ZingTruyen.Xyz

[Full] "Bạn thân là con trai"

Chương 4: Ba ngày bằng tuổi nhau

Yinii_ustei

Đơn sinh nhật ngày 30 tháng 12, Minh lại sinh nhật ngày 2 tháng 1, Minh sinh trước Đơn, nên suy ra trong một năm, Đơn sẽ có ba ngày được bằng tuổi Minh.

Hồi đó trên trường bắt đầu rộ lên phong trào lập tài khoản Facebook, hầu như em học sinh nào cũng giấu bố mẹ lập cho mình một tài khoản riêng, không kết bạn với người nhà. Minh nghe xong có vẻ không hứng thú gì lắm, ngược lại Đơn cực kỳ tò mò. Nghe nói trên đó có nhiều thứ thú vị, còn có rất nhiều hội nhóm. Đa số thành viên trong lớp của Đơn và Minh đều đã lập tài khoản và tham gia vào nhóm lớp.

Sau khi được bạn bè hướng dẫn trên phòng tin học, tối đó trở về, Đơn mượn máy tính của mẹ tập tành mò mẫm Facebook. Cô bé nghĩ mãi không biết nên đặt tên tài khoản của mình là gì, cuối cùng như nhớ ra điều gì đó, Đơn gõ gõ vào bàn phím dòng chữ: "Đơn Giản".

Mẹ từng bảo tên của Đơn nghĩa là kỳ tích đơn giản nhỏ bé của mẹ.

Khá là hài lòng với cái tên mình vừa nghĩ ra, Đơn lần lượt điền nốt các thông tin còn lại. Đến ảnh đại diện và ảnh bìa, Đơn nhăn mày nhăn mặt. Con bé từ trước đến giờ chưa từ có kiểu ảnh chụp riêng nào, toàn chụp cùng với bố mẹ hoặc Minh.

Trong máy tính của mẹ có lưu sẵn vài tấm ảnh chụp Minh và Đơn hồi còn học mẫu giáo. Đơn cắt mặt mình từ đó ra để làm ảnh đại diện, ảnh bìa là ảnh gia đình mới chụp năm ngoái. Trong ảnh, mẹ và bố đang cúi xuống thơm má Đơn, con bé đứng giữa, ôm gấu bông cười tít cả mắt.

Xong xuôi, Đơn lần mò tìm tên nhóm lớp theo trí nhớ: "HỘI ANH EM BÁ ĐẠO 5A THANH LỊCH".

Mặc dù chưa được duyệt vào nhóm nhưng nhóm để chế độ công khai, Đơn vẫn có thể xem được tất tần tật các bài đăng. Nào là ảnh "dìm hàng", ảnh chế thoại từ những khoảnh khắc nghịch ngợm của mấy cậu con trai, ảnh mấy bạn nữ chụp chung nhưng đưa tay lên che mặt, rồi đến mấy cái bảng bình chọn về mấy chủ đề linh tinh xung quanh lớp.

Đơn đọc chăm chú, cuộc bình chọn gần nhất có chủ đề như sau:

"Nhi5A: Cho tớ hỏi, lớp mình mọi người quý ai nhất vậy? (Chỉ tính người khác giới thôi nha!!!)"

Cơ mà hỏi cái này để làm gì nhỉ, Đơn thắc mắc. Từ lúc bước vào tiểu học đến giờ, Đơn luôn nhận được rất nhiều sự quan tâm. Sở dĩ con bé không tò mò vì nó tự ý thức được, nó rất được lòng mọi người trong lớp.

Đám trẻ tiểu học, tuy lớn chưa lớn hẳn nhưng ít nhiều cũng có những lúc "rung rinh" với bạn khác giới. Lí do thì nhiều, có thể là do bạn nam hoặc bạn nữ ấy sở hữu vẻ ngoài xinh xắn, học giỏi, hoặc thân thiết với mình. Đơn nhấp vào mục bình luận, lần lượt đọc hết.

"Bông xinh: Ở lớp quý nhất là Minh. Trông mặt hiền hiền, lại còn học giỏi! ^^"

Sao nghe... hơi sai sai?

"Lò sưởi 0°C: Tui cũng quý minh a!! 😁😁😁 Hôm trước còn vẽ hộ tui con mèo, tốt tính lém á ❤️"

"LinhLinhngoanngoan: xơi ơi, xet cai gi không xet.đam bao con gai trong lơp ai cung quy minh cho ma xem"

"Phạm Thị Quỳnh Giao: Ai nói? Tớ quý Gia Bách cơ 😤😤"

"GiaBách5A: gì cơ? tui quý Thùy Anh cơ!"

"Susu: nój thjệt, mjnh vừa tốt bụng, vừa hjền, lạj hax gjúp đỡ bạn bè, aj chả wí?"

"DuAQua: Tớ thấy Minh hơi ít nói nhưng khá hoà đồng và học giỏi  ==  Nhưng thật ra thì ... bạn Dũng cũng rất là tốt ... @@"

"Lovelyboy: #NgTriDug thính kìa em =)))"

"quocbao12345: to quy ban don nhat lop -3-"

"Việt-đẹp-trai-và-bá-đạo: Xi,ai cần mấy bà quý??Mấy bà ai cũng như sư tử ý!!Chỉ có đơn là hiền nhất lớp thôi!!😆😎😩"

"#cuồng_siêu_nhân_gao: ơ hơ hơ nói thực tớ cực quý bạn thư lớp mình"

"đây là tên: thích Đơn vì Đơn hay cho tớ thạch dừa"

"Thanh Niên Tự Kỉ: Ahihi ai quý tui thì tui quý lại =))) Còn có thể iu lun nha =))"

"Vịt giữa mùa đông: clgt? =="

"Thanh Niên Tự Kỉ: #Vịt_giữa_mùa_đông sao tự nhiên lại nhột vậy?"

"Vịt giữa mùa đông: tôi quý cậu đấy #Kỉ ạ. Thế cậu có yêu tôi không?"

"Thanh Niên Tự Kỉ: Ặc Nhi bảo là tính khác giới thôi mà ặc ặc ông nói thế các bạn lại hiểu nhầm giới tính tuiii!!"

"Y3^|_|"ss X3^'p"sss: Ph4j? tư. wj' l4^'y mjk th0^j!!!"

"..."

Còn rất nhiều bình luận phía sau. Đơn lặng lẽ suy ngẫm, nhập tâm đến nỗi vắt cả hai chân lên bàn phím, tạo ra những kí tự vô cùng buồn cười trên màn hình. Cuộc bình chọn vừa rồi đã thể hiện một điều Đơn chưa từng nghĩ, mà cũng chưa chắc sẽ nghĩ đến.

Ơ... anh già Minh... còn được nhắc tên nhiều hơn cả mình.

Phải đến 70% bình luận của các bạn nữ trong lớp đều nhắc đến Minh. Bảo sao cứ mỗi lần tụ họp nói chuyện ở bàn Đơn, các bạn lại hỏi Từ Minh đâu rồi.

Thế là mấy bạn nữ không thân thi thoảng tạt qua bàn Đơn là để kiếm cớ tìm Minh chứ không phải để trò chuyện với Đơn nhỉ? 

- Con chào cô chú.

Chất giọng non nớt mà nghiêm túc của Minh vang lên ngoài cửa. Đơn nghe thấy tiếng bước chân đang ngày càng gần phòng ngủ mình. Người sắp vào không hề có ý định gõ cửa, cứ thế xông vào như một thói quen.

- Con ranh đâu rồi?

Hai ánh mắt đồng thời chạm nhau, cái mỏ hơi xị của Đơn làm Minh chú ý. Cậu thản nhiên tiến lại gần Đơn, đặt túi lên bàn rồi quàng tay ra ôm siết cô bé vào lòng. Đơn hỏi:

- Tìm Đơn có việc gì?

-Nhớ!

- Nhớ gì cơ?

- Thì nhớ con ranh Đơn.

Hành động thân thiết, sự chiều chuộng từ Minh vốn dĩ không phải thứ thuộc quyền sở hữu riêng của Đơn. Khác với bố mẹ - những người chỉ dồn sự quan tâm vào một mình con bé, Minh có thể phân chia sự quan tâm của cậu cho gia đình và "các bạn khác" nữa.

- Thế á?

Đơn ngẩn người, hai đứa mới xa nhau có vài tiếng từ lúc tan học chứ mấy? Nó đẩy Minh ra, ngước đôi mắt màu nâu trong veo lên nhìn cậu, thẳng thừng bóc trần lời nịnh nọt:

- Khai thật đi, nhìn Minh hí hửng lắm.

Đơn nheo mắt, Minh không tiếp tục trêu nó nữa. Cậu giơ túi đồ đựng vài thứ linh tinh lên, nhoẻn miệng cười nói:

-Muốn đi kỉ niệm 3 ngày bằng tuổi nhau không?

Đêm đông, gió lạnh thổi quanh đầu đường cuối ngõ. Có hai đứa trẻ cứ đi loanh quanh luẩn quẩn trong khu chợ đêm, mãi chưa xác định được lí do mình phải lết xác tới nơi đông người này. Mà cái mặt hai đứa xinh quá, khoác áo phao to đùng quá khổ lại còn dắt tay nhau. Mọi người xung quanh cứ lén nhìn rồi cười tủm mãi.

- Uầy, chỗ đằng kia bán mấy con gấu bông đẹp nhỉ?

- Em không thích, đắt lắm. Mà mang về nhà phí tiền ra...

Minh nhìn khuôn mặt ỉu xìu của Đơn, bối rối gãi tai. Minh hơi mỏi chân, cậu bé khó xử vì mãi chưa thấy Đơn tỏ ra hứng thú với món đồ nào. Đơn thì lại tưởng hai đứa chỉ đi xem vui vui, không dám đòi mua vì con bé không đem theo tiền.

Đơn ngáp, níu chặt gấu áo Minh. Vốn cứ nghĩ đi kỉ niệm là một cái gì đó vui vẻ lắm, ai ngờ nó lại mỏi và chán thế này. Cô bé nhanh chóng ngáp ngắn ngáp dài, lơ mơ kiểu gì mà ngã một phát rách toạc đầu gối.

- Ai da đau! Ui da ui da...

Đơn la toáng lên, khuỵu xuống giữa đường. Cô bé ôm chân gào lên khiến Minh hoảng, vội vàng ngồi xổm xuống xem xét. Vết thương không sâu nhưng diện tích phần da bị thương lại lớn, da lốm đốm vết máu rất ghê. Có rất nhiều đoàn người đang đi xung quanh thấy bé gái bị ngã nên xúm lại hỏi han. Đơn ngại nên miệng nín chặt, lo lắng quên cả khóc.

Có mấy anh lớn tuổi đi ngang, thương tình định cõng nó ra bắt taxi về mà Minh nhất quyết không chịu. Đơn đã định vươn tay ra ôm anh rồi, ai Minh lập tức chặn ngang, lễ phép nói với anh kia:

- Dạ cảm ơn anh, bọn em tự lo được.

Xong Minh còn lập tức quỳ xuống, nói năng mà như rít gầm với Đơn vậy:

- Leo lên!

Hiếm khi bị Minh mắng với giọng nghiêm trọng, Đơn vội vã leo lên lưng Minh. Đám đông tản bớt để chừa đường cho hai đứa nhỏ. Mọi người nhìn theo bóng dáng hai đứa, xác định Minh thật sự có thể cõng nổi Đơn mới chịu rời đi. 

Đơn ngồi trên lưng Minh, thích thú tận hưởng cảm giác được bế cõng. Hai chỏm tóc trên đỉnh đầu Minh lúc hất trái rồi lại tạt phải, đu đưa theo theo từng bước chân cậu. Đơn vươn tay túm lấy. Minh có vẻ đã quen với trò nô đùa này, thở dài hỏi:

- Hết đau chân rồi à?

Tựa như đứa trẻ bị bắt thóp, Đơn sụt sùi:

- Đâu, Đơn vẫn còn đau lắm! Minh đừng to tiếng với Đơn.

- Vãi, Minh to tiếng với em lúc nào?

- Đây này, đang quát em đây còn gì?

Minh hừ nhẹ. Cậu xốc Đơn lên, ổn định tư thế rồi mới bước tiếp. Con bé trên vai hờn dỗi úp mặt lên vai cậu, nũng nịu trách móc:

- Chính Minh dắt Đơn đi mà lúc Đơn ngã Minh lại mắng Đơn...

Đơn phụng phịu, Minh lặng lẽ thở dài:

- Nếu em chịu chọn một món đồ thì mình đã có thể về sớm hơn rồi đấy.

- Cái gì? Minh có nói là đến đây để mua đồ đâu?

- Ủa, thế ra chợ mà không tiêu tiền thì đứng ngắm người ta tiêu tiền chắc? Con đần này!

- Minh không nói sao mà Đơn biết được? Cha già này!

- Đừng quên hôm nay là kỷ niệm ba ngày bằng tuổi nhau đấy nhé! Minh già thì Đơn cũng già.

Hai đứa cãi nhau chí chóe, ồn đến mức mọi người phải ngoái lại nhìn. Phát hiện bản thân đang nhận được những ánh mắt tò mò không cần thiết, Đơn xấu hổ hạ giọng:

- Minh... có thế tặng em món quà khác mà?

- Tặng cái gì?

Minh đáp. Đơn nhớ lên bài đăng Facebook trên nhóm lớp mà con bé mới đọc được ban tối, đắn đo lưỡng lự hồi lâu. Mãi đến khi nhận được lời thúc giục của Minh, nó mới ngập ngừng:

Một năm có 365 ngày, mà chỉ có 3 ngày mình bằng tuổi nhau thôi. 362 ngày còn lại Đơn bé hơn Minh, Minh phải luôn ở bên cạnh Đơn, coi Đơn là số một. Anh Minh không được bỏ em Đơn để đi chơi với người khác đâu nhớ chưa?

Đơn thấy Minh hơi tủm tỉm cười liền giục:

- Minh hứa đi!

- Rồi, Minh hứa.

Đơn sướng, vui vẻ dụi đầu vào cổ Minh. Quả nhiên cái chức danh "em Đơn" này vẫn bất bại trên mọi mặt trận. Mấy cái tụi nít ranh trên lớp sao có cửa so với người ngồi chung một bô với Minh!

***

Người ta nói thời gian có thể xoá nhoà tất cả, vùi lấp sự trẻ con trên ngoại hình, cấy vào tim ta khoảng lặng và đánh cắp đi sự gần gũi. Nhưng hình như thời gian không đấu nổi với Minh và Đơn.

Năm nay Minh Đơn lên lớp sáu, vô thức hai đứa đều toát ra một vẻ gì đó rất chững chạc. Ngoại hình thì lớn mà tâm hồn thì nhỏ. Đâu đó giữa hai đứa vẫn còn những cái ôm đầy trẻ con, cả những lần quàng vai bá cổ và cù lét chọc ghẹo. Có lẽ dây thần kinh xấu hổ của hai đứa làm bằng thép, thứ thép được tôi luyện từ chậu bô đi chung cách đây năm sáu năm.

Trường Thanh Lịch là hệ trường liên thông, các em đã học cấp I ở đó có thể theo lên cấp II, cấp III, hoặc chuyển ra bên ngoài. Tuy nhiên giữa mỗi cấp đều có một kỳ thi xếp lớp - kỳ thi mà Minh và Đơn sẽ phải vượt qua vào mùa hè năm nay. 

Trường cấp II Thanh Lịch có một vẻ gì đó khác hẳn so với trường cấp I Thanh Lịch. Tường không còn những bức họa tường hình muông thú, không có những cây cầu trượt nhỏ hay gốc nấm cho bọn trẻ con nô đùa. Mùi con nít cũng không còn, thay vào đó là màu đỏ của hoa phượng tràn ngập cả một vùng trời.

Minh và Đơn được đưa đến chỗ trường cấp II Thanh Lịch để làm bài thi. Ngay từ đầu buổi Đơn đã thấy Minh hơi lạ. Suốt thời gian ngồi trong xe ô tô để đi đến trường, cậu cứ gục mặt vào vai Đơn, sau đó dần dần trượt xuống, cuối cùng ngả mình gối hẳn đầu vào đùi con bé.

- Minh ngủ nhờ một tí.

Giọng Minh uể oải khác thường, mặt cậu hơi đỏ, má thì lại hâm hấp nóng. Cả người cậu ủ rũ như lát bánh mì ẩm, nũng nịu cọ cọ mặt vào bụng Đơn khiến nó buồn không chịu được.

- Tỉnh lại đi Minh, đến phòng thi rồi kìa.

Thi phải chia phòng, học sinh trong cùng lớp 5 năm ngoái sẽ bị phân ra ở nhiều phòng khác nhau. Phòng thi của Đơn chỉ có vỏn vẹn vài khuôn mặt quen thuộc, còn lại đều lạ hoắc. Mà kể cả lạ hay quen cũng đều giống nhau, vì tất cả mấy chục cặp mắt ấy đều đang dán lên Minh và Đơn với vẻ mặt kỳ quái.

Anh già đứng sau lưng Đơn đang dùng hết sức bình sinh để níu vạt váy cô bé, đầu gục vào vai Đơn, hoàn toàn không có ý định thả nó đi một chút nào.

- Minh hơi mệt...

Minh lèm bèm, bộ dạng khác hoàn toàn với bản mặt lầm lì thường ngày. Mấy bạn đi qua cứ tò mò nhìn mãi làm Đơn ớn lạnh, vội vàng đẩy Minh vào phòng thi:

- Đừng nhõng nhẽo nữa, vào thi đi.

Đơn giật mạnh váy lại làm cho nó tuột khỏi bàn tay Minh. Minh lúc này mới thôi gục đầu vào vai Đơn, ngẩng khuôn mặt lờ đờ và đỏ rực lên để nhìn cô bé. Cậu không đành lòng cất bước, cứ tiếc nuối đứng im, đôi đồng tử đen láy dán chặt vào Đơn khiến cô bé bất giác xấu hổ.

Yêu nghiệt phương nào đầu thai, mà sao đứng đần người cũng thấy dễ nhìn.

- Đơn đếm đến ba, Minh không vào thì đừng có trách.

Sau câu hắt hủi đầy phũ phàng của Đơn, Minh lúc này mới chịu xoay người bước đi.

Văn và Toán kiểm tra liên tiếp, đó là kiểu thi hết sức kỳ quái của trường học. Đơn bước ra khỏi phòng thi sau tiếng chuông reo. Nhìn khuôn mặt mệt mỏi của các bạn cùng phòng, nó mới nhớ đến cái bộ dạng đáng thương của Minh ban sáng. Đơn xốc cặp, vội vã phi đến phòng thi còn lại để kiểm tra. 

Vừa đến nơi, đập vào mắt là cảnh Minh đang gục xuống mặt bàn, tờ bài kiểm tra toán trống hơn phân nửa.

- Minh?

Đơn gọi, giám thị gần đó lập tức ngăn không cho cô bé bước vào. Đơn chỉ vào Minh đang gục mặt xuống bàn, cuống quýt xin:

- Cho con vào, bạn con ngất rồi. Cô ơi bạn nam ở đằng kia ngất xỉu rồi!

Cô giám thị lúc này mới chú ý đến Minh. Vốn tưởng cậu nhóc này làm xong rồi nên ngủ, giờ để ý mới thấy tờ bài làm con trống hơn phân nửa liền.

- Minh ơi! Minh! Anh Minh!!

Trước những âm thanh siêu lớn đang không ngừng được thốt ra từ cái miệng nhỏ nhắn của Đơn, cô giám thị đành vội vàng vác Minh lên phòng y tế.

Hai tiếng sốt cao, Minh lờ mờ tỉnh dưới ánh đèn trắng và mùi sát khuẩn đặc trưng của phòng y tế. Cậu khó nhọc ngồi dậy, một tay ôm đầu, mắt đảo quanh như tìm kiếm điều gì. Chợt thấy mái đầu nhỏ của đứa nào đấy đang gật gà gật gù cạnh giường bệnh, Minh vừa buồn cười lại vừa thấy thương.

- Này? Ê con ranh...

Cậu chọc tay vào má Đơn, cô bé vẫn ngủ ngon, không hề có phản ứng. Minh cười khẽ, chống tay lên cằm, hai hàng mi rung nhẹ vì thấy vui khi được ngắm con nhóc kia.

Mi dày, cong cong lả lướt như cánh bướm. Mũi thì cao, mái tóc màu ngả nắng tuôn dài như thác chảy trên lưng. Trông yêu quá, làm Minh cứ muốn nhìn mãi thôi. Minh vân vê một lọn tóc của Đơn, đặt nó lên lòng bàn tay, nghịch nghịch.

Mái tóc đen bị cháy nắng này hẳn là do ngày xưa đi thả diều giữa trưa hè mà không chịu đội mũ đây mà. Tóc tơ trơn mượt, thơm thơm mùi nắng sớm. Minh ngửi mãi, lòng thầm nhủ mai sau nhất định sẽ khuyên không cho con nhóc này tẩy tóc hay cắt nhuộm.

Đơn bỗng nhiên cựa người khiến Minh giật mình, vội vàng chùm chăn kín đầu giả ngủ. Đợi đến khi không thấy động tĩnh, Minh lại hé đầu ra, len lén nhìn Đơn qua khe hở của tấm chăn mỏng. May mà nó vẫn còn ngủ say, Minh cúi đầu thở phào nhẹ nhõm. 

Bất thình lình cửa phòng mở toang khiến Minh giật mình co rúm người, bàn tay đang định táy máy tiếp phải tạm dừng giữa không trung. Xuất hiện trước cửa là một cô bé có đôi mắt màu xanh biển hút hồn và mái tóc dài óng ả màu vàng tươi. Giọng nói của cô bé líu nhíu, dường như chưa hoàn toàn sõi Tiếng Việt. Cô bé ấy ngại ngùng cười gượng, chữa cháy bằng một cái nháy mắt với Minh:

- Bóng đèn xinh đẹp siêu cấp vũ trụ xin lỗi vì lỡ làm phiền hai bạn nha!

***

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz