ZingTruyen.Xyz

Full Bai Quoc Khuynh Thanh Yulsic Nc17

Chương 17

.

.

“Sau khi bài hịch công bố, ta đã sai người viết thư cho hắn để cho hắn thấy rõ tình thế không cần phải bọ ngựa đá xe. Hắn tuy nắm giữ quân quyền nhưng quân lại thuộc Thiệu Khinh Hầu, mấy ngày nay không có hiện thân mà không có tin tức gì thật ra thì đã khống chế được Lý Đông Hải.”

“Lý Đông Hải bị khống chế xong, Đoan Mộc Cầu liền không dám hành động thiếu suy nghĩ cho nên Công Lãnh An đi thuyết phục hắn, vừa nghe hắn liền đồng ý, ta hứa hẹn chỉ cần Đoan Mộc Cầu quay đầu lại thì sẽ bỏ qua chuyện cũ.”

Trịnh Tú Nghiên cả kinh nói:

“Nói như vậy thì ngươi đã sớm khống chế được cục diện, vậy lính vây dưới thành của Lý Đông Hải...”

“Là ta thiết kế bẫy dẫn dụ Ngọc Trạch Diễn mắc mưu. Ta sai đặc sứ của Lý Đông Hải bí mật tiếp xúc với Ngọc Trạch Diễn, nói Lý Đông Hải đã nắm được đại cục, xin Ngọc Trạch Diễn kéo binh đến xem hắn công thành. Ngọc Trạch Diễn đang bị nàng đánh thua trong lòng hận ta không thể khiến ta chết cho nên nhất định sẽ đi. Nếu tất cả thuận lợi thì giờ hắn sắp lọt vào bẫy của ta rồi.”

Trịnh Tú Nghiên cắn môi, ngả ra sau ngồi:

“Được, thủ đoạn của ngươi thật là cao, sao ta không thể nhìn ra tâm cơ của ngươi lại có thể sâu như vậy? Nhiều chuyện ngươi gạt ta như thế sao nước vẫn không lọt giọt nào?”

“Nàng cách quá xa ra, ta không thể đem việc này truyền đạt hết cho nàng được.”

“Quỷ biện!”

Trịnh Tú Nghiên oán hận quay mặt qua chỗ khác:

“Lúc ta ở kinh thành, nhất định là ngươi đã nghĩ xong rồi nhưng ngươi một chữ cũng không nói cho ta biết... tóm lại chính là ngươi không tin ta!”

“Ta tin nàng, nhưng mà ta lại không tin Ngọc Trạch Diễn.”

 Quyền Du Lợi nắm tay của nàng, cho dù nàng cố gắng rút trở về nhưng hắn vẫn cố nắm chặt:

“Ta không biết trên chiến trường hắn có dùng tình cũ đả động lòng nàng hay không? Mà nàng có biết sẽ vì tình hay không mà bỏ qua cho hắn? Có lần đầu mềm lòng sẽ có lần thứ hai, nhưng nếu lòng nàng đã mềm thì cả đời nàng nàng sẽ bị đoạn tình này trói chặt.”

Trịnh Tú Nghiên buồn bã cười nói:

“Hắn từng nói qua, ngươi đang lợi dụng ta mà ta thì một mực che chở cho ngươi, đến con ngựa còn thật lòng với ta. Hôm nay xem ra câu trả lời đó của ta thật là ngây thơ.”

“Tú Nghiên.”

Hắn tiến tới nắm lấy tay nàng: “Nàng phải hiểu một khi ta ngồi ở vị trí này thì không chỉ bởi vì đoạn tình của hai người mà là còn phải nghĩ chu toàn. Hôm nay hắn lui quân nhưng hắn cam tâm sao? Tháng sau hoặc năm sau ngộ nhỡ ngóc đầu dậy làm sao bây giờ?”

“Cho nên ngươi phải nhổ cỏ tận gốc? Oan oan tương báo khi nào dừng? Không phải ngươi vẫn hy vọng dân chúng hai nước có thể duy trì hòa bình? Ta thấy toàn là những lời dối gạt nói suông!”

Nàng tức giận đạp cửa hô: “Dừng xe!”

Xe đã đi được nửa đường thì dừng lại, Trịnh Tú Nghiên phi thân ra khỏi xe ngựa quay người lại nói:

“Du Lợi, ta hiểu là ngươi có điều khó xử nhưng ta cũng khó xử, ta không thể để cho tư tình của chúng ta phá hủy hòa bình của hai quốc gia. Nếu như ngươi giết Ngọc Trạch Diễn thì Ngọc Tấn Triều sẽ để yên sao? Ngươi nói xem hòa bình ở đâu?”

Quyền Du Lợi ngồi ở bên trong xe, lòng vốn đang gợn sóng cũng bởi vì lời này của nàng mà càng thêm khó thở.

Ngọc Trạch Diễn chính xác đã bị lừa đến kinh thành Huyết Nguyệt nhưng hắn không dám mang theo đại quân đến sợ bứt dây động rừng mà chỉ sai Cường Nhân mang theo mấy trăm người đi cùng.

Hành Kinh Đào từng muốn khuyên can, nhưng Ngọc Trạch Diễn cố ý muốn tới.

“Bệ hạ, nếu có bẫy thì sao? Thân ngài là quân vương của một nước, hai nước bây giờ đang giao chiến, sao ngài có thể giao thiệp ở thủ phủ của kẻ thù?”

“Trịnh Tú Nghiên không phải vẫn còn ở trong thành Sông Hằng sao?”

Ngọc Trạch Diễn không nhịn được cắt đứt lời khuyên can: “Nếu có bẫy thì hiện tại nàng nên lui về kinh thành, giờ nàng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, có thể thấy được Quyền Du Lợi đã bị Lý Đông Hải khống chế.”

“Lý Đông Hải cũng chỉ là kẻ tiểu nhân, lời của hắn có thể nào mà tin hoàn toàn?”

Ngọc Trạch Diễn khinh miệt cười hừ:

“Lý Đông Hải đều chỉ mong lật đổ Quyền Du Lợi và Trịnh Tú Nghiên để độc bá, nếu không hắn đã không mạo hiểm để bị toàn dân Huyết Nguyệt phỉ nhổ để tạo phản. Lão tướng quân yên tâm đi, ta sẽ không tùy tiện xuất hiện ở trong thành, chỉ ngồi chờ tin tức mà thôi, nhưng lúc Quyền Du Lợi bị chặt đầu ta muốn chính mắt thấy!”

Bốn phía của kinh thành Huyết Nguyệt cũng chính xác có hơn một vạn binh lính đóng quân.

Cửa thành đã bị phong tỏa, mọi người ra vào đều bị kiểm tra.

Mặc dù Lý Đông Hải đã cho Ngọc Trạch Diễn thẻ bài có thể thông hành nhưng Ngọc Trạch Diễn vẫn không dùng vì hắn không hy vọng mình vừa mới vào thành đã bị người khác giám thị.

Đối với Lý Đông Hải hắn đương nhiên có phòng bị.

Cho nên, đêm khuya sau khi hắn cùng Cường Nhân thị sát thị vệ ở tường thành xong mới quyết định từ nơi phòng thủ kém nhất là ở cửa Đông Nam trèo tường thành vào.

Kế hoạch tiến hành thuận lợi, tối nay vừa đúng không trăng, trên bầu trời chỉ có mây đen lớp lớp, không có ánh trăng càng không nguy hiểm.

Ngọc Trạch Diễn đem dây thừng có móc sắc ném qua tường nắm lấy dây trèo lên.

Đám người Cường Nhân đã sớm đứng trên tường tiếp ứng, gần trăm tên lính tinh nhuệ không tiếng động cứ như vậy mà lẻn vào kinh thành Huyết Nguyệt.

“Bệ hạ, bây giờ chúng ta sẽ đi đâu?” Cường Nhân nhỏ giọng hỏi.

Ngọc Trạch Diễn suy nghĩ một chút: “Lý Đông Hải nói người của hắn đã âm thầm khống chế được Quyền Du Lợi, nếu thật sự là như thế, Quyền Du Lợi chỉ có thể ở ba nơi: hoàng cung, đại lao Hình bộ hoặc là phủ Thừa Tướng của hắn, Ta đoán Lý Đông Hải không dám mạo phạm uy nghiêm của Hoàng Cung cho nên Quyền Du Lợi chỉ có thể ở Đại lao hình bộ hoặc là phủ Thừa Tướng.”

Hắn suy nghĩ chốc lát: “Đi phủ Thừa Tướng xem ở đó có moi được tin tức nào không.”

Vị trí Phủ Thừa Tướng đã được Lý Đông Hải vẽ cặn kẽ trên bản đồ nên bọn họ liền dễ dàng tìm được mục tiêu.

Nhưng cửa chính phủ Thừa Tướng khép chặt, ngay cả một người giữ cửa cũng không có khiến cho không khí có vẻ vô cùng quỷ dị.

Ngọc Trạch Diễn lật ngói lên nhìn vào bên trong, Phủ thừa Tướng to như vậy nhưng không có người thường xuyên qua lại, chỉ có vài tên lính cầm trường thương cùng đoản kiếm đứng trong góc canh giữ, vẻ mặt nặng nề.

“Nhìn qua có vẻ thật là Lý Đông Hải đã thành công.” Ngọc Trạch Diễn nhỏ giọn nói, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười.

Vừa đúng có một tiểu nha hoàn bưng một khay đi vào trong, một tên lính gọi nàng lại, hai người nói chuyện có thể nghe rõ ràng:

“Đứng lại, thức ăn này là đưa đến đâu?”

“Mỗi ngày không phải đều phải... Đưa đến nam sương phòng hay sao? Hầu gia phân phó như vậy...”

“Thừa tướng ăn sao?”

“Không ăn cũng phải đưa, Hầu gia phân phó, một ngày ba bữa đều không đưa thiếu!”

“Ừ, đi qua đi.”

“Nam sương phòng.”

Cường Nhân nhìn Ngọc Trạch Diễn một cái: “Xem bóng dáng của Quyền Du Lợi bị giam ở nơi nào, trước hết sai thuộc hạ đi điều tra đã.”

Ngọc Trạch Diễn khẽ gật đầu, Cường Nhân phi thân lướt vào sâu trong viện chỗ Nam sương phòng.

Lúc này, Ngọc Trạch Diễn nghe được có người kêu lên: “Hầu gia...”

Từ bóng cây trong bóng cây có một người đi ra, mặc dù hắn không biết Lý Đông Hải nhưng có thể nhìn thấy khí phách của người này hắn có thể đoán ra đó là Lý Đông Hải không chút nghi ngờ, phía sau hắn còn có cả một đám người.

“Hai ngày này bệ hạ có thể nhận được tin tức mà chạy về kinh, Quyền Du Lợi không thể lưu lại, tối nay không bằng liền chặt đầu hắn.” Lý Đông Hải nói.

“Ngộ nhỡ những quan viên trong triều không phục?” Một kẻ giống như là mưu sĩ nói lên sự lo lắng của hắn.

Lý Đông Hải không nhịn được nói: “Quyền Du Lợi chết, Trịnh Tú Nghiên sẽ dễ dàng bị đẩy xuống ngai vàng, không phải sợ!”

Nói xong, Lý Đông Hải cũng đi về phía nam sương phòng.

Nghe giọng điệu của hắn như muốn tối nay sẽ giết luôn Quyền Du Lợi, Ngọc Trạch Diễn cũng không thể kìm nén được nửa, cả người như gió lốc tiến sâu và đại viện.

Lý Đông Hải mang theo đám người vào nam sương phòng, gian phòng này rất lớn nhưng chỉ có một ngọn đèn dầu, có một người đang ngồi ở đó, đen như mực không thấy rõ diện mạo.

Lý Đông Hải cười hì hì đẩy cửa vào: “Thừa tướng đại nhân, thức ăn tối nay vừa miệng chứ?”

Có người trong nhà giống như là nhỏ giọng nói câu gì, Lý Đông Hải không nghe rõ ràng lại đến gần một bước.

“Thừa tướng đại nhân ngàn vạn lần không được trách ta trở mặt vô tình, nếu không phải ngài ép ta khôngcòn đường để đi, ta cũng sẽ không xuất chiêu phá phủ trầm chu. Ngày mai nữ hoàng bệ hạ của ngài sẽ trở lại rồi, đáng tiếc không thể khiến hai người gặp mặt. Ngài xuống hoàng tuyền trước đợi nàng, nếu nàng si tình tất sẽ đuổi theo ngài.”

Hắn nháy mắt, có vài người đi vào trong định động thủ chợt có người đá ngã lăn ghế đánh trúng hai người động thủ sau đó tung người phi ra khỏi phòng.

Lý Đông Hải dậm chân quát lên: “Hắn đã cởi trói bao lâu rồi? Sao không trói lại? Không được để hắn chạy!”

Người kia mới chạy đến đại viện thì gặp hai người phi xuống một trước một sau vây lấy hắn, sau đó là một thanh trường kiếm dí sát cổ họng hắn.

Người tới chính là Ngọc Trạch Diễn cùng Cường Nhân.

Bọn họ ở trên tường nhìn lén vào trong, không ngờ Quyền Du Lợi sẽ có phản kích, thấy hắn định chạy trốn dưới tình thế cấp bách Ngọc Trạch Diễn và Cường Nhân liền phi thân ra cản đường. Nhưng khi trường kiếm chỉa vào ngực hắn thì Ngọc Trạch Diễn liền ngây người... vì người này không phải là Quyền Du Lợi mà chỉ là người mặt trang phục Thừa Tướng mà thôi.

Lý Đông Hải ở tại cửa ra vào cười ha ha: “Ngọc Tấn bệ hạ, nghe đại danh đã lâu! Hôm nay cuối cùng đã nhìn thấy, rốt cuộc có thể ở đây thỉnh an ngài.”

Ngọc Trạch Diễn không nghĩ tới đối phương chỉ cần nhìn một cái là có thể nhận ra hắn, ý thức được tình thế có biến trong lòng không khỏi kinh hãi, khóe mắt quét về bốn phía thấy vọt lên hơn trăm người đang giương sẵn cung tên nhằm vào họ.

Lý Đông Hải làm bộ phủi phủi tay áo, nhàn nhã bước tới:

“Kế này của Thừa tướng thật hay nha! Hắn đoán chắc là ngài sẽ dễ dàng hiện thân, cũng đoán ngài sẽ dọ thám phủ Thừa Tướng cho nên ta đã bày ra bẫy này chờ ngài. Ngài không biết là từ lúc ngài lấy dây thừng trèo vào trong thành thì chúng ta đã theo dõi ngài. Mấy trăm hộ vệ đang đợi ngài ở ngoài phủ thừa tướng đã bị nhân mã của chúng ra đông gấp mười lần vây lấy nên không thể cứu ngài được.”

Con ngươi Ngọc Trạch Diễn rét lạnh: “Thì ra các ngươi liên thủ diễn trò!”

“Đúng vậy, ta nhất thời bị ngài mê hoặc đã đối đầu với cả lòng dân Huyết Nguyệt, may mắn là Thừa Tướng không để ý tới hiềm khích lúc trước nguyện ý cho ta sửa sai, mà đầu tiên đó là nghĩ cách bắt được ngài. Ngài là nhân trung long phượng, muốn bắt được ngài đâu dễ vậy? May mà Thừa Tướng bố cục xảo diệu, mà ngài cũng chịu nể mặt ta ngoan ngoãn mắc câu.”

Ngọc Trạch Diễn âm thầm thống hận chính mình đã quá chủ quan, giờ chỉ biết vắt óc nghĩ ra đối sách.

Cường Nhân đứng bên tai hắn nói nhỏ: “Bệ hạ, lát nữa ngài tìm cơ hội thoát đi!”

Ngọc Trạch Diễn còn không kịp suy nghĩ ra ý tứ của hắn đã bị Cường Nhân dí kiếm vào cổ hắn cười lạnh:

“Bệ hạ, tha thứ cho thuộc hạ có lỗi với ngài!”

Lý Đông Hải vỗ tay cười nói: “Được, lâm trận phản bội, ngươi cũng xem như bỏ gian tà theo chính nghĩa, trước mặt thừa tướng ta sẽ nói tốt cho người vài câu!”

Ai ngờ Cường Nhân thừa dịp Lý Đông Hải không phòng bị nhanh như chớp vọt tới trước mặt hắn, trường kiếm liền đè lên cổ hắn lớn tiếng quát: “Để mũi tên xuống!”

Biến cố mới này khiến cho những người đang giương cung không khỏi băn khoăn nhìn Lý Đông Hải không biết làm thế nào cho phải.

Lý Đông Hải trợn mắt, giọng căm hận nói: “Ngươi cũng không nhìn một chút xem nơi này có bao nhiêu người? Ngươi bắt ta lại có thể cứu được bệ hạ của ngươi sao?”

“Cùng lắm thì đồng quy vu tận!”

Cường Nhân nhìn Ngọc Trạch Diễn lo lắng hét lên: “Bệ hạ đi mau!”

Trong lòng Ngọc Trạch Diễn biết nếu mình đi thì Cường Nhân khó mà sống, hắn xả thân cứu mình, phần ân tình này khiến hắn quả thật động lòng.

Đang lúc do dự trong bóng tối bỗng có một người cao lớn nhào tới trước mặt hắn, theo bản năng hắn dùng trường kiếm đỡ đoản đao của đối phương, lực quá lớn khiến hắn lảo đảo về phía sau hai bước mới đứng lại được.

Dù sao hắn cũng là thân kinh bách chiến, chỉ sau một chiêu cũng biết không đủ năng lực đối địch, tay hắn vòng ra sau lôi thanh đoản đao, đao kiếm đều dùng để ra sức ứng chiến với người nọ.

Công phu người kia cực cao, trong vòng mười chiêu đã chém đứt trường kiếm của hắn sau đó dí sát đao vào cổ họng hắn.

“Tú Anh! Dừng tay!”

Một tiếng thét kinh hãi, mang theo tức giận cùng lo âu từ đầu bên kia nhào tới.

Nghe giọng nói này, Ngọc Trạch Diễn không khỏi run lên trong lòng tràn đầy thống hận.

Nàng rốt cuộc vẫn tới, mà tới làm gì? Nhìn hắn thảm bại toàn diện sao?

Tú Anh nghe Trịnh Tú Nghiên hét lên, do dự một lát rồi nhảy ra khỏi vòng chiến.

Trịnh Tú Nghiên chạy vội tới trước mặt Ngọc Trạch Diễn, thấy hắn một thân nhếch nhác, đầy mặt phẫn hận, trong tay còn nắm Hoa Đào Đao của nàng! Không ngờ lâu như vậy hắn vẫn còn mang nó trên người, trong lúc nhất thời nàng không biết nên nói như thế nào cho phải.

“Bệ hạ, người đi đi!” Nàng khẽ nhắm mắt không muốn nhìn hắn.

“Đi? Đi nơi nào? Đi Hoàng Tuyền sao?” Ngọc Trạch Diễn cười lạnh một tiếng:

“Vậy thì như ý của ngươi đi!” Hắn đưa đao lên cổ, nhắm mắt dùng sức...

Không ngờ có một sức mạnh khổng lồ chợt từ phía sau đè hắn lại, đem đao hắn kéo ra ngoài.

Hắn mở mắt ra chợt thấy người hắn không mong muốn nhất đứng bên cạnh mình, một tay cầm chặt lưỡi đao, máu tương từ lưỡi đao chảy xuống nhưng người kia vẫn bình tĩnh trong đêm tối không kêu một tiếng nào.

“Du Lợi!”

Trịnh Tú Nghiên thấy vậy quả thực là bị hù dọa, nàng không nghĩ Ngọc Trạch Diễn bị thảm bại như thế này lại muốn tự sát, càng không nghĩ Quyền Du Lợi sẽ tay không giữ chặt lấy đao.

Đôi mắt Quyền Du Lợi yên lặng nhìn Ngọc Trạch Diễn.

Ngọc Trạch Diễn cũng yên lặng nhìn hắn.

Đây là lần đầu tiên hai người nam nhân nghiêm túc nhìn kỹ địch thủ lớn nhất của đời mình.

“Ngươi lấy đao nàng để tự sát là muốn cho nàng nhớ ngươi cả đời.”

Quyền Du Lợi nói toạc ý đồ của hắn:

“Cho nên ta mạn phép không thể để cho ngươi như ý, bởi vì ta muốn trong lòng của nàng sau này chỉ có một mình ta.”

Khí thế cuồng vọng và bá đạo hiện lên ở nụ cười khinh miệt lạnh lùng nơi khóe môi xinh đẹp.

“Buông tay!”

Trịnh Tú Nghiên giận đến hét lên, đám người xung quanh đang giương cung cũng bị chấn kinh mà rơi hết cả mũi tên và đao xuống.

Trịnh Tú Nghiên xông lên trước giữ lấy tay Quyền Du Lợi đang cầm đao, nhìn vết thương bị đao cắm sâu hoắm đau lòng đến mức như lưỡi đao kia đang chém phải lòng mình.

“Đồ điên! Sao ngươi phải giữ chặt hắn, sao phải dùng cách này để tự hại mình?”

Nàng vội vàng quay đầu lại quát Tú Anh: “Đi tìm An Tử! Thuốc cầm máu và vải trắng!”

Không đợi nàng mở miệng, Tú Anh đã sớm vọt ra ngoài.

Trịnh Tú Nghiên cầm tay của hắn, càng không ngừng tự lẩm bẩm: “Nếu phạm vào gân cốt thì sao bây giờ? Ngộ nhỡ sau cánh tay này bị phế thì biết làm sao?”

Quyền Du Lợi cười một tiếng: “Vậy thì mượn tay của nàng làm tay ta vậy!”

“Còn nói giỡn? Lúc này ngươi còn cười được?”

Nàng giận không chịu nổi: “Là ngươi cố ý phải không? Ngươi vốn là như vậy, cố ý chọc giận ta xen trong lòng ta có phải có ngươi hay không đúng không?”

“Nếu không phải vì nàng ta cần gì phải làm vậy?”

Hắn thở dài nói: “Ta vẫn không thể để hắn chết để cho nàng hận ta cả đời chứ?” Trước mặt mọi người hắn cứ như vậy ôm nàng vào ngực.

Trịnh Tú Nghiên không để ý đến cử chỉ mập mờ của hắn không ngừng hỏi: “Sao An Tử và thuốc vẫn chưa tới?”

Ngọc Trạch Diễn đứng một bên ngơ ngác nhìn hai người nói chuyện đột nhiên cảm thấy trong trời đất chỉ còn cô độc một mình hắn, hai người trước mặt kia đã thân mật đến mức không còn bất kỳ kẽ hở nào để chen vào.

Hắn thở dài một tiếng, đem Hoa Đào Đao ra bẻ gãy: “Tình đã không còn thì giữ đao cũng không còn ý nghĩa!”

Bỏ lại đoạn đao, hắn ngẩng đầu lên mà bước nhanh ra ngoài. Đám binh sĩ không thấy Trịnh Tú Nghiên và Quyền Du Lợi ra lệnh nên không biết làm gì, hơn nữa lại sợ khí thế của hắn cũng không dám tiến lên cản lại.

Cường Nhân đã điểm huyệt đạo của Lý Đông Hải vứt hắn ở đó rồi phi thân đuổi theo.

“Tú Nghiên...” Quyền Du Lợi liếc mắt nhìn hai người kia định nói rồi thôi.

“Ta biết rõ.” Trịnh Tú Nghiên cũng không ngẩng đầu, lại càng không quay đầu lại: “Để cho hắn đi.”

Nàng biết Ngọc Trạch Diễn kiêu ngạo trong lòng không chấp nhận bất kỳ sự an ủi nào, đối với hắn đó đều là nhục nhã không bằng để cho hắn lẳng lặng mà rời đi.

Huống chi, lúc này trong lòng nàng chỉ có người trước mắt này và vết thương trên tay hắn, nàng cũng không thích bị những chuyện khác làm phân tâm.

Lôi Quyền Du Lợi tùy tiện vào một gian thư phòng, Trịnh Tú Nghiên vội vã dùng khăn tay của mình giúp hắn băng bó vết thương.

“Một đao kia coi như là ta đối với nàng nói lời xin lỗi.”

Hắn ghé bên tai nàng thì thầm: “So với say rượu múa kiếm dưới trăng gì đó thì đây nhiều thành ý hơn đúng không?”

Nàng vừa giận vừa tức lại đau lòng: “Nếu ngươi thật có thành ý thì về sau đừng chọc giận ta! Nếu tối nay hắn chết, tất nhiên ta sẽ không còn mặt mũi mà nhìn giang đông phụ lão. Nhưng hôm nay nếu ngươi gặp chuyện gì thì ta có thể sống được sao? Ta gả cho ngươi là vì thiên trường địa cửu chứ không phải là vì vui đùa trong chốc lát, ngươi... Ta thật hận không đánh cho ngươi ba quyền!”

Hắn nhất thời như trút được gánh nặng, nghe nàng chịu nói như vậy hiển nhiên đã tha thứ hắn.

Vì vậy hắn dùng máu ở tay bôi lấy môi nàng đem môi nàng đỏ đến xinh đẹp sau đó thuận thế mà hôn lên, mùi vị máu tươi đông thời tiến vào cả hai người.

Yêu hận lẫn lộn chính là vị máu này, hắn hy vọng lúc này có thể nhắc nhở mình không được làm tổn thương lẫn nhau thêm một lần nữa.

Nàng tức giận đưa tay nắm thành quả đấm hung hăng đấm sau lưng hắn ba cái coi như là trừng phạt. Cho đến khi Tú Anh cùng An Tử tới hắn mới chịu buông nàng ra.

“Thừa tướng, Lý Đông Hải xử trí như thế nào?” Tú Anh cung kính thỉnh giáo.

Quyền Du Lợi thấy Trịnh Tú Nghiên nhìn mình chăm chú liền cười nói: “Cái loại gió chiều nào theo chiều đó, bại hoại như vậy thì nàng cho là ta muốn giữ hắn sao? Trận Tấn Nam hắn có thể vì mình chạy trối chết tư thông với địch hại chúng ta chết bao nhiêu người. Những tội này đều giao cho Hình Bộ, Hình bộ xử lý xong thì giao cho Nữ Hoàng xử trí. Lần này ta nghe nàng, được không?”

Kia câu nói sau cùng mặc dù nhỏ nhưng mọi người xung quanh đều nghe thấy nhưng giả bộ như không nghe.

Nàng trừng mắt nhìn hắn: “Thì ra là chỉ có lần này nghe ta sao?”

Quyền Du Lợi cười nói:

“Người kia hiện tại đã ra khỏi thành. Nàng yên tâm, ngoài thành không có bất kỳ mai phục nào, hắn và bộ hạ của hắn có thể thuận lợi mà trở về quốc thổ, chuyện này, ta cũng nghe lời nàng.”

Trịnh Tú Nghiên cúi đầu, im lặng thở dài.

Hắn đã nhận ra, lặng lẽ dùng bàn tay không bị thương cầm lấy bàn tay nàng.

Nàng nhìn mười ngón tay đan vào nhau... có lẽ đây mới là số phận đã định.

Số phận đã định khiến nàng vượt thiên sơn vạn thủy đến nước này, số phận đã định đã khiến nàng từ quốc gia thù địch trở thành nữ hoàng của nước này, số phận đã định có người ở một nước xa xôi đang lặng lẽ chờ nàng tới.

Trên đời có ai có thể tránh được số phận đây? Vừa nghĩ thế lại nghĩ sau nhiều đau khổ có thể cười một tiếng rồi.

Một tháng sau, tại triều đình Huyết Nguyệt Quốc.

Quyền Du Lợi nghiêm trang đứng ở dưới bậc, lần lượt tấu trình việc triều chính với Trịnh Tú Nghiên...

“Hình bộ đã xem xét về tội mưu phản của Định Viễn Hầu Lý Đông Hải, vì đời trước của hắn có công lớn với triều đình nên mở một con đường sống, phế bỏ tước vị không được phép hồi triều.

“Dân chúng Kính Xuyên đã di chuyển hết nhưng Ngọc Tấn Triều mấy ngày trước thương lượng ý định lấy đất Kính Xuyên đổi lấy việc mở bờ biển trao đổi buôn bán. Chuyện này bộ Hộ và Bộ Lại sẽ thương nghị, hôm sau sẽ trình lên bệ hạ.

“Binh Bộ muốn bố trí binh lực ở Hoắc Sơn cũng Sông Hằng và các vùng phụ cận, muốn đưa Tổng binh Sông Hằng về tại Hoắc Sơn và Tổng Binh Sông Hằng tiến cử Trịnh Duẫn Hạo.”

“Ngày gần đây quốc nội bão tuyết giáng xuống, Bộ Hộ đã phát hết 3500 bộ áo mùa đông và chăn bông cho Kinh Giao. Công Bộ báo tu bổ đê kè chậm nhất là cuối tháng có thể hoàn thành.”

Trịnh Tú Nghiên lẳng lặng nghe hắn tấu xong mỉm cười nói:

“Gần đây chư vị cực khổ rồi, cuối cùng mọi chuyện đã bình định. Ngọc Tấn Triều chịu bắt tay giảng hòa với chúng ta thì hiện tại là lúc chúng ta nên bắt tay vào dân sinh, xin các vị vạn lần không được lơ là!”

“Tuân chỉ!”

Sau đó là một số tấu chương, Trịnh Tú Nghiên tuyên chỉ tan triều đứng dậy trở về tẩm cung.

Đạp trên tuyết đọng dày đặc, mang theo một thân thanh hàn đi vào cửa cung, một bình trà xanh đã chuẩn bị sẵn ở đó. Nàng vừa mới đến bên bàn trà đã có một đôi tay nhanh chóng vươn về phía trước giúp nàng rót trà.

Nàng không quay đầu lại, mặc cho người kia ôm chặt lấy mình, nàng chỉ khẽ dựa vào nhích dần đến lồng ngực quen thuộc.

“Bệ hạ, hôm nay rất an tĩnh, ở trong triều đình không có bất kỳ dị nghị nào.”

Hơi thở nóng bỏng quấy đến vành tai nhạy cảm của nàng.

“Thừa tướng đại nhân cúc cung tận tụy, phí tâm vô số, ta cũng không phải là người xảo trá tai quái sao phải tìm phiền phức?” Nàng trêu ghẹo đáp lại.

“Nói như vậy, bệ hạ phải không sẽ cùng vi thần hờn dỗi rồi sao? Mấy ngày nay, vi thần trôi qua nơm nớp lo sợ cẩn thận, hôm nay là không phải có thể thở phào một cái rồi sao?”

Hắn vừa hỏi, đầu lưỡi không ngừng đùa giỡn vành tai nhạy cảm, hài lòng khi thấy thân thể của nàng run lên và vành tai không ngừng đỏ bừng.

“Ta yêu người” Tú Nghiên thẹn thùng…

“Ta cũng yêu nàng” Du Lợi ôm chặt lấy Tú Nghiên.

--

Nhìn trộm phía ngoài cửa sổ chỉ thấy bông tuyết bay múa đầy trời tuyệt mỹ như tranh vẽ.

Mùa đông cũng nhanh qua, tiếp đó là xuân lại đến. Bốn mùa luân chuyển, sinh mạng luân chuyển, một ngày mới bắt đầu có nghĩa là một bắt đầu một hành trình mới.

Bỏ đi bao gánh trân quý từng phút giây … đây mới là cuộc sống nên theo đuổi.

Hoàn

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz