Full Quyen 6 Sau Khi Dai Lao Ve Huu
Editor: Đào Tử________________________________"Thanh Hòa ca ca, Thanh Hòa ca ca, đang nghĩ gì mà chăm chú thế?"Sau khi tách khỏi Bùi Diệp, Liễu Phi Phi và Lãng Thanh Hòa cũng chuẩn bị trở về khách viện nơi bọn họ nghỉ chân.Đi qua mấy con đường nhỏ vắng vẻ, Liễu Phi Phi bỗng ngứa tay, kéo kéo tay áo, dây buộc tóc hoặc trang sức của Lãng Thanh Hòa. Thường ngày, hắn luôn bất đắc dĩ nhưng cưng chiều mà ngăn cản nàng, lần này lại mãi không có động tĩnh gì.Liễu Phi Phi không kìm được bước nhanh hai ba bước, quay người ngả về phía Lãng Thanh Hòa, mới khiến hắn "giật mình"."Chậc chậc chậc, quả nhiên là mất hồn, ca ca ở cùng ta mà cũng mất hồn, đây là lần đầu đấy."Nàng kéo đuôi dây buộc tóc màu xanh của Lãng Thanh Hòa, như muốn nói nếu hắn trả lời không hợp ý sẽ kéo đứt dây buộc tóc.Lãng Thanh Hòa nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay nàng."Liễu muội, đừng nghịch ngợm.""Ta nghịch ngợm chỗ nào, từ khi tách khỏi Dương Hoa chân quân, huynh cứ như mất hồn, ta nói chuyện huynh cũng không thèm đáp lại." Ánh mắt Liễu Phi Phi lóe lên vài tia gian xảo, lùi lại mấy bước, chạy đà rồi nhảy lên ôm chặt thắt lưng Lãng Thanh Hòa từ phía trước.Lãng Thanh Hòa theo phản xạ đưa tay đỡ chặt nàng.Khi nhận ra tư thế cả hai không ổn, vẻ tức giận xấu hổ trào dâng, tai hắn đỏ bừng."Ta không có phớt lờ muội, muội không biết xấu hổ à?"Hắn muốn buông tay đặt Liễu Phi Phi xuống, không ngờ nàng lại càng siết chặt hơn, khiến hắn không dám động đậy."Muội xấu hổ gì chứ?" Liễu Phi Phi là người hướng ngoại hoạt bát, hành xử khác hẳn các cô gái khuê các thông thường, cách biểu đạt cảm xúc cũng vậy, nàng không chỉ không lùi bước, còn lý luận, "Ta và vị hôn phu thân mật chút thì có gì phải xấu hổ?"Lãng Thanh Hòa nói: "Được rồi, muội không xấu hổ, ta xấu hổ."Liễu Phi Phi cười nói: "Huynh xấu hổ nhiều, ta xấu hổ ít, vừa vặn trung hòa, đúng là trời sinh một đôi."Lãng Thanh Hòa: "... Liễu muội... muội... ít ra cũng phải đợi về đến khách viện, giữa ban ngày ban mặt, bị người ta nhìn thấy thì không hay đâu..."Hắn không phải người cổ hủ, nhưng cũng không phóng khoáng lắm, nói chuyện không khỏi lộ ra vài phần "cầu xin".Liễu Phi Phi nghĩ ngợi rồi lùi một bước: "Được, huynh không cần ôm ta, nhưng phải cõng ta về, chân ta mỏi không đi nổi."Lãng Thanh Hòa không thể từ chối, nghiêng người cúi xuống để Liễu Phi Phi trèo lên, cõng nàng một cách vững vàng."Thanh Hòa ca ca, vừa rồi huynh đang nghĩ gì thế? Nghĩ đến vị tiên tử nào xinh đẹp động lòng người?"Khi còn ở phàm giới, nàng không lo Lãng Thanh Hòa bị cô gái xinh đẹp nào quyến rũ, vì về dung mạo nàng cũng không kém phần. Nhưng giờ khác xưa, Thiên Âm Cốc hầu như không có người bình thường, người nào cũng là tu sĩ có thể phi thiên độn thổ.Nam tu sĩ đẹp trai, nữ tu sĩ xinh đẹp.Tìm một kẻ xấu xí trong số họ còn khó hơn cả đấu đá trong nội trạch trước kia.Đặc biệt là khi nàng biết phong cách của tu sĩ rất phóng khoáng, hành vi bạo dạn, chọn đạo lữ chỉ cần hợp duyên, hợp ý, không phân biệt nam nữ, tuổi tác, chủng tộc... Nàng đột nhiên có cảm giác tình địch tăng lên gấp bội, cảm giác nguy cơ tăng vọt.Nhìn ai cũng thấy không có ý tốt, muốn cướp vịt của nàng.Hừ, nếu không phải mình chưa đến tuổi cập kê, Thanh Hòa ca ca cũng chưa đủ tuổi trưởng thành, nàng đã sớm nấu chín con vịt trắng trẻo mập mạp này rồi.Càng nghĩ càng thấy không cam lòng, tay nàng siết chặt cổ Lãng Thanh Hòa hơn một chút.Hắn dùng tay còn lại nhẹ nhàng vỗ lên cánh tay nàng."Đừng nghịch ngợm, ta không nghĩ về tiên tử nào, mà đang nghĩ về Dương Hoa chân quân."Liễu Phi Phi nhíu mày, lẩm bẩm: "Huynh nghĩ về ngài ấy làm gì?""Ta luôn cảm thấy ngài ấy không nên như vậy."Cằm Liễu Phi Phi tựa lên vai hắn, lười biếng hỏi."Không nên như thế nào?""Không nên như hiện tại, cứ cảm thấy người này nên lạnh lùng hơn. Rõ ràng có cảm giác không phù hợp, nhưng lại không thể nói ra vấn đề ở đâu."Liễu Phi Phi đáp: "Ngài ấy như hiện tại không tốt sao?"Chẳng lẽ phải giống như những tu sĩ khác, nhìn người bằng lỗ mũi mới tốt?Nàng theo Lãng Thanh Hòa rời khỏi phàm giới, trên đường cùng hắn trừ yêu diệt ma, không tránh khỏi tiếp xúc với các tu sĩ khác. Tán tu thì thân thiện, dễ nói chuyện, tu sĩ xuất thân từ tông môn thì phần lớn lạnh lùng, còn tu sĩ từ gia tộc thì kiêu ngạo nhất, coi thường người thường.Ví dụ điển hình là, khi bọn họ không biết Liễu Phi Phi là phàm nhân, vì nể mặt Lãng Thanh Hòa mà tỏ ra tôn trọng nàng, thỉnh thoảng còn gọi nàng là "chị dâu" hoặc "em dâu". Nhưng khi biết nàng là phàm nhân, thái độ lập tức trở nên lạnh lùng.Thực tế vô cùng, khiến Liễu Phi Phi thỉnh thoảng cảm thấy mơ hồ.Những tu sĩ có xuất thân, bối cảnh và sức mạnh khác nhau này, có gì khác biệt với các tầng lớp nàng từng tiếp xúc ở phàm giới?Về bản chất, dường như không có gì khác biệt.Đều là tâng bốc kẻ mạnh, chèn ép kẻ yếu, đều a dua, ghen tị, đều đồn thổi chuyện thị phi.Đến Thiên Âm Cốc, cảm giác này càng rõ rệt hơn.Hiếm khi gặp một tu sĩ đại lão trong giới tu chân, không chỉ không có thái độ cao ngạo, mà còn thân thiện, ấm áp, dễ gần. Ánh mắt nhìn Liễu Phi Phi cũng không giống như nhìn một vật vô giá trị hay con kiến, thật sự rất quý hiếm."Không, không phải là không tốt..."Lãng Thanh Hòa không biết phải giải thích cảm giác trong lòng mình như thế nào.Liễu Phi Phi cắt lời hắn: "Không phải không tốt tức là tốt rồi, vậy còn lăn tăn gì nữa? Nhìn là biết, vị tiên quân này rất coi trọng Thanh Hòa ca ca. Nếu ngài ấy trong ngoài như một, ca ca gia nhập Lăng Cực Tông, với tài năng của ca ca chắc chắn sẽ được trọng dụng, đây là chuyện tốt."Lãng Thanh Hòa thở dài, không nói thêm gì nữa.Hai người họ là tán tu vô danh, Thiên Âm Cốc sắp xếp cho bọn họ một phòng khách.Diện tích không lớn, nhưng đầy đủ tiện nghi."Muội tắm trước đi."Lãng Thanh Hòa đặt Liễu Phi Phi xuống, lấy nước trút vào thùng tắm, dùng linh lực kích hoạt trận pháp dưới thùng để làm nóng nước.Đợi đến khi nước bốc hơi, hắn mới thúc giục Liễu Phi Phi đi tắm, còn mình thì mang ghế ra ngoài phòng đợi.Liễu Phi Phi bĩu môi, trèo vào thùng tắm, thoải mái thở ra một hơi."Thanh Hòa ca ca, huynh có muốn vào tắm cùng không?"Ngâm mình trong thùng tắm một lúc, hứng thú nổi lên, Liễu Phi Phi lại bắt đầu trêu chọc Lãng Thanh Hòa."Không! Muội mấy tuổi rồi, còn không biết xấu hổ?"Từ ngoài phòng vang lên tiếng đáp lại của Lãng Thanh Hòa.Liễu Phi Phi tựa vào mép thùng, mắt nhắm hờ."Xấu gì mà xấu, trước kia không phải huynh cũng từng nhân lúc ta tắm mà trốn vào thùng của ta sao?"Giống như trong những câu chuyện ngôn tình thông thường, chàng thiếu niên bị truy sát đến đường cùng, vô tình xông vào phòng khuê của một giai nhân, nhảy vào thùng tắm để trốn kẻ địch, nhưng lại va phải giai nhân đang chuẩn bị tắm.Thật là một cảnh tượng xấu hổ chết người.Liễu Phi Phi tiếp tục nhắm mắt, cầm khăn tắm lên lau cổ.Từ cổ xuống, qua xương quai xanh, đến cơ ngực rắn chắc, cơ bụng phẳng lì săn chắc, còn có một thứ lạ lẫm...Liễu Phi Phi lau đến đây, đột nhiên mở to mắt.Khoan đã ——Có gì đó không đúng!Nàng sợ hãi buông khăn tắm, vô thức nắm chặt thứ làm người ta đỏ mặt tía tai kia, ngay giây tiếp theo, một cơn đau xa lạ không thể chịu nổi từ phía dưới xông thẳng lên não. Không thể nén nổi cơn đau, nàng hét lên, nhưng trong tai Lãng Thanh Hòa lại nghe như tiếng kêu đau của một thiếu niên xa lạ.Có đàn ông...Trong phòng?Lãng Thanh Hòa vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, lập tức đá tung cửa.Vừa mở miệng là giọng nói nhỏ nhẹ như chim hoàng yến."Liễu muội đừng sợ! Tên háo sắc nào dám!"_______________________Đào: Qua quyển 7 nhé~ Quyển cuối rồi nhe, bữa bị nhầm thấy khum đẹp nên h sửa thấy bà luôn huhu
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz