Hương sen, mái đình
TẤT CẢ CHỈ LÀ TƯỞNG TƯỢNG KHÔNG CÓ THẬT VÀ XIN ĐỪNG BÊ ĐI ĐÂU ẠHOAN HỈ HOAN HỈ HOAN HỈKHÔNG CÓ SỰ KÌ THỊ
KHÔNG CÓ SỰ KÌ THỊ
KHÔNG CÓ SỰ KÌ THỊChap được lấy bối cảnh miền quê thời xưaĐược lấy cảm hứng từ bức ảnh này của chị Ngỗng Ơi ạ
Cảm ơn chị rất nhiều vì bức ảnh tuyệt sắc nhân gian này😭😭😭😭😭😭😭😭😭😭😭
- Bà biết tin gì chưa? Cái nhà ông Sáu cuối làng mình làm lễ vu quy cho thằng con út đó
- Thằng nhóc đó mới 17 tuổi thì gả cho ai? Vả lại nghèo xác sơ như thế thì ai ưng, tôi nghe bảo còn có nợ truyền từ đời bố nó mà.
- Nhà hắn vay nợ của gia đình lái buôn làng bên để làm đám cưới cho hắn, bao nhiêu năm không trả nổi. Nay cậu cả nhà đó ngỏ ý nếu nhà hắn gả thằng út Dương cho cậu ta thì cha cậu ta không chỉ xóa nợ mà còn cho thêm của làm ăn nữa.
- Là cái cậu họ Bùi quyền quý đó sao hả bà?
Tiếng pháo rộn vang cả một góc trời mừng cho ngày vui của đôi trẻ, thì ra chàng thiếu gia nhà họ Bùi danh giá đó tên thật là Bùi Anh Ninh. Anh mặc chiếc áo dài thêu chỉ vàng cùng đoàn người bê lễ vật thật đủ đầy phía sau dần tiến vào khoảng sân của ngôi nhà mái ngói cũ kĩ đã có phần xập xệ. Tường nhà phủ đầy rêu nay được treo lồng đèn trang trí cũng chữ 囍 (hỷ) được cắt tỉ mỉ. Mâm cao cỗ đầy, pháo giấy đỏ, tiếng chúc mừng. Mẹ em Dương dẫn em từ phía buồng trong ra ngoài, mẹ nhẹ đặt tay em lên bàn tay to lớn kia của anh, nước mắt bà đã sớm lưng tròng. Thật lòng thì bà có chút không nỡ, út ngoan của bà mới gặp người ta có một lần mà bây giờ lại sắp phải gọi người ta là "chồng" chỉ vì một chữ "tiền" .
Anh Ninh đón em bằng tất cả sự dịu dàng như thể nâng một viên ngọc quý vậy. Dáng người nhỏ nhắn, mảnh khảnh, dù là con nhà nông nhưng lại trắng trẻo lạ thường, mặt thì non nớt mà môi thì phiếm hồng. Đừng có ai hỏi sao anh lại mê mẩn tới vậy.
Cho đến khi vái lạy trước gia tiên xong xuôi, đôi ta cùng trao nhau chén rượu giao bôi cho đối phương . Họ chính thức về chung một nhà. Tùng Dương ngây thơ ban đầu khi nghe về cuộc hôn nhân gạt nợ này, em còn tưởng chồng em sẽ là một kẻ bợm trợn nào đó cơ chứ, nào có ngờ đó là người con trai của chủ nợ mới tháng trước tới nhà em đâu. Hôm ấy em còn núp sau vách tường để ngắm nhìn gương mặt ấy thật kĩ nữa cơ. Anh từ bên Tây về, cái nơi trời xứ lạ ấy khác hẳn nơi đây. Anh mặc một bộ âu phục gile thật tao nhã, khí chất của anh cùng với cha anh như muốn át cả không khí. Em chẳng thể nghe rõ cuộc nói chuyện ấy, em tò mò lắm, nhưng do mẹ em sợ em bị bắt về làm con hầu kẻ ở nhà họ nên đã sớm lôi em vào trong lại rồi. Em ngoan ra đời trong cái rét cắt da cắt thịt ngày đông, sức khoẻ vốn yếu nhưng em lại rất thương bố thương mẹ. Em phụ từ làm đồng tới đi cắt cỏ, đi chăn gia súc hay cả việc mà người ta thường nói là của đàn bà con gái như nấu cỗ em cũng sẽ nhận làm hết. Em đơn giản nghĩ kiếm tiền là được, phụ giúp cha mẹ là niềm vui của em mà. Em còn có một người anh trai, anh trai đã lên thành phố lớn bươn chải từ rất lâu rồi, nơi xa quê chỉ có thể viết thư về chứ nào có kinh phí mà đi lại, tiết kiệm một đồng với nhà em cũng là hạnh phúc.
Đến tận cái ngày bố mẹ vừa khóc vừa ôm lấy em, cố gắng gặng mãi cho tròn câu chữ về việc nhà họ muốn em về chung chăn chung gối với con trai họ, món nợ tưởng rằng truyền kiếp của nhà em sẽ được xoá sạch, cha mẹ em sẽ có thêm vốn để gửi lên cho anh trai làm ăn. Em đã đồng ý. Em không muốn bố mẹ phải khổ, em ngoan ngoãn và hiểu chuyện tới độ bố mẹ thương sao cho hết đây em ơi.
- Mừng ta về chung một nhà
Về với thực tại, Anh Ninh chạm nhẹ lên chóp mũi của em mà cười. Hoá ra cảm giác được ngồi cái vật gọi là "ô tô" đây sao. Xịn quá..... hơi nửa Tây nửa Ta một tí nhưng mà chồng em đẹp trai, nhà giàu nữa, sến đến đâu em cũng chịu. Ghế ngồi thật êm, khác hẳn với khi em ngồi trên xe thồ ngựa chở, đau hết cả mông mất.
- Tại sao anh lại chọn em ạ?Em cất tiếng hỏi nhè nhẹ, em thắc mắc mãi, anh là con nhà cao sang quyền quý, biết bao người muốn tay kề gối ấp với anh, sao anh lại chọn em cơ chứ? Em là thằng nhóc mới 17 tuổi, đến chính em còn chẳng thấy gì ở mình ngoài cái nghèo, chẳng lẽ em hơn mấy vị tiểu thư cùng bên Tây với anh ở chỗ em biết nấu cỗ hả? Về em nấu cỗ phục vụ cho cả họ sao? Vừa lấy chồng vừa được thử nhiều loại thực phẩm quý giá, cả đời em chưa có mơ được tới đây.
- Hửm?
- Tại sao anh lại chọn em để đi cùng hành trình ạ?
- Vì anh thích em....anh yêu em
- Dạ.......mình mới gặp nhau một lần mà?
Phì cười trước cái vẻ mặt ngây ngô của Tùng Dương, anh nghịch nhẹ vài cọng tóc mai, chạm vào nơi thuỳ tai ấy mà kể. Giọng anh trầm ấm, dễ dàng khiến con người ta bị thu hút, cuốn thật sâu người nghe vào chốn tưởng chừng chẳng còn gì có thể thơ mộng hơn ấy.
- Anh đã gặp em trước đó
- .........
- Anh đã từng thấy em đi bẻ sen, em dẫn đám trẻ trong làng ra đầm vào một buổi chiều gió.
"Trong đầm gì đẹp bằng sen
Lá xanh bông trắng lại chen nhuỵ vàng
Nhuỵ vàng, bông trắng, lá xanh
Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn"
Anh chầm chậm, vừa mân mê nơi em vừa kể tiếp
- Trong cái ngữ cảnh lấm lem bùn đất đó, em vẫn rất đẹp, em như bông hoa sen tinh khiết vậy. Em cười, thế là anh đổ
- Đổ là gì ạ?
Tùng Dương xứng đáng được trao danh hiệu bé ngoan. Em ngây thơ và trong trắng tới độ anh khiến anh phì cười mất thôi, nhưng anh thích, anh yêu đến chết cái dáng vẻ non nớt ấy của em.
- Là gục ngã hoàn toàn trước vẻ đẹp của em
- Nhưng đó mới chỉ là một lần mà....anh đâu biết em là ai ạ?
- Một lần khác khi anh cùng cha qua làng em, vốn để cha bàn công việc còn anh thì đi dạo một chút. Anh đã gặp lại em trước ngôi đình ở đầu làng .
-...........
- Anh đã thấy em ngồi tết vòng hoa cho lũ trẻ con, dưới mái đình đó, em đẹp tới độ rung rinh lòng người em biết không? Anh muốn em là của riêng anh, anh xin lỗi vì đã dùng hai chữ "tiền bạc" để trói em bên mình gấp gáp như vậy. Nhưng anh lấy danh dự ra thề, cả đời này sẽ không bạc đãi em, sẽ chỉ có mình em, sẽ yêu thương em. Và từ bây giờ, hãy cho anh được chở che em nhé.
Không biết anh từ đâu lấy ra chiếc nhẫn vàng lấp lánh, tra nhẹ vào ngón áp út của em. Em thích thú ngắm nhìn vòng tròn ấy. À thì ra lấy chồng cũng không khổ như em tưởng tượng.
Đã ra xa khỏi luỹ tre làng rồi, mắt em sớm rưng rưng nhưng môi em lại nở nụ cười. Vì người lấy em cũng yêu thương em, vì gia đình của em, vì cuộc đời của em.
Tới vài ngày sau khi cỗ bàn đã xong xuôi, yên bề gia thất rồi. Em vẫn giữ thói quen như vậy, dậy sớm để chuẩn bị cơm nước cho cha mẹ chồng và chồng, vẫn thích tự mình chăm sóc cho mảnh vườn trước sân có thật nhiều hoa và vài cây ăn quả. Khi chiều tới, gió lộng cả một vùng. Hương lúa, hàng sưa đung đưa cùng cây hoa mẫu đơn đỏ rực trước ngõ cũng khiến em thấy vui. Tự mình hãm một bình trà lá sen cùng kỉ tử, gạo lứt và hoa nhài thơm lừng để cả nhà cùng nhâm nhi. Em được gia đình chồng yêu thương biết bao khi việc gì cũng giỏi, đã hiền lành rồi còn ngoan ngoãn.
Tối tối, cả khi được anh ôm vào lòng. Em vẫn thủ thỉ cho anh nghe và khoe những gì mình đã làm trong một ngày. Người làm trong nhà chẳng thiếu nhưng anh cũng làm sao mà cản được em ngày ngày dậy sớm cơ chứ, nhiều khi muốn ôm em ngủ nướng cũng khó.
- Em tặng anh này
Anh ngơ ngác vì bận hít hà hương thơm từ hõm cổ em chứ nào để ý xung quanh đâu. Chỉ thấy em vốn đã đưa thứ gì đó vào tay anh rồi.
Một chiếc nhẫn được đan tết tỉ mỉ từ cỏ và hoa, đặc biệt là nó vừa khít với ngón tay to lớn ấy của anh.
- Em không có tiền lại còn chỉ ở nhà mỗi ngày chờ anh nuôi thôi, em tặng anh vật đính ước trước coi như hứa với anh rằng em cũng sẽ chỉ có mình anh, chỉ yêu mình anh, chỉ đồng hành cùng anh trên suốt phần đời còn lại. Đợi em lớn hơn chút sẽ ráng mua tặng anh một vật giá trị hơn nhé.
Em nắm lấy tay anh, bàn tay kia nằm trọn trong lòng bàn tay anh.
- Với anh, có được em đã là điều tuyệt vời nhất rồi. Quý giá nhất đối với anh cũng chỉ có em thôi.
Báu vật của anh
Trong cái hương thơm thoang thoảng từ bình trà trên bàn ấy, họ trao nhau nụ hôn lúc đêm muộn.
Cuộc gặp gỡ vốn chẳng rõ ràng, cuộc hôn nhân tưởng chừng như sắp đặt nhưng đã mở ra cho đôi ta một chân trời mới.
- anh thương Dương lắm, ánh nắng của đời anh
_____________________________ Tui vẫn thấy chap này hơi nhạt😭
Nhưng mà vẫn mong sẽ được mn thích :> hì hì
Hi vọng mọi người sẽ đọc em nó một cách hoan hỉ
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ạ❤️🫰
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz