Freenbecky Gio Dem To Tinh Cover
Lúc xuống máy bay ở Yokohama Nhật Bản, Becky mang theo chiếc kính râm che khuất nửa gương mặt: "Đây là cái gì?"Mở chiếc rương ra, cô trực tiếp nhìn vào đồ vật bên trong, cuối cùng nhẹ nhàng nói: "Mấy anh mới vừa đi cướp ngân hàng sao?"Nhìn mấy đồng yên Nhật trong cái rương này, ông trời, đây là yên Nhật, không phải Baht thái, cũng không phải đô-la hay đồng ơ-rô, mười mấy cái rương này gộp lại kỳ thực cũng chỉ trị giá.........Được rồi, bây giờ không phải là lúc để tính toán điều này, ai tới nói cho cô biết xem, bọn Albedo Alberich thật sự đi làm chuyện như vậy?"Không phải, trước có người không cẩn thận, bị giật mình làm rơi xuống đấy!" Một người đàn ông còn trẻ tuổi gãi gãi đầu, lầm bầm nói. Anh ta chưa đến nỗi phải đi khai báo với cô, tại vị trí bọn họ vừa tới trước đó gặp phải một chiếc xe chở tiền của ngân hàng, kết quả có thể nghĩ.Xoa xoa hai bên thái dương, Becky kiềm nén cơn kích động muốn đạp người, nói: "Ném về đi, ở đây được trăm triệu sao? Đủ để mấy anh nhét kẽ răng à? Nói thế nào đây cũng là tiền của nhà nước, động vào dễ dẫn đến phiền toái!""Dạ!""Bọn Albedo Alberich ở đâu?" Xoay người, đi về phía chiếc xe hơi màu đen đang dừng ở một bên, nhàn nhạt hỏi.Kaeya Alberich thử liên lạc, cuối cùng biết được vị trí là thành phố ngầm Tokyo, người của hai phe vẫn không ngừng tranh chấp nhau trong cuộc đàm phán."Chủ nhân, lần này Bá tước Gunnhildr cử Kamisato Rosaria!"Becky còn nhớ người này, chính là người muốn giết cô và Freen trước đây, nhưng cuối cùng lại bị Freem thả chạy mất. Đã sớm nghe nói cô ta và Gunnhildr có qua lại với nhau, không nghĩ đến cô ta còn dám xuất đầu lộ diện, lá gan không nhỏ.Vuốt ve chùm tóc đuôi ngựa trên đầu, tựa vào trên cửa sổ xe, híp mắt, cười đến nhạt nhẽo lạnh lùng: "Lần này nếu như không phải rơi đúng vào hang ổ của cô ta, muốn cô ta ra ngoài quả thật phải trắc trở một phen. Ra ngoài là tốt rồi, món nợ lần trước, cộng thêm món nợ của lão già Gunnhildr kia, trước hết đòi lại một ít từ trên người của cô ta đi. Coi như là tính lãi, hẳn có thể trả được!"Cô rất mong đợi lần gặp mặt này, không biết Kamisato Rosaria sẽ chuẩn bị những gì và vui mừng như thế nào khi nhìn thấy cô.Becky đến, gần như đã nằm trong sự suy đoán của tất cả mọi người, thời điểm Kamisato Rosaria nhìn thấy cô, một tia bất ngờ cũng không có. Gương mặt xinh đẹp trước sau vẫn lạnh lùng, vừa thấy cô, bên trong đôi con ngươi màu nâu lóe lên sát khí nồng đậm, chẳng hề giấu diếm."Đã lâu không gặp, tiểu thư Rosaria!" Nhẹ nhàng ngồi vào đối diện với cô ta, Becky tháo mắt kính xuống, cười hỏi thăm.Kamisato Rosaria nghe thấy thế, cười khẩy nhìn cô: "Gia chủ Armstrong thật là biết nói đùa, chẳng qua mới có mấy tháng mà thôi. Hôm nay gia chủ Armstrong là 'rồng đến nhà tôm', thật sự khiến tôi cảm thấy vô cùng vui mừng."Cầm lấy ly rượu đỏ, nâng lên hướng về phía cô ta, sau đó khẽ nhấp một ngụm, ung dung ngồi tựa lưng vào ghế: "Người sáng không nói lời tối, mục đích của tôi đến đây, chẳng lẽ tiểu thư Rosaria còn chưa rõ ràng sao? Tôi nghĩ, hẳn là Bá tước Gunnhildr đã đem đầu đuôi sự tình kể lại hết cho cô rồi mới đúng, bây giờ đi hỏi ngược lại tôi là thế nào?""Gia chủ Armstrong, hình như cô quên, đây là địa bàn của tôi. Cho dù Bá tước Gunnhildr có đánh cược cái gì với cô, đó cũng là chuyện giữa các người, chỗ này của tôi không được tính đến.""Nhưng khi ấy có rất nhiều người làm chứng, và chính miệng Bá tước Gunnhildr đã thừa nhận, nếu như không phải địa bàn của ông ta, ông ta làm như vậy khác nào đi lừa gạt? Nếu quả thật như vậy, tin này truyền ra bên ngoài, chậc chậc, danh tiếng để làm cái gì? Tiểu thư Rosaria, cô cứ nói đi?""Ông ta đồng ý sau lưng tôi, tôi chẳng biết gì cả, làm sao có thể giữ lời? Còn nữa, gia chủ Armstrong, chẳng lẽ cô thật sự cho rằng, chỉ cần một trò chơi, là có thể không cần mất nhiều công sức để có được một miếng thịt béo như vậy? Mọi người đều lớn hết cả rồi, sẽ không vì một vụ cá cược mà làm quá lên chứ, hành động lúc này của cô so với câu 'thừa nước đục thả câu' cũng chẳng kém đâu!"Lời của cô ta khiến Becky bật cười thật to, tiếng cười văng vẳng như chuông bạc, một hồi lâu mới dừng lại, nhưng khóe môi vẫn không nén được nụ cười: "Hình như tiểu thư Rosaria quên mất thân phận của tôi rồi, bản thân tôi vốn quen sống trong bóng tối, giữa các thế lực Hắc đạo, coi như không phải trò chơi đánh cược, việc tranh đoạt địa bàn cũng ồ ạt xảy ra như nước lũ. Về phần thừa nước đục thả câu, người Trung Quốc cổ nói như thế này, khi một người nào đó lâm vào cảnh bần cùng, thì đây là hành động 'thấy người gặp nguy, thừa cơ hãm hại.' Hiện giờ tiểu thư Rosaria chẳng hề lâm vào cảnh túng quẫn, tôi chỉ làm theo giao ước từ trước mà thôi, thế nào ngược lại là lỗi của tôi vậy?"Lời nói của Becky khiến Kamisato Rosaria nhất thời cứng họng, không ngừng oán hận trong lòng, tại sao ông ta muốn dùng địa bàn của mình làm tiền đặt cược, để bây giờ rơi vào thế cỡi trên lưng cọp rồi. Cô ta cũng không quên, ban đầu mình đối phó với Becky Armstrong và Freen Sarocha như thế nào, lấy tính cách nham hiểm của Becky Armstrong, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô ta. Đừng nhìn dáng vẻ cười đến vô hại kia mà lầm tưởng, e rằng trong lòng đã sớm muốn đem cô ta đi rút gân lột da rồi.Tuy rằng so vai vế thì không bằng một góc của Becky Armstrong, nhưng dầu gì cô ta cũng đã lăn lộn ở giới Hắc đạo nhiều năm. Nếu như hôm nay ngay cả một nửa Nhật Bản trong tay cũng bị Becky Armstrong cướp mất, về sau cô ta sẽ chẳng còn gì để đảm bảo, trước đây đắc tội với nhiều người như vậy, hậu quả một mình cô ta không thể chịu đựng nổi đâu."Gia chủ Armstrong cũng không cần làm khó dễ tôi, chuyện này chưa từng được trao đổi trước, tôi hy vọng cô có thể đi thương lượng với Bá tước Gunnhildr một chút, chuyển sang nơi khác. Mặc dù tôi và Bá tước Gunnhildr có quen biết nhau, nhưng cũng chưa đến mức có thể dâng lên toàn bộ thế lực của tôi cho ông ta. Gia chủ Armstrong, hiện giờ cô tính toán sai rồi.""Thật sao? Nhưng mà tôi chỉ muốn chỗ này! Tiểu thư Kamisato Rosaria, tôi khuyên cô nên đồng ý với yêu cầu này, ngoan ngoãn trở về bên cạnh Bá tước Gunnhildr, bằng không, tôi sẽ phải dùng đến biện pháp mạnh rồi!""Cô đang uy hiếp tôi? Cô nghĩ rằng tôi sẽ sợ?""Có sợ hay không, không thể dựa vào lời nói suông được, cô xác định mình không đồng ý?" Giơ tay lên, vẫy vẫy người phía sau: "Nếu như khuyên bảo vẫn không có tác dụng, tôi cũng không cần uổng phí lời nói của mình nữa! Albedo Alberich, các anh tự biết nên làm như thế nào!""Dạ, chủ nhân!"Sau khi Albedo Alberich trả lời, liền nhanh chóng đi ra ngoài, Becky nhìn sắc mặt thoắt trắng thoắt xanh của cô ta, ưu nhã đứng dậy: "Đáng nhẽ chỉ cần giao nhận suông sẻ là chẳng có chuyện gì xảy ra, nhưng tại sao lại không dùng đến phương thức ấy? Thật ra, dù cho không có trận đánh cược này, tôi vẫn sẽ đến đây lấy nó, chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi!"Gương mặt xinh đẹp của Kamisato Rosaria vặn vẹo không còn hình dáng, trừng mắt nhìn đăm đăm vào bóng lưng đang dần biến mất của đám người Becky Armstrong, hung hăng ném điếu thuốc trong tay xuống đất, dẫm chân lên trên, vê tròn nó lại, dáng vẻ tức giận thêm chút độc địa, tựa như đang đạp lên Becky Armstrong."Phu nhân, chúng ta không thể nhượng lại!""Nói nhảm, ta đây lại không biết sao?" Căm hận ngồi xuống ghế sofa, Kamisato Rosaria nóng nảy quát lớn. Cô ta hiểu rõ hơn ai hết, nếu như giao địa bàn này ra sẽ dẫn đến hậu quả như thế nào. Bởi vì sở hữu chút thế lực nhỏ này mà cô ta còn có thể dựa dẫm vào Gia tộc Gunnhildr, nếu như để vụt mất mối quan hệ ấy, cô ta sẽ chẳng còn gì cả. Biết rõ rành rành lão già Gunnhildr kia không có lòng tốt, nhưng cô ta chẳng còn cách nào khác, chuyện này vốn dĩ là lỗi của hắn, giờ lại ném sang cho cô, bản thân mình thì thong dong tự tại. Thậm chí còn ra lệnh, tuyệt đối không thể cho Becky Armstrong được như ý, khiến cô ta chỉ biết giận mà không dám hó hé nửa lời.Những năm gần đây cô ta đắc tội với bao nhiêu người, bản thân mình còn đếm không xuể, bây giờ lại đi động vào Becky Armstrong và Freen Sarocha. Thủ đoạn của hai người đó, miễn là người ở trong giới Hắc đạo, có ai mà không biết, hai người đó chẳng tốt lành gì.Những người đắc tội với họ, có mấy ai còn được sống tốt trên cái thế giới này. Hiện giờ là cô ta dựa vào uy danh của Gia tộc Gunnhildr mới có thể trốn tránh được sát thủ của hai nhà Lam Lăng. Nếu như bây giờ để mất đi địa bàn sinh mệnh này nữa, kết quả không cần phải nghĩ nhiều!Nếu đã từng xuống tay một lần, thì dẫu sao cũng đã đắc tội rồi, một lần so với hai lần có khác gì nhau đâu, như vậy, đắc tội đến cùng cũng tốt. Đôi con ngươi màu nâu lóe lên một tia giảo hoạt, Kamisato Rosaria thật sự hạ quyết tâm. Đưa tay vẫy người bên cạnh, nhỏ giọng dặn dò gì đó bên tai hắn.***"Chủ nhân, có phải bây giờ nên về nghỉ ngơi trước không?"Becky nâng cằm lên, ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài cửa xe, chớp chớp mắt, cuối cùng nói: 'Bây giờ ngược lại tôi muốn đi dạo chung quanh một chút, hiếm khi có nhã hứng này! Về chuyện giao thiệp, tin rằng việc tôi đến đây, hẳn đã làm cho cô ta đưa ra quyết định rồi đi! Tôi không muốn chuyện này bị trì hoãn thời gian quá lâu, cái đó không cần thiết!""Chuyện này chủ nhân đã sớm tính toán từ trước, dường như tràn đầy lòng tin!"Khẽ cọ xát chiếc mắt kính đang cầm trong tay, đeo lên trên mặt lần nữa, che khuất đôi mắt sắc bén khiếp người, nhếch môi: "Gậy ông đập lưng ông, tôi vẫn luôn là người có thù tất báo, không phải sao?"Dễ dàng bỏ qua kẻ đã đắc tội với mình như vậy, đây không phải là tác phong của cô. Hành động 'thả hổ về rừng', trước nay cô luôn khinh thường. Cái gì mà 'đại nhân đại nghĩa', cái gì gọi là khoan dung độ lượng, không được áp dụng lên trên con người của cô. Huống chi, Kamisato Rosaria cũng đảm đương không nổi hai chữ 'con cọp' này, cùng lắm thì chỉ là một con mèo có móng vuốt dài hơn so với kẻ khác mà thôi. Nói một cách chính xác, là một con hổ giấy ỷ vào sau lưng có một con Hổ bệnh làm chỗ dựa, chẳng làm nên tích sự gì!Đối với việc cô tự hạ thấp giá trị của mình, Kaeya Alberich cũng không hưởng ứng. Chủ nhân là hạng người gì, những người đi theo bên cạnh như bọn họ rõ ràng hơn ai hết. Mặc dù khi chủ nhân đối xử với người ngoài quả thật lòng dạ độc ác, là người có thù tất báo, nhưng mà khi đối đãi với những người bên cạnh, lại rất thân thiết. Trừ phi thật sự chọc giận đến cô, tựa như lần trước Irin Malaiwong đã làm, cô mới để lộ ra khí thế của một vị chủ nhân thực sự. Còn ở vào những tình huống bình thường, cô lại rất thong dong tự tại, cùng lắm chỉ giống như một vị thiên kim tiểu thư có xuất thân quý tộc.Mỗi cử chỉ, hành động, mỗi cái phất tay đều mang nét sang trọng, cao quý. Nếu như không hiểu lời cô nói, ai có thể đem cô và gia chủ Armstrong của đế quốc Hắc đạo liên hệ lại với nhau?Tiếng chuông điện thoại di động vang lên cắt đứt nguồn suy tư của Kaeya Alberich, bắt máy chưa tới một giây, liền đưa điện thoại cho Becky."Này!" Không cần đoán cô cũng biết là ai tìm mình, người có thể khiến cho Kaeya Alberich không chút do dự, trực tiếp trao điện thoại tới tay cô như vầy, ít lại càng ít, ngoại trừ Freen, cô thật sự nghĩ không ra được người khác."Giải quyết?""Chưa, châu chấu vẫn còn nỗ lực nhảy lên ở bên trong, làm em không đành lòng giết chết cô ta nhanh như vậy, từ từ, chậm rãi, em thích nhìn cơn giãy giụa cuối cùng!"Khẽ khép mấy ngón tay lại đặt lên trước tầm mắt, ngắm nhìn mấy chiếc móng tay dài nhỏ, nhẹ nhàng nói.Đầu dây bên kia trầm lặng một lúc, Becky mới vừa muốn cất lời, chiếc xe lại đột ngột thắng gấp khiến cơ thể cô theo quán tính bị đổ về trước: "Ưm"Khẽ rên lên một tiếng theo phản xạ tự nhiên, lập tức dẫn đến sự chú ý của đối phương."Có chuyện gì xảy ra?" Thanh âm trầm thấp nguy hiểm vang lên từ đầu dây bên kia.Híp mắt nhìn họng súng đen nhòm ở bên ngoài, Becky vẫn duy trì nụ cười nơi khóe môi, giọng điệu không chút thay đổi: "Không có chuyện gì, chỉ là gặp phải mấy con chó cản đường mà thôi!""Xin lỗi, các anh có thể dời xe của mình sang nơi khác hay không? Các anh đang chắn đường của chúng tôi!"Kaeya Alberich xuống xe, lịch sự nhưng lạnh nhạt, nói.Một người cầm đầu phía bên kia lạnh lùng đảo mắt sang Becky Armstrong bên này, sau đó tươi cười đứng đối diện với Kaeya Alberich: "Thật sự xin lỗi, thật ra thì chúng tôi cũng biết mình đang chắn đường của các người, nhưng mà cũng do nhận lệnh của phu nhân nhà tôi, tới 'mời' gia chủ Armstrong, nói là có chuyện cần thương lượng!""Phu nhân nhà anh là ai? Lại muốn mời gia chủ của chúng tôi! Huống chi, phương thức mà các anh sử dụng, thật sự khiến cho người ta cảm thấy vừa ngạc nhiên, lại vừa vui mừng! Mấy chục người ở đây, chẳng lẽ muốn dùng đến biện pháp mạnh rồi hả?"Gương mặt người kia thoáng qua một tia bối rối, nhưng vẫn gắng gượng tươi cười: "Chúng tôi chỉ làm tròn trách nhiệm của mình mà thôi, nếu như gia chủ Armstrong đồng ý, bọn họ có mặt chỉ là để bảo vệ ngài, không có ý gì khác!""Vậy nếu như chúng tôi không đồng ý thì sao?""Không đồng ý, vậy thì những người này sẽ vẫn mang gia chủ Armstrong theo cùng! Phu nhân của chúng tôi nói rồi, người nhất định phải gặp được gia chủ Armstrong, cho nên, vẫn là mong Kaeya Alberich đừng nên nói lời vô ích, đó mới là quyết định sáng suốt, khiến bất kỳ ai bị thương cũng không phải là chủ ý ban đầu của chúng tôi!"Lời nói đầy uy hiếp này, bọn họ nghe ra rất rõ, ba người chống lại một tốp gần hai mươi tên, người sáng suốt liền nhìn ra ngay, dĩ nhiên phe kia đang chiếm ưu thế, tất nhiên bọn họ sẽ phải cân nhắc đến lời hắn nói."Người của Kamisato Rosaria!" Nãy giờ Becky vẫn luôn yên lặng ngồi trong xe, nghe hết một màn đối thoại bên ngoài, mà Freen ở đầu dây bên kia cũng không bỏ sót. Không cần suy nghĩ Freen cũng biết là ai, đại khái chỉ có người phụ nữ đó, bị dồn đến bước đường cùng mới có thể làm ra hành động ngu xuẩn như vậy.Hơi hướng ra phía ngoài gật đầu một cái, Becky cười nhạo một tiếng: "Chẳng lẽ chị không cho người ta giãy lên một lần cuối sao? Em tuyệt đối không để ý." Màn giãy giụa cuối cùng mới là màn đẹp mắt nhất, cô vẫn đang muốn biết, lão già Gunnhildr kia sẽ tới để cứu cô nhân tình bé nhỏ này của hắn hay không."Em cho rằng lão già kia sẽ đến?""Không có, em cũng không cho là lão già Gunnhildr sẽ đến, loại người ấy chưa bao giờ thiếu phụ nữ bên cạnh, bản thân mối quan hệ giữa hắn ta và Kamisato Rosaria chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi. Nếu biết rõ thế lực ngầm ở Nhật Bản khó bảo đảm, hắn sẽ không ngây ngốc đi tới cửa!"Chẳng qua Becky chỉ muốn thử xem, rốt cuộc hắn có thể vì một đoạn ân ái ngắn ngủi với Kamisato Rosaria mà biểu hiện chút thành ý hay không!Người tình, quả nhiên Kamisato Rosaria rất thích hợp vào vị trí này, khuôn mặt đẹp đẽ, vóc dáng kiều mị hút người, cũng khó trách có thể dễ dàng bò lên trên giường của lão già Gunnhildr kia."Biết rõ hắn không thể tới, em còn mù quáng lao vào làm cái gì?""Cái gì gọi là mù quáng lao vào? Đây vốn dĩ là chuyện của em, em không quên món quà lớn mà cô ta tặng mình lần trước, bằng mọi giá em phải trả lại!"Freen hít một hơi thật sâu, hơi thở ra có phần nặng nề, điều này như muốn tố giác cho Becky biết, nhất định là hiện giờ chị đang đè nén cơn tức giận. Một lúc sau, bên kia mới thản nhiên nói: "Tùy em, nhưng mà Becca, tự chăm sóc mình cho tốt!"Từ trước đến nay, đại khái đây là lời nói pha chút tình cảm duy nhất của chị, mặc dù cũng không giống cho lắm. Sau khi nói xong câu đó, không đợi Becky kịp phản ứng, điện thoại liền bị cắt đứt. Sững sờ cầm điện thoại di động một hồi lâu, khóe môi bỗng dưng vẽ nên một đường cong xinh đẹp, người phụ nữ kỳ quái!Thả điện thoại trong tay ra, lúc này Kaeya Alberich cũng vào lại trong xe. Chậm rãi quay kính xe xuống, nhìn người bên ngoài, nói: "Phu nhân nhà anh...Tôi cũng rất muốn gặp một lần!""Thế thì rất tốt, gia chủ Armstrong là người thẳng thắn! Vậy thì đi thôi!"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz