ZingTruyen.Xyz

Freenbecky Hon Nhe Nhoc Cam Cua Toi Cover

Tết dương lịch thoáng qua một cái, mang ý nghĩa thi cuối kỳ đã rất gần.

Năm nay thời gian nghỉ đông rất sớm, tất cả kiểm tra nhất thiết phải ở giữa tuần tháng giêng toàn bộ kết thúc, thế là tết dương lịch đầy đủ người trở lại, thư viện đại học L, phòng tự học hoàn toàn bị người chiếm hết, một tòa cũng không có trống.

Becky làm chuẩn bị cho kì thi cuối kỳ, như là một quyển « giám định và thưởng thức mỹ thuật » học hết không cần phải nói, Becky lý giải năng lực đọc thuộc lòng không tệ, ôn tập cũng rất nhanh, môn chuyên ngành kiểm tra nàng cũng không sợ hãi, có lẽ lấy không được thành tích ưu tú, dù sao vẫn không đến nỗi ngay cả đạt tiêu chuẩn cũng làm không được. Kinh khủng nhất chính là sau khi kiểm tra môn chuyên ngành sẽ có khâu quan sát tác phẩm, bên trong phòng học mỹ thuật mở ra một khu triển lãm, đem tác phẩm hội họa mỗi người cũng treo lên, giáo viên dẫn đầu xuống dần dần quan sát, lần lượt cho điểm, nếu là chỉ có trước mặt mọi người cho điểm Becky cũng không sợ, để nàng sợ hãi chính là đến lượt mình nhất thiết phải trước mặt mọi người giới thiệu cảm hứng vẽ tranh.

"Ngộ nhỡ em ngay ở trước mặt của nhiều người như vậy khẩn trương đến nói không ra lời thì nên làm cái gì?"

Becky đem lo lắng của mình nói cho Freen nghe.

"Nếu không Becca coi tôi là giáo viên, hiện ở trước mặt tôi luyện tập một chút?"

Freen cho nàng nghĩ kế.

Becky đối mặt của cô dò xét một phen, lắc đầu.

"Không được."

"Làm sao không được?"

"Mặt chị Freen... em rất ưa thích, đối với chị không có cảm giác sợ hãi khi như nhìn giáo viên."

"... Đây coi là khen tôi sao?"

Cô lúc nói chuyện lông mày khẽ hất, bên miệng mang theo thích ý lười nhác cười yếu ớt, một chút đoan chính cũng không có, Becky lại thêm không sợ, vẻ mặt đau khổ oán trách.

"Em gấp đến độ hàm răng cũng sưng, chị Freen còn bắt em làm trò cười."

Freen sắc mặt lập tức nghiêm nghị.

"Hàm răng sưng rồi? Để tôi xem một chút."

Nàng không nói lời gì bưng lên cái cằm Becky, hai ngón tay kìm ở chỗ xương cằm của nàng, nhẹ nhàng bóp cằm của nàng, ánh mắt nhìn quanh khoang miệng của nàng.

Răng hàm bên trái kia có một chỗ quả nhiên sưng, vốn là thịt nứu hồng hồng hiện tại biến thành màu đỏ thẫm kinh khủng, không bình thường nhô lên, đồi núi nhỏ như chĩa vào răng, Freen ngón trỏ nhẹ nhàng tham tiến vào đụng một cái, Becky lập tức kêu.

"Đau quá!"

Răng nàng vô ý khép kín, suýt chút nữa cắn ngón tay Freen.

"Làm sao không nói sớm?"

Freen mày nhăn lại, đứng dậy đi vào tủ quần áo, đem áo khoác của mình cùng áo lông Becky cùng một chỗ đem ra.

"Nhanh mặc quần áo, tôi dẫn em đi xem bác sĩ."

"Em không đi!"

Mặt Becky bỗng nhiên trắng xanh, lắc đầu, cố gắng lui về phía sau mấy bước, trốn vào bên trong ghế sô pha nơi hẻo lánh.

"Em... em không muốn gặp nha sĩ!"

Bộ dáng kia như rơi vào đại địch, thấy Freen bật cười, chỉ có thể tốt tính dỗ:

"Becca nghe lời, ngã bệnh phải xem bác sĩ, bằng không thì không tốt."

"Bác sĩ gì đều được, chỉ là không phải nha sĩ!"

Becky kéo căng lấy khuôn mặt nhỏ, thái độ kiên quyết.

Freen lòng hiếu kỳ bị nàng câu ra.

"Tại sao?"

"Nha sĩ, đáng sợ."

Nàng khi còn bé -- khi đó cha mẹ còn chưa tạ thế, ăn kẹo quá nhiều nên bị sâu răng, đã từng bị mang đến nha sĩ nhìn qua, khi đó tuổi nhỏ Becky không hiểu xem nha sĩ là như thế nào, còn tưởng rằng tựa như xem bác sĩ bình thường, nhẹ nhàng chích một cái, có chị y tá dùng giọng nói dịu dàng vừa dễ nghe nhẹ nhàng dỗ dành, tốc độ rất nhanh, chỉ có trên cánh tay đau một chút, lập tức sẽ tốt, sau khi kết thúc có có thể được một viên kẹo que ngọt ngào, khen thưởng vì dũng cảm đối đầu với kim tiêm.

Thẳng đến lúc gặp nha sĩ cười đến người rùng mình dùng một cái dụng cụ kim loại đáng sợ, cưỡng ép mở ra khoang miệng của nàng, để miệng của nàng không cách nào khép kín, cầm lấy ống đèn pin nhỏ tia sáng tụ lại, cầm tấm gương ở trong miệng nàng kiểm tra, nàng mới lập tức cảm giác được sợ hãi, thế nhưng là đã muộn, nha sĩ đáng sợ cưỡng ép nhổ mấy cái răng của nàng, mũi khoan y dụng xì xì xì thanh âm, ký ức Becky đến bây giờ vẫn còn mới mẻ.

Thật đáng sợ, má của nàng còn sưng rất lâu rất lâu, ăn cơm cũng đau, đi ngủ cũng đau, để nàng từ đây đối với nha sĩ sinh ra bóng ma tâm lý.

"Becca nghe lời, nha sĩ không làm cái gì, chỉ là kiểm tra một chút nguyên nhân gì đưa tới hàm răng sưng đau nhức, sẽ tuỳ bệnh hốt thuốc, sẽ không nhổ răng em."

Freen ôn tồn đối nàng giải thích.

"Em không tin!"

Becky che lấy quai hàm mãnh liệt lắc đầu.

Lần trước... Cha mẹ cũng là nói như vậy.

"Becca không tin tôi sao?"

Không phải không tin chị Freen, mà là không tin nha sĩ.

Ở trong lòng Becky, nha sĩ là đồ bại hoại chuyên môn gạt người nhổ răng.

"Được rồi, được rồi."

Freen thỏa hiệp.

"Chúng ta không đi gặp nha sĩ, đi bệnh viện bình thường được hay không? Nơi đó bác sĩ cũng rất ôn hòa thân mật, tuyệt đối sẽ không tùy tiện nhổ răng Becca."

Becky đối bệnh viện bình thường vẫn là rất tín nhiệm, dù sao nàng từ đầu đến cuối nhớ kỹ đi bệnh viện bình thường, chỉ cần nhẹ nhàng tiêm một cái liền có thể có được bánh kẹo, chị y tá cũng đặc biệt hòa ái dễ gần, cho nên nàng dao động.

"Thực sao?"

"Đương nhiên là thực, đi bệnh viện bình thường, làm kiểm tra bình thường, tuyệt đối không nhổ răng."

Freen liên tục cam đoan, Becky rốt cục cũng thỏa hiệp, đi theo Freen đi bệnh viện.

Kết quả Freen lại lừa nàng, mặc dù là bệnh viện bình thường, vẫn là vào khoa khoa miệng, Becky muốn chạy trốn cũng không kịp, bị Freen hai tay bắt chéo sau lưng ôm vào trong ngực, ngồi ở trên đùi của cô, cưỡng ép ràng buộc không cho nàng giãy dụa, để nha sĩ kiểm tra khoang miệng của nàng.

"Sưng bao nhiêu ngày rồi?"

Nha sĩ hỏi.

"Hôm nay vừa sưng."

Nha sĩ dùng một cái công cụ muỗng nhỏ kim loại lạnh buốt, ở bên trên hàm răng sưng lên của Becky nhẹ nhàng ép một chút, thu hồi lại, nói với nàng.

"Sưng có chút nổi bật, có thể là mọc răng khôn."

"Phải nhổ sao?"

Becky nghe vậy, phía sau lưng đột nhiên căng thẳng, hai chân ở trong ngực Freen đá lung tung, muốn chạy.

"Nhìn tình huống."

Nha sĩ đem tờ đơn đưa cho các nàng.

"Đi trước làm X quang, nhìn xem răng khôn mọc thế nào, nếu như mọc thẳng thì không cần nhổ..."

Becky nghe đến đó, nhẹ nhàng thở ra, chỉ nghe nha sĩ nói tiếp đi:

"Nhưng là nếu như răng khôn mọc lệch, liền nhất thiết phải nhổ, càng nhanh càng tốt, để tránh ảnh hưởng răng khác."

Becky trái tim lập tức vừa nhấc tới cổ họng.

"Em không nhổ răng!"

Nàng ở trên đùi Freen uốn qua uốn lại kháng nghị.

Freen sờ lấy mặt của nàng, cười an ủi nàng:

"Đi trước làm kiểm tra lại nói."

Trên đường đi tới khoa chụp x quang, Becky ủ rủ, giống như trời muốn sập xuống tới, lặp đi lặp lại nhắc.

"Em không nhổ răng."

"Không phải nhất định phải nhổ, có khi là răng khôn bình thường thì sao."

"Nhưng có khi là răng khôn mọc lệch thì sao?"

Becky phản bác.

"Lỡ như lỡ như, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất."

Freen nhìn khuôn mặt nhỏ của nàng tấm kia như rơi vào đại dịch, trong lòng buồn cười, cũng không biết lại nói cái gì, chỉ có thể chờ đợi kiểm tra xong, từ bác sĩ quyết định.

Trên đường đi tới khoa chụp x quang, Becky nhắc cả một đường, che lấy quai hàm sưng đau, con mắt không mục đích bốn phía nghiêng mắt nhìn, bất thình lình nhìn chăm chú nhìn về phía trước, bước chân bỗng nhiên.

"Làm sao không đi nữa?"

Cũng ngẩng đầu, hướng phương hướng tầm mắt Becky xem, con mắt híp híp.

Phía trước là phòng siêu âm, từ trong phòng siêu âm đi ra một người các nàng đều biết, là Irin Malaiwong đã sớm chuyển trường.

Irin Malaiwong thoạt nhìn so với năm trước tiều tụy hơn nhiều, mặc dù trên mặt còn trang điểm đậm, nhưng vết lõm trên gương mặt, phấn lót sớm đã không che giấu được, cô ta chỉ nhìn chằm chằm báo cáo siêu âm trên tay, lông mi khóa chặt, hướng khoa phụ sản đi đến, hoàn toàn không có phát hiện Freen cùng Becky phía sau mình.

"Không có gì."

Becky lắc đầu, tiếp tục đi lên phía trước.

Nàng không phải người xen vào việc của người khác, mặc dù thật lo lắng Irin Malaiwong, nhưng nàng cùng Irin Malaiwong không thân chẳng quen, cũng không tiện nói gì, trước khi thành loại người gì cũng phải là chính mình.

Freen lại lưu tâm, thừa dịp Becky tiến vào khoa làm X quang, nhắn tin cho Yha.

[Irin Malaiwong mang thai rồi?]

[Ai nói?]

[Tôi ở khoa phụ sản thấy cô ta.]

[Tôi lập tức đi thăm dò.]

Irin Malaiwong và Albedo Gunnhildr có mối liên hệ chặt chẽ với nhau, còn Albedo Gunnhildr thì lại có mối liên quan khó nói với nhà Armstrong. Nếu bắt đầu từ Irin Malaiwong, một cô bé chưa dính dáng đến thế giới, sẽ dễ dàng tìm ra chứng cứ Albedo Gunnhildr năm đó mua hợp đồng giết người.

Thật sự là tự nhiên chui tới cửa.

Freen thầm nghĩ, Albedo Gunnhildr dạng người này, rắn độc như núp trong bóng tối, ẩn nấp tất cả hành tung của mình, muốn bắt tận tay thì vô cùng khó khăn.

Cũng may đi đêm có ngày gặp ma, rắn độc giảo hoạt cũng có ngày lộ ra sơ hở.

. . .

Kết quả kiểm tra ra, bác sĩ xem tấm X quang, cười nói:

"Là răng khôn bình thường, tạm thời không cần trừ bỏ."

Becky trong lòng nhẹ nhõm.

Bác sĩ còn nói:

"Đương nhiên, nếu như cô muốn nhổ, tôi cũng có thể an bài giải phẫu."

"Đừng!"

Becky mặt mũi tràn đầy hoảng sợ.

"Tôi không muốn nhổ răng!"

Nha sĩ cười ha ha một tiếng.

"Đương nhiên, ý nguyện nhổ hay không nhổ là của người bệnh, tôi không có ý kiến"

Nàng cho Becky một phần thuốc giảm nhiệt sưng, căn dặn tần suất dùng thuốc, còn có ăn uống chú ý thanh đạm.

Freen mang Becky đi lấy thuốc, từ trong bệnh viện đi tới, Freen mới nói:

"Lần này yên tâm chưa?"

Becky phun ra lo sợ trong lòng, trong lòng nhẹ nhõm, tiếng nói cũng vui mừn.

"Thì ra nha sĩ cũng không lo sợ như tưởng tượng của em."

"Đồ ngốc."

Freen nhếch miệng, ở trên đầu nàng vò một nắm.

"Sớm nói cho em, em lại không tin."

. . .

Mặc kệ Becky sợ hãi như thế nào, thi cuối kỳ cũng tới.

Kiểm tra cuối cùng tới ngày cuối cùng, liền tới khâu quan sát tác phẩm, dựa theo số thứ tự trong lớp mà trình bày, Becky là lớp thứ nhất, số thứ tự sắp xếp theo chữ cái của họ, nằm ở phía trên, không có mấy người liền đến phiên nàng.

Nàng kiên trì đứng tại bên cạnh tác phẩm hội họa của mình, nhìn dưới đài ánh mắt mọi người cũng tụ tập trên người mình, đầu óc trống rỗng, khẽ nhếch miệng, ngay cả một cái đơn âm tiết đơn giản cũng không phát ra được.

Thầy trò đều đang đợi, Becky không muốn chậm trễ thời gian mọi người, thế nhưng là càng khẩn trương càng nói không ra lời, dưới đã có học sinh không kiên nhẫn thúc giục:

"Mau nói đi, đừng chậm trễ thời gian có được hay không?"

Bị Yuki phản pháo:

"Gấp cái gì? Chuẩn bị kĩ ngôn từ không được sao? Giáo viên còn chưa nói tiếng nào?"

Giáo viên mỉm cười cổ vũ Becky.

"Đừng sợ, dũng cảm nói ra, tác phẩm của em rất tốt, vô cùng có linh tính, giới thiệu một chút cảm hứng sáng tác từ nơi nào, thời điểm sáng tác bức họa này nghĩ tới cái gì, hoặc là mình thích tác phẩm này ở chỗ nào, toàn bộ nói hết ra."

Becky cái trán ứa ra mồ hôi, trong đầu bất thình lình xuất hiện giọng nói Freen.

Là nàng trước khi xuống xe, Freen hôn lấy trán của nàng, nói với nàng.

"Nếu là đang sợ, liền đem tất cả giáo viên cùng học sinh tưởng tượng thành tôi."

Becky làm theo.

Kết quả vô dụng.

Trong lòng nàng, Freen là có một không hai, nàng không có cách nào đem Freen tưởng tượng thành người khác, chịu đựng không nổi trong dạ dày bốc lên khó chịu.

Ngay tại thời khắc nàng lo nghĩ nghẹn ngào, cửa sau bị mở ra lặng lẽ, một người mang đôi giày màu da tiến vào, bên cạnh khung cửa nhấc lên một góc áo khoác, ngay sau đó, cả người của cô cũng xuất hiện ở trong tầm mắt Becky.

Becky hai mắt tỏa sáng, trong con mắt chỉ có một người đứng ở phía sau cửa chỗ kia, tất cả căng thẳng lập tức không còn bóng dáng.

Mà người ở cửa kia, khoanh lấy cánh tay, mỉm cười, ánh mắt cũng nhìn chăm chú nàng.

Freen đến là niềm vui bất ngờ, cô tựa như một trận gió mát thổi tan sự lo lắng của Becky để đầu óc nàng không nóng lên, suy nghĩ cũng trở về, bốn mắt nhìn nhau, rốt cục lên tiếng, đem mạch suy nghĩ sáng tác của mình thông thạo nói ra..

Freen là thần dược vạn năng của Becky, chỉ cần có cô, Becky có thể vượt qua hết thảy khó khăn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz