nhân tham gia, gần như hạng mục nào cũng có học sinh của lớp 11-2. Trong đó, Norawit Titicharoenrak đăng ký hạng mục chạy 500 mét nam và Fourth Nattawat tham gia chạy tiếp sức 4x100 mét nam.Fourth đến trường sớm để điểm danh, sau đó chạy loanh quanh trên sân thể dục khởi động cùng các bạn khác trước khi chính thức bước vào ngày hội. Norawit đang mang giày ở băng ghế gần đó nhìn thấy Fourth liền ngoắc cậu lại. Như một nghi thức trước khi tham gia bất kỳ hoạt động thể thao nào, Norawit sẽ luôn nhờ Fourth cột tóc mái lên giúp anh.Gemini đưa cọng dây thun cho Fourth, anh nhờ vả:- Buộc tóc lên giúp tao. - Gemini tự động ngồi xếp bằng xuống đất để thuận tiện cho Fourth hơn.Fourth rất sẵn lòng giúp Gemini, nghe bạn lớn gọi là phi thẳng đến chỗ bạn ngay. Fourth đã có kinh nghiệm cột tóc mái cho Gemini suốt bao năm nay nên chỉ trong tích tắc là đã trồng được một cây dừa bé xinh trên đầu anh.Sau phần diễu hành và biểu diễn của đội cổ vũ, ngày hội thể thao chính thức khai mạc. Như mọi năm, bóng đá nam là môn mở đầu ngày hội, tiếp theo là đến môn nhảy xa. Môn thứ ba là chạy tiếp sức 100 mét của khối 11, cũng là môn mà bạn Fourth đăng ký tham gia. Trên loa thông báo các thí sinh khối 11 tham gia chạy tiếp sức tập trung tại vạch xuất phát.Fourth đứng cùng với các học sinh khác chờ được gọi tên, cậu đã sẵn sàng để lấy giải về cho lớp. Đứng ở vị trí xuất phát, Fourth cảm thấy cực kỳ hồi hộp và lo lắng. Cậu nhìn xung quanh, nhìn thấy bạn bè, giáo viên và người bạn thân nhất đang cổ vũ cho mình. Điều này mang lại động lực và tự tin hơn cho cậu.Gemini đứng cách đó không xa, anh hô lớn cổ vũ tinh thần cho cậu:- Cố lên! Đừng để công sức của tao đổ sông đổ biển biết chưa? - Anh vẫy tay với cậu.Trước khi ngày hội diễn ra một tuần, sáng nào Gemini cũng tập chạy cùng với Fourth, buổi chiều cũng đốc thúc cậu luyện tập ở sân thể dục của trường. Mệt mỏi cả tuần như vậy không thể không giành chiến thắng. Norawit còn tốn hơn trăm ngàn để mua kem và bánh làm phần thưởng cho cậu sau mỗi giờ luyện tập.Gương mặt Fourth rạng ngời dưới ánh nắng, cậu ngoảnh cổ nhìn về phía của anh nhoẻn miệng cười.Chỉ một nụ cười của cậu lại khiến trái tim của cậu thiếu niên mười bảy tuổi liên tục thổn thức. Norawit không thể rời mắt khỏi cậu một giây.Fourth nhắm mắt hít một hơi thật sâu lấy bình tĩnh. Tiếng còi khởi động vang lên, những người đầu tiên bắt đầu chạy và truyền gậy cho người kế tiếp trong đội. Fourth đứng ở vị trí chạy cuối cùng nhìn các đồng đội của mình chạy mà không khỏi sốt ruột.Càng gần đến lượt của mình, Fourth càng cảm thấy bồn chồn hơn, không biết bản thân có hoàn thành chặng đua một cách tốt nhất không. Cậu sợ sẽ làm các bạn thất vọng, nhất là Gemini Norawit, hơn thế nữa là đánh mất sự tín nhiệm của các thành viên trong đội dành cho mình.Fourth Nattawat mang trọng trách nặng nề là người chạy cuối cùng vì cậu được đánh giá mạnh nhất trong bốn người về khả năng chạy nước rút. Ngay khi nhận được tín gậy từ đồng đội trước, Fourth bắt đầu chạy một cách nhanh chóng và quyết đoán, duy trì tốc độ ở mức ổn định. Quãng đường 20 mét chạy cuối cùng, Fourth cố gắng hết khả năng của bản thân để tăng tốc, cậu cắm đầu cắm cổ chạy về vạch đích như một cơn lốc, không một thí sinh nào có thể bắt kịp cậu.Norawit đứng ngồi không yên, anh theo dõi từng bước chân của Fourth. Gemini mong rằng bạn Fourth sẽ giành được chiến thắng xứng đáng với nỗ lực một tuần qua của cậu.Kết quả cuối cùng, lớp 11-2 huy chương vàng hạng mục chạy tiếp sức 4x100 mét nam.
Mặc dù chỉ đạt giải ba ở hạng mục chạy 500 mét nam nhưng Gemini đã cố gắng hoàn thành chặng đua khi chân bị thương. Cũng giống như lúc Fourth đạt giải, sau khi Gemini về đến nơi cả lớp nhộn nhịp xúm tới chúc mừng và hỏi thăm anh về vết thương.Gemini không quan tâm đến lời của mọi người, tai anh vang lên những âm thanh ù ù cạc cạc. Vừa đến đích toang đi tìm Fourth thì chẳng thấy cậu đâu, đang mơ mơ màng màng tìm kiếm người thương thì mấy đứa cùng lớp đã khiêng anh xuống phòng y tế từ lúc nào. Khi nãy anh bị ngã nên đầu gối bị trầy, lớp trưởng thấy chân anh chảy máu nên mới bảo mấy bạn đưa Gemini đi xử lý vết thương kẻo bị nhiễm trùng.Lớp trưởng hỏi han anh:- Có sao không mày? Đau lắm hay sao mà đực ra vậy? - Wendy huých vào vai Gemini khi thấy anh nghệt mặt.Gemini ngẩn ngơ, gật đầu:- Ừ đau. - Anh chạm tay lên ngực trái, ánh mắt rầu rầu nhìn ra cửa, nét mặt tràn chề nỗi thất vọng.Lớp trưởng nói tiếp:- Đợi tao lấy bông băng thuốc đỏ cho. -Cô lục tìm đồ trong tủ thuốc.Lớp trưởng nhẹ nhàng làm sạch vết thương cho Gemini, còn anh vẫn thẫn thờ nhìn ra cửa như người mất hồn.Gemini mếu máo thở dài:- Sao té mà chân không đau... - Anh nhìn xuống vết thương đang được lớp trưởng Wendy băng lại.Lớp trưởng không giấu thắc mắc:- Mới nãy kêu đau mà? Bộ mày còn đau chỗ nào nữa hả? - Cô tận tình thăm hỏi.Gemini rầu rĩ:- Ờ, không biết nữa, không biết đau ở đâu luôn.Wendy nghĩ thằng bạn mình té ngã đầu vô tình bị đập xuống sân nên bị chập mạch rồi. Ai đời bị đau mà không biết mình đau ở đâu chứ?Wendy chăm sóc cho Gemini xong liền cùng các bạn khác tập trung ra sân trường, bây giờ chỉ còn một mình anh ngồi trong phòng với nỗi buồn bám rễ ở trong lòng, một chút cũng không vơi.
Mặc dù chỉ đạt giải ba ở hạng mục chạy 500 mét nam nhưng Gemini đã cố gắng hoàn thành chặng đua khi chân bị thương. Cũng giống như lúc Fourth đạt giải, sau khi Gemini về đến nơi cả lớp nhộn nhịp xúm tới chúc mừng và hỏi thăm anh về vết thương.Gemini không quan tâm đến lời của mọi người, tai anh vang lên những âm thanh ù ù cạc cạc. Vừa đến đích toang đi tìm Fourth thì chẳng thấy cậu đâu, đang mơ mơ màng màng tìm kiếm người thương thì mấy đứa cùng lớp đã khiêng anh xuống phòng y tế từ lúc nào. Khi nãy anh bị ngã nên đầu gối bị trầy, lớp trưởng thấy chân anh chảy máu nên mới bảo mấy bạn đưa Gemini đi xử lý vết thương kẻo bị nhiễm trùng.Lớp trưởng hỏi han anh:- Có sao không mày? Đau lắm hay sao mà đực ra vậy? - Wendy huých vào vai Gemini khi thấy anh nghệt mặt.Gemini ngẩn ngơ, gật đầu:- Ừ đau. - Anh chạm tay lên ngực trái, ánh mắt rầu rầu nhìn ra cửa, nét mặt tràn chề nỗi thất vọng.Lớp trưởng nói tiếp:- Đợi tao lấy bông băng thuốc đỏ cho. -Cô lục tìm đồ trong tủ thuốc.Lớp trưởng nhẹ nhàng làm sạch vết thương cho Gemini, còn anh vẫn thẫn thờ nhìn ra cửa như người mất hồn.Gemini mếu máo thở dài:- Sao té mà chân không đau... - Anh nhìn xuống vết thương đang được lớp trưởng Wendy băng lại.Lớp trưởng không giấu thắc mắc:- Mới nãy kêu đau mà? Bộ mày còn đau chỗ nào nữa hả? - Cô tận tình thăm hỏi.Gemini rầu rĩ:- Ờ, không biết nữa, không biết đau ở đâu luôn.Wendy nghĩ thằng bạn mình té ngã đầu vô tình bị đập xuống sân nên bị chập mạch rồi. Ai đời bị đau mà không biết mình đau ở đâu chứ?Wendy chăm sóc cho Gemini xong liền cùng các bạn khác tập trung ra sân trường, bây giờ chỉ còn một mình anh ngồi trong phòng với nỗi buồn bám rễ ở trong lòng, một chút cũng không vơi.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz