ZingTruyen.Xyz

[fromis_9] Déjà 'Vu

Em

Mymient

When I look at you

It's like a Déjà'Vu.

Chào, tôi là Gyuri. Jang Gyuri.

Mấy hôm trước trời còn nắng đẹp, sáng sáng chỉ cần mở mắt là đã thấy ánh nắng tràn ngập khắp phòng, vậy mà hôm nay lại chẳng có tí nắng nào, cứ như ông trời đang ngấm ngầm thông báo rằng mùa đông sắp về vậy. Lúc Seoul vào tháng 12 cũng là khi trời chuyển sang khô ráo và lạnh thật lạnh, ôi dào, mấy cái dấu hiệu đặc trưng của mùa đông ấy mà.

Thôi xong, lại sắp tới mùa ế. Tại người ta nói mùa đông là mùa của uyên ương tình nhân. Tôi thì người yêu không có, chỉ có một thằng bạn thân chí cốt tên là "độc thân". Không hình không thù, nói bóng gió như vậy chắc ai cũng hiểu rõ như ban ngày, đó là tôi đang ế chổng mông.

Trời vừa ửng sáng, tôi khoác trên mình chiếc áo dày cộm mà chỉ vào mùa đông mới được lôi ra khỏi xó xỉnh đầy bụi nơi tủ quần áo, choàng chiếc khăn quàng cổ màu xanh biển quen thuộc, thứ mà hầu như vào bất kỳ mùa nào cũng theo sát tôi mỗi khi ra đường. Tôi và "thằng bạn chí cốt" lại đang chuẩn bị cho một cuộc dạo bộ vào cái thời tiết này. Tôi sống một mình, làm gì cũng chỉ có mình tôi, vậy nên thỉnh thoảng đi dạo cho khuây khỏa cũng tốt chứ nhỉ. Thỉnh thoảng tôi vẫn tự ngẫm liệu có phải vì bản thân cô đơn quá nên đâm ra muốn đi tìm một cái gì đó mới mẻ. Ngày qua ngày, chân vẫn bước đều trên con phố đông người tuy nhiên tôi vẫn chưa mảy may tìm được điều gì cho đời mình bớt đi vị nhạt cuộc sống. Chán thì cũng chán đấy, nhưng mong sao hôm nay sẽ khác, vì ngay từ lúc chuẩn bị bước ra khỏi cửa tôi đã cảm nhận được hôm nay sẽ có điều gì đó.

Thật sự là sẽ có điều gì sao?

Nghĩ ngợi lung tung cũng chẳng ích gì, cứ nhìn thời tiết hôm nay xem, không nắng cũng chẳng mưa, nói đúng hơn là khắp đường bao phủ một màu trắng muốt. Trên cành cây, trên những mái nhà, đâu đâu cũng thấy toàn tuyết là tuyết. Nhỏ xíu, trắng như bông gòn và tôi cá rằng chỉ cần chạm nhẹ một cái thôi, ngón tay mình sẽ thấy lành lạnh, nhưng hễ mạnh một tí là bông tuyết ấy lại xẹp xuống ngay. Người ta gọi đây là tuyết đầu mùa, là đợt tuyết đầu tiên của mùa đông.

Trong khi hai tay tôi đang cố mò mẫm nơi túi áo để tìm lấy hơi ấm từ chiếc túi chườm nóng thì rõ ràng ông trời ổng đang cố trêu ngươi tôi thì phải. Nhìn đẩu nhìn đâu cũng toàn những là những cặp đôi yêu nhau, họ mặc áo đôi, khoác tay tình tứ và tận hưởng thứ mà người ta hay gọi là hương vị ngọt ngào của tình yêu. Ngọt ngào gì chứ, trong khi người ta đang tay trong tay với nhau thì tôi lại "nắm tay" với cái thứ nằm trong túi áo. Như thế này càng khiến tôi trở nên vô nghĩa giữa thành phố đầy sắc hương tình này mà thôi. Vào những lúc như thế này thì rõ ràng một kẻ cô đơn như tôi mới đáng tội nghiệp. "Thằng bạn chí cốt của tôi" cứ như oan hồn mãi lẽo đẽo sau lưng ám ảnh tôi suốt mấy năm qua. Tủi thân quá, tôi nghĩ vậy rồi lại cúi gầm mặt mà đi.

Hai mươi lăm tuổi đầu, không một mảnh tình vắt vai. Trên đời có câu theo tình tình chạy, chạy tình tình theo, tôi không chạy cũng không theo, cứ thế đứng yên đợi người ta tới, nhưng mà đợi mãi vẫn chẳng thấy ma nào.

Tôi đơn độc giữa những suy nghĩ ghen tị với những cặp đôi hạnh phúc, không để ý rằng trời bắt đầu nổi gió, chỉ một đợt gió thổi qua, không mạnh lắm nhưng đủ để khiến tôi thoát khỏi mớ suy nghĩ lằng nhằng trong đầu mà trở về thực tại. Không chỉ trở về thực tại mà còn hơn cả thế. Cơn gió ấy như một phép màu, đem đến trước mắt tôi thứ mà tôi cảm giác đã đợi từ rất lâu.

Từ đâu, một cô gái mang đôi hài màu đỏ xuất hiện, nàng từng bước, từng bước chậm rãi đi ngang qua tôi. Tôi không biết người ta lớn hay bằng tuổi tôi, có khi lại nhỏ hơn tôi, nên xin mạn phép gọi người ta là em.

Tôi đi dạo trên phố cũng lắm lần, biết bao người cũng bước ngang qua tôi như vậy, chẳng có cảm giác gì, chỉ riêng em là khác. Khi ngẩng mặt lên, điều đầu tiên tôi thấy là ánh mắt em nhìn tôi tựa như biển hồ trầm lặng, bình yên chiếm lấy một khoảng rộng, thoáng nhìn tưởng như là một người lạnh lùng nhưng em lại vô tình lấp đầy con tim trống rỗng trong tôi. Nói một cách khác, như một ly thủy tinh trong suốt khô khốc bao ngày giờ đây bỗng từ đầu có nước đổ vào, đầy ắp, rồi như không kiềm được mà đến nỗi tràn ra khỏi thành ly. Nước cứ thế chảy mãi, chảy mãi, hòa thành một dòng mượt mà, dần dần hóa đen tuyền thiết tha. Đúng vậy, nghe có vẻ hơi kì cục, nhưng quả thật tôi đang liên tưởng tới mái tóc của em. Em có một mái tóc dài ngang lưng, lúc đó tuy trời rất lạnh nhưng em vẫn không đội mũ, làm mái tóc đen vô tình lẫn vào vài bông tuyết trắng.

Không chỉ vậy, những gì tôi nghe thấy và cảm nhận được khi em đi ngang qua còn là hơi thở lành lạnh. Tôi nhìn thấy một màu trắng tỏa ra từ miệng em, tuy không dày đặc như làn khói thuốc, chỉ là mỏng manh như lớp sương mù và cứ thế dần biến mất vào hư không. Em tuyệt nhiên không phải người cõi âm, chỉ do trời se se lạnh nên hơi thở đông lại hóa thành màu trắng. Tôi cũng vậy, cả tôi và em đều thở ra một màu trắng của mùa đông lạnh lẽo.

Những gì tôi cảm nhận được chỉ có vậy, quá nhiều rung động so với một kẻ lâu ngày cô độc như tôi. Em vừa bước qua, đầu tôi như được lập trình sẵn một hệ điều hành, tức thì quay đầu với hy vọng có thể bắt chuyện được với em. Trong vài khắc ngắn ngủi, tôi cố tìm xem nên nói câu gì đầu tiên với em, "Bạn gì ơi" hay "Cậu ơi" đây. Buồn thay, khi tôi ngoảnh lại thì em đã đi từ lúc nào.

Cái con người chậm chạp, vụng về, chưa mảy may có bất kỳ một kinh nghiệm tình trường nào như tôi thì tới ý duyên của mình mà cũng để lỡ mất, đúng là ngớ ngẩn hết sức.

Chẳng biết là do tôi cô đơn quá nên đâm ra hoa mắt ảo tưởng hay là vì em đã hòa vào dòng người đông đúc trên phố nữa. Chỉ chậm một giây mà em đã mất hút. Tôi sững người vài phút trong khi hai mắt như căng ra nhằm tìm lại hình bóng người con gái ban nãy. Tôi không biết vì sao mình lại làm thế. Chỉ biết ngay lúc này trong lòng tôi vẫn còn vương vấn một cảm giác kì lạ, cứ như... cứ như tôi đã gặp em đâu đó rồi thì phải?

Khi tôi nhìn thấy em 

Lòng vấy lên chút thân quen.

Kể từ hôm đó đầu óc tôi cứ luẩn quẩn hình ảnh của người ta. Đến khi về nhà, tôi vẫn ngẩn ngơ, cố nghĩ xem mình đã từng gặp em ở đâu, khi nào và làm sao gặp, nhưng càng nghĩ lại càng không tài nào nhớ nổi. Em rất đẹp, là người duy nhất tôi có thể gọi là đẹp trong suốt ba năm không hề mở miệng khen ai, chắc là vậy. Đôi môi đỏ mọng của em cứ hiện lên trước mặt tôi, khiến lòng này thổn thức mãi và chỉ khát khao một lần được hôn lên đôi môi đó. Đúng là nỗi cô đơn bám víu tôi lâu quá nên giờ tôi lại suy nghĩ lung ta lung tung.

Tôi nghĩ là do hóc môn trong người đang tăng cao và chỉ cần vài ngày là sẽ quên được em. Nhưng đời nào có dễ dàng đến vậy. Những đêm sau đó tôi liên tục thấy em trong những giấc mơ, mỗi khi nhắm mắt lại bắt gặp hình ảnh em như một bóng mây mờ nhạt hiện hữu trong tâm trí tôi. Tôi thấy em khoác trên mình bộ đầm trắng muốt, nhẹ nhàng bước ra từ một ảo ảnh vô hình, đến bên tôi rồi ôm thật chặt lấy tấm thân gầy gò vì nỗi thương nhớ bào mòn. Dáng người nhỏ nhắn của em sao mà ấm áp đến vậy. Đôi mắt của em vẫn chất chứa nhiều điều thầm kín nhưng kì lạ thay lại mang một vẻ trong trẻo như những gì tôi còn nhớ, y như cái ngày chúng ta bước qua nhau vậy. Em xuất hiện thật đột ngột và biến mất cũng đột ngột không kém, để lại tôi bừng tỉnh sau cơn mơ, chằm chằm nhìn lên trần nhà, áo tôi không biết từ lúc nào đã ướt đẫm mồ hôi cứ như còn lưu lại hơi ấm từ chiếc ôm trong giấc mơ ban nãy.

Em là ai, tên gì, đến từ đâu vậy? Seoul này tuy vậy mà rộng lớn lắm, phải làm sao tôi có thể tìm lại đôi hài màu đỏ giữa thành phố đông người này đây?

*

Mười ngày trôi qua, mỗi lần chìm vào giấc ngủ thì y như rằng tôi lại lạc trong thế giới mang hình bóng của em, một cô gái mà tôi không biết bất kì điều gì, duy nhất chỉ nhớ được khuôn mặt em, nét xinh đẹp và kiều diễm khiến trái tim tôi thổn thức không yên. Đối với người khác thì việc lặp đi lặp lại một giấc mơ sẽ là ác mộng, nhưng tôi lại coi giấc mơ về em là một giấc mơ đẹp. Ừ thì, thật lòng tôi cũng chẳng thích cái kiểu mơ đi mơ lại này cho lắm. Tôi muốn gặp em ngoài đời hơn, em ơi.

Chỉ khoảng vài giây mà em để lại trong tâm trí tôi một dấu ấn sâu đậm. Nếu trên đời này có duyên phận, thì Mang Gyuri tôi nguyện ngày nào cũng lang thang trên phố với cái mác đi dạo chỉ để gặp lại em. Và rồi sau bao nhiêu ngày nhớ nhung về cô gái đó, ngày thứ mười một, tôi quyết định phải tìm cho bằng được người ta. Tôi thầm nghĩ chỉ cần tìm được em thì đương nhiên tôi sẽ có dũng cảm bắt chuyện và dần tìm hiểu về em.

Trên lý thuyết thì là vậy, còn thực tế thì lại là một chuyện hoàn toàn khác. Đã gần nửa tháng kể từ lần đầu tôi gặp em và tuy hiện tại tôi vẫn đang quanh quẩn ở con đường đó, lòng tôi vẫn không nguôi ngoai hy vọng sẽ tìm lại được em, cô gái mang đôi hài màu đỏ.

Mỗi người chúng ta đều có những đặc điểm riêng biệt, từ khuôn mặt, cử chỉ hay đến cách phối đồ cũng nói lên một phần nào tính cách. Vì thói quen luôn cúi gằm mặt khi đi nên hôm đó, điểm sáng đầu tiên tôi thấy ở em chính là đôi hài chỉ có duy nhất một màu đỏ tươi, nổi bật đến mức kì lạ. Có lẽ là vì những người xung quanh không có ai mang giày nổi bật như em mà thay vào đó là loại giày sẫm màu chuyên dụng trong mùa đông nên bất giác em cũng trở nên khác biệt.

Nếu mọi người hỏi rằng điểm nổi bật của tôi là gì, có lẽ tôi không phân vân mà trả lời ngay: chính là chiếc khăn choàng màu xanh biển. Đó là thứ mà mỗi khi bước ra khỏi nhà tôi đều có cảm giác nhất định phải mang theo cho bằng được. Mùa hạ hay mùa đông, dù là bất kỳ thời tiết nào thì chỉ cần tôi bước chân ra đường, chiếc khăn ấy vẫn luôn khư khư bên người. Cho dù ngày nóng tôi không choàng thì nó vẫn được xếp gọn trong túi xách và để hở phần đuôi ra ngoài dây kéo. Nghe có vẻ ngớ ngẩn, nhưng thật lòng tôi chẳng biết tại sao trong đầu tôi luôn mặc định rằng chiếc khăn choàng ấy là một kỉ vật vô cùng quan trọng.

Tôi không nhớ. Không thể nhớ. Không tài nào nhớ nổi.

Thứ duy nhất tôi quan tâm bây giờ là tìm cho ra tung tích của cô gái ấy.

Tôi mở cửa, hôm nay có vẻ lạnh hơn rồi, tuyết ngày càng dày đặc hơn ấy nhỉ? Trên cổ tôi vẫn là chiếc khăn choàng ấy, chân lại vội bước về phía góc phố nơi tôi gặp em.

Tôi đâu biết rằng, cảm giác nôn nao xuất hiện trong lòng tôi mười ngày trước và kéo dài đến tận bây giờ, cái cảm giác quen thuộc ấy có hẳn một cái tên riêng.

Déjà 'Vu - Nghe thật mỹ miều và cao sang, dù đây là một tên gọi khoa học. Theo phiên âm tiếng Pháp, nghĩa của nó là ký ức ảo giác.

Liệu em có từng xuất hiện trong ký ức của Jang Gyuri này chưa?

Câu hỏi đó, hiện tại tôi chưa thể trả lời được.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz