ZingTruyen.Xyz

Futa Bhtt Duc Vong Chiem Huu Cua Tieu Cho San


Khi Nhã Dĩnh lần nữa tỉnh lại, tay chân bị trói buộc, cả người nóng như lửa đốt, nhưng khác lạ là... Phía dưới có một loại cảm giác mát lạnh, không hề đau mà ngược lại còn cảm thấy thoải mái.

"Chị Nhã Dĩnh, chị tỉnh rồi!"

Bên tai bỗng dưng truyền đến giọng nói trầm thấp lại thân mật của nữ sinh, thân mình nàng cứng lại.

Thì ra cảm giác nóng... Là truyền từ cô.

Nàng cho rằng cô lại đem nàng trói lại, không nghĩ tới chỉ là đem nàng hoàn toàn ôm trong lòng ngực.

Cô muốn vây khốn nàng còn cần dây thừng sao? Tựa như cô muốn đùa bỡn nàng, một chút lực phản kháng nàng đều không có.

"Chị Nhã Dĩnh có chỗ nào khó chịu không? Em vừa mới đem thân thể chị kiểm tra qua, chị quá yếu đuối, phía dưới có trầy một chút, bất quá em đã bôi thuốc cho chị."

Nhã Dĩnh có chút tức giận, nàng yếu đuối? Rõ ràng là cô quá...

"Chị nhất định là đói bụng rồi! Dì giúp việc đã làm cơm, em ôm chị đi ăn."

" Tôi không đói bụng..."

Nhã Dĩnh vừa định phủ nhận, nhưng cái bụng thành thật mà kêu lên vài tiếng.

" Ha ha!"

Sầm Vy cười lên tiếng, vuốt ve khuôn mặt nhỏ của nàng, ôn nhu mà hôn xuống.

"Chị trên giường hay dưới giường đều giống nhau, ngoài miệng nói không cần, nhưng thân thể lại rất thành thật."

Nhã Dĩnh xấu hổ đến đỏ mặt, lại kiên quyết không muốn xuống giường ăn cơm.

" Không cần, tôi không đói bụng."

Vẻ mặt nàng kiên quyết, rõ ràng không có nửa điểm hòa hảo, Sầm Vy rũ mắt xuống.

"Chị không muốn ăn cũng không sao, nhưng không được để tiểu bảo bối của chúng ta bị đói."

Tiểu bảo bối?

Vẻ mặt Nhã Dĩnh nghi hoặc, cúi đầu mới thấy tay cô vẫn luôn sờ bụng nàng, giống như bên trong có trân bảo gì.

"......."

Nhớ tới khi cô ở trên giường nói những lời càn rỡ đó, chẳng lẽ không phải nói giỡn? Cô thật sự muốn đem nàng chơi đến to bụng sao?

Trong nháy mắt, trong lòng Nhã Dĩnh vô cùng khủng hoảng. Sầm Vy nhìn thấy biểu tình này của nàng, trái tim cô giống như bị thứ gì đó đâm một cái.

Có con với cô, khiến cho nàng khó chịu như vậy sao?

"Chị Nhã Dĩnh, đi ăn cơm đi, bằng không lát nữa đồ ăn sẽ nguội."

" Tôi..."

Ngoài cửa sổ đang mưa to, sắc trời ảm đạm, Nhã Dĩnh hướng tới bên cửa sổ liếc mắt một cái, rất nhanh liền thu hồi.

" Tôi bỗng nhiên muốn ăn món bạch tuộc viên mà trước kia thường ăn, không biết hôm nay có bán hay không?"

" Ở đâu?"

" Chính là ở phố mỹ thực đường Đông Hoàn gần trường học".

" Được, chị ăn một chút cháo trước, ở chỗ này chờ em, em mua xong sẽ trở về."

Sầm Vy ôm nàng đến bàn ăn, khoác áo vào, cầm lấy chìa khóa xe nhanh chóng chạy ra ngoài.

" Em..."

Không lấy dù..?

Nhã Dĩnh nhìn bóng dáng vội vàng của cô, biểu tình có một khắc hoảng hốt.

Nàng nắm chặt tay, như là ép chính mình quyết định cái gì, tô cháo trước mặt lượn lờ khói nóng, nàng đi đến trước cửa, quả nhiên bị khóa từ bên ngoài.

Cửa sổ trên ban công lại mở ra.

Đại học A, đường phố Đông Hoàn.

Mây đen dày đặc, cuồng phong gào thét, mưa to tầm tã trút xuống, rõ ràng là ban ngày nhưng lại giống như đêm tối, trên đường phố ngoại trừ những chiếc xe ô tô đang chạy như bay ra thì người vô cùng ít ỏi.

Trên phố mỹ thực không có quầy hàng nào, thậm chí cửa cũng gắt gao đóng chặt.

Một chiếc xe Bugatti màu đen chạy trên đường, chậm rãi dạo một vòng phố mỹ thực, cuối cùng nó dừng lại trước một cửa hàng, người trong xe động tác nhanh chóng mà mở cửa xe ra ngoài.

Phanh phanh phanh!

Phanh phanh phanh!

Phanh phanh phanh!

Tiếng đập cửa kịch liệt truyền đến, ông chủ đang ngủ say cũng bị đánh thức.

Ông che lại lỗ tai, xoay người tiếp tục ngủ.

Nhưng tiếng đập cửa không chỉ không giảm, còn càng lúc càng mạnh.

" Ai, làm gì!"

" Ông chủ! Tôi muốn mua đồ."

" Mua cái gì, hôm nay không buôn bán!"

" Bạch tuộc viên."

" Nghe không hiểu tiếng người à, hôm nay không buôn bán!"

" Làm cho tôi mấy phần, giá gấp mười lần".

Ông chủ tức giận vì bị đánh thức, thiếu chút nữa trực tiếp mở miệng mắng.

" Bệnh thần kinh nơi nào đến đây! Nói không làm chính là không làm!"

Phanh phanh phanh!

Phanh phanh phanh! Phanh phanh phanh!"

" Giá cả tùy tiện ông ra, hiện tại làm cho tôi!"

" Bệnh tâm thần à! Muốn gõ thì gõ đi, xem là tay cô cứng, hay là ván Inox nhà tôi cứng".

Ông chủ tức giận che kín lỗ tai, nhưng đã một phút đồng hồ trôi qua, năm phút đồng hồ trôi qua, nửa giờ trôi qua....

Tiếng đập cửa cư nhiên vẫn còn, hơn nữa lực đạo không hề thấy giảm chút nào.

Ông chủ sợ ngây người, xuống giường nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ.

Trước cửa tiệm, một nữ sinh đứng giữa trời mưa to tầm tã, bên ngoài mưa rền gió dữ, cô ta chỉ mặc một bộ trang phục mỏng manh màu đen, lúc này quần áo đã sớm bị nước mưa thấm ướt, tóc ướt kề sát da đầu, nước mưa xuôi dòng mà chảy xuống, lông mi đều bị dính nước, nhưng động tác gõ cửa lại không thấy dừng, một đôi con ngươi đen nhánh phá lệ kiên định, phảng phất không đạt được mục đích không bỏ qua.

Ông chủ hít một ngụm khí lạnh, tùy tiện khoác một bộ quần áo liền chạy xuống dưới.

" Tới đây ~ nhóc con này nhìn cũng rất đẹp gái, không nghĩ tới đầu óc có vấn đề. Muốn ăn mấy viên bạch tuộc nhỏ của tôi thôi mà bất chấp như vậy sao?"

Ông chủ oán giận lẩm bẩm đi xuống làm bạch tuộc viên.

"Cô mau đi vào đi, ở bên ngoài dầm mưa lâu như vậy, nhất định sẽ sinh bệnh"

" Ông chủ, ông nhanh lên!"

Nữ sinh thúc giục, ông chủ thấy bộ dáng gấp gáp của cô, buồn bực.

" Đã rất nhanh rồi, không phải tôi nói... Vì ăn vài miếng bạch tuộc viên, cô cần gì lao lực như vậy sao?"

" Không phải tôi ăn, là bạn gái của tôi ăn".

"....À à ~"

Ông chủ lại không khỏi âm thầm kinh ngạc cảm thán, nhìn không ra, một tiểu thư soái như vậy, hoá ra còn rất yêu chiều bạn gái.

" Vậy cô đi quán khác mua không được sao?"

" Cô ấy ăn quen quán nhà ông".

" Khách quen?"

Ông chủ nghi hoặc, làm xong liền đưa cho cô.

" Nếu bạn gái cô là khách quen, sẽ không thể nào không biết quán chúng tôi thứ tư, thứ năm không mở cửa."

Nữ sinh cầm bạch tuộc viên liền đi ra xe, lại bởi vì những lời nói này mà bước chân có chút chậm lại.

Một chiếc xe Bugatti màu đen phóng như bay chạy về hướng biệt thự Hương Sơn.

                            ----

Đại học A, quán cà phê.

Sầm Nguyệt nhìn ly cà phê đẹp mắt trước mặt, cách vài phút lại nâng đồng hồ nhìn thời gian, tựa hồ là đang đợi người.

Chỉ chốc lát sau, Cao Sùng Quang từ bên ngoài đi vào.

"Chị Nguyệt , chị tìm em à."

"Ừm."

Sầm Nguyệt ngẩng đầu không nói một lời nhìn anh ta, vốn dĩ là một ánh mắt rất bình thường nhưng Cao Sùng Quang lại có tật giật mình, nên nhìn thấy ánh mắt đó anh ta lại cảm thấy có chút sắc bén.

"Chị Nguyệt... Ánh mắt này của chị là sao?"

" Sùng Quang, đừng giả vờ."

"....Giả vờ cái gì?"

" Em cùng Tiểu Vy làm anh em của nhau bao nhiêu năm rồi?"

" Hơn, hơn mười năm đi."

" Em biết em ấy hiện tại đang làm cái gì không?"

" Không..."

Cao Sùng Quang có chút chột dạ mà lắc đầu. Nói đến cũng khéo, anh ta giúp Phương Ngữ Tư làm việc xong, cô Nhã, Sầm Vy cùng Phương Ngữ Tư, ba người họ đều mất tích thần kì.

Sầm Vy có lẽ là đang dỗ dành cô Nhã?

Nói đến Phương Ngữ Tư, cô gái nói không giữ lời đó, thế nhưng lại biến mất không có một tung tích, khẳng định là không muốn thực hiện hứa hẹn cùng anh ta ngủ năm lần đó.

Trừ cái đó ra, anh ta không nghĩ gì được nữa..

" Tiểu Vy hiện tại đang làm việc phạm pháp."

" Cái gì?!"

Cao Sùng Quang hoảng sợ.

" Không thể nào! Cậu ấy làm chuyện gì phạm pháp? Sầm Vy làm việc luôn luôn rất đúng mực!"

" Đó là trước khi em ấy gặp gỡ Nhã Dĩnh, nhưng em ấy làm chuyện gì chắc em hẳn là biết đi! Ngày đó sự việc ở KTV chị đã điều tra rõ ràng, video theo dõi cũng đang ở trong tay chị, em cảm thấy nếu chị đưa nó cho Tiểu Vy xem, em ấy sẽ ' cảm tạ' em như thế nào đây?"

Cao Sùng Quang nghe được, trong lòng lạnh đi.

Chị Nguyệt tại sao lại biết được việc đó?

" Đừng, đừng, chị Nguyệt, em sai rồi, em chỉ là nhất thời bị nhan sắc làm cho u mê nên mới đáp ứng Phương Ngữ Tư, em, em hiện tại có thể làm cái gì để đền bù?"

Sầm Nguyệt thu hồi ánh mắt.

" Có chuyện xác thực cần em đi làm."

Thành thị bị mưa to cọ rửa, lúc bắt đầu mạnh mẽ dữ dội, dần dần cũng hòa hoãn lại, mưa giảm dần, ngẫu nhiên có vài giọt rơi xuống ban công pha lê và đọng lại trên những cánh hoa đang nở.

Bên cạnh những bông hoa, cô gái nhỏ đang cau mày vặn khăn trải giường.

Phanh!

Một tiếng vang lớn truyền tới, Nhã Dĩnh sợ tới mức cả người đều dán vào ban công pha lê.

Ở cửa, một bóng đen vọt vào nhìn thấy cô gái đang ở ban công cùng với tấm khăn trải giường trong tay, trong nháy mắt sắc mặt cô sợ tới trắng bệch.

Sầm Vy, cô... Cô đã trở lại, làm sao lại biến thành cái dạng này?

Nhã Dĩnh nhìn cô từ đầu đến chân đều ướt dầm dề, sắc mặt trắng không bình thường, nhưng bạch tuộc viên trong tay vẫn bình an vô sự.

" Em..."

"Chị, chị Nhã Dĩnh..."

Sầm Vy bỗng nhiên mở miệng, giọng nói luôn luôn trong trẻo lúc này cư nhiên còn có chút run khẽ.

Con ngươi cô co rút một chút, hốc mắt chấn động, giống như cực kì sợ hãi.

" Làm sao vậy?"

" Chị đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích có được không? Em không nhốt chị, không bao giờ cưỡng bách chị nữa, chị đừng nhúc nhích..."

" Tôi không nhúc nhích..."

Nhã Dĩnh cúi đầu nhìn thoáng qua khăn trải giường trong tay mình.

Rầm!

Âm thanh bạch tuộc viên rơi xuống đất truyền đến, Nhã Dĩnh ngẩng đầu, một bóng đen lấy tốc độ cực nhanh chạy về phía nàng, sau cổ đột nhiên đau xót, nàng hôn mê bất tỉnh.

Khi Nhã Dĩnh lần nữa tỉnh lại, vẫn là ở trên giường lớn, lần này thân thể của nàng càng nóng, như cũ vẫn đến từ người phía sau.

Nhưng lần này, nàng không hiểu sao mình lại ngất xỉu. Hình như là Sầm Vy xông tới đánh nàng bất tỉnh.. Vì sao?

Nàng kì quái mà chuẩn bị xoay người, không nghĩ tới, mời vừa động đậy, thân mình đã bị người từ phía sau ôm gắt gao, giống như muốn kiềm nàng vào trong thân thể.

" Đừng, đừng... Chị Nhã Dĩnh, chị Nhã Dĩnh không được nhảy, em không bao giờ khi dễ chị, không bao giờ làm chị khó chịu nữa, chị muốn làm cái gì liền làm cái đó, chỉ cần đừng nhảy có được không?"

Tiếng nói nữ sinh truyền đến, không có trêu đùa như trước đây, cũng không có ái muội như trước, càng không có sự cuồng vọng quen thuộc, mà là một tiếng cầu xin trầm thấp cùng thận trọng, nghe như một con thú nhỏ đang nức nở.

Trong lòng Nhã Dĩnh căng thẳng, tay nàng theo bản năng nắm chặt cánh tay đang ôm nàng gắt gao.

Thì ra... Cô vừa rồi nghĩ rằng nàng muốn từ ban công nhảy xuống sao?

Ngay từ đầu nàng xác thực muốn trốn ra ngoài, nhưng nàng đành bỏ cuộc khi nhìn thấy năm tầng quá cao.

"Chị, chị, chị Nhã Dĩnh..."

Đầu Sầm Vy chôn ở bên tai nàng, không ngừng kêu nàng, giọng nói càng ngày càng mỏng manh, nghe như sắp ngủ, lời nói khó có thể cất giấu đi sự lưu luyến.

"Vì sao chị không thích em? Không phải chị nói em trẻ tuổi lại có tiền sao, thể lực còn rất khoẻ nữa? Vậy chị thích em được không? Thử thích em một chút có được không? Em còn có rất nhiều ưu điểm, em học tập tốt, sẽ nấu cơm, sẽ giặt quần áo, sẽ chăm sóc chị..."

Nhã Dĩnh nghe cô hàm hồ nói, thế nhưng mơ hồ mang theo tiếng khóc nức nở, giống như một con sói kiên định cùng kiêu hãnh buông bỏ tự tôn, đáng thương mà cầu xin nàng.

Giống như có điểm không thích hợp...

Nàng muốn xoay người xem cô làm sao, nhưng eo bị cô ôm thật chặt, căn bản không thể di chuyển.

Nàng giãy giụa vài cái, thân mình vặn vẹo trong lòng ngực nữ sinh, vặn vẹo một hồi liền làm cho thân dưới cô dựng lên.

"......"

Nhã Dĩnh cảm nhận được nó thẳng tắp chạm vào nàng, nàng không dám lên tiếng.

Đáng thương như vậy, không phải giả vờ, muốn...

"Chị Nhã Dĩnh, chị đừng sợ, em sẽ không động vào chị, em sẽ không lại khi dễ chị, em có thể nhẫn nhịn, chỉ cần chị không muốn, em sẽ không làm xằng bậy..."

Đỉnh đầu truyền đến giọng nói nhẫn nhịn cực kì gian khổ của nữ sinh, Nhã Dĩnh hoàn toàn kinh ngạc.

Cô cư nhiên có thể nhịn sao?

Nàng nắm tay cô, hơi hơi quay đầu, lúc này mới phát hiện hai mắt cô nhắm chặt, mày nhăn lại, trên mặt đều là mồ hôi, giống như đã ngủ rồi, chẳng lẽ vừa rồi đều là nói mớ?

Nàng duỗi tay vuốt ve mặt cô.

Như thế nào lại nóng như vậy! Cô phát sốt!

Trong lòng Nhã Dĩnh cả kinh, nhớ đến bộ dạng bị ướt dầm dề của cô lúc nãy.

" Sầm Vy, Sầm Vy... Tỉnh tỉnh..."

Nhã Dĩnh nhẹ nhàng vỗ mặt cô, nữ sinh bỗng nhiên mở bừng mắt.
Ánh mắt đen nhánh, cho dù sắc mặt có tái nhợt vẫn không thể che lấp được ánh mắt kiên định của cô, miệng lưỡi lạnh như băng.

"Chị muốn nhảy lầu? Muốn rời khỏi em? Nằm mơ! Nếu chị không nghe lời như vậy, em liền đem chị cầm tù ở chỗ này cả đời, cả đời này cũng đừng mơ tưởng đến việc rời khỏi em!"

Cô trong mộng và ngoài mộng hoàn toàn khác xa vạn dặm, Nhã Dĩnh vốn dĩ muốn cười, nhưng nhìn bộ dạng này của cô, lại có điểm muốn khóc.

" Tôi biết rồi, tôi không rời khỏi em, em bệnh rồi, mau đến bệnh viện."

" Thật không? Chị thật sự sẽ không rời khỏi em?"

Cô giống như hoàn toàn không nhận thức được là mình sinh bệnh, con mắt sáng ngời, như một con cún con được chủ nhân khen ngợi, kích động vạn phần mà ôm nàng.

"Ừ, mau đi đến bệnh viện."

" Không, em không đi, chị sẽ trộm chạy trốn."

" Tôi không chạy, thật đó!"

" Em không tin!"

"......"

Nghe nói nữ sinh sinh bệnh đều biến thành trẻ con, Nhã Dĩnh ngay từ đầu còn không tin, nhưng hiện tại hoàn toàn tin rồi.

Sầm Vy giống như một đứa trẻ ấu trĩ mà vẫn luôn lắc đầu, vô luận Nhã Dĩnh khuyên như thế nào cô đều không nghe, cuối cùng nàng cũng đành bỏ cuộc, quyết định ở nhà cho cô uống thuốc, cô mới ngoan ngoãn nghe lời.

"Em còn chưa có ăn cơm, bao lâu rồi chưa ăn?"

" Đại khái hai ngày đi."

" Hai ngày?!"

Nhã Dĩnh lập tức đau lòng, vén tay áo chuẩn bị xuống bếp.

Sầm Vy cầm túi nước lạnh trong tay, giống như một con gấu Koala mà cao hứng ôm nàng.

"Chị thoạt nhìn thật lo lắng cho em, về sau nếu chị còn chạy trốn, em liền tuyệt thực, chờ chị tới nhặt xác em!"

" Nói hươu nói vượn cái gì thế?"

Nhã Dĩnh nhẹ nhàng gõ vào đầu cô.

" Buông tôi ra, tôi đi nấu cơm."

" Không buông, vĩnh viễn cũng không buông tay..."

Tuy rằng giữa bọn họ cách nhau bốn tuổi, nhưng Nhã Dĩnh cảm thấy trước đây khi ở chung, Sầm Vy ngoài miệng luôn gọi nàng là chị Nhã Dĩnh, nhưng hành động của cô hoàn toàn không xem nàng là chị, mà ngược lại nàng cảm thấy khi ở cùng cô, mình giống như nhỏ tuổi hơn.

Chỉ có hôm nay, nàng mới ý thức được, thì ra cô vẫn chỉ là một người trẻ tuổi, cũng là một nữ sinh cần được che chở.

Chờ Sầm Vy ăn cơm xong, cuối cùng phải dỗ cô ngủ, Nhã Dĩnh thật vất vả mới dỗ cô ngủ được, di động Sầm Vy lại bỗng nhiên vang lên.

'Chị Nhã Dĩnh, chị đừng nghĩ trốn, cửa sổ đã bị em khóa lại'.

' Nếu chị thật sự trốn đi, em liền chết ở chỗ này!'

Lời nói mơ màng khi đang bệnh của cậu cứ quanh quẩn trong đầu nàng, Nhã Dĩnh nhìn di động vẫn luôn vang lên của cô, cười khỗ một chút.

Kỳ thật nàng đã nghĩ thông suốt, cho dù cô vẫn muốn diễn kịch, vẫn muốn giả vờ, nàng cũng chấp nhận. Chờ cô khi nào chơi chán rồi đi...

Có lẽ tựa như lời cô đã nói, nàng rẻ mạt như vậy, sẽ không thể nào rời khỏi cô. Ngay cả khi đã nhìn thấy mọi chuyện và kiên quyết rời đi, trong đầu nàng vẫn luôn nghĩ đến cô. Cho nên, cứ tiếp tục đi, ít nhất hiện tại cô vẫn chưa có cảm thấy mệt mỏi đối với nàng...

Nhã Dĩnh thật cẩn thận mà rút ra cánh tay của mình đang bị nữ sinh ngủ say ôm lấy, cầm lấy di động của cô.

Di động có mật mã, nàng thử vài lần sinh nhật cô, số thẻ sinh viên còn có sinh nhật Sầm Nguyệt nhưng đều không được, nàng ngồi suy nghĩ thật lâu rồi quyết định nhập ngày sinh của mình vào, cư nhiên lại chính xác.

Nàng ngây ngốc, đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng của một nữ sinh.

" Sầm Vy, là tôi, tôi là Cao Sùng Quang! Tôi biết cậu đang ở biệt thự, ra ngoài một chút đi, thật xin lỗi, tôi có việc muốn nói với cậu!"

" Tôi là Nhã Dĩnh."

"Cô Nhã?"

"...Cái kia, cô giáo đi ra ngoài một chuyến được không, chị Nguyệt cũng đang ở cạnh em, chị ấy có chìa khóa, chuyện này...em cùng cô nói cũng giống nhau"

Buổi chiều, sau khi Giang Thành trải qua một hồi mưa rền gió dữ, ánh mặt trời cũng dần lộ ra, không khí cũng sạch sẽ đi không ít, người già cùng trẻ em đều ra khỏi nhà, hoan hô nhảy nhót chơi đùa.

Nhã Dĩnh từ quán cà phê đi ra, cả người thất thần. Niềm vui sướng cực độ cùng cảm giác áy náy đan xen vào nhau, thần thái dưới đáy mắt cũng thay đổi thất thường.

Thì ra, hết thảy đều là hiểu lầm...
Không có đánh cược, không có hôn môi, cũng không có bạn gái...
Hết thảy đều là ảo tưởng cùng suy đoán của nàng mà nàng chỉ dựa vào những điều đó, nghe cũng không nghe cô giải thích, liền định tội cho cô!

Làm hại cô vào ngày sinh nhật vừa đau lòng còn bị thương, làm hại cô nổi điên trói nàng đến nơi này, làm hại cô giữa trời mưa to phải đi mua bạch tuộc viên ở một quán vốn không mở cửa, làm hại cô phát sốt đến thần chí mơ màng mà nói mê sảng.

Về đến biệt thự, Nhã Dĩnh đẩy cửa phòng ngủ ra, bên trong lại có một thân ảnh so với nàng còn nhanh hơn, Sầm Vy cơ hồ là trong nháy mắt bừng tỉnh chạy vọt tới, đáy mắt cô hoàn toàn là khủng hoảng cùng phẫn nộ.

" Chị đi đâu? Lại muốn chạy trốn có phải hay không!"

Nhã Dĩnh nhìn bộ dạng này của cô, nước mắt lập tức rơi xuống, muốn ngừng mà không được.

" Thật xin lỗi, thật xin lỗi... Sầm Vy, đều do tôi..."

Sầm Vy thấy nàng khóc, lập tức ngây người, không biết làm sao mà ôm lấy nàng.

" Đừng khóc, chị Nhã Dĩnh, em không phải cố ý hung dữ với chị!"

Nhã Dĩnh càng khóc càng lợi hại, đáp lại cái ôm của cô, cả người đều bổ nhào trên người cô.

" Ô ô ~ Đều do tôi, đều là tôi sai, tôi về sau sẽ không bao giờ không tin em nữa, không bao giờ nghe người khác nói bậy nữa..."

Sầm Vy ôm chặt nàng, từ lời nàng nói dần lần ra chút manh mối.

"Chị Nhã Dĩnh, ý của chị là sao?"

Nhã Dĩnh khóc sướt mướt mà đem tất cả mọi việc kể lại. Mấy ngày nay đầu óc của cô toàn là nàng, căn bản không thể suy nghĩ được gì khác, nào ngờ được mọi chuyện là như vậy.

" Cho nên..."

Cô đẩy Nhã Dĩnh ra, ánh mắt sáng ngời cùng sắc mặt xanh mét.

" Hết thảy đều bởi vì chị không tin em?"

" Tôi..."

Nhã Dĩnh khó chịu mà cắn môi Sầm Vy tức đến nghiến răng nghiến lợi, một tay đem nàng ném ở trên giường, cởi bỏ quần áo cùng thắt lưng của mình.

" Chị muốn chết sao?"

Động tác quen thuộc cùng sắc mặt khó coi này, Nhã Dĩnh sợ hãi mà bò ở trên giường.

" Em, em muốn làm gì?"

" Chị nói xem?"

Sầm Vy một phen giữ chặt hai chân nàng, đè thân mình nàng ở dưới thân.

"Chị Nhã Dĩnh làm sai nhiều như vậy, chẳng lẽ không nên chịu trừng phạt sao?"

Cô lại biến thành một tiểu chó săn hung hãn. Nhưng Ngôn Hi đã có thể dễ dàng nắm bắt được cô.

" Vậy trừng phạt tôi... Cùng em ở bên nhau cả đời"

Hình phạt của nàng chọc vào tim cô, Sầm Vy không thể tự chủ mà cười lên tiếng.

Được.. Cùng chị Nhã Dĩnh cả đời ở bên nhau.

" Không được"

" A?"

" Hẳn là phải làm chị Nhã Dĩnh, chị Nhã Dĩnh cho em làm cả đời!"

" Nhưng lúc em sinh bệnh đã nói có thể nhịn mà..."

" Kia là do bị bệnh đến nói mê sảng, nhìn thấy chị Nhã Dĩnh một giây em đều không nhịn nổi!"

Nữ sinh gấp không chờ nổi mà hôn môi nàng, hôn sâu triền miên, Nhã Dĩnh vươn tay ôm lấy cổ cô, nhiệt tình đáp lại.

" Tôi cũng thế!"

"Chị Nhã Dĩnh!"

" Hửm?"

" Vĩnh viễn cũng không rời khỏi em, được không?"

" Được."






































Hoàn chính văn





















----------------------
Bộ này tớ gộp 1 chương của tớ là 2 chương trong bộ gốc nên khi các cậu tìm bộ gốc thì số chương sẽ bị gấp đôi á.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz