ZingTruyen.Xyz

[FREENBECKY] Utopia Của Tôi

Chap 27: Chị sẽ từ từ kể cho em nghe về câu chuyện thầm thích em

hunnie_FB

Nước trong bồn tắm bất ngờ tràn ra ngoài, âm thanh ào ào từng đợt. Becky ngồi ở mép bồn tắm nên bị thấm ướt quần, cô giật mình đứng dậy theo phản xạ. Kết quả là quên mất mình còn cầm điện thoại, thành ra vuột tay làm rơi xuống nước.

Becky hoảng hồn kêu một tiếng, phản ứng đầu tiên là nhặt lên.

Freen nghe thấy tiếng động trong phòng tắm, tưởng Becky bị ngã nên lập tức mở cửa lao vào. Đập vào mắt là hình ảnh Becky đang khom người vớt điện thoại trong bồn tắm.

Cô cầm điện thoại lên, theo bản năng muốn mở khóa, Freen vội vàng ngăn cản: "Trước hết đừng chạm vào."

Becky lập tức khựng lại.

Freen đi tới tắt vòi nước của bồn tắm, kéo cô ra ngoài. Nàng cầm điện thoại trên tay cô, úp ngược rồi đặt nó trên bồn rửa mặt, tiếp đó bật máy sấy tóc từ từ hong khô điện thoại.

"Sao lại làm rơi điện thoại vào trong bồn tắm thế?"

Freen vừa nhìn cô vừa hong khô điện thoại.

Một câu hỏi nhẹ nhàng bâng quơ nhưng lại khiến Becky đỏ bừng cả mặt.

Cô đứng cạnh Freen, bàn tay chống lên bồn rửa mặt, ngượng ngùng không dám nhìn nàng nên theo bản năng nhìn về phía trước, nào ngờ trước mặt là một tấm gương. Vừa ngước mắt lên đã bắt gặp ánh mắt của nàng, cô liền lúng túng quay mặt đi.

Lẩm bẩm trong lòng: Còn không phải do bài đăng của chị hại em!

Hình như Freen có năng lực đọc được suy nghĩ, lập tức hiểu được ánh mắt của cô lúc này nên hỏi thẳng: "Nhìn thấy bài đăng của chị rồi hả?"

Becky nghẹn họng.

Cô không phủ nhận mà chỉ mím môi, đến cả vành tai cũng thành màu đỏ cà chua.

Freen ngầm hiểu mà bật cười: "Vậy là lỗi của chị rồi, lần sau đăng bài nhất định sẽ nói trước với em."

Chất giọng của nàng trầm ấm êm tai, đặc biệt dễ chịu khi ngậm ý cười.

Nàng thẳng thắn đến mức khiến Becky không biết làm sao.

Vậy mà người khởi xướng làm xáo trộn tâm trạng của cô lại rất bình tĩnh, nàng sờ vào chiếc quần jean ướt sũng của cô, dịu dàng nhắc nhở: "Em đi thay đồ đi, mặc thế này rất dễ cảm lạnh."

Becky thất thần gật đầu, xoay người bước ra ngoài.

Cô bắt đầu nhớ lại vòng bạn bè và tên tài khoản LINE của nàng.

Đi vào mộng tưởng, hóa ra có nghĩa là Kết hôn với Becky?

*Cả hai khác nghĩa, viết khác nhau, nhưng khi đọc phát âm nghe giống nhau do tiếng địa phương. Ban đầu Freen viết theo nghĩa "Đi vào mộng tưởng" sau đó cổ đổi tên thành "Kết hôn với Becky", viết khác nhưng đọc na ná nhau.

Có khi nào là trùng hợp không?

Còn cả nội dung trong bài đăng: Người tôi thích từ năm 18 tuổi.

Năm Freen 18 tuổi... Tức là chín năm trước.

Nghĩ đến đây, Becky lập tức vòng về, buột miệng thốt ra câu nói kia: "Chị đã biết em từ trước rồi sao?"

Freen vẫn đang dùng máy sấy tóc hong khô điện thoại của cô, gió nóng vừa phải thổi bay mớ tóc rối trên trán nàng, đôi mắt hoa đào thấp thoáng ý cười. Nhưng giọng điệu cực kỳ nghiêm túc, sửa lại lời nói của cô: "Là đã thích em từ trước."

Trên thực tế, chỉ cần nhìn thấy chữ "Thích" trong bài viết cũng đủ khiến đáy lòng Becky xao động không thôi. Bây giờ lại nghe chính miệng nàng nói ra, cô hoàn toàn không biết phải đối mặt thế nào. Hô hấp như ngưng trệ, ngơ ngác nhìn đối phương, đôi mắt chớp chớp vài cái.

Becky thận trọng dò hỏi: "Chị... Đã thích em từ năm 18 tuổi ạ? Chị gặp em ở đâu? Tại sao em không có ấn tượng gì về chị?"

Lượng thông tin quá lớn khiến Becky cảm thấy ký ức trong não sắp nổ tung, CPU cũng gần cạn kiệt.

Cô vẫn cảm thấy không chân thật lắm.

Một người xuất chúng như Freen, có lẽ chỉ cần một cái liếc mắt cũng đủ để lại ấn tượng sâu đậm. Bởi vì chị thật sự quá thu hút.

Là bởi vì... Khi ấy trong mắt em không có chỗ cho người nào khác... Có lẽ, ngoại trừ cái người tên Kirk kia...

Từng câu từng chữ xẹt qua trái tim Freen, mọi ngóc ngách đều là sự chua chát.

Nhưng nàng không trả lời như vậy mà là trì hoãn, kích thích sự tò mò của cô: "Em muốn biết lắm sao?"

Becky gật đầu: "Ừm! Ừm!"

"Vậy em thay quần áo trước đi." Freen như đang dỗ dành một đứa bé, "Chị sẽ từ từ kể cho em nghe."

Becky quả thật rất thích điều này, cô nhanh chóng chạy ra ngoài, cởi quần áo ướt trên người ra, mặc vội quần áo ngủ vào rồi lại nhanh chóng chạy đến chỗ nàng, vì vừa mới vội vàng hoạt động, hơi thở không ổn định: "Em xong rồi, chị mau kể đi."

Freen không khỏi bật cười.

Trông cô giống như một đứa trẻ háo hức được nghe kể chuyện trước khi ngủ.

Nàng thật sự không kìm lòng được mà giữ lấy gáy cô, kéo cô về phía mình rồi hôn xuống cánh môi hồng nhuận.

Becky mím môi: "Chị làm gì đó? Không phải chị nói sẽ kể chuyện sao..."

"Em muốn nghe bí mật của chị mà không có chút thù lao gì à?" Freen nhướng mày, giọng điệu nhuốm mùi ngả ngớn, "Làm gì có chuyện hời như vậy?"

Những lời này nghe cũng khá có lý. Becky không thể nói gì hơn. Do dự vài giây, cô chủ động bước tới, kiễng chân hôn lên môi nàng, "Bây giờ được rồi chứ?"

Freen nhận được nụ hôn của người đẹp nên không làm khó dễ nữa, ôm lấy eo Becky rồi gật đầu: "Được."

Becky hít sâu một hơi, nhịp tim bất giác đập nhanh.

"Lần đầu tiên chị gặp em là ở một cửa hàng văn phòng phẩm trước trường học. Lúc ấy em đang thử bút..."

Freen ôm Becky vào trong lồng ngực, nhẹ nhàng tì cằm lên đầu cô. Giọng nói rất thấp, âm cuối ngân dài, như đang mắc kẹt trong dòng hồi ức xa xôi vô tận nào đó.

Nếu được hỏi điều gì mà Freen cảm thấy đúng đắn nhất trong cuộc đời thì đó là vào buổi chiều nàng bước vào cửa hàng văn phòng phẩm.

Freen đã theo học tại một trường quý tộc quốc tế từ khi còn nhỏ. Trong môi trường này không có cái gọi là bạn bè thực sự, tất cả đều được ràng buộc bởi lợi ích. Nàng chán ghét căn bệnh "hình thức" và bộ mặt giả tạo nơi đây, thậm chí đến việc ứng phó xã giao cũng không muốn. Những học sinh khác được đưa đón bằng ô tô sang trọng hàng ngày, đủ kiểu đua đòi hơn thua. Mà Freen lại không hòa nhập, mỗi ngày đều tự mình đạp xe đến trường.

Đoạn đường từ nhà nàng đến trường sẽ đi ngang qua trường THPT Số 6. Đây là ngôi trường mà Ted đang theo học, Ted là người bạn chân chính duy nhất của nàng.

Thỉnh thoảng, hai người bọn họ sẽ hẹn nhau chơi bóng rổ.

Freen tan học vào lúc 4 giờ rưỡi chiều, hôm đó vừa tan học liền chạy đến trường THPT Số 6 tìm Ted.

Bởi vì khi ấy Ted còn đang ăn cơm chiều ở căng tin, nàng đành đợi ở ngoài cổng trường.

Ted không có ở đây, Freen cũng sẽ không tự tiện vào trường học.

Chiếc xe đạp địa hình đậu ở một góc cách khá xa cổng trường, nàng ngồi trên yên xe đạp, lười biếng chống một chân xuống đất, nghịch điện thoại một cách nhàm chán. Ted nhắn tin cho nàng, nói sẽ ra đón nàng ngay.

Nàng không trả lời, nhàn rỗi ngẩng đầu nhìn xung quanh, tự hỏi có nên mua một chai nước hay không.

Trong lúc lơ đãng, Freen nhìn thấy cách đó không xa có một cửa hàng văn phòng phẩm, trước cửa cửa hàng có hai tủ mát rất lớn.

Thế là nàng đạp xe đến đó.

Xe đạp dừng trước cửa cửa hàng, Freen lấy hai chai nước tăng lực trong tủ mát rồi bước vào trong thanh toán.

Cửa hàng này không lớn nhưng hoạt động kinh doanh rất tốt. Đặc biệt vào giờ giải lao, lượng người đến cực kỳ đông.

Trong cửa hàng có rất nhiều học sinh mặc đồng phục trường THPT Số 6, đa phần là các nữ sinh mua dụng cụ học tập và phụ kiện. Nàng đi về phía quầy thu ngân, khi đi ngang qua vài nữ sinh bên cạnh, họ lập tức châu đầu ghé tai thì thầm với nhau.

Chỉ cần một sự xuất hiện đơn giản thế thôi, nhưng đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của tất cả nữ sinh và nam sinh trong cửa hàng.

Mà nàng lại không mấy quan tâm, chỉ lãnh đạm đặt nước tăng lực lên quầy thu ngân.

Cho đến khi Freen vô tình ngước mắt lên, đột nhiên trông thấy Becky đang thử bút ở khu đồ dùng học tập.

Nàng đã cảm thấy cô rất xinh ngay từ cái nhìn đầu tiên, mặt mộc không có lấy chút son phấn, trông vừa thuần khiết lại sạch sẽ, mang đến cảm giác mềm mại yên tĩnh. Cô dường như bị cô lập khỏi bầu không khí ồn ào náo nhiệt này, rõ ràng xung quanh cực kỳ nhộn nhịp hối hả, nhưng thế giới của cô lại trầm lặng đến thế. Nàng đã gặp qua nhiều cô gái mỹ miều, ăn bận những bộ đồ đắt tiền được thiết kế riêng, nhưng trên người cô dường như có một khí chất riêng biệt, lãnh đạm và điềm tĩnh, khiến người khác nhìn vào cũng phải êm đềm theo cô.

Cô đứng ở khu đồ dùng học tập, sống lưng thẳng tắp, hết sức tập trung viết lên tờ giấy nháp. Như thể đang làm điều gì đó trang trọng và thiêng liêng.

Nàng cầm lòng không đặng đi về phía đó, không hiểu sao lại cực kỳ tò mò muốn xem cô đang viết gì mà nghiêm túc đến vậy. Nào ngờ, giữa chừng bị một nữ sinh chặn đường, thậm chí nàng còn không nhớ được nữ sinh đó trông như thế nào, chỉ nhớ người nọ xung phong đứng ra hỏi xin thông tin liên lạc của nàng.

Freen lịch sự lắc đầu từ chối, vừa mở miệng đã có một nữ sinh khác hưng phấn nói thầm: "Cậu ấy xinh đẹp quá! Giọng nói cũng hay nữa! Đỉnh thật đó!"

Nhóm nữ sinh đó vừa khéo đứng cạnh Becky, âm lượng không lớn cũng không nhỏ. Theo lý mà nói, cô nhất định có thể nghe thấy, nhưng đến mí mắt cũng chẳng buồn nâng lên. Hoàn toàn chìm đắm vào thế giới của riêng cô.

Cô hí hoáy thử bút hết cây này đến cây khác, sau đó đi ngang qua người nàng, thậm chí vì để tránh tiếp xúc cơ thể mà cô còn theo bản năng rụt vai lại.

Không hề cho nàng một ánh mắt nào, như thể trong thế giới của cô, chỉ có cô là duy nhất, chỉ những điều cô muốn quan tâm mới xứng đáng để cô nâng lên hàng mi xinh đẹp bố thí một ánh nhìn.

Chiếc hộp nhạc đó là chiếc hộp may mắn nhất, vì nó dễ dàng chiếm được cảm tình của cô. Nhưng cuối cùng cô vẫn không mua hộp nhạc. Có lẽ là do túi tiền không đủ.

Cô ngây ngốc đứng nói chuyện với hộp nhạc, giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa buồn tủi: Em phải đợi chị đấy nhé!

Sau khi cô rời đi, rốt cuộc nàng cũng nhìn thấy chữ viết trên tờ giấy nháp: Bewitch.

Lúc đó Freen nghĩ, Bewitch có nghĩa là gì? Có phải hàm ý là đang ở trong một giấc mộng hay không?

Cuộc gọi của Ted đã kéo nàng trở về thực tại, nàng thanh toán tiền rồi rời khỏi cửa hàng. Ted từ cổng trường chạy tới vẫy tay với nàng: "Freen!"

Như mọi khi, ánh mắt của những người xung quanh hoàn toàn tập trung vào nàng.

Như mọi khi, cô vẫn là người duy nhất không bao giờ quay đầu ngoái nhìn.

Cô đứng trước một chiếc xe đẩy cá viên, cúi đầu mân mê cây bút mới mua. Một vài sợi tóc con rơi xuống được cô vén ra sau tai. Cô cất bút vào balo, hai tay đút vào túi áo đồng phục học sinh, ánh mắt nhìn chằm chằm ông chủ xe cá viên đang bận rộn không ngơi tay.

Trông thì giống như đang tập trung, nhìn không chớp mắt. Nhưng thực tế lại có vẻ như đi vào cõi thần tiên nào đó. Vẫn đắm chìm trong thế giới thuộc về mình mà không ai có thể bước vào.

Ted đi tới, Freen ném chai nước tăng lực cho cậu ta, nâng cằm chỉ về phía Becky: "Cô bạn đó là học sinh trường mày à?"

Ted nhìn sang: "Nói nhảm, đã mặc đồng phục của trường THPT Số 6 thì mày nghĩ có phải trường tao không?"

Ted lộ ra vẻ mặt khoa trương, nháy mắt trêu chọc: "Mày hỏi cái này làm gì? Để ý người ta rồi hả?"

Freen mở nắp chai, chậm rãi uống một ngụm, vẻ mặt không thay đổi nói tiếp: "Muốn biết bạn đó ăn gì."

Vừa rồi Ted chỉ muốn đùa nàng thôi, không suy nghĩ quá nhiều: "Cái đó không phải là xiên bẩn sao?"

Dứt lời, cậu ta lại cười trêu chọc, giọng điệu ngứa đòn: "Ấy chết, tự nhiên tao quên mất! Công chúa Chankimha từ trước đến nay đều được đầu bếp hoàng gia chuẩn bị mâm cơm . Sao có thể ăn những thứ ven đường như thế này? Cho nên không biết là phải rồi."

*: Ẩm thực cung đình, dành cho hoàng tộc, rất cầu kỳ, tinh tế, và sang trọng.

"Có muốn nếm thử không?" Ted cố ý nói, "Tao mời."

Đúng là Freen chưa bao giờ ăn loại thức ăn này, mà nàng cũng không có hứng thú với nó, nhưng không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào lại nói "Được".

Ted khó tin, cậu ta chỉ nói đùa một câu mà thôi, không ngờ Freen lại nghiêm túc đồng ý: "Tao nói trước nhé, dạ dày quý giá đó của mày, lát sau có bị tiêu chảy thì không liên quan đến tao đâu đấy."

Freen không nói gì, chỉ cất bước về phía đó.

Ted chạy theo nàng, dùng hết tốc lực chạy tới chỗ xe đẩy cá viên. Cánh tay vung lên, miệng lưỡi hào phóng: "Muốn ăn gì cứ việc chọn! Ted anh đây lo được!"

Động tác và phạm vi cử động của Ted quá mạnh bạo và chiếm diện tích, tay cậu ta gần như chạm vào bả vai Becky. Becky vẫn co rụt vai như lúc cô đi ngang qua Freen trong cửa hàng văn phòng phẩm. Lặng lẽ dịch sang một bên, nhưng vẫn cúi đầu. Mắt cô dại ra, không có tiêu cự. Không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Ted dù có ồn ào đến đâu cũng không ảnh hưởng đến cô chút nào.

Ngoài ra, bên trong quán còn có rất nhiều người ngồi ghế nhựa đang ăn uống. Mà khi Freen đến gần, tuyệt nhiên sẽ gây nên một trận xôn xao không thể tránh khỏi.

Mà cô, không hề có phản ứng.

Cho đến khi điện thoại của cô đổ chuông, đó là bản nhạc piano "City Of Stars".

Cô như tỉnh dậy khỏi cơn mơ, chậm rãi lấy điện thoại ra. Không biết là ai gọi đến, khuôn mặt vô cảm trong phút chốc ửng hồng, khóe môi cũng cong lên, nhất nút trả lời: "Alo... Cậu mới ra khỏi văn phòng sao? Cô giáo gọi cậu lên đó làm gì thế? Mình đang mua đồ ăn vặt ở bên ngoài, cậu có muốn ăn gì không? Căn tin giờ này chắc chắn không còn đồ ăn đâu."

Âm thanh của cô vô thức trở nên mềm mại, đôi mắt cười cũng lấp lánh ánh sao.

Vừa rồi khi nói chuyện với hộp nhạc trong cửa hàng cô cũng mỉm cười, nhưng nụ cười đó hoàn toàn khác xa với nụ cười lúc này. Một bên là vui vẻ, một bên là ngượng ngùng xen lẫn hạnh phúc.

Freen bình tĩnh nhìn nụ cười của cô, nhất thời ngắm đến thất thần.

Hóa ra, không phải cô luôn đắm chìm trong thế giới yên tĩnh và đơn điệu của riêng mình. Rốt cuộc người đó là ai? Một người có thể khiến cô rơi vào pháo hoa trần gian, một người có thể xâm nhập vào lãnh thổ độc quyền của cô.

Ngay sau đó, ông chủ đóng gói hộp cá viên cho cô, cô cầm lấy, moi vài tờ tiền lẻ nhăn nhúm trong túi áo đồng phục học sinh.

Gió nhẹ thổi qua, hương hoa nhài thoang thoảng trên cơ thể cô gái như hòa vào trong gió, đọng lại trên chóp mũi nàng.

Cô vừa trả lời điện thoại vừa đi về phía cổng trường.

Ted chọn xiên đồ ăn, nhìn bóng dáng rời đi của Becky, cảm thán: "Đây vẫn là lần đầu tao nhìn thấy em ấy ở khoảng cách gần như vậy. Không hổ danh là hoa khôi của trường! Đẹp không chỗ chê! Giọng nói cũng rất hay!"

Freen thuận thế hỏi: "Em ấy tên gì?"

"Vicky thì phải?" Ted sờ cằm, không rõ lắm, "Em ấy còn có một người chị em song sinh, Be- gì ấy nhỉ? Nhưng Vicky nổi tiếng hơn, xinh đẹp hơn, thành tích học tập tốt hơn, tính cách cũng hoạt bát đáng yêu. Có rất nhiều người theo đuổi em ấy."

"Em ấy không phải Vicky."

Freen gần như chắc chắn.

Vừa nghe Ted miêu tả là nàng đã biết không phải.

Freen nheo mắt, đột nhiên nhớ tới chữ "Bewitch" mà mình nhìn thấy trên tờ giấy nháp. Nàng lẩm bẩm tự hỏi, cố gắng suy đoán: "Be..."

Ted bỗng nhiên nhớ ra: "A! Đúng! Đúng! Đúng! Tên là Becky!"

Bewitch.

Becky.

Ai có thể ngờ rằng, kể từ đó về sau, Freen không bao giờ quên được cái tên này.

*

"Cho nên..."

Becky nghe nàng kể về lần gặp đầu tiên của họ, cô bàng hoàng đến mức không biết phải diễn đạt thế nào. Chỉ biết ngơ ngác chớp mắt, khó tin nói: "Ngay từ lần gặp đó chị đã bắt đầu thích em sao?"

Freen không kể quá sâu, tựa như những chi tiết nhỏ đó sẽ rất ngại khi phải nói ra. Nàng tóm gọn đại khái, chỉ nói rằng lần gặp đầu tiên là ở một cửa hàng văn phòng phẩm.

Từ góc độ của Becky, nó quả thật có phần không thực tế.

Freen tắt máy sấy tóc, sau đó xoay người đối diện với cô. Nàng nhìn thẳng vào mắt cô, trong mắt hiện lên vẻ thần bí sâu xa, mỉm cười lắc đầu: "Không phải."

Lần đó nàng vẫn chưa xác định được tình cảm của mình. Hơn nữa khi đó, quả thật vẫn chưa thích đến mức quên mất bản thân là ai.

Becky mở to hai mắt, kinh ngạc lần nữa, còn có câu chuyện đằng sao ư?

"Vậy là khi nào?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz