Geminifourth Dogs Can Fly
- Con trai mẹ hôm nay còn biết về nhà? - Mẹ PuiCậu bị nam sắc câu hồn, chỉ nói vài câu liền biệt tích nửa tháng trời.- Fourth lớn rồi, phải gả rồi. - Phuwin- Phuwin, là Gem phải gả vào hào môn, Fourth làm chồng lớn.- Vậy sao? - Mẹ Pui- Đương nhiên.- Là Gemini gả vào hào môn hay Fourth gả vào hào môn, chuyện này chưa chắc. - Phuwin- Lời này... là ý gì?- Mẹ sẽ không nói bệnh viện lớn nhất Krungthep là của nhà Titicharoenrak. - Mẹ Pui- Bố sẽ không nói không chỉ có một. - Bố Plod- Phuwin sẽ không nói, nhà họ không kém chúng ta. - Phuwin- ...Bảo sao hôm đó nghe họ anh lại thấy rất quen tai, bảo sao chỉ là điều dưỡng lại có phòng nghỉ riêng.Vậy không phải nói cậu lăn qua lăn lại cũng chỉ có thể rơi vào hố tiền?Mệnh phú quý, khó tránh.- Chuyện con làm chồng lớn, con rể bố biết không? - Bố Plod- ...Cậu rõ cứng họng, mọi người đều nghĩ cậu là ở dưới?- Thế phải nói trước với con rể, nếu không sau này con rể chạy mất. - Mẹ Pui- Khoan đã, c-chuyện này có gì để nói... Đây là sự thật...- Mẹ tin con. - Mẹ Pui- Bố tin con. - Bố Plod- Phuwin tin Fourth. - PhuwinKhó khăn nuốt trôi miếng rau. Tiềm lực con người là vô hạn, rồi cậu sẽ chứng minh.Cậu là chồng lớn.Trên bàn ăn, ba người trêu chọc không giấu giếm, cười rất lớn giọng.Đến Munmuang cũng cười cậu, meo meo cả ngày, trông rất đắc ý.Cậu vác theo Munmuang cùng đến nhà anh, chú thì hay rồi, trực tiếp quên cậu. Quấn quýt anh suốt ngày.Con mèo mê sắc. Người ta quả nói không sai, chủ nào tớ nấy.Đừng nói cậu nhỏ nhen đến mèo cũng chấp nhất.Cậu chính là nhỏ nhen. Anh là của cậu, cơ bụng của cậu, dịu dàng của cậu, giọng trầm của cậu.Tất cả là của cậu.Cậu giữ của một, anh giữ của mười. Đừng nhìn trước mặt cậu như cún bự, Gemini ghen lên, rất đáng sợ.Nhưng vướng mắc trong lòng cuối cùng vẫn là chuyện đó, vẫn chưa tỏ tình.Mối quan hệ rõ như ban ngày, ai ai cũng biết. Nhưng sự thật vẫn chưa chính thức bên nhau, không ở tình trạng 'đang trong mối quan hệ'.Gemini lề mề, cậu sắp đợi không nổi.- Munmuang con nói xem, ba Gem của con vì sao chưa tỏ tình? Hửm? Munmuang biết không?Nếu chú mở miệng nói, cậu chắc chắn không nghe được vì ngất mất rồi.Ép cung Munmuang chán chường, điện thoại nhận thông báo tin nhắn.Là anh gửi đến hình bữa trưa.Khóe môi cậu cong cong, ấn gửi phản hồi. Lời phản hồi này, khiến anh suy nghĩ rất lâu.Nattawat Anh chụp nét vàoEm không thích mập mờ...Cậu ngồi trên sofa cùng cả nhà xem tivi, mắt dán vào điện thoại nhìn đối phương xóa rồi lại nhắn, nhắn rồi lại xóa hết nửa tiếng đồng hồ.Thở dài uống ngụm nước, cậu định nhắn gửi dòng tin an ủi. Bản thân nói sẽ đợi, cuối cùng vẫn là quá nóng vội.Chưa kịp gõ chữ, màn hình đã hiển thị cuộc gọi từ số lạ.Cậu nghi hoặc nhấc máy, chưa kịp mở lời đầu dây bên kia vội vàng cất tiếng."[1 tỷ, rời xa con trai tôi]"Ngụm nước chưa kịp nuốt đã phun ra ngoài. Không cẩn thận bật loa ngoài, xem ra mọi người đều nghe thấy.Ba người, sáu cặp mắt nhìn cậu chăm chăm.- Chị ơi, có nhầm lẫn gì không ạ?"[Chị? Giọng tôi trẻ đến thế sao?]"Có giọng nam lên tiếng nhắc nhở từ đầu dây bên kia."[Không có nhầm lẫn. Tôi là Ning Keerati, mẹ của Gemini Norawit]"- Mẹ Ning?"[Ơi. Không phải, cậu không được gọi mẹ]"Nếu là mẹ Ning vậy thật sự không nhầm. Phấn khích vì gặp lại mẹ, tụt dốc vì mẹ bảo rời xa con trai mẹ."[Nhắc lại vấn đề chính, 1 tỷ rời xa Gemini]"Đầu cậu nhảy số, đem lợi thế lớn nhất của bản thân thuyết phục.Trước ánh mắt chờ đợi của gia đình, của Munmuang.- Con trả gấp đôi, mẹ gả Gemini cho con.Cậu quyết định mua lại anh.- Có... được không ạ?Không khí an tĩnh, đầu dây bên kia không nói, cậu không nói, mẹ Pui không nói, bố Jutinad không nói, Phuwin không nói.Vậy ai nói?Gemini, anh tiếp lấy điện thoại trong tay cậu, một mạch ra ngoài.Lúc trở lại, thời gian vẫn còn đang ngưng đọng ở năm phút trước. Chào bố mẹ và Phuwin, liền xin phép cùng cậu nói chuyện riêng.Đưa anh lên phòng, linh cảm mách bảo có chuyện không lành. Cậu vẫn đang do dự, người phía sau không dài dòng trực tiếp mở cửa đẩy cậu vào.Theo tiếng cửa đóng, ba người dưới nhà cố lắng tai nghe ngóng.- A-anh đến làm gì?- Không hoan nghênh?Sở dĩ đến đây cũng là vì dòng tin nhắn đó. Sợ cậu nghĩ nhiều, đẩy ca cho Heart liền chạy đến. Trùng hợp chứng kiến cảnh tượng lịch sử.- Nghe nói có người muốn mua anh với giá gấp đôi.- K-không có, anh nghe lầm rồi.- Phải không?Cái thơm rơi xuống môi mềm. Cậu bị anh khóa chặt trong lòng, lưng dính chặt trên cửa gỗ.- Là ai nói muốn anh gả vào hào môn?Mỗi câu hỏi là một cái thơm, thế có hỏi đến tối cậu cũng không trả lời.Nhưng anh không phải người tốt, nhất là lúc ở cùng cậu. Bắt lấy tay, trói chặt trên đỉnh đầu. Nhìn cậu tròn mắt, tay còn lại anh luồng vào áo, xoa xoa nắn nắn eo cậu.- Là ai nói muốn làm chồng lớn?Cái này lại là ai cáo trạng? Hiềm nghi lớn nhất, người mẹ thân yêu của cậu.- Gemini, nhột.Bỏ qua hành động ăn đậu phụ của anh, cậu là thật sự bị xoa đến nhột.Anh gục đầu vào hõm cổ, môi ấm lướt qua lướt lại trên da. Cảm giác giống kiến cắn, toàn thân ngứa ngáy.- Gemini, anh hóa cẩu rồi? Còn cắn người.Dáng vẻ của cậu, làm anh muốn bắt nạt.- Cá mập thì thích cắn người, còn anh cắn người anh thích.Cậu oán hận nhìn anh, cá mập gì ở đây. Rõ ràng là chó biển. Tay xoa xoa cổ, giây sau liền nở nụ cười âm hiểm. Muốn thi cắn? Cậu cầm tinh Tôn Ngộ Không, còn sợ trò này?Lấy đà đu lên người anh, một hơi cắn xuống.Cắn cổ, cắn vai, cắn cằm. Nhưng lực đều không mạnh, cậu sợ anh đau.Đỡ lấy mông, anh bế người đến giường. Cậu đè anh xuống tiếp tục công việc. Như em bé ngứa răng, chẳng có chút sát thương. Cậu cắn chán chê, liền nhìn anh đắc ý.- Thế nào? Làm chồng lớn của anh được không?- Không được.- Ơ, em cũng có cơ bắp này.- Không được.Cậu ngồi trên người anh, cuối cùng phát hiện chỗ không đúng.- Không được thì bỏ tay khỏi mông em.- Chỗ này xem như có chút cơ.- Gemini, anh lưu manh.Đảo ngược tình thế, cậu bị nhốt dưới thân anh.- Làm chồng nhỏ của anh, thế nào?- Không đ-...Một chữ không, một cái hôn. Là kiểu hôn rút cạn dưỡng khí, hô hấp khó khăn.Gemini, anh muốn mưu sát thân phu. Muốn phát ra âm thanh nhưng không thể, môi bị chặn mất rồi.Toàn thân cậu mềm nhũn, đành phải nhận thua. Nếu không muốn bị ăn sạch sẽ, xương cốt không còn.- Đợi đã, em tặng anh một bài thơ.Anh nhướng mày nghi hoặc.- Thơ gì cũng không cứu nổi em.- T-thơ làm vội.Thơ này, anh bác sĩ tạm chấp nhận.
_______________________________________________Ai khom hỉu nhấn phím 1, tổng đài giải đáp🫰Hếch gòi, sắp end gòi 😉
_______________________________________________Ai khom hỉu nhấn phím 1, tổng đài giải đáp🫰Hếch gòi, sắp end gòi 😉
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz