Full First Love Tinh Dau
Chapter 18
Cơn gió lạnh thổi qua khiến Ngọc Khiết thêm buồn bã hơn, cô thực sự rất muốn chia sẻ với ai đó lúc này nhưng... Ngọc Khiết bước đi trên đường, lòng nhói đau, trong tâm trí của cô chỉ toàn là hình ảnh của Trí. Đột nhiên có một bóng người xuất hiện khiến Ngọc Khiết không khỏi giật mình. Cô từ từ ngẩng lên và thấy trước mặt mình là một người đàn ông trung niên ăn vận sang trọng, nét mặt lạnh lùng.- Cô là Đinh Ngọc Khiết?_ Người đàn ông cất tiếng, giọng khó chịu.- Dạ... là cháu_ Ngọc Khiết tỏ ra bất ngờ.- Tôi là bố của Trí Anh_ Người đàn ông từ tốn nói_ Có thể gặp nhau như thế này hơi đường đột nhưng tôi không có nhiều thời gian.- Bác, bác chủ tịch?!- Tôi chỉ nói nhanh thôi. Cô hãy tránh xa con trai của tôi ra, tôi không muốn nó có quan hệ với cô.Những lời nói của Phùng chủ tịch như sắt đá, khiến con tim Ngọc Khiết trở nên đau nhói, những giọt nước mắt vội vã rơi trên khuôn mặt thanh tú của cô. Làm sao không buồn, không đau cho được khi nghe những lời nói như vậy từ bố người yêu của mình. Đến lúc này Ngọc Khiết chẳng nói được lời nào, chỉ rưng rưng nước mắt.- Cô hãy đi đi, đi thật xa vào_ Không quan tâm đến cảm xúc của Ngọc Khiết, Phùng chủ tịch vẫn "vô tình" nói_ Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt Trí nữa, cô và nó sẽ không có kết quả đâu.- Nhưng... thưa bác..._ Mãi một lúc sau Ngọc Khiết mới có thể mở lời, nhưng cô chưa nói được hết câu Phùng chủ tịch đã cắt ngang.- Tôi nhắc lại, hãy tránh xa con trai tôi ra."Tránh xa con trai tôi ra"_ Lời nói của Phùng chủ tịch cứ vang lên trong đầu Ngọc Khiết, cô giật mình nhận ra trời đã tối và không hiểu mình đã đứng đây bao lâu rồi.
Căn phòng đẹp đẽ trở nên tĩnh lặng hơn bao giờ hết, nó như đang hòa vào cùng với tâm trạng của Hân Như vậy. Cô thấy rất buồn, rất có lỗi khi không thể giúp gì cho Trí và Ngọc Khiết. "Đáng lẽ mình không nên mạo hiểm gặp Trí để rồi bây giờ chẳng thể đi đâu cả"_ Hân Như thầm tự trách. Nằm trên giường, cô luôn tự hỏi Ngọc Khiết lúc này ra sao, còn mọi người nữa, chắc họ cũng đang rất lo cho Trí và cô. Đúng lúc này phía ngoài sân trở nên khá ồn ào, Hân Như vội chạy ra cửa sổ xem. Toàn bộ đèn ngoài sân được bật sáng, mọi người thì chạy qua chạy lại nhốn nháo. Hân Như đánh liều đi về phía cửa phòng và cô hoàn toàn ngạc nhiên khi không thấy đám vệ sĩ ở đó. Hân Như nhẹ nhàng đi ra hành lang, khác với sự ồn ào ngoài sân, tầng ba nơi Hân Như đang đứng lại im lặng một cách đáng sợ. Cô tiếp tục đi xuống cầu thang và gặp một cô giúp việc.- Tiểu thư!_ Cô gái nhẹ nhàng cúi chào.- Đã có chuyện gì vậy?_ Hân Như lo lắng hỏi, trong đầu đang có rất nhiều suy nghĩ_ Sao tất cả lại nhốn nháo thế?- Dạ thưa tiểu thư, thiếu gia đã bỏ trốn rồi ạ_ Cô gái nói xong sự hoảng sợ.- Mau lên, mau đi tìm nó cho ta. Dù có phải lục tung cả thành phố này cũng phải tìm bằng được_ Giọng nói của Phùng chủ tịch vang to đến nỗi Hân Như đang ở tầng hai cũng nghe rất rõ. Cô vội vã trở về phòng, lòng đầy lo âu với những gì vừa xảy ra.
...
- Xin bố hãy tin tưởng con. Con sẽ đưa Trí trở về sớm nhất có thể_ Hân Như tự tin nói.- Thôi được_ Phùng chủ tịch cất tiếng, giọng nói không chút cảm xúc_ Ta mong con sẽ không làm ta phải thất vọng nữa.Nói rồi Phùng chủ tịch ra hiệu bảo Hân Như ra ngoài. Sau một đêm không ngủ, trằn trọc suy nghĩ, Hân Như quyết định rằng mình phải hành động nếu không muốn sự việc trở nên trầm trọng hơn. Cô sẽ tìm mọi cách để đưa Trí về trước khi bố cô thực sự tức giận.
Ngày hôm nay cứ tưởng sẽ giống như bao ngày khác, Ngọc Khiết lặng lẽ đến lớp rồi lại lặng lẽ ra về. Từ ngày Trí không đi học, Ngọc Khiết cũng chẳng có tâm trạng nào với sách vở nữa, sức học của cô giảm sút rõ rệt. Đến lớp mà tâm hồn Ngọc Khiết như đang treo trên mây, chẳng hề chú tâm đến bài giảng của thầy giáo.- Ngọc Khiết!_ Nghe tiếng gọi mình, Ngọc Khiết quay lại ngay và khuôn mặt cô bỗng xuất hiện một nụ cười. Đã từ lâu lắm rồi Ngọc Khiết không hề cười, không được gặp Trí, không thấy hình bóng của anh thì làm sao cô có thể cười được cơ chứ.
Trường Trung học Style vốn đã nhộn nhịp và huyên náo hôm nay lại càng sôi nổi hơn khi có sự xuất hiện của Diệp Hân Như. Đành rằng lâu rồi Như mới đi học nhưng điều đó là chưa đủ để đám học sinh bàn tán xôn xao đến như thế. Họ thực sự thấy kì lạ bởi Thiên Hậu đi học không chỉ một mình mà còn có hai người mặc áo đen đi theo. Hân Như cũng không giống như trước mà thay vào đó là khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt đăm chiêu. Đến Thu Hà cũng cảm thấy rất đỗi ngạc nhiên với cô bạn mình.Giờ giải lao, Hân Như lại hẹn mọi người ra gặp.- Lâu rồi mới đi học, đã có chuyện gì xảy ra vậy?_ Hạo Tuấn hỏi trước tiên.- Trí đâu, sao bây giờ mới xuất hiện thế?_ Thiên Vỹ tiếp tục.- Mau nói cho bọn này biết đi_ Minh Luân cũng sốt ruột không kém.Hân Như nhìn một lượt, sáu con người đó, sáu người bạn thân thiết của cô. Rất muốn nói tất cả cho bọn họ biết nhưng Hân Như lại không biết bắt đầu từ đâu.- Trí đã mất tích rồi_ Cô nói một cách khó khăn.- Sao, chuyện gì vậy chứ?_ Thiên Vỹ chưa nghe hết câu đã hỏi lại luôn.- Như à, em mau nói rõ đi.- Hôm kia anh ấy đã bỏ trốn, đến nay vẫn chưa có tin tức gì_ Hân Như buồn bã nói_ Bố đã cấm túc cả hai đứa và điều này khiến anh ấy rất khó chịu.- Thật sao?_ Vẻ mặt của mọi người đều lộ rõ vẻ bất ngờ, tất cả cùng nhìn Hân Như chăm chú nhưng cô không nói thêm gì cả. Không gian lúc này yên ắng lạ thường, không một cái miệng nào lên tiếng tiếp.- Vậy sao cậu lại có thể đến trường?_ Một lát sau Quân Thành mới bắt đầu lại cuộc nói chuyện.Thở dài đầy mệt mỏi, Hân Như nhìn Quân Thành ánh mắt đượm buồn_ Tôi được đi học là để tìm Trí trở về. Thế nên, nếu Trí có liên lạc thì hãy báo cho tớ, được không?Hân Như nói rồi quay bước đi luôn, không để mọi người nói thêm câu nào. Bước thật nhanh đến chỗ chiếc xe đang đợi mình, Hân Như quyết tâm sẽ phải tìm được anh cô trở về. Cô rất "yêu" anh và vì thế cô không muốn anh phải đau buồn thêm nữa. Mọi chuyện vẫn có cách giải quyết khác tốt hơn.
...
Những ngày sau đó, Hân Như và đám vệ sĩ gần như lục tung cả thành phố nhưng vẫn chưa thể tìm ra tung tích của Trí Anh. Ngũ Đại Thiên Vương quyết định gặp Hân Như nhưng cuộc gặp đã trở nên quá căng thẳng. Mọi người thật sự khó chịu khi bị cô bạn cho người theo dõi.- Cậu có cần phải làm thế không?_ Thiên Vỹ bất bình nói.- Bọn này không còn là bạn của cậu sao?_ Hạo Tuấn tiếp lời.- Nếu muốn gặp tôi chỉ vì chuyện này thì tôi không có gì để nói cả_ Hân Như bình thản đáp.- Như à, sao cậu lại trở nên như vậy chứ?_ Thu Hà nắm lấy tay bạn thân, giọng nói có phần khó hiểu.- Tớ không thay đổi gì cả, tớ vẫn là Hân Như thôi_ Hân Như nói xong bỏ đi luôn, Phi Lương thấy vậy liền chạy đuổi theo.- Như, đợi anh đã.- ...- Sự thật thì Trí không hề liên lạc với bọn anh_ Phi Lương vừa đuổi kịp Hân Như đã vội vàng giải thích.- Em biết, nhưng như vậy không có nghĩa là anh ấy sẽ không liên lạc_ Hân Như đáp lại không chút thành ý.- Nhưng anh nghĩ em hãy dừng việc đó lại đi, mọi người không có thích đâu.- Xin lỗi, bây giờ em không thể quay đầu lại nữa rồi_ Hân Như bước đi luôn sau câu nói, bỏ Phi Lương một mình lại đó. Anh vốn là chưa từng hiểu về cô, chính vì thế mới khuyên cô như vậy. Có thể việc theo dõi là sai nhưng vào lúc này cô không có sự lựa chọn nào cả.Hân Như vẫn tiếp tục đi, trong đầu cố nhớ xem mình có bỏ sót chỗ nào chưa tìm không. Bỗng có một bóng người xuất hiện trước mặt khiến cô không thể đi tiếp, vừa có chút ngạc nhiên lại vừa có chút khó chịu.- Lại có chuyện gì đây?- Tôi sẽ giúp cậu_ Quân Thành nhìn Hân Như chân thành đề nghị_ Hãy cho người của cậu về đi và tôi sẽ làm thay việc đó.- Sao, cậu muốn làm việc này thật ư?_ Hân Như hoài nghi hỏi lại ngay.- Cậu quá lộ liễu, tất nhiên bọn họ dù có biết cũng sẽ che giấu. Thế nên để tôi ở bên âm thầm theo dõi rồi báo cho cậu là hay nhất_ Hân Như nhìn Quân Thành đầy kì lạ, lí do cho hành động này của anh là gì. Tại sao cứ những lúc cô thấy khó khăn nhất thì anh lại đến bên cô, động viên cô nhiều đến thế?- Tại sao cậu lại muốn giúp tôi?- Không phải là giúp cậu mà là giúp Trí, tôi cũng là bạn của cậu ấy và tôi không hề muốn cậu ấy phạm phải sai lầm.
...
- Bà ơi, bà có nhà không cháu đến thăm bà này_ Hân Như vừa đẩy cánh cửa vừa nói lớn nhưng mãi không thấy bà xuất hiện. Cô đi vào phía trong, nhìn ngó một hồi.- Tìm gì vậy, cháu không phải đến thăm ta sao?_ Giọng nói đanh thép của bà nội vang lên khiến Hân Như giật mình, cô quay ra hướng có tiếng nói, luống cuống trả lời.- Bà!- Làm gì mà cháu lại thế, có chuyện gì mờ ám à?_ Bà nội lại hỏi và càng làm Hân Như ấp úng hơn. Tuy vậy cô nhanh chóng lấy lại vẻ tự tin thường ngày.- Bà, bà biết chuyện của Trí rồi phải không? Anh ấy có đến đây không ạ?- Không, có chuyện gì xảy ra với Trí sao?_ Bà nội lạnh lùng đáp nhưng Hân Như nhận ra có điều gì đó kì lạ lắm.- Bà, đúng là Trí có đến, bà cho cháu gặp anh ấy đi_ Hân Như nài nỉ.- Ta đã nói là không có mà. Thăm ta xong rồi thì cháu về đi.- Bà..._ Hân Như nhìn bà nội ánh mắt bất lực_ Thôi cháu về vậy, lần khác cháu sẽ ghé.Hân Như không đành lòng nhưng cũng vẫn quay lưng bước đi_ À, nếu Trí có liên lạc gì thì bà nói với anh ấy hộ cháu là mau vè đi nhé, giải quyết theo cách này là quá ngu ngốc.
Cạch...Sau khi Hân Như rời đi thì từ phía trong có tiếng đẩy cửa, bà nội quay lại thở dài nói:- Hai đứa nghe hết rồi đấy, bà không ép buộc nhưng hãy suy nghĩ cho thật kĩ.Bà nội đi ra vườn rồi, Trí Anh và Ngọc Khiết nhìn nhau nhưng cả hai đều im lặng. Cũng không nghĩ là Hân Như lại tìm được nhanh như thế, trong đầu Trí Anh bây giờ cứ rối tung hết cả lên. Mấy ngày hôm nay được gặp Ngọc Khiết, được ở bên cô anh thấy rất vui nhưng cũng biết là chuyện này sẽ chẳng kéo dài được bao lâu. Đúng như Hân Như nói, đây không phải là cách làm tốt nhất, rồi có ngày sẽ bị phát hiện. Chỉ có đấu tranh, thuyết phục trực tiếp mới mong có được kết quả tốt.- Trí, anh nghĩ gì mà thần người ra vậy?_ Thấy Trí Anh đứng trầm ngâm một lúc lâu Ngọc Khiết thắc mắc.- Không có gì, mà em đi mấy hôm rồi có sợ mẹ lo lắng không?- Mẹ đi du lịch rồi, anh đừng lo_ Ngọc Khiết nhẹ nhàng đáp.- Ngọc Khiết à, anh xin lỗi vì đã kéo em vào chuyện này_ Trí cầm tay Ngọc Khiết chân thành nói_ Nhưng rất yêu em, vì thế anh muốn được ở bên em mãi mãi.- Em biết nhưng trốn tránh thế này không phải hay Trí à!- Anh hiểu, tạm thời cứ vậy đã, rồi anh sẽ tìm cách_ Trí Anh động viên Ngọc Khiết rồi nhẹ nhàng ôm lấy cô. Anh chẳng muốn mọi chuyện sẽ đi đến nước này đâu nhưng hiện tại anh không thể suy nghĩ được gì cả, chỉ muốn được ở bên người con gái anh yêu.
...
- Tình hình thế nào rồi, cậu đã tìm được Trí chưa?_ Quân Thành hỏi Hân Như khi hai người gặp nhau tại sân bóng rổ.- Tìm được rồi, cậu không cần để ý tới mọi người nữa đâu.- Tìm được rồi ư, Trí đã bỏ đi đâu vậy?_ Nghe Hân Như nói Quân Thành tỏ ra rất vui mừng nhưng biểu hiện trên khuôn mặt lẫn giọng nói của anh đều bình thản đến kì lạ.- Một nơi rất gần, tưởng chừng như anh ấy sẽ không bao giờ xuất hiện ở đó.Hân Như nhẹ nhàng đáp lại, cô xoay người đối diện với Quân Thành. Chút ánh nắng cuối chiều len lỏi qua những tán cây to lớn hắt thẳng về phía Hân Như. Khuôn mặt thiên thần ấy trước giờ vẫn luôn tỏa sáng rực rỡ nhưng ngày hôm nay màu cam đỏ của nắng đã khiến cho vẻ tiều tụy, hốc hác hiện lên rõ mồn một. Hân Như và Quân Thành, hai cặp mắt cứ nhìn nhau một cách chăm chú. Hân Như chẳng thể nào giấu đi sự mệt mỏi đang bao trùm lấy mình và dường như bản thân cô cũng không muốn làm điều đó. Chính vì vậy mà chàng trai đang ở trước cô cảm thấy xót xa vô cùng. Bề ngoài bất cần, vô tâm là thế nhưng ở bên trong Quân Thành luôn quan tâm, lo lắng cho Hân Như rất nhiều. Chỉ là một mình anh biết điều đó, chỉ biết giữ ở trong lòng mà không hề chia sẻ với ai.- Thôi cũng muộn rồi, tôi về đây_ Sau một lúc để cho bầu không khí trở nên tĩnh lặng, Hân Như mới lại lên tiếng tiếp_ Cám ơn cậu vì đã giúp tôi, giờ thì hãy về bên mọi người đi.- Không thể nữa rồi!Lời nói của Quân Thành khiến Hân Như đang định quay bước đi phải dừng lại ngay_ Là sao? Không lẽ...- Bọn họ đã biết và nói từ nay không muốn thấy tôi nữa_ Quân Thành khẽ cười, ánh mắt nhìn xa xăm ra sân trường không một bóng người. Những vệt nắng cuối cùng đã biến mất, thế vào đó là nét u ám, tối tăm khi trời dần chuyển sang màu đen. Sân bóng rổ trường Trung học Style, nơi chứng kiến bao chiến thắng lẫy lừng của các thế hệ học sinh giờ chỉ còn là một sự tĩnh lặng. Không có tiếng học sinh cười đùa, cũng chẳng nghe thấy tiếng gió thổi, tiếng lá rơi xào xạc. Tất cả chỉ là màn đêm yên ắng và tĩnh mịch.
to be continue...
Cơn gió lạnh thổi qua khiến Ngọc Khiết thêm buồn bã hơn, cô thực sự rất muốn chia sẻ với ai đó lúc này nhưng... Ngọc Khiết bước đi trên đường, lòng nhói đau, trong tâm trí của cô chỉ toàn là hình ảnh của Trí. Đột nhiên có một bóng người xuất hiện khiến Ngọc Khiết không khỏi giật mình. Cô từ từ ngẩng lên và thấy trước mặt mình là một người đàn ông trung niên ăn vận sang trọng, nét mặt lạnh lùng.- Cô là Đinh Ngọc Khiết?_ Người đàn ông cất tiếng, giọng khó chịu.- Dạ... là cháu_ Ngọc Khiết tỏ ra bất ngờ.- Tôi là bố của Trí Anh_ Người đàn ông từ tốn nói_ Có thể gặp nhau như thế này hơi đường đột nhưng tôi không có nhiều thời gian.- Bác, bác chủ tịch?!- Tôi chỉ nói nhanh thôi. Cô hãy tránh xa con trai của tôi ra, tôi không muốn nó có quan hệ với cô.Những lời nói của Phùng chủ tịch như sắt đá, khiến con tim Ngọc Khiết trở nên đau nhói, những giọt nước mắt vội vã rơi trên khuôn mặt thanh tú của cô. Làm sao không buồn, không đau cho được khi nghe những lời nói như vậy từ bố người yêu của mình. Đến lúc này Ngọc Khiết chẳng nói được lời nào, chỉ rưng rưng nước mắt.- Cô hãy đi đi, đi thật xa vào_ Không quan tâm đến cảm xúc của Ngọc Khiết, Phùng chủ tịch vẫn "vô tình" nói_ Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt Trí nữa, cô và nó sẽ không có kết quả đâu.- Nhưng... thưa bác..._ Mãi một lúc sau Ngọc Khiết mới có thể mở lời, nhưng cô chưa nói được hết câu Phùng chủ tịch đã cắt ngang.- Tôi nhắc lại, hãy tránh xa con trai tôi ra."Tránh xa con trai tôi ra"_ Lời nói của Phùng chủ tịch cứ vang lên trong đầu Ngọc Khiết, cô giật mình nhận ra trời đã tối và không hiểu mình đã đứng đây bao lâu rồi.
Căn phòng đẹp đẽ trở nên tĩnh lặng hơn bao giờ hết, nó như đang hòa vào cùng với tâm trạng của Hân Như vậy. Cô thấy rất buồn, rất có lỗi khi không thể giúp gì cho Trí và Ngọc Khiết. "Đáng lẽ mình không nên mạo hiểm gặp Trí để rồi bây giờ chẳng thể đi đâu cả"_ Hân Như thầm tự trách. Nằm trên giường, cô luôn tự hỏi Ngọc Khiết lúc này ra sao, còn mọi người nữa, chắc họ cũng đang rất lo cho Trí và cô. Đúng lúc này phía ngoài sân trở nên khá ồn ào, Hân Như vội chạy ra cửa sổ xem. Toàn bộ đèn ngoài sân được bật sáng, mọi người thì chạy qua chạy lại nhốn nháo. Hân Như đánh liều đi về phía cửa phòng và cô hoàn toàn ngạc nhiên khi không thấy đám vệ sĩ ở đó. Hân Như nhẹ nhàng đi ra hành lang, khác với sự ồn ào ngoài sân, tầng ba nơi Hân Như đang đứng lại im lặng một cách đáng sợ. Cô tiếp tục đi xuống cầu thang và gặp một cô giúp việc.- Tiểu thư!_ Cô gái nhẹ nhàng cúi chào.- Đã có chuyện gì vậy?_ Hân Như lo lắng hỏi, trong đầu đang có rất nhiều suy nghĩ_ Sao tất cả lại nhốn nháo thế?- Dạ thưa tiểu thư, thiếu gia đã bỏ trốn rồi ạ_ Cô gái nói xong sự hoảng sợ.- Mau lên, mau đi tìm nó cho ta. Dù có phải lục tung cả thành phố này cũng phải tìm bằng được_ Giọng nói của Phùng chủ tịch vang to đến nỗi Hân Như đang ở tầng hai cũng nghe rất rõ. Cô vội vã trở về phòng, lòng đầy lo âu với những gì vừa xảy ra.
...
- Xin bố hãy tin tưởng con. Con sẽ đưa Trí trở về sớm nhất có thể_ Hân Như tự tin nói.- Thôi được_ Phùng chủ tịch cất tiếng, giọng nói không chút cảm xúc_ Ta mong con sẽ không làm ta phải thất vọng nữa.Nói rồi Phùng chủ tịch ra hiệu bảo Hân Như ra ngoài. Sau một đêm không ngủ, trằn trọc suy nghĩ, Hân Như quyết định rằng mình phải hành động nếu không muốn sự việc trở nên trầm trọng hơn. Cô sẽ tìm mọi cách để đưa Trí về trước khi bố cô thực sự tức giận.
Ngày hôm nay cứ tưởng sẽ giống như bao ngày khác, Ngọc Khiết lặng lẽ đến lớp rồi lại lặng lẽ ra về. Từ ngày Trí không đi học, Ngọc Khiết cũng chẳng có tâm trạng nào với sách vở nữa, sức học của cô giảm sút rõ rệt. Đến lớp mà tâm hồn Ngọc Khiết như đang treo trên mây, chẳng hề chú tâm đến bài giảng của thầy giáo.- Ngọc Khiết!_ Nghe tiếng gọi mình, Ngọc Khiết quay lại ngay và khuôn mặt cô bỗng xuất hiện một nụ cười. Đã từ lâu lắm rồi Ngọc Khiết không hề cười, không được gặp Trí, không thấy hình bóng của anh thì làm sao cô có thể cười được cơ chứ.
Trường Trung học Style vốn đã nhộn nhịp và huyên náo hôm nay lại càng sôi nổi hơn khi có sự xuất hiện của Diệp Hân Như. Đành rằng lâu rồi Như mới đi học nhưng điều đó là chưa đủ để đám học sinh bàn tán xôn xao đến như thế. Họ thực sự thấy kì lạ bởi Thiên Hậu đi học không chỉ một mình mà còn có hai người mặc áo đen đi theo. Hân Như cũng không giống như trước mà thay vào đó là khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt đăm chiêu. Đến Thu Hà cũng cảm thấy rất đỗi ngạc nhiên với cô bạn mình.Giờ giải lao, Hân Như lại hẹn mọi người ra gặp.- Lâu rồi mới đi học, đã có chuyện gì xảy ra vậy?_ Hạo Tuấn hỏi trước tiên.- Trí đâu, sao bây giờ mới xuất hiện thế?_ Thiên Vỹ tiếp tục.- Mau nói cho bọn này biết đi_ Minh Luân cũng sốt ruột không kém.Hân Như nhìn một lượt, sáu con người đó, sáu người bạn thân thiết của cô. Rất muốn nói tất cả cho bọn họ biết nhưng Hân Như lại không biết bắt đầu từ đâu.- Trí đã mất tích rồi_ Cô nói một cách khó khăn.- Sao, chuyện gì vậy chứ?_ Thiên Vỹ chưa nghe hết câu đã hỏi lại luôn.- Như à, em mau nói rõ đi.- Hôm kia anh ấy đã bỏ trốn, đến nay vẫn chưa có tin tức gì_ Hân Như buồn bã nói_ Bố đã cấm túc cả hai đứa và điều này khiến anh ấy rất khó chịu.- Thật sao?_ Vẻ mặt của mọi người đều lộ rõ vẻ bất ngờ, tất cả cùng nhìn Hân Như chăm chú nhưng cô không nói thêm gì cả. Không gian lúc này yên ắng lạ thường, không một cái miệng nào lên tiếng tiếp.- Vậy sao cậu lại có thể đến trường?_ Một lát sau Quân Thành mới bắt đầu lại cuộc nói chuyện.Thở dài đầy mệt mỏi, Hân Như nhìn Quân Thành ánh mắt đượm buồn_ Tôi được đi học là để tìm Trí trở về. Thế nên, nếu Trí có liên lạc thì hãy báo cho tớ, được không?Hân Như nói rồi quay bước đi luôn, không để mọi người nói thêm câu nào. Bước thật nhanh đến chỗ chiếc xe đang đợi mình, Hân Như quyết tâm sẽ phải tìm được anh cô trở về. Cô rất "yêu" anh và vì thế cô không muốn anh phải đau buồn thêm nữa. Mọi chuyện vẫn có cách giải quyết khác tốt hơn.
...
Những ngày sau đó, Hân Như và đám vệ sĩ gần như lục tung cả thành phố nhưng vẫn chưa thể tìm ra tung tích của Trí Anh. Ngũ Đại Thiên Vương quyết định gặp Hân Như nhưng cuộc gặp đã trở nên quá căng thẳng. Mọi người thật sự khó chịu khi bị cô bạn cho người theo dõi.- Cậu có cần phải làm thế không?_ Thiên Vỹ bất bình nói.- Bọn này không còn là bạn của cậu sao?_ Hạo Tuấn tiếp lời.- Nếu muốn gặp tôi chỉ vì chuyện này thì tôi không có gì để nói cả_ Hân Như bình thản đáp.- Như à, sao cậu lại trở nên như vậy chứ?_ Thu Hà nắm lấy tay bạn thân, giọng nói có phần khó hiểu.- Tớ không thay đổi gì cả, tớ vẫn là Hân Như thôi_ Hân Như nói xong bỏ đi luôn, Phi Lương thấy vậy liền chạy đuổi theo.- Như, đợi anh đã.- ...- Sự thật thì Trí không hề liên lạc với bọn anh_ Phi Lương vừa đuổi kịp Hân Như đã vội vàng giải thích.- Em biết, nhưng như vậy không có nghĩa là anh ấy sẽ không liên lạc_ Hân Như đáp lại không chút thành ý.- Nhưng anh nghĩ em hãy dừng việc đó lại đi, mọi người không có thích đâu.- Xin lỗi, bây giờ em không thể quay đầu lại nữa rồi_ Hân Như bước đi luôn sau câu nói, bỏ Phi Lương một mình lại đó. Anh vốn là chưa từng hiểu về cô, chính vì thế mới khuyên cô như vậy. Có thể việc theo dõi là sai nhưng vào lúc này cô không có sự lựa chọn nào cả.Hân Như vẫn tiếp tục đi, trong đầu cố nhớ xem mình có bỏ sót chỗ nào chưa tìm không. Bỗng có một bóng người xuất hiện trước mặt khiến cô không thể đi tiếp, vừa có chút ngạc nhiên lại vừa có chút khó chịu.- Lại có chuyện gì đây?- Tôi sẽ giúp cậu_ Quân Thành nhìn Hân Như chân thành đề nghị_ Hãy cho người của cậu về đi và tôi sẽ làm thay việc đó.- Sao, cậu muốn làm việc này thật ư?_ Hân Như hoài nghi hỏi lại ngay.- Cậu quá lộ liễu, tất nhiên bọn họ dù có biết cũng sẽ che giấu. Thế nên để tôi ở bên âm thầm theo dõi rồi báo cho cậu là hay nhất_ Hân Như nhìn Quân Thành đầy kì lạ, lí do cho hành động này của anh là gì. Tại sao cứ những lúc cô thấy khó khăn nhất thì anh lại đến bên cô, động viên cô nhiều đến thế?- Tại sao cậu lại muốn giúp tôi?- Không phải là giúp cậu mà là giúp Trí, tôi cũng là bạn của cậu ấy và tôi không hề muốn cậu ấy phạm phải sai lầm.
...
- Bà ơi, bà có nhà không cháu đến thăm bà này_ Hân Như vừa đẩy cánh cửa vừa nói lớn nhưng mãi không thấy bà xuất hiện. Cô đi vào phía trong, nhìn ngó một hồi.- Tìm gì vậy, cháu không phải đến thăm ta sao?_ Giọng nói đanh thép của bà nội vang lên khiến Hân Như giật mình, cô quay ra hướng có tiếng nói, luống cuống trả lời.- Bà!- Làm gì mà cháu lại thế, có chuyện gì mờ ám à?_ Bà nội lại hỏi và càng làm Hân Như ấp úng hơn. Tuy vậy cô nhanh chóng lấy lại vẻ tự tin thường ngày.- Bà, bà biết chuyện của Trí rồi phải không? Anh ấy có đến đây không ạ?- Không, có chuyện gì xảy ra với Trí sao?_ Bà nội lạnh lùng đáp nhưng Hân Như nhận ra có điều gì đó kì lạ lắm.- Bà, đúng là Trí có đến, bà cho cháu gặp anh ấy đi_ Hân Như nài nỉ.- Ta đã nói là không có mà. Thăm ta xong rồi thì cháu về đi.- Bà..._ Hân Như nhìn bà nội ánh mắt bất lực_ Thôi cháu về vậy, lần khác cháu sẽ ghé.Hân Như không đành lòng nhưng cũng vẫn quay lưng bước đi_ À, nếu Trí có liên lạc gì thì bà nói với anh ấy hộ cháu là mau vè đi nhé, giải quyết theo cách này là quá ngu ngốc.
Cạch...Sau khi Hân Như rời đi thì từ phía trong có tiếng đẩy cửa, bà nội quay lại thở dài nói:- Hai đứa nghe hết rồi đấy, bà không ép buộc nhưng hãy suy nghĩ cho thật kĩ.Bà nội đi ra vườn rồi, Trí Anh và Ngọc Khiết nhìn nhau nhưng cả hai đều im lặng. Cũng không nghĩ là Hân Như lại tìm được nhanh như thế, trong đầu Trí Anh bây giờ cứ rối tung hết cả lên. Mấy ngày hôm nay được gặp Ngọc Khiết, được ở bên cô anh thấy rất vui nhưng cũng biết là chuyện này sẽ chẳng kéo dài được bao lâu. Đúng như Hân Như nói, đây không phải là cách làm tốt nhất, rồi có ngày sẽ bị phát hiện. Chỉ có đấu tranh, thuyết phục trực tiếp mới mong có được kết quả tốt.- Trí, anh nghĩ gì mà thần người ra vậy?_ Thấy Trí Anh đứng trầm ngâm một lúc lâu Ngọc Khiết thắc mắc.- Không có gì, mà em đi mấy hôm rồi có sợ mẹ lo lắng không?- Mẹ đi du lịch rồi, anh đừng lo_ Ngọc Khiết nhẹ nhàng đáp.- Ngọc Khiết à, anh xin lỗi vì đã kéo em vào chuyện này_ Trí cầm tay Ngọc Khiết chân thành nói_ Nhưng rất yêu em, vì thế anh muốn được ở bên em mãi mãi.- Em biết nhưng trốn tránh thế này không phải hay Trí à!- Anh hiểu, tạm thời cứ vậy đã, rồi anh sẽ tìm cách_ Trí Anh động viên Ngọc Khiết rồi nhẹ nhàng ôm lấy cô. Anh chẳng muốn mọi chuyện sẽ đi đến nước này đâu nhưng hiện tại anh không thể suy nghĩ được gì cả, chỉ muốn được ở bên người con gái anh yêu.
...
- Tình hình thế nào rồi, cậu đã tìm được Trí chưa?_ Quân Thành hỏi Hân Như khi hai người gặp nhau tại sân bóng rổ.- Tìm được rồi, cậu không cần để ý tới mọi người nữa đâu.- Tìm được rồi ư, Trí đã bỏ đi đâu vậy?_ Nghe Hân Như nói Quân Thành tỏ ra rất vui mừng nhưng biểu hiện trên khuôn mặt lẫn giọng nói của anh đều bình thản đến kì lạ.- Một nơi rất gần, tưởng chừng như anh ấy sẽ không bao giờ xuất hiện ở đó.Hân Như nhẹ nhàng đáp lại, cô xoay người đối diện với Quân Thành. Chút ánh nắng cuối chiều len lỏi qua những tán cây to lớn hắt thẳng về phía Hân Như. Khuôn mặt thiên thần ấy trước giờ vẫn luôn tỏa sáng rực rỡ nhưng ngày hôm nay màu cam đỏ của nắng đã khiến cho vẻ tiều tụy, hốc hác hiện lên rõ mồn một. Hân Như và Quân Thành, hai cặp mắt cứ nhìn nhau một cách chăm chú. Hân Như chẳng thể nào giấu đi sự mệt mỏi đang bao trùm lấy mình và dường như bản thân cô cũng không muốn làm điều đó. Chính vì vậy mà chàng trai đang ở trước cô cảm thấy xót xa vô cùng. Bề ngoài bất cần, vô tâm là thế nhưng ở bên trong Quân Thành luôn quan tâm, lo lắng cho Hân Như rất nhiều. Chỉ là một mình anh biết điều đó, chỉ biết giữ ở trong lòng mà không hề chia sẻ với ai.- Thôi cũng muộn rồi, tôi về đây_ Sau một lúc để cho bầu không khí trở nên tĩnh lặng, Hân Như mới lại lên tiếng tiếp_ Cám ơn cậu vì đã giúp tôi, giờ thì hãy về bên mọi người đi.- Không thể nữa rồi!Lời nói của Quân Thành khiến Hân Như đang định quay bước đi phải dừng lại ngay_ Là sao? Không lẽ...- Bọn họ đã biết và nói từ nay không muốn thấy tôi nữa_ Quân Thành khẽ cười, ánh mắt nhìn xa xăm ra sân trường không một bóng người. Những vệt nắng cuối cùng đã biến mất, thế vào đó là nét u ám, tối tăm khi trời dần chuyển sang màu đen. Sân bóng rổ trường Trung học Style, nơi chứng kiến bao chiến thắng lẫy lừng của các thế hệ học sinh giờ chỉ còn là một sự tĩnh lặng. Không có tiếng học sinh cười đùa, cũng chẳng nghe thấy tiếng gió thổi, tiếng lá rơi xào xạc. Tất cả chỉ là màn đêm yên ắng và tĩnh mịch.
to be continue...
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz