ZingTruyen.Xyz

Full Quyen 6 Sau Khi Dai Lao Ve Huu

Editor: Đào Tử

________________________________

"Cái gì ông cũng có thể biến đổi?"

Bùi Diệp tấm tắc lấy làm kỳ lạ trước màn biểu diễn của khí linh.

"Đương nhiên rồi, lão đây rất lợi hại, ở nhà hay đi du lịch, giết người cướp của đều là lựa chọn không tồi, nhưng..." Không biết khí linh nghĩ đến điều gì, ánh mắt lóe lên chút mất tự nhiên, đôi tay ngắn mập ôm chặt mình, miệng lẩm bẩm, "Nhưng trước tiên phải thỏa thuận vài điều, không được dùng ta để làm mấy chuyện... mấy chuyện đó... Không nghĩ đến lưng, cũng phải nghĩ đến thận..."

Bùi Diệp: "..."

Ba người Dương Diệu chưởng môn: "..."

Hình như, vô tình biết được điều gì đó.

Chủ nhân của ông cũng khá phóng khoáng đấy...

(╯‵□′)╯︵┻━┻

Ngay cả Bùi Diệp cũng không khỏi đen mặt, từ kẽ răng rít ra một câu: "Hừ, ta vẫn chưa thành niên, yên tâm."

Kết quả, lời giải thích chỉ đổi lại ánh nhìn khó nói nên lời của khí linh.

Bùi Diệp quyết định bỏ qua chủ đề người lớn.

"Ông tự xưng là lão già, vậy ông bao nhiêu tuổi rồi?"

Khí linh bấm ngón tay, đáp lại kinh người: "Mười mấy vạn năm, có lẽ gần hai mươi vạn năm... không nhớ rõ lắm..."

"Mười mấy vạn năm, lúc đó có người tu luyện sao?"

Khí linh mười mấy vạn năm, vậy chủ nhân của nó phải già cỡ nào? ? ?

Bùi Diệp bật cười.

Vài trăm đến vài ngàn năm cô còn tin, vừa mở miệng đã mười mấy vạn năm, quá vô lý rồi.

Khí linh đáp: "Lão chưa bao giờ nói chủ nhân là con người, mặc dù chủ nhân trông giống người nhưng thường xuyên không làm người..."

Nói về vị chủ nhân này, khí linh như muốn phun hết lời phỉ nhổ.

Có thể mắng chửi mười ngày mười đêm không lặp lại.

Bùi Diệp kịp thời ngăn lại, không muốn nghe chuyện riêng của khí linh và chủ nhân của nó.

"Ngài không tò mò chủ nhân của lão là ai sao?"

"Tại sao ta phải tò mò? Nếu chủ nhân của ông cũng lớn tuổi như ông, thì chắc lão cũng là hóa thạch sống rồi?"

Khí linh: "..."

Bùi Diệp thấy khuôn mặt tròn trịa của khí linh ửng lên chút hồng, không kìm được nhẹ nhàng bóp một cái, chạm vào rồi rời ngay.

Khí linh ban đầu ngơ ngác, sau đó cả khuôn mặt đỏ bừng như ăn cả hũ ớt quỷ, gần như muốn nhỏ ra máu.

"Ngài, ngài ngài —— ngài bóp lão, ngài phải chịu trách nhiệm!"

Khí linh chỉ vào Bùi Diệp, nhịn xấu hổ, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

Bùi Diệp: "..."

Đây rõ ràng là ăn vạ mà? ? ?

Nhưng nhìn biểu cảm của nó cũng không giống giả vờ, mà thật sự xấu hổ.

Vậy nên ——

Khí linh đã lớn tuổi thế này vẫn còn ngây thơ sao? ? ?

Khí linh cũng nhận ra mình phản ứng quá kịch liệt, hai tay mập ú che mặt, không nhịn được muốn tìm cái lỗ chui vào.

Dương Diệu chưởng môn nhìn thấy Bùi Diệp và khí linh tương tác, cũng cảm thấy yên tâm hơn.

Chỉ cần không phải ác linh, không gây hại cho Lăng Cực Tông, không hại người là được, còn chuyện là loại khí linh nào thì không quan trọng.

"Bảo sư đệ, nếu vị tiền bối này đã nhận định đệ, thì tạm giao cho đệ chăm sóc."

"Điều này không tốt lắm nhỉ? Dù sao nó cũng tự mình đeo dính, dù sao pháp khí này cũng là tài sản của tông môn, theo ta thì..." Bùi Diệp cảm thấy hành động này giống như đem của công bỏ vào túi riêng, mình vô công bất thụ lộc, không nên chiếm món lợi này.

"Điều này không sao, có duyên ắt được."

Các món đồ trên giá bảo vật tầng mười của tháp Tàng Thư vốn xuất phát từ các bí cảnh tu chân, là một dạng "cơ duyên", chỉ có người có duyên mới có thể cộng hưởng. Nếu vị tự xưng là khí linh "thần khí" này cứ khăng khăng muốn theo Bảo sư đệ, thì Bảo sư đệ chính là người có duyên với nó.

Dương Diệu chưởng môn tỏ ra vô cùng hào phóng rộng lượng, khiến Bùi Diệp cảm thấy kính phục.

"Đã nói đến thế rồi, ta cũng không khách sáo nữa, cảm ơn chưởng môn sư huynh."

Ánh mắt khí linh nhìn Dương Diệu chưởng môn thêm phần thưởng thức, giọng điệu già dặn: "Tâm tính hơn người, có tướng phi thăng."

"Tiền bối quá khen, vãn bối không dám nhận."

"Có gì không dám nhận? Nói cậu có tư chất phi thăng thì cậu có. Dù cuối cùng không thể phi thăng cũng không phải lỗi của cậu, tất cả đều do quy tắc thế giới này dị dạng... Nhưng nói thật, trong bối cảnh này mà cậu có thể tu luyện đến Nguyên Anh hậu kỳ ở tuổi này, thực sự không dễ dàng." Khí linh vừa mở miệng liền vạch trần cảnh giới thực sự của Dương Diệu chưởng môn.

"Chưởng môn sư huynh khi nào đã đạt Nguyên Anh hậu kỳ rồi?"

Dương Cảnh chân quân ngạc nhiên nhìn chưởng môn sư huynh của mình.

Dương Diệu chưởng môn: "Hahaha, chuyện này cũng không lâu... Vì cảnh giới chưa ổn định nên chưa nói."

Dương Cảnh chân quân: "..."

Khó trách trước đó chỉ bằng uy thế đã áp chế được mình đến mức không dám chiến đấu.

Đồng thời cũng nhẹ nhõm.

Tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ và tu sĩ mới vào Nguyên Anh là hai khái niệm khác nhau, có chưởng môn sư huynh trấn giữ Lăng Cực Tông, Lăng Cực Tông càng thêm vững chắc.

"Tư chất tốt thì tốt đấy, nhưng tu luyện càng nhanh chết càng sớm. Cho cậu một lời khuyên, nếu cậu còn muốn sống, sau khi ổn định cảnh giới hậu kỳ thì áp chế tu vi, đừng tiếp tục nữa." Mọi người đồng loạt nhìn về phía khí linh, khí linh vẫn tỏ ra thản nhiên, "Hiện tại quy tắc thiên đạo chưa ổn định."

Dương Cảnh chân quân vừa định nói khí linh bịa chuyện, nhưng lại thấy sư huynh của mình rất cung kính hỏi khí linh.

"Trước khi vong sư về cõi tiên cũng từng dặn dò những lời tương tự, nhưng không nói rõ nguyên nhân. Vãn bối mạo muội, xin tiền bối giải đáp..."

Khí linh cũng không giấu giếm: "Vì quy tắc thiên đạo của thế giới này có vấn đề."

Không nói thêm nhiều.

Bùi Diệp thấy ánh mắt Dương Diệu chưởng môn đầy tò mò, thay hắn hỏi ra.

"Ông nói quy tắc thiên đạo có vấn đề? Nó có vấn đề gì?"

Khí linh đáp: "Nó méo mó, lão đây cảm giác giống như là vài cơ thể khác nhau bị ép hợp thành một... Hay nói cách khác tự nuốt chửng lẫn nhau thì chính xác hơn. Trước khi mấy tiểu thiên đạo này đánh ra kết quả, cậu vẫn nên áp chế tu vi... Bảo trọng mạng sống."

"Tại sao lại như vậy?"

"Cái này lão đây cũng không biết, ngủ quá lâu rồi, không chú ý đến bên ngoài."

Bùi Diệp: "..."

Cô đại khái hiểu được chút ít, vài thế giới nhỏ trong tiểu thuyết hợp lại, thiên đạo của thế giới nhỏ cũng bị ép hợp lại, cốt truyện tự dung hòa.

_(:3)∠)_

Khí linh thấy mấy người Dương Diệu chưởng môn vẫn còn chưa hiểu, nên đành giải thích một cách dễ hiểu.

"Mỗi thế giới nhỏ có tiêu chuẩn tu vi của thiên đạo khác nhau. Ví dụ, thế giới A sau Nguyên Anh là phi thăng, nhưng thế giới B thì khác, sau Nguyên Anh là Hóa Thần rồi mới phi thăng, thế giới C thì phức tạp hơn, không chỉ có Nguyên Anh, Xuất Khiếu, Hóa Thần, Phân Thần còn thêm kỳ Độ Kiếp, Chịu đựng chín chín tám mốt đạo lôi kiếp mới cho cậu phi thăng... Chúng chưa đánh ra kết quả, cậu vô tình đạt Nguyên Anh đại viên mãn rồi xông vào cảnh giới tiếp theo, rốt cuộc nên cho cậu phi thăng, hay cho cậu Hóa Thần, hay cho cậu Xuất Khiếu?"

Dương Diệu chưởng môn: "..."

Khí linh giơ hai tay ngắn mập ra nhún vai.

"Chúng chỉ muốn bớt việc, cho cậu 'tạch' một phát."

Ba người Dương Diệu chưởng môn: "..."

Tại sao qua cái miệng của khí linh, những tiểu thiên đạo này lại trở nên hèn hạ đến vậy?

Dương Cảnh chân quân cau mày, nếu vài tiểu thiên đạo mãi không đánh ra kết quả, tu sĩ Nguyên Anh muốn bảo mệnh chỉ có thể áp chế tu vi, nhưng cảnh giới không đột phá thì thọ nguyên cuối cùng cũng hết, nhìn kiểu gì cũng là tử cục: "Vậy theo tiền bối, khi nào chúng mới đánh ra kết quả?"

Khí linh lắc đầu: "Cái này thì không biết."

Nói xong lại liếc nhìn Bùi Diệp một cái.

"Tuy nhiên... Lão đây cảm thấy chỉ vài năm hoặc mười mấy năm thôi... Dù sao cũng không lâu đâu."

____________________

Nấm: Hậu quả của việc hợp nhất các thế giới tiểu thuyết có thiết lập khác nhau, hahaha.

Đào: Cơ mà tội Đàm Tô vl haha, sống sao mà Thiên Đạo không ưng, Đại tỷ và Ngũ tỷ không ưa, Bị Thập đệ hố hàng, Đám yêu tướng trong vườn vạn thú ghét cay ghét đắng, đến vũ khí của mình còn mắc chửi haha

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz