ZingTruyen.Xyz

[FreenBecky] Hôn Nhẹ Nhóc Câm Của Tôi [Cover]

Chương 93 : Phân Rõ Giới Hạn

HanaYuki190420

Dạ tiệc từ thiện lần này là buổi hội họp long trọng cuối cùng trong năm của thành phố L, rất nhiều người tới tham dự, xe cộ xếp thành hàng dài ở lối vào sảnh yến hội.

Không chỉ có các chính trị gia, thương nhân mà còn có cả minh tinh nổi tiếng, các phóng viên mang theo ống kính có đèn flash chen chúc bên ngoài dải phân cách ra sức chụp, chỉ sợ chụp được ít tấm hình hữu ích hơn so với đối thủ.

Freen bảo hộ Becky trong ngực, xuyên qua thảm đỏ đi vào sảnh yến hội. Đám phóng viên như sắp điên lên, hận không thể dí ống kính vào mặt Becky. Cô vợ trẻ tuổi, xinh đẹp mà Freen Sarocha phải đánh đổi không ít mới cưới được từ nhà Armstrong quá bí ẩn, Freen bảo vệ nàng quá tốt, các phóng viên báo lá cải căn bản không có cơ hội tiếp cận Becky. Nàng gần như không tham gia bất kỳ cuộc hội họp chính thức nào với Freen cho nên bọn họ phải tranh thủ chụp thêm vài tấm ảnh hữu ích đêm nay.

Suy cho cùng, chuyện cá nhân của giới thượng lưu luôn thu hút sự chú ý của quần chúng ăn dưa. Tối nay chụp thêm vài bức ảnh nữa thì trong tháng tới các tờ báo lá cải và các tài khoản tiếp thị sẽ không phải lo lắng về doanh thu hay lượng truy cập.

Dạ hội không thể tách rời với rượu, bên trong sảnh ăn uống linh đình, ngay khi Freen vừa mới đưa Becky đi vào, chưa tới hai phút đã có người cầm ly rượu đi đến giả làm người quen muốn tạo quan hệ, mỉm cười chào hỏi Freen.

Đúng lúc Yha đứng ở phía sau Freen đã mang hai ly sâm panh màu sắc long lanh từ khay của người phục vụ đi tới và đem một ly trong đó đặt vào giữa ngón tay của Freen. Freen bước đến nâng ly lên bắt chuyện, nở nụ cười tiêu chuẩn, lễ tiết cẩn thận tỉ mỉ, tìm không ra một chút sai lầm.

"Nói vậy, vị này chính là phu nhân của ngài?"

Người kia nhìn Becky, mỉm cười khen ngợi:

"Đã sớm nghe danh, hôm nay được tận mắt chứng kiến, phu nhân còn xinh đẹp quyến rũ hơn so với lời đồn."

Trước đó, người kia đã uống không ít, hiện tại cũng hơi say, trong mắt lộ ra vẻ tà mị, lời nói cũng vượt quá giới hạn không ít.

Freen nhíu mày, cười mỉm rồi hừ nhẹ một tiếng, người nọ đứng đối diện thấy ánh mắt băng lãnh của cô, cả người toát mồ hôi lạnh vội vàng xin lỗi, tùy tiện tìm lý do chuồn đi nơi khác, không dám đứng lâu.

Chờ hắn đi xa, Freen mới khẽ thở dài, đây là nguyên nhân cô không muốn mang Becky đi theo.

Cô biết quá rõ những người ở trong giới này, mang cô vợ xinh đẹp như vậy ra, không thể nào khiến người ta không ngấp nghé.

Hiếm khi Becky mang giày cao gót, dáng vóc của nàng khá thấp, dựa cả vào giày cao gót để lấy một chút khí thế, gót giày mười phân đã cao đến mức khiến nàng đứng thẳng cũng khó, nàng kiên trì đứng bên cạnh Freen một lúc đã cảm thấy nửa bàn chân đau nhức khó chịu, di chuyển vài bước lại càng đau hơn, Freen thấy vậy ôm lấy eo nàng, đặt toàn bộ trọng lượng cơ thể nàng lên người mình, dẫn nàng đến khu nghỉ ngơi để ngồi một lúc.

"Mệt không?"

Freen cười cười, ghé sát vào bên tai nàng khẽ hỏi.

Becky xấu hổ, nhỏ giọng đáp:

"Đôi giày này cao quá."

"Bảo em đổi sang giày đế bằng, em khăng khăng không nghe, tự mình chịu tội."

Becky oan ức mở miệng:

"Tại em thấp mà."

Đây là sự thật, nàng đi giày cao gót mười phân vẫn thấp hơn nhiều so với Freen đi giày bệt.

Trên đường đến khu vực nghỉ ngơi, nàng tình cờ gặp Feya Apocalypse, thư ký đắc lực trước kia của Freen.

Feya Apocalypse có năng lực xuất chúng, lại làm thư ký dưới quyền của Freen trong nhiều năm, cũng được xem là nhân tài không được trọng dụng, sau khi từ chức ở chỗ Freen, rất nhanh được một công ty nước ngoài săn đón với mức lương cao và trở thành giám đốc điều hành của công ty đó, đãi ngộ tốt hơn so với lúc làm dưới trướng của Freen.

Sau khi Feya Apocalypse từ chức, Freen cũng chưa từng gặp lại cô ấy, tốt xấu gì cũng có quen biết bảy năm, bây giờ chạm mặt nhau trong tình huống như vậy, không thể không chào hỏi.

Feya Apocalypse không thẹn với lương tâm, nụ cười khéo léo, thoải mái, tự nhiên, nâng ly rượu cười nhẹ với Freen, vẫn gọi cô một tiếng Tổng Giám đốc Freen, dáng vẻ thẳng thắn cởi mở.

Cô ấy quả thực rất thẳng thắn, giữ vững cương vị của mình đến thời khắc cuối cùng, nghiêm túc hoàn thành xong hết tất cả công tác mới chính thức từ chức ở C thị, sau khi từ chức cũng theo hiệp nghị bảo mật, tự giác không tiết lộ nửa lời không nên nói, đương nhiên không có lỗi với Freen cũng xứng đáng với lương tâm chính mình.

Chẳng qua lúc trước thật lòng thích một người cho tới bây giờ cũng không dám nhìn thẳng tới người đó, giờ bước ra ngoài, quay đầu nhìn lại, ngay cả chính mình cũng cảm thấy trước kia bản thân thật sự quá ngốc, vì một người như vậy, không đáng.

"Đã lâu không gặp."

Freen cũng cười nhẹ như mây gió nhưng trong lòng đang rất bối rối, cúi đầu bình tĩnh nhìn phản ứng của Becky vì sợ nàng suy nghĩ nhiều.

Becky nhịn chân đang đau, nàng đứng thẳng người, ưỡn ngực ngẩng đầu, âm thầm phân cao thấp với Feya Apocalypse, khuôn mặt nhỏ nhắn khẩn trương kéo căng ra, mắt trợn tròn xoe, đen kịt, giống như một chú động vật nhỏ, Feya Apocalypse thấy vậy cũng không nhịn được cười.

Sau khi nhận ra thân phận tình địch của Becky Armstrong, Feya Apocalypse cũng cảm thấy cô gái nhỏ này rất thú vị, chẳng trách Freen lại lo lắng cho nàng.

Xung quanh Freen đã có rất nhiều người ưu tú, năng lực xuất chúng, suy nghĩ hay lời nói đều là về lợi ích, cô không cần tìm một người bạn đời giống chính mình, nếu như ở nhà cũng giống như ở công ty, cuộc sống như vậy vô vị biết bao?

Becky Armstrong vừa lúc phù hợp với mẫu người Freen thích, ngây thơ, dính người, tâm tính thiếu niên. Freen sẽ không bàn luận lợi ích âm mưu với nàng, Freen sẽ mở lòng với nàng, sẽ không cần lo lắng nàng sẽ tổn thương mình.

Dùng chân tâm của mình để đổi lấy chân tâm của nàng.

"Xin chào, Becky Armstrong."

Feya Apocalypse nghiêng đầu, tâm không khúc mắc cười với Becky.

Trong phút chốc, Becky xấu hổ vì ý nghĩ hẹp hòi trong lòng của mình, ánh mắt né tránh cũng nói lời chào với cô ấy.

Nàng nghĩ, Feya Apocalypse thực sự là một người phụ nữ xuất xắc, cởi mở, nhìn xa trông rộng và khoan dung.

Nàng còn kém xa so với cô ấy.

Mặt khác, trong lòng nàng lại âm thầm vui mừng, người phụ nữ ưu tú như vậy yên lặng chờ đợi bên cạnh Freen suốt bảy năm nhưng cuối cùng người Freen thích lại là nàng, giống như duyên phận đã âm thầm được sắp đặt trước.

"Vậy, tạm biệt?"

Feya Apocalypse nhíu mày, đặt câu nghi vấn.

Freen gật đầu, cười:

"Tạm biệt."

Feya Apocalypse không chút lưu luyến, xoay người bước đi, chỉ để lại bóng lưng duyên dáng, vô cùng đẹp mắt.

Yha nhìn Feya Apocalypse đi xa, ở phía sau Becky đổ thêm dầu vào lửa:

"Becky, em xem, tối nay em tới là đúng rồi chứ? Nếu em không đến, thì không biết dáng vẻ như hồ ly tinh của vợ em sẽ quyến rũ bao nhiêu người đâu."

Becky gật đầu đồng ý.

Freen dở khóc dở cười, nhìn hai nguời kẻ xướng người họa, vẻ mặt vô tội nói:

"Tôi quyến rũ ai bao giờ? Becca, em đừng nghe Yha xúi giục."

Cô đi tới, ngồi chen vào bên Becky, cố ý lại gần nàng, chóp mũi đụng gáy của nàng, nhỏ giọng nói:

"Yha là người độc thân nên không chịu nổi người khác âu yếm nhau, chỉ mong chúng ta cãi nhau rồi em không để ý tới tôi mới tốt đấy."

Yha không cam lòng:

"Ngài đây là lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử!"

Freen sóng mắt lưu chuyển, chậm rãi giương mắt.

"Cô nói ai là tiểu nhân?"

"..."

Vì nghỉ phép và tiền thưởng cuối năm của cô ấy, Yha vô cùng thức thời ngậm miệng, nịnh nọt cười:

"Ha ha, em là tiểu nhân."

...

Trong lúc đang đùa thì họ đã đứng bên ngoài phòng chờ.

Để đảm bảo sự riêng tư, rèm được treo giữa mỗi bàn trong khu vực nghỉ ngơi để che chắn, thế nhưng cũng không cách âm, Yha thính tai nghe được mấy người đàn ông ở đối diện đang lớn tiếng đàm tiếu, nội dung còn liên quan tới Becky, cô liếc mắt ra hiệu với Freen rồi nhìn về hướng phát ra âm thanh, trong lòng Freen cũng hiểu, vểnh tai lên, trên mặt vẫn đang cười, dáng vẻ thản nhiên, ngón trỏ vuốt nhẹ ly sâm panh không nhìn ra chút khác thường nào.

"Cậu Blade, tôi nghe nói nhà Armstrong nhà cậu là thông gia với nhà Chankimha, mấy anh em chúng tôi còn hy vọng ngài có thể nói vài lời tốt cho chúng tôi trước mặt Tổng Giám đốc Freen trong năm tới, cũng cho chúng tôi theo ngài uống vài chén canh."

Một người đàn ông nói.

Vừa dứt lời, mấy tên đàn ông khác cũng đồng loạt cười phụ họa:

"Phải đó, phải đó."

"Cậu Blade ăn thịt, đừng quên cho mấy anh em chúng tôi uống ngụm canh đấy."

"Nghe mọi người nói này, đều là bạn học cũ mười mấy năm, cậu Blade sao có thể không nghĩ tới mấy anh em sao? Ha ha ha ha ha..."

Phía sau bức màn nhất thời im lặng, chỉ nghe thấy một người đàn ông hừ lạnh:

"Ai nói nhà Armstrong là thông gia với nhà Chankimha?"

Giọng nói này không ai khác chính là anh hai của Becky, Blade Armstrong.

Trong mắt Freen lóe lên một tia lạnh lẽo, liếc mắt nhìn Becky, quả nhiên thấy sắc mặt Becky trở nên trắng bệch.

Cô tiếp tục lắng nghe, chỉ nghe Blade Armstrong cười nhạo nói:

"Cha mẹ tôi mất sớm, chỉ để lại một đứa con trai độc nhất là tôi, mọi người trong thành phố L đều biết sự thật này, từ khi nào có thêm một đứa em gái trèo cao lên Freen Sarocha? Thật là nực cười. Tôi nói mấy người biết, Blade Armstrong tôi có thể đi tới ngày hôm nay, đều dựa cả vào sự nỗ lực của tôi, không có liên quan tới Freen Sarocha với cô vợ không rõ lai lịch của Freen Sarocha, tôi không muốn dính chút ánh sáng nào của cô ta, mấy người cũng đừng bởi vì cô ta họ Armstrong liền cố ý xả lên người nhà Armstrong chúng tôi!"

Blade Armstrong càng nói càng kích động, âm lượng cũng lớn hơn, ngay cả vài vị khách không liên quan ra vào bên ngoài cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

Buổi dạ tiệc này có không ít người quen biết Freen, vài vị khách đúng lúc nghe được cuộc nói chuyện, hai mặt nhìn nhau, đi không được mà ở lại cũng không xong, lúng túng đứng tại chỗ, không ai dám nhúc nhích, lại nhìn thấy cổ tay Becky được Freen nắm chặt, gương mặt từ đỏ chuyển trắng, cắn chặt môi tới mức sắp cắn ra máu.

Ánh mắt của Freen lạnh băng, cô cúi đầu xuống, che lỗ tai Becky, không cho nàng nghe được những lời nói không biết xấu hổ tiếp theo của Blade Armstrong.

Cô biết Becky sẽ lại âm thầm tổn thương, cho nên nháy mắt ra hiệu với Yha, để Yha đưa Becky đến một gian khác phòng nghỉ ngơi.

"Em không đi."

Becky nới lỏng môi dưới đã cắn chảy máu ra, hai mắt ngập nước, giọng nói kiên định:

"Em không làm chuyện xấu hổ không thể nói ra ngoài, em không đi."

Freen gật đầu, cũng không kiên trì nữa, sắc mặt lạnh lẽo dùng sức kéo mạnh tấm rèm chắn.

Rầm!

Rèm chắn nặng nề rơi xuống như các quân bài Domino, cảnh tượng phía sau bức màn liếc mắt một cái đã rõ mồn một.

Blade Armstrong và các anh em của hắn không hẹn cùng quay đầu, đang muốn muốn nổi giận thì thấy rõ người kéo tấm rèm xuống là ai, sự giận dữ liền chuyển thành sợ hãi trong nháy mắt, nhanh chóng đứng lên rồi dồn dập kéo giãn khoảng cách với Blade Armstrong.

"Tổng... Tổng Giám đốc Freen..."

Bọn họ miệng lưỡi run lập cập, lúng túng muốn giải thích gì đó nhưng nửa ngày vẫn không nói ra được một câu hoàn chỉnh, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cuối cùng đồng loạt nhìn về phía Blade Armstrong, sắc mặt Blade Armstrong cũng trắng bệch như tờ giấy.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz