Forbidden Secretary
“Giao dịch hoàn tất. Từ giờ ngôi nhà này và hai cửa tiệm liền kề sẽ đứng tên cậu.”Giọng nói dứt khoát của luật sư ngân hàng vẫn còn vang trong đầu Chan khi cậu bước ra khỏi văn phòng, tay cầm chìa khóa căn hộ. Seungcheol đứng ngoài, bắt chéo chân dựa cột, tay cầm cốc americano đá, ánh mắt chờ đợi quen thuộc.“Thành công rồi.” Chan giơ cao chìa khóa.Seungcheol nhướng mày. “Dễ vậy?”Chan nhún vai. “Ba anh cầm quyền quản lý hơn mười tài sản bất động sản trong hệ thống tập đoàn. Việc chuyển nhượng này… chỉ như một món quà sinh nhật trễ.”Seungcheol cười nghiêng đầu, đưa tay xoa đầu Chan như ngày cũ.
“Mỗi lần em nhắc đến ba là mặt em y như mèo con xù lông.”“Thì ông ấy lúc nào chả áp đặt— Nhưng mà thôi.” Chan thở ra, “Ít ra, giờ anh em mình có một khởi đầu mới.”**Ngôi nhà nằm ở góc yên tĩnh nhất của quận phía nam Seoul – ba tầng, mái gỗ xám, giàn hoa leo trước cửa và hàng đèn vàng nhạt ấm cúng. Kế bên là “Tiệm Cafe S.C”, mang phong cách cổ điển châu Âu, còn bên trái là “Tiệm Hoa By Chan”, đầy sắc hồng, tím, trắng – nhẹ nhàng và thơm mát như chính cách Chan mỉm cười khi cắm từng bông hoa vào lọ.Buổi sáng, Seungcheol mặc tạp dề, tay pha espresso, thỉnh thoảng nhìn ra cửa sổ xem Chan đang tưới hoa hay xếp thêm hoa hướng dương vào kệ trước tiệm.Buổi chiều, Chan bê sang cho anh ly trà đào và ổ bánh ngọt.
“Khách bên em cứ khen café bên anh đậm đà mà không gắt.”“Vì người pha có tâm.”
Seungcheol cười, ánh mắt khẽ liếc.
“Khách bên anh thì cứ hỏi tiệm hoa kế bên là của ‘bạn gái’ tôi.”Chan bật cười khùng khục. “Anh nói gì?”“Tôi nói đúng.” Seungcheol nháy mắt. “Bạn – mà là trai – mà dễ thương – mà rất rắc rối.”**Những buổi tối, khi cửa hàng đóng lại, Chan đẩy chiếc bàn gỗ ra giữa sân, thắp đèn và trải chiếu, ngồi đọc sách. Seungcheol thì đứng lau máy pha café, tay đeo găng hờ hững, mắt thi thoảng liếc về phía người em đang ngáp dài vì đọc tiểu thuyết xuyên không quá chán.“Muốn mai đổi sang đọc truyện trinh thám không?”
“Không. Em thích mấy cái ngôn tình nhảm nhí cơ.”Seungcheol bật cười, vươn vai bước ra ngồi cạnh Chan, lấy một lát bánh và chia đôi.**Những ngày bình yên cứ thế trôi đi.Không còn những màn trốn chạy. Không còn camera. Không còn tiếng trực thăng quần thảo trên đầu.
Chỉ còn mùi cà phê, hoa nở, và hai con người từng là "vết dao sắc lẹm" của thế giới ngầm — nay đang yên vị giữa đời thường như chưa từng làm ai run rẩy.**Ở phía bên kia thành phố, một người đang ngồi trong xe, tay cầm ảnh chụp lén từ xa.
Vernon gõ nhịp nhẹ lên vô-lăng.
“Bình yên nhỉ.”“Giả tạo thôi.”
Wonwoo lên tiếng, ánh mắt lạnh đi.
“Cậu nhóc đó… vẫn đang giấu thứ gì. Và Seungcheol — anh ấy không thể chỉ muốn làm chủ tiệm café.”“Chúng ta cứ chờ xem.” Vernon nheo mắt.
“Có ngày… họ sẽ tự để lộ.”**
“Mỗi lần em nhắc đến ba là mặt em y như mèo con xù lông.”“Thì ông ấy lúc nào chả áp đặt— Nhưng mà thôi.” Chan thở ra, “Ít ra, giờ anh em mình có một khởi đầu mới.”**Ngôi nhà nằm ở góc yên tĩnh nhất của quận phía nam Seoul – ba tầng, mái gỗ xám, giàn hoa leo trước cửa và hàng đèn vàng nhạt ấm cúng. Kế bên là “Tiệm Cafe S.C”, mang phong cách cổ điển châu Âu, còn bên trái là “Tiệm Hoa By Chan”, đầy sắc hồng, tím, trắng – nhẹ nhàng và thơm mát như chính cách Chan mỉm cười khi cắm từng bông hoa vào lọ.Buổi sáng, Seungcheol mặc tạp dề, tay pha espresso, thỉnh thoảng nhìn ra cửa sổ xem Chan đang tưới hoa hay xếp thêm hoa hướng dương vào kệ trước tiệm.Buổi chiều, Chan bê sang cho anh ly trà đào và ổ bánh ngọt.
“Khách bên em cứ khen café bên anh đậm đà mà không gắt.”“Vì người pha có tâm.”
Seungcheol cười, ánh mắt khẽ liếc.
“Khách bên anh thì cứ hỏi tiệm hoa kế bên là của ‘bạn gái’ tôi.”Chan bật cười khùng khục. “Anh nói gì?”“Tôi nói đúng.” Seungcheol nháy mắt. “Bạn – mà là trai – mà dễ thương – mà rất rắc rối.”**Những buổi tối, khi cửa hàng đóng lại, Chan đẩy chiếc bàn gỗ ra giữa sân, thắp đèn và trải chiếu, ngồi đọc sách. Seungcheol thì đứng lau máy pha café, tay đeo găng hờ hững, mắt thi thoảng liếc về phía người em đang ngáp dài vì đọc tiểu thuyết xuyên không quá chán.“Muốn mai đổi sang đọc truyện trinh thám không?”
“Không. Em thích mấy cái ngôn tình nhảm nhí cơ.”Seungcheol bật cười, vươn vai bước ra ngồi cạnh Chan, lấy một lát bánh và chia đôi.**Những ngày bình yên cứ thế trôi đi.Không còn những màn trốn chạy. Không còn camera. Không còn tiếng trực thăng quần thảo trên đầu.
Chỉ còn mùi cà phê, hoa nở, và hai con người từng là "vết dao sắc lẹm" của thế giới ngầm — nay đang yên vị giữa đời thường như chưa từng làm ai run rẩy.**Ở phía bên kia thành phố, một người đang ngồi trong xe, tay cầm ảnh chụp lén từ xa.
Vernon gõ nhịp nhẹ lên vô-lăng.
“Bình yên nhỉ.”“Giả tạo thôi.”
Wonwoo lên tiếng, ánh mắt lạnh đi.
“Cậu nhóc đó… vẫn đang giấu thứ gì. Và Seungcheol — anh ấy không thể chỉ muốn làm chủ tiệm café.”“Chúng ta cứ chờ xem.” Vernon nheo mắt.
“Có ngày… họ sẽ tự để lộ.”**
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz