Freenbecky Lua Tinh
...
Sau khi đón Freen trở về, Becky lại càng chăm sóc Freen kĩ hơn nữa. Cô bám dính lấy Freen, không rời nửa bước. Ngay cả đi vệ sinh thì Becky cũng đưa Freen đi theo rồi bắt Nam đứng canh bên cạnh. "Nếu có ai đến gần thì phải la lên để báo cho ta biết. Nghe rõ chưa?"
Thậm chí khi ông Armstrong yêu cầu cô đến thư phòng để nói chuyện thì Becky cũng đưa Freen đi cùng.
"Con làm vậy là có ý gì?" Ông Armstrong tức giận hỏi.
"Con sợ lại có người nhân lúc con không ở bên cạnh mà đưa chị ấy đi." Becky không chút e sợ trả lời.
"Con..."
"Nếu cha gọi con lên chỉ để nói những điều này thì con xin phép đưa P'Freen về phòng. Đến giờ cho chị ấy uống thuốc rồi ạ."
"Đi đi. Đi cho khuất mắt ta." Ông Armstrong phất tay đuổi Becky rồi quay mặt vào tường để khỏi nhìn thấy cái cảnh chướng mắt nữa.
"Chào cha, con đi."
...
Sau nhiều lần đắn đo suy nghĩ, ông Armstrong quyết định ra tay để giúp Becky và Richie thoát khỏi cái của nợ mang tên Freen.
"Anh định làm gì?"
"Lần trước chúng ta đã quá nhân từ nên Becky mới có cơ hội đưa Freen trở về. Lần này anh sẽ dùng độc dược."
Bà Armstrong giữ tay chồng mình lại.
"Becky sẽ không bỏ qua chuyện này đâu."
"Em yên tâm. Loại này sẽ khiến Freen chết dần mà không để lại dấu vết. Becky sẽ không nghi ngờ gì đâu. Nó có buồn thì qua vài tháng cũng sẽ hết."
"Nhưng..."
"Anh biết làm vậy là tàn nhẫn với Freen. Nhưng anh không thể đứng im nhìn Becky phí hoài tuổi trẻ để chăm sóc 1 người như Freen được. Còn cả Richie nữa. Nếu Freen không chết thì nó sẽ không chịu đi thêm bước nữa. Gia tộc Armstrong không thể không có người nối dõi. Vì các con, vì gia tộc, mang tội thế nào anh cũng chịu."
...
Thấy Nam cứ đứng tần ngần, muốn nói gì đó rồi lại thôi nên Becky đành lên tiếng hỏi.
"Có chuyện gì cứ nói thẳng. Nếu ta giúp được, ta chắc chắn không từ chối."
"Thưa tiểu thư..." Nam ngập ngừng. Cô cúi đầu, vò nát vạt áo mà vẫn không biết có nên nói điều cô đã nhìn thấy cho Becky biết hay không nữa.
"Cứ nói."
"Lúc nãy...tôi thấy ông chủ lén bỏ gì đó vào thuốc của thiếu phu nhân..."
Becky đứng phắc dậy, siết chặt cổ tay Nam, hỏi lại thêm 1 lần cho chắc "Chị nói cái gì? Cha ta đã làm gì?"
Nam hốt hoảng quỳ xuống sàn "Tôi không biết. Tôi chỉ thấy ông chủ lấy từ trong người 1 lọ thủy tinh rồi nhỏ vài giọt vào thuốc của thiếu phu nhân."
Becky nổi giận đùng đùng. Giờ thì cô đã hiểu vì sao tình trạng của Freen ngày càng tệ dù cô đã chăm sóc rất kĩ lưỡng.
Becky tiến về phía cửa, định đi hỏi rõ thực hư nhưng Nam đã níu chân cản lại.
"Tiểu thư, xin bình tĩnh...Biết đâu đó là thuốc mà ông chủ điều chế để thiếu phu nhân mau hồi phục."
"Cha ta mà tốt vậy ư? Nếu là thuốc bổ thì cần gì phải lén lút? Đi. Mau cùng ta đi đối chất với ông ấy."
"Tiểu thư...làm ơn...Nếu ông chủ biết do tôi nhiều chuyện thì tôi sẽ bị đánh thậm chí là đuổi khỏi nhà hoặc tệ hơn là giết chết. Tôi có mệnh hệ nào thì ai giúp tiểu thư trông chừng thiếu phu nhân nữa."
Lúc này lí trí cũng đã quay về, Becky biết những điều Nam nói là có lý. Hơn nữa, nếu cha mẹ cô muốn ra tay với Freen thì có rất nhiều cách thức, Becky dù cẩn thận đến mấy thì cũng không thể đề phòng hết được.
Becky thở hắt ra để xua đi cơn nóng giận. Cô cúi xuống đỡ Nam đứng dậy.
"May mà có chị."
"Bây giờ tiểu thư định làm gì?"
"Ở đây không còn an toàn nữa. Ta sẽ đưa P'Freen trốn đi."
"Trốn đi?" Nam nói xong liền nhận ra mình đã hơi lớn tiếng nên vội vàng đưa tay bịt miệng mình lại. Cô dáo dát nhìn xung quanh rồi hỏi nhỏ "Tiểu thư định đi đâu?"
"Không biết. Chỉ cần đi càng xa nơi này càng tốt."
"Tiểu thư..."
"..."
"Xin hãy cho tôi đi cùng. Tôi sẽ cùng tiểu thư chăm sóc thiếu phu nhân."
Becky mỉm cười nhìn Nam. Đến cuối cùng, người đứng về phía cô lại là 1 người hầu chứ không phải người đã sinh thành và dưỡng dục cô bao năm nay.
"Được. Từ nay, chị sẽ là chị em tốt của ta và P'Freen. Ai dám ức hiếp chị, ta sẽ không tha cho kẻ đó."
"Cảm ơn tiểu thư."
...
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz